Hà Nội nhận in sách giá rẻ

Hà Nội nhận in sách giá rẻ Nhận in sách theo yêu cầu khách hàng...
Nhận đổi file từ pdf, epub, mobi... sang word
(5)

Giải pháp đọc sách giá rẻ cho các bạn...
Bạn có bị mỏi mắt và căng thẳng đầu óc khi suốt ngày chúi mắt vào điện thoại hay laptop đọc ebook??? :3 :3
Hay khi đang đọc mà máy lại hết pin, bạn phải di chuyển??? :3 :3
Bạn đang thích 1 quyển sách nào đó nhưng cửa hàng không có??? :3 :3

Hãy để mình in ra giúp bạn. Bạn sẽ có 1 quyển sách như ý để đọc mọi lúc mọi nơi :3 :3

Hình thức: Bìa màu, cán bóng, d

án keo gáy, giấy trắng chất lượng cao. Bạn chỉ cần gửi file .pdf hoặc file .doc về mail: [email protected] để được báo giá và tư vấn. HÃY THỬ ĐÊ :3 :3
Liên hệ: ĐT 0989.853.315
email: [email protected]
Địa chỉ: Tòa nhà CT6 - Khu đô thị Xa La - Hà Đông - HN

CÁI TẾT CỦA MÈO CONBà đi chợ về, vào đến sân nhà, bà gọi to:- Bống ơ... ơi! Cái Bống đâu rồi!Bống đang chơi với các bạn ...
01/12/2024

CÁI TẾT CỦA MÈO CON
Bà đi chợ về, vào đến sân nhà, bà gọi to:
- Bống ơ... ơi! Cái Bống đâu rồi!
Bống đang chơi với các bạn bên hàng xóm, nghe tiếng bà gọi, nó ù té chạy về nhà:
- Bà ơi, bà mua quà gì cho cháu đấy?
- Mày hư lắm, chẳng trông nhà cho bà để gà nó vào bới tung cả bếp. Bà giận bà chẳng cho quà đâu.
Bống nhìn cái thúng đậy vỉ buồm. Chắc là trong ấy có cái bánh đa đường... Bỗng cái vỉ buồm động đậy. Ngheo... Bống mở tròn mắt... Ngheo...
A! Con mèo, con mèo! Bà ơi, bà cho cháu nhá!
Trong thúng, hai con mắt xanh sợ hãi, nhìn lên hấp háy. Chú mèo trắng nằm cuộn tròn kêu: "Ngheo, ngheo!"
- Nào, Miu ra với chị nào!
Bà cười bảo:
- Con đem nó vào bếp, buộc vào cái kiềng gãy, vài hôm cho nó quen đi. Con khéo chăm cho nó chóng lớn để nó bắt chuột. Nhà dạo này lắm chuột quá
Chú mèo con chẳng chịu ăn gì cả. Thấy sợi dây buộc vướng chân, mèo con chạy lồng ra lại bị giật lại bị giật lại: "Ngheo, ngheo, sao tôi lại không chạy được thế này!"
Gần tối, mẹ Bống về, vào bếp hỏi:
- Con mèo con ở đâu thế Bống?
- Bà mua cho con đấy! Con bế nó lên nhà cho nó đi ngủ mẹ nhé!
- Đừng con ạ, cứ để nó dưới bếp, nó kêu cho chuột sợ. Ừ, sắp Tết rồi, có con mèo cho chuột đỡ phá.
Thế là đêm hôm ấy, mèo con phải ở một mình trong cái bếp lạ.
Cả nhà đã ngủ say. Bếp tối om. Trong bóng tối, bỗng ngân lên một tiếng bùng boong.
Mèo con sợ quá, đứng thót lên, xù lông và phì lên một tiếng.
- Ái, ái, kìa chú làm gì thế! Tôi vừa chào chú mà chú đã làm dữ. - Bác Nồi Đồng ồm ồm nói.
Chị Chổi đứng ở góc bếp đang rũ ra cười. Bác Nồi đồng hậm hực:
- Thôi khéo chị, cứ cười đi, rồi chốc nữa tôi mách ông Chuột Cống, ông ấy nhay cho nát mới biết thân.
- Ngheo, Chuột Cống là đứa nào mà ác thế?
- Thôi, chú đừng hỏi nữa, lúc nữa khắc biết.
Mèo con nằm hồi hộp không ngủ được. Gần nữa đêm, bỗng chung quanh bếp rúc rích hết cả. Chín mười thằng Chuột Nhắt chui qua cái lỗ thủng ở chân vách chạy túa vào.
- Ôi, eo ôi, có mèo!
- Chít chít, hừ, thằng mèo nhép ấy, mà lại bị buộc dây thế kia thì sợ gì! Tí nữa, rồi chú mày sẽ biết tay ông Chuột Cống, hả!
Vừa lúc ấy xông lên một mùi hôi nồng nặc. Từ cái lỗ ở chân vách chui vào một con vật đen sì, lù lù bằng cái bắp chuối, mõm nhọn hoắt, lông ướt ròng ròng nước cống. Nó trợn mắt, nhe ra những chiếc răng nhọn, cười mũi:
- Khịt khịt, đứa nào nhắc đến ta đấy? À hà, lại có chú mèo nhép ở đâu mới về thế này? Có đủ một miếng cho ta không?
Miu con lùi mãi vào sát vách, bốn chân chú run cả lên. Chuột cống bò đến gần, nghếch mõm cười ngất:
- Chú mình sắp đái dầm rồi hay sao thế? Thôi, biết điều thì đứng yên đấy, ta tha chết. Hễ ngọ nguậy, ta chỉ đớp một răng là mày ngoẻo không kịp ngáp.
Chuột Cống chùi bộ râu và gọi đám bộ hạ:
- Kìa chúng bay đâu, xem thằng Nồi Đồng có gì chén được không?
Lũ chuột bò lên chạn, leo lên bác Nồi Đồng. Năm sáu thằng xúm lại, húc mõm vào, cố mãi mới lật được cái vung nồi ra:
- Ha ha! Cơm nguội! Lại có một bát cá kho! Cá rô kho khế, vừa dừ vừa thơm!
- Bùng boong. Ái ái! Lạy các cậu, các ông, ăn thì ăn, nhưng đừng đánh đổ tôi xuống đất. Tôi ngã xuống không vỡ cũng bẹp, chết mất!
Cả đám chuột đánh chén no nê. Chuột Cống bụng căng lên, khịt khịt đến bên chị Chổi quát:
- Cái con này, sao thấy mỗ mà dám chống nạnh đứng đấy hả? Mày láo thật!
Chuột Cống cắn luôn chị Chổi giật ngã xuống. Chị Chổi vừa kêu vừa rủa:
- Tao làm gì mày mà mày nhay tao hả Chuột Cống kia? Mày ác thế rồi có ngày phải tội với giời!
Cả bọn chuột, thằng nào thằng nấy mép béo nhờn. Chuột Cống đứng giữa vểnh ria lên khoái lắm. Lũ chuột Nhắt vừa nhảy vừa hát:
Chít chít, chúng ta là họ chuột
Đuôi chúng ta dài răng nhọn hoắt
Cá thịt hay thóc lúa ngô khoai
Họ Chuột ta đây đều ăn tuốt
- Nào, Chuột Cống, ông anh hát đi! Hát đi cho chúng em nghe! - Đàn chuột vỗ bụng múa đuôi cười reo to.
Chuột Cống phình bụng, khệnh khạng vuốt ria, ngoáy đuôi rồi cất tiếng rè rè:
Ta là chuột cống
Mõm nhọn lông xù
Đời ta hôi thối
Nhưng cái bụng ta to! Hô hô!
Một lúc, Chuột Cống nhỏm dậy:
- Thôi, anh em, lui quân! Hôm nay ta vét bếp, mai ta vào khoắng buồng thóc! Ta sẽ còn nhiều bữa chén túy lúy nữa. Sắp tết rồi, loài người họ còn đem khối thức ăn ngon về cho chúng ta. À còn cái thằng mèo nhép kia, hẵng tạm để mày đấy, vài bữa nữa, tao sẽ xé xác mày ra nhắm với nước cống chơi.
Đàn chuột lục tục kéo nhau đi hết. Trong bếp lại im phắc. Hai mắt Mèo Con vẫn sáng xanh lè. Nhưng lúc này nó không run nữa mà xấu hổ và tức giận. Lũ chuột! Chúng mày cười hô hô rồi có lúc chúng mày khóc hu hu. Ngheo. Mèo con kêu lên một tiếng, trời vừa sáng.
Bà Bống bước vào bếp và kêu lên:
- Thôi, Chuột nó ăn vục hỏng cả rồi!
Bóng cũng ở trên nhà chạy xuống:
- Thế con miu của cháu có sao không hả bà?
- Con Miu chẳng được tích sự gì cả. Chết thật! Tết nhất đến nơi mà cái bọn giặc chuột nó phát thế này thì đồ ăn thức đựng cất đâu cho được! - Bà cụ gắt.
Ngheo! Mèo con chỉ kêu, không biết trả lời thế nào.
Nhưng cái bống không giận Mèo Con. Nó lấy cơm và ít cá kho còn vãi lại cho Mèo. Chú đã đói mềm, đánh một mạch hết veo.
- Bây giờ cho mày đi chơi nhé!
Bống cởi dây, Mèo con chạy vụt ra sân. Mặt trời đã lên cao, mèo con tìm một chỗ nắng ấm nằm sưởi. Nó lim dim mắt, gừ gừ, nghĩ lại chuyện đêm qua...
Xoẹt, xoẹt. Một cái gì đập vào đầu Mèo Con làm chú ta choàng tỉnh dậy:
- Ngheo... Cái gì đấy? À, chào chị Chổi, thằng Chuột Cống hôm qua nó lôi chị đi tận đâu?
Mèo con nhảy chồm lên, vờn chung quanh, thò vuốt ra rứt rứt mấy sợ rơm khô của chị Chổi.
- Nhãi con, xê ra cho tao quét.
- Gớm, chị khỏe thế sao hôm qua không đập cho thằng chuột cống một cái?
- Xê ra nào!
Chị Chổi lại loẹt xoẹt quét qua. Mèo con nghĩ thầm: "Tại chị Chổi chị ấy sợ thằng Chuột Cống quá đấy thôi, cũng như mình yếu bóng vía thành ra cứ rúm ró cả người, đến nỗi không kêu được nữa."
Chạy chán, Mèo con lại rình một con bướm đang chập chờn bay qua. Mèo con chồm ra. Hụt rồi! Bướm đập cánh bay lên cao, cười:
- Ê, ê, tẽn chưa!
Mèo con nhảy một cái thật cao theo rồi cuộn tròn lăn lông lốc giữa sân, cho đến lúc chạm bịch vào gốc cau.
- Rì rào, rì rào, con mèo nào mới về thế? - Cây Cau lắc lư chỏm lá trên cao tít hỏi xuống.
- Rì rào, rì rào, chú bé leo lên đây nào!
Mèo con ôm ngay lấy thân cau trèo nhanh thoăn thoắt. Rồi chú ngứa vuốt, cào cào thân cau sồn sột.
- Ấy, ấy, chú làm xước cả mình tôi rồi. Để vuốt sắc mà bắt chuột chứ! - Cây Cau kêu lên. Mèo con tiu nghỉu cúp tai lại tụt xuống đất.
Mèo con lại nằm dài sưởi nắng và ngẫm nghĩ...
Kìa kìa, một con bọ gì đang lủi nhanh qua sân. Mèo con vút lên, chặn một chân lên lưng nó và ghé mũi phập phồng đánh hơi.
- Xì, anh chàng nào mà hôi thế? Ban ngày ban mặt anh đi đâu mà lấm lét vậy?
- Úi úi, em là Gián Đất đây! Anh tha cho em. Cái thân phận vừa nhỏ vừa yếu như em mà không lủi khéo thì sống yên thân thế nào được! Mình bé thì mình phải sợ kẻ nào lớn hơn mình. Anh đến hỏi cậu Cóc Tía kia mà xem.
Cậu Cóc Tía bé bằng nửa nắm tay đang ngồi nghiến răng cạnh hàng rào. Thấy Mèo con đi tới, cậu lồi hai mắt ra, nhìn trân trân.
- À, ra cậu là Cóc Tía, cậu ông Giời đấy! Cậu bé thế, có sợ tôi không?
- Việc gì mà sợ!
- Thảo nào, người ta bảo cậu có cái gan to lắm
- Gan ta có gì mà to?
- Thế sao cậu không sợ? Gián Đất hắn bảo ai mà nhỏ yếu thì phải sợ kẻ khác cơ mà?
- Cái thằng ấy nó chỉ rúc vào các xó xỉnh mà ăn bẩn cho nên gặp ai nó cũng khiếp! Còn như ta, ngày ngày ta đi bắt muỗi trừ sâu, ta sống ngay thẳng việc gì mà sợ ai. Vả lại cứ sợ thì ngồi mà nhịn đói. Như trong vườn này có thằng Hổ Mang rất ác, chả lẽ ta không dám vào vườn bắt sâu à? Nó gian ác, nó mới phải sợ ta chứ!
Mấy hôm sau, Mèo con đã thuộc tất cả các ngóc ngách từ trên nhà xuống bếp, từ trong sân ra đến ngoài vườn. Đến chỗ nào cũng có những cuộc gặp gõ, những câu chuyện làm cho Mèo con ngẫm nghĩ. Cả ngày chú chạy chơi cho đến lúc nào nghe Bống gọi:
- Miu Miu về ăn cơm.
Bữa trưa ấy, Mèo con lại nằm lim dim mắt sưởi nắng trên thềm nhà. Mẹ Bống đang xay cối thóc ù ù, rào rào. Mấy chú gà con chiếp chiếp xúm xít đến nhặt những hạt thóc vãi.
Bỗng trong chuồng gà nghe quác một tiếng thật to. Quác Quác, gà mẹ từ trong chuồng kêu thất thanh, xòa cánh nhảy tót ra ngoài.
Mèo con bỗng lạnh người. Một con rắn đang bạnh to cổ, lắc lư cất cao đầu, trườn mình lên ổ trứng gà đang ấp.
Gà mẹ mắt long lên, đuôi và cánh xù to, cuống quýt:
- Quác quác! Cậu Miu ơi! Cậu cứu lấy ổ trứng của tôi.
Miu không kịp suy nghĩ gì, nhảy chồm lên giữa mình Hổ Mang. Phịch, cả hai con đều rơi xuống đất.
Hổ Mang cổ càng bạnh to, lưỡi thè ra hằn học:
- Thằng ranh, mày muốn chết sẽ được chết!
Vút, cái đầu rắn lao thẳng tới
Mèo con quật đuôi, nhảy sang bên tránh được:
- Phì, tao sẽ bẻ gãy xương sống mày.
Mèo con lông dựng đứng lên, răng nanh nhe ra, vuốt nhọn thủ sẵn ở cả bốn chân.
Vút, rắn lại lao cái nữa. Mèo con lại vừa vặn tránh được.
- Quác, quác, cậu phải nhảy vòng tròn thì nó mới không mổ kịp.
Gà mẹ ở ngoài kêu to lên. Mèo con được mách nước, cứ chồm chồm nhảy tròn xung quanh.
Hổ Mang cố xoay theo, đầu lắc lư, nhưng nó không mổ được cái nào nữa.
Bỗng chát một tiếng, Hổ Mang gục đầu xuống, quằn quại định chuồn đi. Chát một tiếng nữa, Hổ Mang đã gãy sống lưng, nằm thẳng đờ. Mẹ Bống tay cầm cái đòn gánh nện cho cái nữa giập đầu con rắn độc.
- Cục ta cục tác. Ối giời ôi thôi thoát rồi. Cám ơn cậu Miu nhé!
Gà mẹ lục cục nhảy lên chuồng xem ổ trứng có việc gì không
Bống ở trên nhà chạy xuống, bế Mèo con lên:
- Úi chao, tí nữa rắn nó mổ chết Miu của chị.
Mẹ Bống bảo: Con Miu này thế mà gan, nó đánh nhau mãi với con rắn đấy!
Sau bữa mèo con đánh nhau với Hổ Mang, bác Nồi Đồng có vẻ nể chú ta lắm.
- Bùng boong, này cậu Miu có dám đánh nhau với Chuột Cống không?
- Đánh chứ!
- Ghê nhỉ!
- Cậu Miu ơi, hôm nay bà Bống đi chợ Tết đấy.
- Tết là cái gì?
- Bùng boong, Tết là Tết chứ còn là cái gì. Rõ chán!
Chị Chổi cười rũ ra, giảng thêm:
- Chú ấy còn bé quá, đã qua Tết nào đâu mà biết. Tết là ngày đầu năm chú hiểu chưa? Ai cũng nghỉ, mặc áo đẹp đi chơi, nhà nào cũng luộc bánh chưng, gói giò, nấu chè, trồng cây nêu để mừng năm mới. Tết vui lắm! Đấy rồi vài hôm chú sẽ thấy.
- Ngheo, thế thì thích nhỉ! Nhưng hôm nọ thằng Chuột Cống nó đã hẹn gần Tết nó quay về làm một mẻ kia mà!
- Ối ối! Cậu nói làm tôi sợ toát cả mồ hôi rồi! - Bác Nồi Đồng bưng mặt, mồ hôi nhỏ giọt long tong.
Mèo con bảo:
- Không sợ. Lần này chúng nó đến, tôi sẽ không để yên. Nhưng mà cả bác, cả chị Chổi cũng phải đánh nhau với chúng nó chứ. Tại mình cứ sợ, nó mới làm ngang ngược vậy.
Chị Chổi có vẻ suy nghĩ. Bác Nồi Đồng thì nói nước đôi:
- Ừ, để tôi xem đã...
Tối hôm sau.
Bấy giờ lại vào nửa đêm. Trời tối như mực. Bên ngoài mưa rét, gió thổi ào ào. Mèo con vẫn nằm thức. Nó đoán hôm nay thằng Chuột Cống sẽ đến. Có lúc Mèo con tức giận nóng sôi người, chỉ mong cái thằng khốn kiếp ấy đến ngay để đánh nhau.
Nhưng lại có lúc Mèo con lại rợn. Thằng Chuột Cống ấy to quá, và nó già rồi, khôn lắm, lại còn cả một lũ chuột đàn em của nó nữa. Một mình Mèo con liệu có chống đỡ nổi với cả bọn chúng không? Mà đêm hôm, trên nhà ngủ say cả, chẳng có ai đến bênh Mèo con đâu!
Gió vẫn thổi, mưa vẫn rơi lộp độp. Chít chít... Lũ chuột đã rúc rích. Sột soạt sột... cả chín mười thằng ăn trộm đã vào đầy bếp, chạy lung tung.
- A, a, chít chít. Hôm nay toàn thức ăn ngày Tết cả, thơm quá, béo quá, anh em ơi! Hãy lên vật cái thằng Nồi Đồng trước đã.
Bác Nồi Đồng run lập cập trên cái chạn cao.
- Ngoao! - Mèo con kêu một tiếng dữ tợn, khác hẳn với mọi khi.
- A, a, chít chít, cái thằng mèo nhép hôm nọ đấy mà, đánh bỏ mẹ nó đi anh em ơi!
Lũ chuột hích nhau, nhưng bọn ăn trộm vốn hèn nhát, cứ thằng nọ đùn thằng kia.
- Ngoao! Gừ!
- Ối, nó là mèo thật rồi - Lũ chuột vỡ chạy tán loạn
- Khịt khịt, cái gì thế, mấy cái thằng này?
Mùi hôi xông lên nồng nặc. Chuột Cống lù lù bò vào. Lũ chuột lâu la thấy có tướng đến thì hoàn hồn lại và xôn xao cả lên:
- Đánh! Đánh chết cái thằng mèo nhép kia đi!
Chuột Cống rung đuôi tiến lại:
- Thế nào, chú mày đấy à? Muốn sống thì ra khỏi bếp ngay, tao làm phúc tha cho. Lúc nào chúng tao ăn xong, tao sẽ gọi vào chia cho mày một góc cá kho mà ăn tết. Còn nếu mày bướng thì tao cắn cổ mày chết ngay. Mày hỏi con mẹ Chổi và thằng Nồi Đồng kia xem, tao đã cắn cổ chết mấy thằng mèo còn to hơn mày kia!
Bác Nồi Đồng trên chạn nói vọng xuống:
- Đúng đấy, hừ hừ, đúng đấy cậu Miu ạ.
- Ngoao, thằng ăn cắp, mày dám dụ dỗ ta làm cái việc bẩn thỉu của mày à? Mày hối lỗi đi, rồi tao tha cho mày về chầu ông vải.
- À thằng nhép, mày làm tao phải ra tay! - Chuột Cống cười nhạt, rụt đầu lại, nhe ra hàm răng nhọn như dao, lùi lũi tiến đến giáp lá cà.
Mèo con biết kẻ thù to khỏe hơn, nếu vật giáp lá cà thì không thể chống lại nổi. Nhớ lại miếng võ học được hôm đánh rắn Hổ Mang, Mèo con tát một cái đúng mõm Chuột Cống rồi nhảy chồm vọt qua.
Chuột Cống bị vuốt mèo cào rách một miếng da, mũi chảy máu.
Nhưng đã quen nhiều trận, Chuột Cống không hề nao núng, quay lại cứ lùi lũi xông lên.
Hai bên càng đánh càng hăng. Mèo và Chuột quần nhau tung cả gio bếp bụi mù. Chuột Cống đứng lù lù, rình lúc nào Mèo con hở cơ, nó chỉ cắn đúng cổ một cái là phải chết tươi.
Mèo con thì thoăn thoắt, nhảy bên này, vọt bên kia, đánh nhiều đòn trúng vào mõm kẻ địch và cào nó xây xát.
Chuột cống đã say đòn, máu me bê bết cả mõm, nó càng như điên lên. Mèo con cũng đã bị mấy răng, chảy máu ở mình loang lổ cả lông trắng.
Nguy rồi, Mèo con vấp phải một cái gộc tre, loạng choạng.
Chuột Cống đã thấy ngay, lao đến.
Mèo Con bị vật ngã ngửa ra, bọn Chuột con rú hết cả lên, nhảy cẫng:
- Thôi, thằng Mèo chết rồi! Chết rồi!
- Ngoao!
Mèo con co hai chân sau cố đẩy mõm Chuột Cống ra. Chuột Cống nhe răng nhọn hoắt cười khà:
- Khịt khịt, thôi mày chạy đằng giời con ạ!
Bỗng bốp. Một cái gì giáng xuống lưng Chuột Cống làm nó giật nảy mình. Chị Chổi từ nãy vẫn nín thở đứng ở góc bếp. Thấy chú Miu nguy quá, chị quên cả sợ, lấy hết sức quật thằng kẻ cướp một cái.
Bác Nồi Đồng trên chạn cũng lao ngay vung xuống, loảng xoảng, loảng xoảng.
Liền hai đòn bất ngờ làm cho Chuột Cống lúng túng.
Trong lúc Chuột Cống hoảng hốt, Mèo con đã nhanh như cắt thò vuốt nhọn, móc thật mạnh vào cái bụng trắng hếu của Chuột Cống.
- Khịt khịt, thôi chết tôi rồi!
Chuột Cống bị móc thủng bụng, lảo đảo. Mèo con ngoao một tiếng to, tát luôn mấy cái nữa. Chuột Cống lăn kềnh.
Bùng boong, bùng boong. Bác Nồi Đồng múa ở trên chạn.
Ngoao, ngoao! Mèo con quắc mắc. Chuột Cống cố ngóc đầu dậy toan chạy.
Nhưng nó lại bị Mèo con cho một cái tát nữa, những vuốt sắc cắm vào mặt, khiến Chuột Cống gục hẳn.
Ngoao ngoao! Mèo con đuổi mãi, lũ chuột chạy bán sống bán chết......
Sáng mồng một Tết, trời mát. Bống bế con Miu trong lòng, lấy dây băng đỏ tết một cái nút hoa chung quanh cổ chú Mèo.
- Nào, chị tết hoa đỏ cho Miu nào, để chị còn theo mẹ đi viếng mộ bố ở nghĩa trang liệt sĩ chứ!
- Ngheo, ngheo!
Bà Bống cười bảo:
- Cháu bế nó đi thì cẩn thận kẻo lại bỏ quên nó ở đâu nhé! Con Miu này ngoan lắm! Bé thế mà đánh được cả Chuột Cống.
Lúc đi qua bếp, Mèo con gọi to:
- Ngheo! Bác Nồi Đồng, chị Chổi ở nhà, tôi đi chơi nhá!
- Ừ, đi thì đừng có chạy rông mà lạc. Hôm nay đông người lắm đấy!
Mẹ Bống tay dắt Bống ra đường. Gió thổi, bướm bay, hoa nở. Những bụi tre xào xạc. Lúa non dưới ruộng phấp phới vẫy. Một đám người đi giữa đồng theo một lá cờ đỏ có ngôi sao vàng bay phần phật.
Ối chao, ngày Tết sao mà đẹp và vui thế! Mèo con nằm trên tay Bống, nghển đầu nhìn xung quanh, kêu ngheo ngheo...
NGUYỄN ĐÌNH THI

TẠI SAO ĐỌC SÁCH VÀ ỨNG DỤNG SÁCH CÀNG NHIỀU THÌ SỐNG KHÍ CHẤT?1. Đầu óc càng mở mang, càng ít phải mở miệng nhờ cậy ngư...
02/09/2024

TẠI SAO ĐỌC SÁCH VÀ ỨNG DỤNG SÁCH CÀNG NHIỀU THÌ SỐNG KHÍ CHẤT?

1. Đầu óc càng mở mang, càng ít phải mở miệng nhờ cậy người khác.

2. Đọc rất nhiều sách, nhưng sau này phần lớn đều quên sạch, vậy rốt cuộc thì ý nghĩa của việc đọc sách là gì?

Lúc bạn còn là một đứa trẻ, bạn đã ăn rất nhiều thứ, bây giờ hẳn bạn không còn nhớ từng ăn những gì. Nhưng bạn đã lớn khôn cứng cáp được như hôm nay đều là nhờ những thứ bạn hấp thụ trước kia.

3. Điều tốt đẹp nhất của việc đọc sách nằm ở chỗ ta có thể tự xây dựng nên thế giới nhỏ của mình, có thể lấy sự dịu dàng xóa bỏ những khó khăn của riêng mình.

Thứ đang được cất giữ trong khí chất của mình bây giờ là con đường mà ta đã đi qua, những cuốn sách đã được đọc và người ta đã từng yêu.

4. Đọc sách, chưa chắc cho ta một cuộc sống giàu có, nhưng cho ta một tâm hồn giàu có; chưa chắc giúp ta thành người thánh thiện, nhưng giữ mình lương thiện.

5. Có người bảo, con gái học cao như vậy, đọc nhiều sách đến thế, đến cuối cùng vẫn phải làm một công việc bình thường, cưới chồng, giặt giũ nấu cơm, giúp chồng dạy con, tội gì phải giày vò chính mình?

Tôi lại nghĩ khác. Sự tích lũy tri thức của mỗi cô gái là để dù cho sau này có gặp hoàn cảnh ra sao vẫn có thể tự mình xoay chuyển; cho dù công việc bình thường nhưng thái độ với công việc không tầm thường; cho dù cùng là kết hôn nhưng lại có hành động biểu lộ tình cảm khác nhau; cho dù đều là sinh con nhưng con cái sẽ nhận được sự giáo dục khác nhau.


KỸ THUẬT FEYNMAN CÓ THỂ GIÚP BẠN NHỚ MỌI THỨ MÌNH ĐÃ ĐỌC, BILL GATES CŨNG PHẢI SỬ DỤNGNhà vật lý đoạt giải Nobel Richard...
01/09/2024

KỸ THUẬT FEYNMAN CÓ THỂ GIÚP BẠN NHỚ MỌI THỨ MÌNH ĐÃ ĐỌC, BILL GATES CŨNG PHẢI SỬ DỤNG

Nhà vật lý đoạt giải Nobel Richard Feynman (1918–1988) là một chuyên gia ghi nhớ những gì ông đã đọc. Bill Gates đã áp dụng thành công công thức của Feynman đến mức ông đặt tên cho Feynman là "người thầy vĩ đại nhất mà tôi từng có".

Sách giúp bạn tiếp cận với những bộ não thông minh nhất. Học hỏi từ những nhà tư tưởng vĩ đại nhất là con đường nhanh chóng để bạn đạt được sức khỏe, sự giàu có và trí tuệ.

Tuy nhiên, chỉ đọc sách không thôi không giúp bạn nâng cao cuộc sống. Bạn có thể đọc 52 cuốn sách mỗi năm mà không thay đổi được gì cả.

Dale Carnegie từng nói kiến thức không phải là sức mạnh nếu nó không được áp dụng. Và để áp dụng những gì bạn đã đọc, trước tiên bạn phải nhớ những gì bạn đã đọc.

Nhà vật lý đoạt giải Nobel Richard Feynman (1918–1988) là một chuyên gia ghi nhớ những gì ông đã đọc. Bill Gates đã áp dụng thành công công thức của Feynman đến mức ông đặt tên cho Feynman là "người thầy vĩ đại nhất mà tôi từng có".

🌷 TẠI SAO NHIỀU NGƯỜI QUÊN BÉNG NHỮNG GÌ MÌNH ĐÃ ĐỌC

Hầu hết mọi người nhầm lẫn giữa tiếp thu với học tập. Họ nghĩ rằng chỉ cần đọc, xem hoặc nghe thì thông tin đó sẽ trở thành của họ.

Trừ khi bạn có một bộ nhớ khủng, nếu không thì tất cả những thông tin bạn đọc chỉ đơn thuần là thông tin.

Để bảo vệ bản thân khỏi bị kích thích quá mức, bộ não của chúng ta lọc và quên đi hầu hết những gì chúng ta tiếp thu. Nếu chúng ta nhớ tất cả những gì mình đã tiếp nhận, thì chúng ta đã không thể sống trên hành tinh này.

Nhưng người ta cứ hành động như thể bộ não của họ sẽ giữ mọi thứ. Họ tự vạch ra cho mình phải đọc một số lượng cụ thể sách mỗi năm. Vì quá tập trung vào số lượng, thay vì việc học, họ quên béng những gì đã đọc. Cuối cùng, đối với họ, đọc sách chỉ là giải trí.
Vào những năm 1850, chính Schopenhauer đã từng tuyên bố: "Khi chúng ta đọc, có một người khác đang suy nghĩ giúp mình: chúng ta chỉ lặp lại quá trình suy nghĩ của người ấy. Vì vậy, để học, chúng ta cần phải tự mình suy nghĩ.”

Nếu một người đọc sách mà không dừng lại để suy nghĩ thì sẽ không nhớ cũng như không áp dụng được bất cứ điều gì họ đã đọc.

Bạn có thể dễ dàng nhận ra những người này. Ví dụ: họ nói rằng họ đã đọc một cuốn sách, nhưng lại không đúc kết được điều gì. Có thể, họ đã không học được điều gì khi đọc cuốn sách đó.

Mortimer Adler đã nói rõ điều đó khi ông viết: "Nếu người nào đó nói rằng: tôi biết tôi đang nghĩ gì, nhưng lại không thể diễn đạt nó ra, thì người đó thực sự chẳng biết mình đang nghĩ gì".

May mắn thay, có một cách để chúng ta cải thiện được tình hình này. Chúng ta thực sự có thể học được điều gì đó từ những gì mình đã đọc. Và chúng ta đã biết điều này từ lâu.

🌷 LÀM THẾ NÀO BẠN CÓ THỂ NHỚ NHỮNG GÌ BẠN ĐÃ ĐỌC

Giảng dạy là cách hiệu quả nhất để đưa thông tin vào tâm trí bạn. Ngoài ra, đây là một cách dễ dàng kiểm tra xem bạn có nhớ những gì mình đã đọc hay không. Bởi vì trước khi dạy, bạn phải thực hiện một số bước: lọc thông tin có liên quan, sắp xếp thông tin này và diễn đạt rõ ràng bằng vốn từ vựng của riêng bạn.

Không ai có thể vượt qua Feynman trong việc làm chủ quá trình này. Những người cùng thời biết đến ông vì ông có thể giải thích những quá trình phức tạp nhất bằng ngôn ngữ đơn giản nhất. Họ đặt biệt danh cho Feynman là "Người giải thích vĩ đại".

Nếu bạn đang tìm kiếm một cách để thúc đẩy quá trình học tập và muốn trở nên thông minh hơn, thì Kỹ thuật Feynman có thể là cách tốt nhất để bạn học mọi thứ.

Kỹ thuật Feynman là một phương pháp giúp chúng ta ghi nhớ những gì đã đọc bằng cách sử dụng các khái niệm liên kết và xây dựng. Đó là một công cụ để ghi nhớ những gì bạn đã đọc bằng cách giải thích nó bằng ngôn ngữ đơn giản, dễ hiểu.

Kỹ thuật Feynman không chỉ là một công thức tuyệt vời để học mà còn là một cánh cửa dẫn đến một cách suy nghĩ khác cho phép bạn chia nhỏ các ý tưởng và định nghĩa lại chúng.

Điều tôi thích ở khái niệm này là cách tiếp cận: trí thông minh là một quá trình phát triển, kết hợp độc đáo với công trình của Carol Dweck, người đã mô tả chính xác sự khác biệt giữa tư duy cố định và tư duy phát triển.

4 BƯỚC BẠN CẦN THỰC HIỆN

Về bản chất, kỹ thuật Feynman bao gồm bốn bước: xác định chủ đề, giải thích nội dung, xác định lỗ hổng kiến thức của bạn, đơn giản hóa giải thích của bạn. Đây là cách nó được áp dụng cho bất kỳ cuốn sách nào bạn đọc:

🌷 1 - CHỌN CUỐN SÁCH BẠN MUỐN GHI NHỚ

Sau khi bạn đọc xong một cuốn sách đáng nhớ, hãy lấy ra một tờ giấy trắng. Ghi lại tên sách.

Sau đó, hãy nhớ lại tất cả các nguyên tắc và điểm mấu chốt mà bạn muốn ghi nhớ. Nhiều người mắc sai lầm ở bước này, họ chỉ sao chép mục lục hoặc những dòng highlight của bản thân. Họ không gợi nhớ lại thông tin mình đã đọc, do đó, họ không thể học được gì cả.

Thay vào đó, điều bạn nên làm là tự nhớ lại các khái niệm và ý tưởng. Bước này đòi hỏi trí tuệ của bạn. Nhưng bằng cách suy nghĩ về các khái niệm, bạn đang tạo ra một trải nghiệm học tập hiệu quả.

Trong khi viết những điểm mấu chốt, hãy cố gắng sử dụng ngôn ngữ đơn giản nhất bạn có thể. Thông thường, chúng ta sử dụng những biệt ngữ phức tạp để che giấu sự không biết của mình. Những "từ ngữ to tát" và những "từ ngữ chuyên môn" khiến chúng ta không thể đi sâu vào vấn đề.

🌷 2 - GIẢ VỜ BẠN ĐANG GIẢI THÍCH NỘI DUNG CHO MỘT ĐỨA TRẺ 12 TUỔI

Điều này nghe có vẻ đơn giản nhưng nó không hề đơn giản. Trên thực tế, việc giải thích một khái niệm càng đơn giản càng tốt đòi hỏi sự hiểu biết sâu sắc.

Bởi vì khi bạn giải thích một ý tưởng từ đầu đến cuối cho một đứa trẻ 12 tuổi, bạn buộc mình phải đơn giản hóa các mối liên kết giữa các khái niệm.

Nếu bạn xung quanh bạn không có đứa trẻ nào 12 tuổi, hãy tìm một người bạn quan tâm đến vấn đề đó, ghi âm tin nhắn thoại để giải thích cho những người có cùng chí hướng với bạn hoặc viết ra lời giải thích của bạn dưới dạng bài đánh giá trên Amazon, Goodreads hoặc Quora.

🌷 3 - XÁC ĐỊNH LỖ HỔNG KIẾN THỨC CỦA BẠN VÀ ĐỌC LẠI

Giải thích những điểm mấu chốt của cuốn sách giúp bạn nhận ra những gì mình vẫn chưa hiểu. Sẽ có những chỗ bạn hiểu rất rõ. Ở có chỗ bạn sẽ hơi lấn cấn.

Chỉ khi bạn tìm thấy lỗ hổng kiến thức (tức là bạn thấy mình bỏ qua một khía cạnh quan trọng, hoặc khó khăn trong việc dùng từ hoặc liên kết các ý tưởng với nhau) bạn mới thực sự bắt đầu học.

Khi bạn biết mình đang mắc kẹt ở đâu, hãy cầm cuốn sách lên và đọc lại đoạn đó cho đến khi bạn có thể giải thích nó bằng ngôn ngữ đơn giản của mình.

Lấp lỗ hổng kiến thức là bước cần thiết để bạn thực sự nhớ những gì mình đã đọc và nếu bạn bỏ qua bước này, bạn sẽ ảo tưởng về kiến thức của mình.

🌷 4 ĐƠN GIẢN HÓA GIẢI THÍCH CỦA BẠN

Tùy thuộc vào độ phức tạp của cuốn sách, bạn có thể giải thích và ghi nhớ các ý tưởng của tác giả luôn. Tuy nhiên, nếu bạn cảm thấy không chắc chắn, hãy thực hiện thêm bước đơn giản hóa này.

Hãy đọc to các ghi chú của bạn và sắp xếp chúng thành một câu chuyện đơn giản nhất có thể. Nếu lời giải thích nghe có vẻ đơn giản, đó là một dấu hiệu tuyệt vời cho thấy bạn đã thành công.

Chỉ khi bạn có thể giải thích bằng ngôn ngữ đơn giản thì bạn mới biết rằng bạn thực sự hiểu nội dung mình đã đọc.

Chúng ta lấy kiến thức và ý kiến của những người khác dựa trên sự tin tưởng; vốn là cách học nhàn rỗi và hời hợt. Điều chúng ta cần phải biến chúng thành của riêng mình. Chúng ta cũng giống như một người khi cần lửa thì sang nhà hàng xóm xin, thấy một ngọn lửa rất ấm thế là ngồi tại chỗ sưởi ấm và rồi không nhớ mang về nhà. Chúng ta có ích lợi gì khi bụng đầy thịt nhưng nó không được tiêu hóa, nếu nó không được chuyển hóa thì sao có thể nuôi dưỡng và nâng đỡ chúng ta?

Kỹ thuật Feynman là một cách tuyệt vời để biến sự khôn ngoan từ sách thành của riêng bạn. Đó là một cách để chia nhỏ các ý tưởng và định nghĩa lại chúng.

📙📘📗📕 T.O.P Những cuốn sách tư duy, kỹ năng, nghệ thuật sống bạn nên có cho mình 1 cuốn. Nó giúp ít cho bạn rất nhiều trong cuộc sống.
Là hành trang cho tương lai của bạn thêm tươi sáng và thành công hơn.

Nguồn: cafebiz.vn

Ngày nghỉ, một anh chàng đến sở thú xem khỉ. Anh ta ném cho chú khỉ nọ hạt lạc, chú khỉ nhặt lên đặt vào hậu môn rồi bỏ ...
27/08/2024

Ngày nghỉ, một anh chàng đến sở thú xem khỉ. Anh ta ném cho chú khỉ nọ hạt lạc, chú khỉ nhặt lên đặt vào hậu môn rồi bỏ vào miệng.
Anh ta thốt lên:
- Kinh quá!
Sau đó anh ta ném cho chú khỉ hạt lạc khác, nó cũng nhặt lên, đặt vào hậu môn rồi lấy ăn. Anh ta lại thốt lên:
- Kinh khủng quá!
Anh ta đến nói với người trông coi sở thú gần đó:
- Này bác, kia đúng là một con khỉ ngu xuẩn.
Người trông coi sở thú đáp:
- Không đâu, nó là con khỉ thông minh nhất đấy.
- ?????
- Tuần trước có ai ném cho nó quả đào to, nó ăn luôn, hạt đào không ra được. Vì thế mà giờ mỗi khi ăn gì nó phải đo trước...
------------------

HÃY HỌC CÁCH "ĐIẾC" NHƯ MỘT CHÚ ẾCH!Một hôm trời hửng nắng, gió thổi man mát, đàn ếch bỗng hứng chí rủ nhau vào rừng dạo...
25/08/2024

HÃY HỌC CÁCH "ĐIẾC" NHƯ MỘT CHÚ ẾCH!

Một hôm trời hửng nắng, gió thổi man mát, đàn ếch bỗng hứng chí rủ nhau vào rừng dạo chơi. Phong cảnh hữu tình làm chúng thấy rất vui vẻ, nhưng xui xẻo thay, đang đi thì đột nhiên có 2 con trong đoàn trượt chân, rơi thẳng xuống một cái hố rất sâu.
Cả bầy ếch rất hoảng hốt, bèn xúm lại, tìm mọi cách để đưa 2 chú ếch đáng thương kia lên, nhưng làm thế nào thì cũng không đưa chúng lên được. Sau một hồi cố gắng, con nào con nấy mệt nhoài. Cuối cùng, cả bầy bèn quyết định dừng lại và bảo với 2 con ếch kia rằng, đây là số phận và chúng chỉ còn nước chờ chết mà thôi.
Mặc dù vậy, 2 con ếch nọ vẫn cố gắng để nhảy ra khỏi cái hố. Nhưng dù có nhảy thế nào, chúng cũng không thoát ra được. Một con trong đó tỏ ra thất vọng, chán nản, nghĩ rằng đời mình thế là hết rồi và ngã lăn ra chết trong sự uất ức.

Con ếch còn lại không vì thế mà nản chí, nó vẫn tiếp tục cố gắng không ngừng, nhảy đi nhảy lại hết lần này tới lần khác, mặc bầy ếch bên trên không ngừng bàn tán: “không làm được đâu”, “sâu như thế làm sao mà nhảy ra được”, “thôi đợi trời mưa đi”,…
Tuy nhiên điều kỳ lạ là bầy ếch càng nói thì con ếch kia lại nhảy càng hăng. Và cuối cùng thì nó cũng nhảy được lên bờ sau rất nhiều nỗ lực.
Cả bầy ếch tỏ ra rất khâm phục, liền vây quanh nó và hỏi, làm sao nó làm được vậy? Con ếch thật thà bảo rằng, nó bị lãng tai và nãy giờ tưởng mọi người đang động viên nên nó mới có thể nhảy ra được.
---------
=> Hãy thử ngồi ngẫm lại câu chuyện khôi hài này. Có phải rằng, cuộc sống của chúng ta chẳng phải cũng đang diễn ra đúng như thế hay sao ? Thế nên, trong cuộc sống này, khi phải đối diện với khó khăn, thử thách xin bạn hãy nhớ tới những điều sau:

Cuộc sống quá ngắn ngủi, bạn không nên dành thời gian với những người chỉ biết “hút cạn” nguồn hạnh phúc của mình. Nếu ai đó muốn bạn có mặt trong cuộc sống của họ, họ sẽ tự dành ra chỗ cho bạn. Bạn không phải đấu tranh để giành giật lấy một vị trí nào cả.

Đừng bao giờ ép mình vào mối quan hệ với những người coi thường giá trị của bạn. Hãy nhớ, những người bạn thật sự của bạn không phải là những người ở bên cạnh khi bạn thành công, mà là những người ở bên cạnh khi bạn gặp khó khăn.

Chìa khóa của cuộc sống, đó là chỉ cần nhớ rằng, đừng bao giờ từ bỏ nếu ước mơ trong bạn vẫn còn. Điều đó là bởi lẽ, không gì là thực sự có giới hạn… cho đến một ngày bạn ngừng cố gắng.

Sưu tầm.

Thị Nở cầm tay Chí Phèo, ứa lệ: "Người ta mà đuổi anh ra khỏi sách giáo khoa, em cũng sẽ xin ra theo. Em không thể sống ...
06/08/2024

Thị Nở cầm tay Chí Phèo, ứa lệ: "Người ta mà đuổi anh ra khỏi sách giáo khoa, em cũng sẽ xin ra theo. Em không thể sống thiếu anh". Chí Phèo ôm lấy Nở, cảm động. Lão Hạc húng hắng ho, ngó cổ ra khỏi căn nhà thốc gió, nói vọng sang: "Chúng mà đuổi thằng Chí ra khỏi sách, tao cũng tự ra theo. Tao già rồi mà không nuôi được thân, phải ăn bả chó tự tử, không xứng làm gương cho bọn trẻ". Chị Dậu cắp rá đi vay gạo ngang qua, hớt hải chạy vào: "Cụ ơi, cụ xin cho con ra với, con khố rách áo ôm, không trung hậu đảm đang để nuôi chồng con nên không xứng làm gương cho ai". Lão Hạc thở dài, định nói điều gì đó thì Tấm đang vớt bèo bên bờ ao, vứt rổ chạy đến ôm mặt khóc: "Ông ơi, con giết con Cám, còn lấy xác nó làm mắm cho mụ gì ghẻ ăn, con không xứng là người hiền lành, tốt bụng, ông xin cho con ra khỏi sách với".
Lão Hạc ôm ngực ho rũ rượi một hồi, hai hốc mắt ướt đẫm, nói: "Ta có biết chữ đâu mà viết đơn xin. Mà viết được đơn xin chắc gì chúng nó đã cho". Nghị Quế đi qua, hóng chuyện, nói chõ vào: "Lão Hạc mà xin được thì xin cho tôi ra khỏi sách với, mấy chục năm nay tôi bị bọn con nít chửi không ra gì. Có phải riêng tôi là thằng xấu đâu, bây giờ cả khối thằng còn ác hơn tôi, nó ăn của dân không chừa thứ gì, ngốn cả nghìn tỉ đó kìa, sao không đưa vô sách cho bọn nít ranh ném đá?". Nhà văn Hoàng cắp tay sau đít, đứng đó tự bao giờ, nói chen vào: "Người ta đưa các ông bà vào là để phê phán cái xã hội phong kiến đen tối, chứ ông bà thì gương với kính cái giề".
Bá Kiến đứng trước cổng, chỉ gậy, nói vọng ra: "Đứa nào bảo xã hội này đen tối tao vả cho rớt răng đấy. Nghèo là do chúng mày ngu. Chúng mày định làm loạn, rủ nhau khiếu kiện đông người há. Tao cho ra khỏi hộ nghèo là chết cả nút đấy. Nên nhớ tao là chủ cái làng Vũ Đại này nhé!".
Lão Hạc thở dài, cố nín cơn ho đang trào lên cổ họng, lọm khọm chui vào nhà. Bên ngoài, gió bấc vẫn lùa ù ù qua tấm liếp, lạnh buốt.

Nguồn : Khánh Hoan Nguyễn.
---------------------------------------

Address

CT6/KĐT XaLa/Hà Đông
Hanoi
100000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hà Nội nhận in sách giá rẻ posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Hà Nội nhận in sách giá rẻ:

Videos

Share


Other Book & Magazine Distributors in Hanoi

Show All