12/07/2024
TƯ TRỊ THÔNG GIÁM - TÙY KỶ - DIỆT TRẦN
Mùa xuân, tháng giêng, ngày Ất Sửu là ngày sóc, Trần chủ triều hội quần thần, sương lớn giăng kín tứ bề, người hít vào mũi đều cay nhức. Trần chủ mê man, đến chiều mới tỉnh.
Hôm ấy, Hạ Nhược Bật từ Quảng Lăng dẫn quân vượt sông. Trước đấy Bật bán ngựa già đi để mua lấy nhiều thuyền nước Trần rồi đem giấu, lại mua năm sáu chục chiếc thuyền nát, xếp trong lòng ngòi. Người Trần dò biết, cho là nước Tùy thiếu thuyền. Bật lại xin cho quân đóng dọc sông mỗi khi đến kỳ đổi phiên thì tụ tập cả về Quảng Lăng, ở đó dàn bày cờ xí, doanh trướng bao trùm đến bên ngoài thành, người Trần tưởng rằng đại quân Tùy đến, vội vàng phát quân phòng bị, đến khi biết được chỉ là quân đóng trú đổi phiên, lại cho bộ ngũ giải tán; sau coi việc ấy là thường, không đề phòng nữa. Bật còn sai quân thường xuyên đi săn ven sông, người ngựa huyên náo. Vì thế khi Bật vượt sông, người Trần không biết. Hàn Cầm Hổ đem năm trăm người từ Hoành Giang trong đêm vượt sông sang Thải Thạch, thủ quân đều say, nhân đó hạ được. Tấn vương Quảng dẫn đại quân đóng ở núi Đào Diệp thuộc trấn Lục Hợp.
Ngày Bính Dần, Thải Thạch Thú chủ Từ Tử Kiến cấp tốc dâng khải cáo biến; ngày Đinh Mão, Trần chủ triệu công khanh vào bàn quân vụ. Ngày Mậu Thìn, hạ chiếu rằng:
"Dê chó ngông cuồng, trộm chiếm ngoại đô; ong kiến có độc, cần bình định sớm. Trẫm sẽ đích thân thống ngự sáu quân, trừ sạch tám phương, trong ngoài đều nên giới nghiêm."
Lấy Phiêu kỵ tướng quân Tiêu Ma Ha, Hộ quân tướng quân Phàn Nghị, Trung lĩnh quân Lỗ Quảng Đạt cùng làm Đô đốc, Tư không Tư Mã Tiêu Nan, Thứ sử Tương châu Thi Văn Khánh cùng làm Đại giám quân, phái Thứ sử Nam Dự châu Phàn Mãnh thống suất thủy sư tiến ra Bạch Hạ, Tán kỵ thường thị Cao Văn Tấu đem quân trấn thủ Nam Dự châu. Treo trọng thưởng, lệnh cho tăng, ni, đạo sĩ tất thảy tham gia quân dịch.
Ngày Canh Ngọ, Hạ Nhược Bật đánh hạ Kinh Khẩu, bắt Thứ sử Nam Từ châu Hoàng Khác. Bật quân lệnh nghiêm cẩn, tơ hào không phạm, có quân sĩ mua rượu chốn dân gian, Bật liền chém ngay. Bắt được tù binh hơn sáu nghìn người, Bật đều thả hết, cấp lương an ủi cho đi, lại giao sắc thư, sai chia đường ra truyền báo. Vì thế tới đâu thắng đó.
Phàn Mãnh ở Kiến Khang, con là Tuần thay nắm sự vụ Nam Dự châu. Ngày Tân Mùi, Hàn Cầm Hổ tiến công Cô Thục. Trong nửa ngày, chiếm được thành, bắt Tuần cùng toàn gia. Cao Văn Tấu thua trận rút về. Phụ lão Giang Nam vốn biết uy tín Cầm Hổ, người đến quân môn bái yết ngày đêm không dứt.
Con Lỗ Quảng Đạt là Thế Chân đang ở Tân Thái, cùng em là Thế Hùng và bộ thuộc hàng Cầm Hổ, phái sứ giả gửi thư chiêu dụ Quảng Đạt. Quảng Đạt lúc ấy đóng tại Kiến Khang, tự đàn hặc, đến chỗ Đình úy xin chịu tội; Trần chủ an ủi, ban thêm vàng ròng, phái trở về doanh. Phàn Mãnh và Tả vệ tướng quân Tưởng Nguyên Tốn đem tám mươi thuyền Thanh Long tuần tra tại Bạch Hạ, đế chế ngự quân Tùy vùng Lục Hợp; Trần chủ thấy vợ con Mãnh ở bên quân Tùy, e có dị tâm, muốn sai Trấn đông Đại tướng quân Nhâm Trung thay y, lệnh Tiêu Ma Ha thong thả nói rõ với Mãnh, Mãnh không hài lòng, Trần chủ ngại trái ý Mãnh nên thôi.
Bấy giờ Hạ Nhược Bật từ bắc đạo, Hàn Cầm Hổ từ nam đạo cùng tiến, các đồn ven sông đều ngóng gió tan chạy; Bật chia quân chặn lối Khúc A rồi vào Kiến Khang. Trần chủ sai Tư đồ Dự Chương vương Thúc Anh đóng tại triều đình, Tiêu Ma Ha đóng tại vườn Lạc Du, Phàn Nghị đóng tại chùa Kỳ Xà, Lỗ Quảng Đạt đóng tại gò Bạch Thổ, Trung vũ tướng quân Khổng Phạm đóng tại chùa Bảo Điền. Ngày Kỷ Mão, Nhâm Trung từ Ngô Hưng về cứu, rồi đóng tại cửa Chu Tước.
Ngày Tân Mùi, Hạ Nhược Bật tiến chiếm Chung Sơn, đóng ở phía đông gò Bạch Thổ. Tấn vương Quảng phái Tổng quản Đỗ Ngạn hội sư với Hàn Cầm Hổ, hai vạn bộ kỵ đóng tại Tân Lâm. Kỳ châu Tổng quản Vương Thế Tích đem thủy sư ra Cửu Giang phá Trần tướng Kỷ Thiến ở Kỳ Khẩu. Người Trần kinh hoảng, nối nhau đến hàng. Tấn vương dâng thư kể tình trạng, Đế rất mừng, ban yến cho quần thần.
Lúc ấy Kiến Khang giáp sĩ còn hơn mười vạn, Trần chủ vốn hèn nhát, chẳng hiểu quân vụ, chỉ ngày đêm kêu khóc, công việc trong thành, nhất loạt ủy thác cho Thi Văn Khánh. Văn Khánh biết các tướng ghét mình, sợ họ có công, bèn tâu rằng:
- Bọn họ đều ấm ức, vốn bất phục Quan gia, sát thời khắc then chốt, sao nên tin tưởng cả!
Vì vậy các tướng hễ có khải xin, đại khái đều không được phê duyệt.
Khi Hạ Nhược Bật tấn công Kinh Khẩu, Tiêu Ma Ha xin lĩnh binh đón đánh, Trần chủ không cho. Đến lúc Bật tới Chung Sơn, Ma Ha lại nói:
- Bật đơn độc tiến sâu, hào lũy chưa vững, xuất quân đánh úp, có thể chắc thắng.
Trần chủ lại không chấp thuận. Trần chủ triệu Ma Ha, Nhâm Trung vào nội điện bàn quân vụ, Trung nói:
- Binh pháp có nói: Khách quý tốc chiến, chủ quý ổn định. Hiện nay quốc gia binh đủ lương nhiều, chỉ nên cố thủ Đài thành, men theo Tần Hoài lập lũy, cho dù Bắc quân kéo tới, chớ cùng giao chiến với họ, mà phải chia binh chẹn các ngả sông, khiến thông tin bên họ chẳng thể lưu thông. Cấp thần tinh binh vạn người, ba trăm chiếc thuyền Kim Sí, xuôi dòng thẳng tới đánh úp Lục Hợp; đại quân bên ấy ắt nghĩ tướng sĩ vượt sông đều đã bị bắt, nhuệ khí tự sẽ mất sạch. Dân đất Hoài Nam vốn hiểu rõ thần, nay biết thần tới, tất đều tuân phục. Thần lại tuyên bố muốn sang Từ châu, chặn đường họ lui, tất các cánh quân không đánh tự rút. Đợi lúc mùa xuân nước lên, ắt các cánh quân của bọn Chu La Hầu ở phía thượng du sẽ xuôi dòng cứu viện, đó là kế hay.
Trần chủ không thể nghe theo. Hôm sau, đột nhiên nói:
- Binh sự trì hoãn chẳng quyết, khiến cho lòng người bức bối, nên gọi Tiêu lang xuất quân mà đánh.
Nhâm Trung dập đầu vật nài chớ đánh. Khổng Phạm lại tâu:
- Xin cho quyết chiến, sẽ vì Quan gia khắc đá Yến Nhiên.
Trần chủ nghe theo, bảo Ma Ha rằng:
- Công nên vì ta một trận quyết thắng!
Ma Ha nói:
- Trước đây xuất trận, vì nước vì thân; việc ngày hôm nay, vì vợ con nữa.
Trần chủ xuất nhiều vàng bạc cấp cho chư quân để ban thưởng. Ngày Giáp Thân, sai Lỗ Quảng Đạt bày trận ở gò Bạch Thổ, giữ tại mặt nam của các cánh quân, Nhâm Trung tiếp nối, Phàn Nghị, Khổng Phạm lại tiếp nữa, quân Tiêu Ma Ha ở ngoài cùng mặt bắc. Chư quân nam bắc dài hai mươi dặm, đầu đuôi tiến thoái không biết được nhau.
Hạ Nhược Bật dẫn khinh kỵ lên núi, từ xa trông thấy chư quân, nhân đó ruổi xuống, cùng bảy vị Tổng quản dưới quyền là bọn Viên Minh, Dương Nha chỉ huy tổng cộng tám nghìn giáp sĩ, bày trận mà đợi. Trần chủ thông gian với vợ Ma Ha nên Ma Ha từ đầu chẳng có chiến ý; duy có Lỗ Quảng Đạt đem quân tận lực giao tranh, với Bật ngang thế. Quân Tùy lui chạy kể đến bốn lần, bộ hạ Bật chết hai trăm bảy mươi ba người, Bật đốt lửa tạo khói để tự ẩn tránh, khốn quẫn rồi lại chấn chỉnh. Quân Trần chém được thủ cấp, đều chạy về dâng Trần chủ xin lĩnh thưởng, Bật biết bọn họ kiêu căng trễ nãi, chuyển quân gấp đánh Khổng Phạm; quân Phạm vừa giao chiến đã chạy, các cánh quân Trần trông thấy, bộ kỵ rối loạn, không thể ngăn cản, chết đến năm nghìn. Viên Minh bắt Tiêu Ma Ha, giải đến cho Bật, Bật mệnh kéo ra chém, Ma Ha thần sắc không đổi, Bật bèn cởi trói lấy lễ mà đãi.
Nhâm Trung ruổi vào Đài thành, gặp Trần chủ kể tình trạng thua bại, nói:
- Quan gia nên cố giữ gìn, thần hết cách ra sức rồi!
Trần chủ cấp cho hai rương vàng, sai chiêu mộ người ra đánh. Trung nói:
- Bệ hạ chỉ việc sắp sẵn thuyền bè, lên với chư quân thượng du, thần sẽ liều chết hộ vệ.
Trần chủ tin lời, sắc Trung ra ngoài bố trí, lệnh cung nhân soạn hành trang mà đợi, nhưng sau lấy làm lạ vì Trung mãi không tới. Bấy giờ Hàn Cầm Hổ từ Tân Lâm tiến quân, Trung đã dẫn mấy quân kỵ đón sẵn để xin hàng ở gò Thạch Tử. Lĩnh quân Thái Chinh giữ cầu Chu Tước, nghe tin Cầm Hổ sắp đến, bộ chúng sợ hãi tan vỡ. Trung dẫn đường cho Cầm Hổ vào thẳng cửa Chu Tước, người Trần muốn đánh, Trung xua tay bảo:
- Lão phu còn hàng, chư quân kháng cự gì nữa!
Quân binh chạy cả. Bấy giờ văn võ bách ti trong thành đều trốn đi hết, riêng Thượng thư Bộc xạ Viên Hiến đứng giữa điện, bọn Thượng thư lệnh Giang Tổng vài người ở trong Thượng thư tỉnh. Trần chủ bảo Viên Hiến:
- Ta trước đãi khanh chẳng hơn người khác, hôm nay hễ nhớ lại càng hổ thẹn. Chẳng phải riêng trẫm vô đức, giới sĩ đại phu Giang Đông cũng đều mất hết khí tiết rồi.
Trần chủ nôn nóng kinh hoảng, chuẩn bị trốn náu, Hiến nghiêm mặt nói:
- Bắc quân tiến vào, tất không xâm phạm. Đại sự thế này, Bệ hạ còn muốn đi đâu! Thần xin Bệ hạ chỉnh y quan, ngự lên chính điện, như Lương Vũ đế gặp Hầu Cảnh ngày trước.
Trần chủ không nghe, xuống giường đi vội, nói:
- Dưới mũi đao sắc, chẳng thể đương cự, ta tự có kế.
Rồi theo hơn mười cung nhân chạy ra hậu đường điện Cảnh Dương, muốn tự nhảy xuống giếng, Hiến hết lòng can không nghe; Hậu cáp xá nhân Hạ Hầu Công Vận lấy thân bịt giếng, Trần chủ cùng y giằng co, hồi lâu mới chui được xuống. Lát sau quân binh xét giếng, hô gọi, không thấy ai đáp, định ném đá xuống, mới nghe tiếng kêu; thả dây để kéo, kinh lạ vì nặng, đến lúc kéo lên được rồi mới thấy là Trần chủ với Trương Quý phi, Đổng Quý tần buộc chung dây mà lên. Thẩm Hoàng hậu cư xử như thường. Thái tử Thâm mười lăm tuổi, đóng cửa mà ngồi, Xá nhân Khổng Bá Ngư phục thị bên cạnh, quân sĩ gõ cửa mà vào, Thâm ngồi yên, hỏi thăm rằng:
- Trên đường chinh chiến, không mệt nhọc chứ?
Quân sĩ đều tỏ ý kính trọng. Khi ấy vương hầu tôn thất triều Trần ở Kiến Khang hơn trăm người, Trần chủ e họ gây biến, triệu cả vào cung, lệnh giữ triều đình, sai Dự Chương vương Thúc Anh tổng lĩnh đốc xét, lại ngầm đề phòng. Đến khi Đài thành thất thủ, họ bèn dẫn nhau ra hàng.
Hạ Nhược Bật thừa thắng tới vườn Nhạc Du, Lỗ Quảng Đạt vẫn dốc tàn binh khổ chiến không thôi, chém bắt mấy trăm người, lúc trời chiều, bèn cởi giáp, hướng về Đài thành bái hai lần mà gào khóc, nói với thuộc hạ:
- Thân ta không thể cứu quốc, đáng tội nặng lắm!
Tướng sĩ thảy đều sa lệ thở than, rồi bị bắt. Lính gác các cửa chạy cả, Bật giữa đêm đốt cửa Bắc Dịch tiến vào, biết Hàn Cầm Hổ đã bắt Trần Thúc Bảo, gọi đến xem, Thúc Bảo kinh sợ, run chân đổ mồ hôi, hướng Bật bái lạy hai lần. Bật bảo Thúc Bảo:
- Vua nước nhỏ gặp quan nước lớn, bái là đúng lễ vậy. Vào triều chẳng lỡ tước Quy Mệnh hầu, không cần hoảng sợ.
Rồi thẹn vì công kém Hàn Cầm Hổ, cùng Cầm Hổ chửi mắng nhau, tuốt đao đi ra; định sai Thái Trưng thay Thúc Bảo viết thư hàng, mệnh Thúc Bảo ngồi xe la kéo đi theo mình, việc không xong. Bật để Thúc Bảo ở điện Đức Giáo, phái binh canh giữ.
Cao Quýnh vào Kiến Khang trước, con Quýnh là Đức Hoằng làm Ký thất cho Tấn vương Quảng, Quảng sai Đức Hoằng ruổi tới chỗ Quýnh, lệnh giữ lại Trương Lệ Hoa, Quýnh nói:
- Xưa Thái Công bịt mặt chém Đát Kỷ, nay há nên lưu Lệ Hoa!
Rồi chém Lệ Hoa ở Thanh Khê. Đức Hoằng về báo, Quảng biến sắc bảo:
- Người xưa có câu: Vô đức bất báo, ta tất có điều báo đáp Cao công!
Từ đấy hận Quýnh.
(PHẠM THÀNH LONG dịch)