Người Trong Muôn Nghề

Người Trong Muôn Nghề Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Người Trong Muôn Nghề, Media/News Company, Quan Hoa, Hanoi.
(10)

Mọi nghề nghiệp đều đáng được tôn vinh, và chính từ những con người trong nghề bình thường nhất, ta có thể bắt gặp những câu chuyện bất ngờ và truyền cảm hứng nhất

Chia sẻ chuyện nghề của bạn với chúng mình tại: https://forms.gle/sigQeJQNL1PPzEAZ7

15/12/2024

5 Bài Học Dành Cho Sinh Viên Năm Nhất Đại Học 👇

SỐNG TRONG GIA ĐÌNH BUÔN PHẾ LIỆU, MÌNH ĐÃ HỌC ĐƯỢC NHỮNG GÌ?Cụ thể hơn, mấy người thu mua phế liệu như trong ảnh này nà...
14/12/2024

SỐNG TRONG GIA ĐÌNH BUÔN PHẾ LIỆU, MÌNH ĐÃ HỌC ĐƯỢC NHỮNG GÌ?

Cụ thể hơn, mấy người thu mua phế liệu như trong ảnh này này, còn nhà mình thì thu mua lại của họ, gọi nôm na là đại lý phế liệu. Thu mua những đồ có thể tái chế như sắt, đồng, nhôm, nhựa, giấy, bì rách,.... Hôm nay, mình sẽ nói cụ thể về sự hay ho và thú vị của nghề này sau mười mấy năm có kinh nghiệm xem bố mẹ buôn bán và những thứ mình đã học được.

1. Học được cách phân loại các đồ dùng bỏ đi để tái chế.

Khi bạn dùng xong một món đồ gì đó và bị hư, nếu không dùng được nữa bạn chỉ đơn giản là vứt vào thùng rác hoặc kêu mấy cô đồng nát vô thu mua đúng không? Thật đơn giản mà. Nhưng khi các cô ấy đi bán lại cho đại lý, các cô ấy sẽ có một bài toán phân loại rất kinh khủng.

Ví dụ như này nhé, một quyển vở viết, phải xé bọc nilong vứt đi vì không thu mua bọc nilong, xé bìa vở để riêng để bán vô bìa, rồi giấy bên trong sẽ bán vô giấy trắng, giá giấy trắng cao hơn giá bìa. Nhựa thì nhựa cứng để riêng, nhựa mềm để riêng, và nhựa dẻo để riêng, ví dụ vỏ chai nước khoáng mình uống là nhựa mềm, nắp chai là nhựa cứng, và mấy đôi dép tổ ong là nhựa dẻo, giá mỗi loại nhựa sẽ khác nhau nên phải phân loại riêng.

Về sắt đi, phải phân biệt được sắt với gang, gang sẽ đắt hơn sắt, thường là dùng nam châm để thử, nhưng những người có chuyên môn nhìn qua là biết luôn (như mẹ mình chẳng hạn). Rồi đồng nữa, đồng đen, đồng đỏ, đồng vàng này, khi các bạn chỉ đơn giản bán đi một cuộn dây điện đi, thì các cô đồng nát sẽ phải dùng dao ngồi tước hết phần cao su bên ngoài vứt đi để bán lõi đồng bên trong, giá mỗi loại đồng lại càng khác nhau nữa, đồng đen đắt nhất, sau đó là đồng đỏ và đồng vàng.

Còn lông vịt và lông ngan nữa, khi thu mua những bộ lông ướt sũng nước thì các cô đồng nát thường phải về rửa lại rồi phơi mấy nắng cho khô đi để đem bán được giá hơn, lông trắng bán được đắt hơn lông đen, và khô thì bán đắt hơn ướt, mà không thu mua lông gà nhé. Mình mới thắc mắc người ta thu mua lông làm gì, mẹ mình bảo để làm áo choàng lông thú, túi xách linh tinh, nên giá lông đắt lắm, hơn trăm nghìn một kg đấy, đắt tiền hơn cmn thịt vịt luôn.

Rồi nhôm rồi chì rồi bì xi măng bì rách và hầm bà lằng rất nhiều thứ nữa cần phân loại để bán được đồng nát đấy. Tưởng đi buôn đồng nát mà dễ à, ai định bỏ học đi buôn phế liệu thì cân nhắc kĩ nhé, có trí tuệ lắm mới làm được đấy, sau bao năm nhớ lại mình vẫn xoắn cmn não đây.

2. Học cách tính nhẩm thần sầu.

Nhà mình buôn phế liệu từ lúc mình bé tí xíu, 2 hay 3 tuổi gì đó, lúc đó cứ ngồi kê cái ghế bên cạnh mẹ xem mẹ tính tiền cho các cô thôi, cứ 5,7 cô cân một lúc, rồi mẹ tính tiền từng phần một cho từng cô một và không dùng máy tính đâu. Vì sao không dùng à, vì các cô ý cân vào buổi trưa, mọi người đói cả rồi mệt lắm rồi không ngồi đợi mình mò mẫm bấm máy từng tí được đâu, mỗi người cân mười mấy hai mươi thứ dài như sớ táo quân ấy, cứ chăm chăm bấm máy thì mất khách hết.

Bí quyết giữ chân khách của nhà mình là mẹ mình tính nhẩm siêu nhanh, các cô ý uống xong cốc nước là đã tính xong rồi, và đó là điều mình hâm mộ mẹ suốt một thời tuổi thơ, chắc là gieo mầm cho niềm yêu thích học toán sau này của mình, bởi từ nhỏ mình đã luôn nghĩ tính toán giỏi là một thứ gì đó rất siêu nhân, rất thú vị.

Vậy nên ai mà tính nhẩm không giỏi thì từ bỏ mission buôn phế liệu đi nhé, tìm hướng khác để làm, bởi buôn phế liệu có thể không giỏi nhiều thứ nhưng mà nhất định phải giỏi tính nhẩm. Thấy chưa, yêu cầu nghề nghiệp cao lắm chứ đùa.

3. Đạo đức nghề nghiệp. Tìm hiểu tiếp bài viết của tác giả Táo Xanh tại đây: https://b.link/Song-trong-gia-dinh-buon-phe-lieu

KHỔ NGHỀ PHỤC VỤMình đi làm dịch vụ, mình thấy họ không đối xử với mình như một con người.Đi bán bánh, thay vì khách hàn...
13/12/2024

KHỔ NGHỀ PHỤC VỤ

Mình đi làm dịch vụ, mình thấy họ không đối xử với mình như một con người.

Đi bán bánh, thay vì khách hàng nói lấy cái này cái kia, họ gõ cách cách vô cửa kính tủ, mặt vênh lên trời, mình hỏi lại là mình lấy cái này ạ thì họ vẫn họ cách cách vô cái tủ kính.

Thay vì mở miệng nói chuyện, nói để biết ý mà lấy thì họ quyết định im lặng, họ không câm đâu vì lúc sau có người tới nói chuyện, họ vẫn trò chuyện vui vẻ lắm, chắc thấy phí nước bọt với nhân viên thôi.

---

Mình còn từng đi làm phục vụ chạy bàn ở nhà hàng tiệc cưới nữa, trong khi trên sân khấu cô dâu chú rể lộng lẫy, ở dưới nhân viên chạy bàn cực như quỷ.

Việc ghép bàn thì cũng không có gì lạ khi ăn tiệc cưới rồi, đợt mình đi phục vụ, khổ nỗi đó là lần đầu, nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình.

Bàn 10 chỗ, ghép thành 12 người, còn được khuyến mãi thêm cái bàn bợm nhậu, ăn thì không bao nhiêu, còn lại toàn châm thêm bia đi em ơi. Món lên thì chưa kịp mà bia thì phải nói là rót liên tục, chả ngơi tay được lúc nào.

Đồ ăn thừa phải đem đổ bỏ, nhìn mà xót xa. Mình thấy đồ ăn thừa đổ đi, có thể để ăn được nguyên 2 tháng liền, không hề điêu.

Thậm chí những món còn nguyên trên đĩa cũng phải vứt đi, chỉ vì khách không có hứng ăn. Thật là một sự lãng phí khủng khiếp.

Phục vụ khách xong tới công đoạn dọn dẹp, cũng chạy sút quần nữa, ai cũng mong về cho nhanh, quần quật dọn dẹp từ phòng ăn ra tới phòng bếp, từ mấy cái nhỏ nhất là thìa muỗng nĩa cho tới mấy cái xô đựng đá, khay đựng đồ ăn nặng trịch.

Làm quần quật từ 4 giờ chiều đến 10 giờ rưỡi đêm mới về tới nhà, mệt lử ra.

---

Đi làm phục vụ xong mới thấy, đồng tiền không dễ kiếm, và việc này cũng không khác gì bán sức lao động, bào sức.

Nhưng đây không phải là một công việc vụng trí khéo tay, đầu mọc sai chỗ, trí não chạy hết xuống tay chân. Giao tiếp và cái cách bạn nói chuyện với khách hàng rất quan trọng.

Lúc mình đi du học, có được công việc bán bánh ở trong siêu thị nhưng lúc đó sợ nói tiếng anh, sợ giao tiếp khách hàng lắm bởi vì cũng là công việc phục vụ lần đầu tiên của mình.

Mình - hồi đó suýt nữa thì bị khách hàng đánh, bởi vì mình hỏi khách “What do you want?”

Mình còn nhớ ổng trừng mắt nhìn mình, hỏi đi hỏi lại là what do you mean by what do you want và khi mình đã lấy bánh, gói bánh và đưa cho ổng rồi, ổng còn cảnh cáo một lần nữa với thái độ học hằn “This is what I want. Are you happy with that?”

Chỉ vì cái cách mình dùng từ không khéo, dùng câu không lịch sự như vậy đã khiến mình suýt nữa thì bị ăn đập, ăn đập thực sự chứ không phải chuyện đùa.

Mình còn biết có trường hợp phục vụ bị khách chửi xối xả chỉ vì lỡ miệng nói chuyện không khéo, khiến khách cọc lên và mắng nhiếc thậm tệ, đòi gặp quản lí và làm ầm lên ở bữa tiệc mà đáng ra mọi người tới để chung vui.

Mặc dù đó là cái nghề chân chính, nhưng khi đi làm phục vụ, vài người không hề có sự tôn trọng nào người làm nghề cả.

Khách bỏ tiền ra, họ có quyền đòi hỏi, họ có quyền yêu cầu dịch vụ nhưng họ quên mất nhân quyền của người phục vụ.

---

Nên mình đi làm phục vụ, cũng chẳng phải vì muốn kiếm thêm tiền (cũng có nhưng không nhiều) mà vì mình biết thông cảm hơn, biết đặt hoàn cảnh của bản thân vào họ, hiểu được họ cực thế nào, biết thông cảm, biết quý trọng thức ăn và biết quý cái đồng tiền mà mình làm ra.

Đôi khi mình là khách hàng, mình bỏ tiền ra mình muốn có được những đặc quyền làm mình vui như chào đón, săn sóc tận răng, bỏ đi với chồng chén dĩa cao như núi lộn xộn thì vẫn có người dọn dẹp, nhưng đôi khi cái niềm vui quá trớn đó trở thành sự hành hạ cho người phục vụ.

Nên những lần mà mình đi ăn đi uống, dịch vụ không quá tệ thì mình mới không đánh giá kém, còn lại mình phiên phiến cho qua, họ cũng cực quá rồi.

Vậy nên làm phục vụ cực, mình thấy cũng chả sướng gì nhưng nó rèn được mình phải biết nhanh nhẹn, biết nhẫn nại, lắng nghe và kiểm soát cảm xúc trong mọi tình huống, biết tôn trọng người khác, biết ứng xử, biết điều hơn và biết được đồng tiền khó kiếm tới mức nào.

Đọc bài viết đầy đủ của tác giả Pio ơi tại đây: https://b.link/Kho-nghe-phuc-vu

CÁCH TÔI HỌC TẬP LIÊN TỤC MẶC DÙ CÓ CÔNG VIỆC TOÀN THỜI GIANHai năm trước, tôi có thói quen xấu là thức dậy muộn để đi l...
12/12/2024

CÁCH TÔI HỌC TẬP LIÊN TỤC MẶC DÙ CÓ CÔNG VIỆC TOÀN THỜI GIAN

Hai năm trước, tôi có thói quen xấu là thức dậy muộn để đi làm.

Mỗi sáng đều giống nhau – tôi bắt đầu ca làm việc, làm những công việc tẻ nhạt, và đếm giờ cho đến khi có thể kết thúc ca làm việc. Vào buổi tối, tôi chơi video game.
Ngày hôm sau, chu trình lại tiếp diễn.

Ngày nay, tôi vẫn chơi rất nhiều video game nhưng tôi cũng thức dậy sớm và học hoặc viết mỗi ngày trước khi bắt đầu ca làm việc 9–5. Hành vi của tôi đã thay đổi, điều này dẫn đến một công việc mới với mức lương tăng 40% và tôi chuyển vào một căn hộ mà tôi không phải chia sẻ với người lạ. Cuộc sống không dễ dàng hơn, nó bận rộn hơn, nhưng theo cách tốt nhất có thể.

Tôi sẽ sử dụng video game như một phép ẩn dụ để giải thích cách tôi học tập một cách liên tục vì suy nghĩ theo cách này làm cho việc học trở nên thú vị.

Hy vọng những gì tôi chia sẻ sẽ giúp bạn cũng như tôi.

1. Chọn Mục Tiêu

Trong hầu hết các trò chơi video, chúng ta có một nhiệm vụ chính hoặc nhiệm vụ chính và tiến bộ dọc theo con đường đó.

Chúng ta cũng có các nhiệm vụ phụ. Khi hoàn thành các nhiệm vụ phụ, chúng ta cải thiện và mở khóa các kỹ năng mới. Điều này làm cho việc tiến bộ trong trò chơi trở nên dễ dàng hơn.

Nhiệm vụ chính giống như mục tiêu của chúng ta. Các nhiệm vụ phụ giống như các mốc chúng ta đạt được trên hành trình hướng đến mục tiêu chính. Khi hoàn thành các nhiệm vụ phụ, chúng ta sẽ được thưởng với các kỹ năng và đặc quyền mới.

Chúng mang lại một cảm giác dopamine khác và giúp chúng ta duy trì sự tham gia.
Năm ngoái, mục tiêu của tôi là trở thành cloud engineer. Cách duy nhất để đạt được kết quả mà tôi muốn là học các kỹ năng mới và áp dụng chúng vào những dự án mà một kỹ sư đám mây sẽ làm. Các mục tiêu phụ là các giai đoạn của dự án, chẳng hạn như học lập trình, API và cơ sở dữ liệu để kể tên một số. Mỗi khi tôi học điều gì đó mới và áp dụng nó, tôi mở khóa một kỹ năng mới.

Mục tiêu của bạn là gì?

2. Bị Kích Thích

Khi chúng ta thất bại hoặc c:h:ết trong trò chơi mà mình đang chơi, điều đó có thể khiến ta cảm thấy bị kích thích.

Nó khiến chúng ta muốn bỏ cuộc. Nhưng nó cũng khiến chúng ta muốn thử lại, vì chúng ta biết mình có thể làm tốt hơn. Không phải là động lực giữ cho chúng ta chơi, mà là vì trò chơi đang làm cho chúng ta bực bội. Chúng ta ghét thất bại.

Vì vậy, chúng ta tiếp tục thử cho đến khi thành công.

Việc sống chung với 5 người lạ đã đủ để giữ tôi trong trạng thái luôn bị kích thích.
Tôi không muốn lên lịch nấu ăn vì nhà bếp thường xuyên đông đúc. Hoặc kiểm tra xem phòng khách có trống không để tôi có thể thư giãn cùng bạn gái. Mỗi khi nghĩ đến việc kiếm thêm tiền để có thể thuê căn hộ riêng, điều đó lại khiến tôi bị kích thích. Nó nhắc nhở tôi phải đi học để kiếm thêm tiền và rời đi.

3. Thoát Khỏi Những Âm Thanh Ồn Ào

Trước khi phát triển những thói quen mới của mình, tôi vừa mới chuyển đến một thị trấn mới.

Tôi không quen ai. Điều này mang lại cho tôi rất nhiều thời gian để suy nghĩ về kế hoạch cho tương lai. Một số người có thể cảm thấy cô đơn, nhưng tôi lại coi đây là cơ hội để theo đuổi mục tiêu mà không bị phân tâm. Vì tôi thường xuyên một mình, sự buồn chán đã chiếm lấy tôi. Nó cho phép tôi tập trung và trở thành đồng minh lớn nhất của tôi.

Những nghi thức của tôi đã thay đổi. Tôi từ việc chơi game suốt đêm chuyển sang ngủ sớm để có thể học và tập gym trước khi bắt đầu ca làm việc.

4. Thay Đổi Góc Nhìn

Làm việc toàn thời gian khiến việc học trở nên khó khăn.

Chúng ta về nhà sau một ngày làm việc, ngồi xuống ghế, mở ứng dụng xã hội yêu thích, và cố gắng xao nhãng khỏi những trách nhiệm trong cuộc sống. Chúng ta biết rằng những thói quen này sẽ không đưa ta gần hơn với mục tiêu, nhưng chúng ta đã có một ngày dài làm việc nên cảm thấy mình xứng đáng có thời gian thư giãn.

Sự thật là, không có lời khuyên tự giúp nào có thể chữa trị được kiểu tư duy này. Đây là lúc chúng ta phải đưa ra quyết định mỗi ngày để đứng dậy, ngồi vào ghế và học.
Nhưng có những điều chúng ta có thể làm để trở nên kỷ luật hơn.

Để phát triển thói quen học tập, tôi bắt đầu sử dụng một ứng dụng quản lý thời gian. Tôi đã lập kế hoạch cho cả buổi sáng của mình — thức dậy lúc 6 giờ sáng, tắm trong 15 phút, đánh răng trong 5 phút, v.v... Vào một thời điểm nào đó, tôi sẽ sắp xếp 45–60 phút học vào lịch trình này. Gần đây, tôi cũng bắt đầu sử dụng ứng dụng Atomic Habits của James Clear để hướng đến mục tiêu viết lách trực tuyến.

Đọc tiếp bài dịch của Spiderum user Yurikayuri tại đây: https://b.link/Cach-Toi-Hoc-Tap-Mot-Cach-Lien-Tuc-Mac-Du-Co-Cong-Viec-Toan-Thoi-Gian

DEEP WORK - LÀM SAO ĐỂ THÔI "HỜI HỢT" VÀ LÊN "ĐỈNH" HÀNG NGÀYĐể nhập được Mode "Deep Work" thì thứ quan trọng số 1 không...
12/12/2024

DEEP WORK - LÀM SAO ĐỂ THÔI "HỜI HỢT" VÀ LÊN "ĐỈNH" HÀNG NGÀY

Để nhập được Mode "Deep Work" thì thứ quan trọng số 1 không phải lao ngay vào bàn học, mà phải tạo môi trường cho mình trước đã.

Giống như chẳng mấy ai mở lớp hành thiền ở Ngã Tư Sở hay người ta cần lên chùa để tĩnh tâm, đôi khi không phải do tâm trí bạn thích đi "phượt", mà vì nó bị hấp dẫn & tấn công bởi quá nhiều các kích thích.

Và cách khôn ngoan nhất để chống lại cám dỗ không phải là cưỡng lại nó mà là khiến nó biến mất (out of sight, out of mind). [Đừng cố ép mình không vào Instagram hay chơi Game, xoá luôn App đó trên Iphone đi].

Vậy nên, để có thể sống hạnh phúc ngay lập tức, hãy dọn dẹp môi trường như sau:

1. Tắt toàn bộ Notification (Cả dạng Text, Âm thanh, Thông báo Đẩy) của tất cả các App Facebook, Instagram, Zalo, Viber... trên tất cả các nền tảng từ Lap, Mobile, Ipad, Watch...

2. Chọn không gian làm việc cực kỳ yên tĩnh: Ý tưởng giống bên Nhã Nam có 1 phòng đọc với tên gọi 0 Db thì phải (Ad: Bài viết từ năm 2019), ý là không có 1 chút tiếng động nào. Chỉ còn ta với nồng nàn.

Thường các văn phòng VN sẽ siêu ồn, các khu cafe cũng không ồn kém, nhà riêng thì tiếng xe cộ, tiếng rao vặt, tiếng loài người... nhưng vẫn có những khu tuyệt đối yên tĩnh để bạn "lên đồng".

Cái này phải cố gắng tìm thôi, ví dụ như phòng làm việc của mình ngoài tiếng quạt & thỉnh thoảng có tiếng chim hót, thì không còn tiếng gì khác. Bàn làm việc của mình khi đi làm cũng luôn quay mặt vào tường, tránh xa các khu hay ra vào, tránh các loại cửa, và tránh luôn những bạn có nhu cầu phải giải toả tâm tư bằng tiếng động.

Những gợi ý khác:

1. Nên chuyển thanh Taskbar/Dock của Win/Mac sang bên phải (nằm bên lề tầm nhìn) thay vì để dưới cùng. Nếu để dưới, tâm trí sẽ rất tiện, vừa làm việc này, vừa định ấn sang ứng dụng khác.

2. Áp dụng chủ nghĩa tối giản trên bàn làm việc: Cất hết mọi đồ tinh, như mình trên bài chỉ có 1 Lap + 1 chuột + 1 chai ước + 1 cái đèn.

3. Deep Work giống như chạy Turbo Mode, nên sẽ hao năng lượng siêu nhanh. Tốt nhất, nên tập ý thức (mindful) về mức năng lượng của cơ thể và ăn cách nhịp (1 tiếng 1 miếng táo chẳng hạn) để giữ mức độ hăng say tối ưu.

4. Tốt nhất là ngồi bàn làm việc, thay vì ngồi bàn gấp như sinh viên hay ngồi hoặc nằm giường. Có 1 truyền thuyết kể rằng Kindle giúp đọc sách nhiều hơn, nhưng nhiều người mình gặp mua Kindle... chỉ để chữa chứng mất ngủ đêm.

Vì tư thế đọc sách khá phổ biến sẽ là: lên giường, nằm nghiêng, cầm kindle, rồi từ từ đi vào giấc ngủ. Làm việc tử tế nghĩa là cho nó một chỗ ngồi tử tế trước đã.

Khi nào nên Deep Work? Đọc tiếp bài viết của tác giả Minh Đào tại đây: https://b.link/Deep-Work-Lam-sao-de-thoi-hoi-hot-va-len-dinh-hang-ngay24

"Tôi muốn tái định nghĩa BOY PHỐ" | CCMK (Rapper) | NGƯỜI TRONG MUÔN NGHỀ EP36 CCMK (Nguyễn Văn Quang) là một rapper trẻ...
11/12/2024

"Tôi muốn tái định nghĩa BOY PHỐ" | CCMK (Rapper) | NGƯỜI TRONG MUÔN NGHỀ EP36

CCMK (Nguyễn Văn Quang) là một rapper trẻ đến từ Nam Định. Hiện nay anh hoạt động trong tổ đội Vibe Catchers Collective (VCC) cùng những người động đội như LEFT HAND, Teddy, G Rose, Winno...

Tháng 9 năm nay, CCMK kết hợp cùng rapper Cậu Phát và những người bạn khác cùng cho ra mắt chương trình "Grab Việt" (parody Rap Việt thông qua những bài nhạc chế), đăng trên kênh nƠi tÌnH yÊu bỐc đẦu.

Với chủ đề chính nhằm châm biếm các thói hư tật xấu của cộng đồng "Boy phố", cùng sự đầu tư vào nhạc và lời, Grab Việt nhanh chóng dành được sự chú ý và trở thành một hiện tượng trong cộng đồng rap fan. Chỉ riêng trong tháng 11, kênh nƠi tÌnH yÊu bỐc đẦu đã thu về hơn 7 triệu lượt xem.

Tuy nhiên, đi kèm với sự ủng hộ là những ý kiến trái chiều. Nhiều người cho rằng Grab Việt đang vô tình "cổ xúy" những "tệ nạn" ngoài kia. Vậy sự thật có phải như vậy? Hãy cùng lắng nghe câu chuyện của CCMK trong Người Trong Muôn Nghề tập 36 vào 20h tối nay các bạn nhé!

Vô tình lướt được bài chia sẻ của Điều Nhỏ Xíu Xiu dễ thương quá nên xin phép được lan tỏa tiếp năng lượng tích cực này ...
11/12/2024

Vô tình lướt được bài chia sẻ của Điều Nhỏ Xíu Xiu dễ thương quá nên xin phép được lan tỏa tiếp năng lượng tích cực này 🫶

___

Trễ chuyến một chút nhưng ai cũng an toàn 🥺

Vừa qua, đoạn clip ghi lại cảnh phụ xe buýt nhanh thoăn thoắt cõng hành khách lớn tuổi chạy vào phòng cấp cứu đã khiến nhiều người xem được đã bày tỏ sự cảm kích với hành động cứu người kịp thời của nam nhân viên.

Theo đó, một cụ ông hành khách trong lúc ngồi đợi đến trạm dừng thì bất ngờ ngất xỉu, ngã xuống sàn xe. Lúc này, phụ xe buýt tuyến 101A (Bến xe Giáp Bát - TT.Vân Đình) - Anh Chu Đức Hiếu (37 tuổi) đã chạy xuống đỡ dậy và thấy cụ mồ hôi vã ra như tắm, mắt tr:ợn ng:ược, miệng m:éo.

Anh vội bấm huyệt nhân trung, lau mồ hôi, xoa thái dương để cụ đỡ cứng người. Tuy vậy, khi thấy tình hình của vị hành khách lớn tuổi có biểu hiện x:ấu hơn (không tỉnh táo, không nói được, không thể đi lại), anh Hiếu báo với tài xế để nhanh chóng chở cụ ông đến b:ệnh v:iện gần nhất.

Xe vừa dừng, phụ xe buýt không kịp nghĩ nhiều, thoăn thoắt cõng cụ ông chạy vào phòng cấp cứu bàn giao cho nhân viên y tế. Anh nói qua tình trạng của hành khách, rồi nhanh chóng quay lại xe để làm nhiệm vụ vì trên xe vẫn có khách đang ngồi chờ.

"Từ lúc xảy ra vụ việc đến b:ệnh v:iện mất khoảng 15 phút. Đến nơi, tôi cố gắng cõng ông chạy thật nhanh đến phòng cấp cứu. Tôi có nhờ bác sĩ, nhân viên y tế chăm sóc ông cẩn thận. Trên xe đang còn hành khách nên tôi phải quay lại làm việc, không ở lại với ông được", anh Hiếu chia sẻ.

Theo nam nhân viên, cụ ông có dáng người gầy, khoảng 80 - 90 tuổi, nói có tiền sử b:ệnh t:iểu đường, đang bắt xe buýt đến BV Đa khoa Vân Đình để khám b:ệnh.

Anh Nguyễn Văn Tuấn (34 tuổi), lái xe buýt tuyến 101A, cho biết các hành khách trên xe đều thông cảm và ủng hộ cách xử lý, phối hợp nhịp nhàng giữa tài xế và phụ xe buýt. Không ai cáu gắt, phàn nàn vì phải chờ, dang dở hành trình mà còn gửi lời cảm ơn nhà xe đã hỗ trợ hành khách lớn tuổi.

Theo Dantri, ThanhNien

🎉 DỌN KHO 12.12 CÙNG SPIDERUM BOOKS - GIẢM GIÁ LÊN ĐẾN 50%! 🎉📚 Spiderum Books khởi động mùa mua sắm cuối năm rộn ràng vớ...
11/12/2024

🎉 DỌN KHO 12.12 CÙNG SPIDERUM BOOKS - GIẢM GIÁ LÊN ĐẾN 50%! 🎉

📚 Spiderum Books khởi động mùa mua sắm cuối năm rộn ràng với Lễ hội dọn kho 12.12!
👉 Ghé thăm ngay để không bỏ lỡ ưu đãi:
Fanpage: https://s.shopee.vn/50HwdIwZ8M
Community: https://s.shopee.vn/6pjaohfdRy

🔥SALE 12.12 CỦA NHÀ NHỆN CÓ GÌ?🔥

Khung giờ Flash Sale – Chọn lựa thông minh, tiết kiệm tối đa:
🕛 12H: Phát triển bản thân
📚 Bước ra thế giới: Cẩm nang du học và săn học bổng của tiến sĩ Phạm Đức Hùng - người Việt Nam đầu tiên đậu kỳ thi FPGEC của Mỹ và dẫn dắt rất nhiều học sinh sinh viên đạt được ước mơ du học với nhưng học bổng không tưởng
📚 Người trong muôn nghề - tuyển tập những câu chuyện đi làm tâm huyết đến từ những cây viết dày dặn kinh nghiệm trong các lĩnh vực chuyên môn và những môi trường làm việc khác nhau.
📚 Động lực nội tại: Bí quyết cho những ai cảm thấy mệt mỏi mỗi ngày thứ Hai, giúp tìm lại đam mê và năng lượng làm việc.

🕘 21H: Quà tặng cuộc sống
📚 Thư từ xứ con người: Một cuốn sách chân thực về cách viết, chân thực về câu chuyện, chân thực về cảm xúc, chân thực về trải nghiệm, chân thực về hình ảnh.
📚 Combo Seneca: Những bức thư đạo đức - Cuốn sách giúp bạn đi tìm sự bình yên trong tâm trí với phong cách sống bản lĩnh và tích cực.
📚 Mùi mẹ: Tuyển tập những suy ngẫm của một cây viết đầy tình cảm tha thiết với cuộc sống, đầy niềm tin vào những điều tốt đẹp, dẫu trong hành trình trưởng thành của chị có đủ các cung bậc hỉ, nộ, ái, ố....

🔥HOT DEAL: MUA 1 TẶNG 1 khi mua 1 cuốn sách bất kỳ

🛍️ MUA SẮM THẢ GA – KHÔNG LO VỀ GIÁ:
Tận hưởng niềm vui mua sắm sách không lo nghĩ cùng Spiderum Books. Cập nhật tủ sách của bạn với những tựa sách “gối đầu giường” về người và nghề.
🔥 Duy nhất 12.12 – số lượng có han!
👉 Khám phá ngay những ưu đãi cực kỳ hấp dẫn chỉ có trong 12.12: https://shope.ee/8f4RwAgtgm

🎉 Cùng Spiderum Books mua sắm cuối năm và đón những ưu đãi cực kỳ hấp dẫn! 🎉

Điều bạn cần nhớ trên hành trình này 🌟Cre:
08/12/2024

Điều bạn cần nhớ trên hành trình này 🌟

Cre:

LÀM THẾ NÀO ĐỂ TỐI ƯU HÓA VIỆC PHÁT TRIỂN BẢN THÂN?Mình dám cá là 90% học sinh/sinh viên thì ai cũng ngán ngẩm và than p...
07/12/2024

LÀM THẾ NÀO ĐỂ TỐI ƯU HÓA VIỆC PHÁT TRIỂN BẢN THÂN?

Mình dám cá là 90% học sinh/sinh viên thì ai cũng ngán ngẩm và than phiền vì chuyện bài vở ở trường. Bản thân mình vẫn luôn tự hỏi, trường lớp thực chất là có vai trò gì trong sự phát triển cá nhân của một học sinh? Mình chỉ có vài ý niệm mơ hồ khi lần đầu đặt câu hỏi này vào năm lớp 10 và suốt quãng đường trung học sau đó, nhưng khi lên đại học thì mình tìm ra được một câu trả lời rõ ràng hơn rất nhiều:

Mục đích cốt lõi của trường học thực chất là dạy cách tự học, và một khi bạn nắm được những nền tảng cơ bản của kỹ năng này, đây sẽ là một công cụ cực kỳ đắc lực cho giúp một cá thể trở nên thành công cho cuộc sống về sau.

Kiến thức được dạy trên lớp có thể bị lỗi thời (và thường là thế), nhưng khả năng tự học thì không. Nhưng để đạt được kỹ năng (đầu ra), bạn cần một lượng kiến thức lớn để tôi luyện nên khả năng đấy (đầu vào).

Mặc dù điểm số chỉ thuộc dạng bình thường đến xoàng, mình cực kỳ thích môi trường đại học, phải nói là siêu thoã mãn với từng ngày đến trường. Ngoài những yếu tố xã hội như kết được nhiều bạn mới và có nhóm bạn chung chí hướng, hay khuôn viên trường lẫn các giảng đường vừa to bự vừa đẹp lung linh, thì yếu tố kích thích mình nhất vẫn là cơ hội tiếp xúc với rất nhiều nguồn kiến thức vô tận và quan trọng nhất, được khám phá và học nhiều thứ mới, khó và thú vị hơn gấp trăm lần trung học.

Để có thể sống sót và ổn định điểm số ở năm đầu đại học, mình phải liên tục nghiên cứu và thử nghiệm nhiều cách học khác nhau cho tới khi tìm được phương pháp hiệu quả nhất, phù hợp nhất với bản thân và từ đó áp dụng nó lên những mặt khác trong cuộc sống.

Nhưng bù lại, rủi ro cho hướng tiếp cận này là mình sẽ cần sẵn sàng chấp nhận một GPA thấp và một số yếu tố thiếu ổn định khác ở thời gian đầu. Và nếu mình không đủ nhạy để nhận ra một cách học đang không hiệu quả trong khoảng thời gian sớm nhất, mọi thứ sẽ dần đi xuống hoặc sẽ cứ chững lại ở một mức nhất định mãi.

Qua nhiều lần bị điểm thấp cao khác nhau loạn cả lên, mình dần hiểu được bản thân hơn và thu hẹp lại được cách học hiệu quả cơ bản, và theo thời gian thành công trong việc áp dụng những hệ thống khác nhau này lên việc phát triển bản thân nói chung. Đây là một quá trình dài gồm rất nhiều thất bại mà theo mình, là một trong những thành quả lớn nhất mình thu được ở năm nhất đại học.

Và đây là 5 cách mà tác giả Scarlet chiêm nghiệm được:

I. Tối ưu hoá tư duy
II. Tối ưu hoá thời gian
III. Tối ưu hoá mạng lưới quan hệ cá nhân
IV. Tối ưu hoá mạng xã hội
V. Tối ưu hoá thất bại

Khám phá cụ thể tại đây: https://b.link/Lam-the-nao-de-toi-uu-hoa-viec-phat-trien-ban-than-24

MỘT NGƯỜI THỔI LỬATự nhiên thấy loé sáng. Quay qua thì thấy anh này. Lúi húi với mấy cái chai, rồi lại thổi phừng.Xong t...
06/12/2024

MỘT NGƯỜI THỔI LỬA

Tự nhiên thấy loé sáng. Quay qua thì thấy anh này. Lúi húi với mấy cái chai, rồi lại thổi phừng.

Xong thì thấy anh ấy đi từng bàn nhậu một trong khu đang ngồi, cúi đầu hỏi gì đó. Ban đầu mình nghĩ là xin tiền vì đã xem buổi biểu diễn, nhưng hình như là đi xin được biểu diễn cho mọi người. Đến bàn của mình, mình vẫy ảnh lại hỏi.

3 phút hỏi nhanh đáp gọn vì không gian hò dô chả hợp để hỏi han nhau tí nào. Anh ấy bảo trong thùng sơn rỗng kia là xăng, chắt từ chai to ra chai bé, hai que bắt lửa, hình như là ngậm xăng và phun.

Anh người Bắc, vào Sài Gòn đã 11 năm. Trước khi làm nghề này thì bôn ba làm phục vụ. Hơn 1 năm trở lại thì gắn bó với thùng sơn bé nhỏ này. Vì anh thích, có người dạy cho anh và anh thấy tự do khi làm cái nghề.

Ngày nhiều thì 1 triệu, ngày thường khoảng 5-6 trăm. Khá nhỉ? Nghe hấp dẫn như chạy xe công nghệ. Nhưng mong là anh sẽ nghĩ nhiều hơn cho sức khoẻ của mình.
Anh trẻ, trẻ hơn so với cái tuổi của 1 người lăn lộn ở Sài Gòn 11 năm trời. Nghĩ thầm có khi chỉ trạc mình thôi, mắt trong, mặt chất phác quá. Anh gầy và sạm, anh vẫn cười tươi khi mình xin chụp dù nhìn ảnh kiểu gì cũng thấy nét hơi buồn.

Mong có duyên sẽ gặp lại, vì chưa hỏi đã về cái nghề thấy cô đơn và đầy tò mò mà mình chẳng rõ tên này.

______________

Chia sẻ từ Nhật ký ngày 3/12/2020 của bạn Thảo Anh. Cảm ơn bạn đã gửi câu chuyện cho Người Trong Muôn Nghề 🫶✨

LUÔN CÓ MỘT CON ĐƯỜNG ĐỂ BẠN LÀM LẠI"Có một điều rất là đẹp ở thế giới bây giờ. Cái điều này là điều mà Phoebe cũng muốn...
05/12/2024

LUÔN CÓ MỘT CON ĐƯỜNG ĐỂ BẠN LÀM LẠI

"Có một điều rất là đẹp ở thế giới bây giờ. Cái điều này là điều mà Phoebe cũng muốn nhắn để tất cả các phụ huynh đừng lo, ngay cả khi con của bạn đi du học về lương 10 triệu, hay là giả sử như con bạn gặp những vấn đề tâm lý khi đi học. Bao giờ bạn cũng sẽ có cơ hội để bạn làm lại.

Nó không phải là cái việc là bạn phải vào đại học năm nay hay là bạn phải tốt nghiệp năm nay thì bạn mới có thể thành công. Xã hội và thế giới bây giờ bao giờ cũng cho bạn cơ hội đi học lại, bao giờ cũng cho bạn cơ hội làm công việc và vẫn có thể làm tốt. Các bạn có thể chậm hơn 1, 2, 3 năm, nhưng các bạn vẫn có thể thành công được. Thì đó là một điều rất tuyệt vời của thế giới bây giờ"

------

Chị Phoebe Trần (Trần Mai Phương) - Giám đốc Quốc gia của Crimson Education tại Việt Nam chia sẻ trong podcast Từ Tốn Học tập 4
_____
Đây là một dự án của Spiderum Media.

NGƯNG HỎI MÌNH THÍCH GÌ, HÃY HỎI MÌNH GHÉT GÌ"Khi các bạn được tiếp xúc nhiều hơn, được tiếp cận với cả những yếu tố bên...
04/12/2024

NGƯNG HỎI MÌNH THÍCH GÌ, HÃY HỎI MÌNH GHÉT GÌ

"Khi các bạn được tiếp xúc nhiều hơn, được tiếp cận với cả những yếu tố bên ngoài nhà mình, bên ngoài trường học hiện tại của mình, thì các bạn có thể giải được bài toán đó là "Bạn không thích cái gì?"

Bài toán "Bạn thích gì?" là một bài toán dài, có khi những người ba mấy, bốn mấy, năm mấy tuổi vẫn còn đang giải. Nhưng mà bài toán "Tôi không thích gì?" thì giải được nhanh hơn, và mình loại trừ càng sớm, thì mình càng có được sự tinh chỉnh trong các sự lựa chọn của mình.

Trong bài toán nâng cao năng lực cạnh tranh, hay trong bài toán giảm thiểu rủi ro, thì bao giờ cũng là về mình làm thế nào để bài toán đơn giản nhất có thể; và bạn loại trừ được nhiều thứ càng sớm thì điều ấy cũng tốt hơn cho bạn về việc tạo ra những quyết định về sau.

Đầu tiên phải là giảm thiểu những gì mà bạn không thích. Biết rõ bằng cách trải nghiệm nhiều hơn, và chắc chắn là bạn nên trải nghiệm bên ngoài gia đình, bên ngoài trường học của mình hiện tại. Tìm các cơ hội đó, ở tất cả thành phố ở Việt Nam thì đều có cơ hội đó để cho bạn trải nghiệm"

------

Chị Phoebe Trần (Trần Mai Phương) - Giám đốc Quốc gia của Crimson Education tại Việt Nam chia sẻ trong podcast Từ Tốn Học tập 4

_____
Đây là một dự án của Spiderum Media.

MUỐN TRỞ THÀNH NGHỆ SĨ LỚN, PHẢI LÀM VIỆC NHƯ MỘT NGHỆ SĨ LỚN"Những cái thứ làm mình khó chịu, nóng nảy, bực tức ấy... c...
02/12/2024

MUỐN TRỞ THÀNH NGHỆ SĨ LỚN, PHẢI LÀM VIỆC NHƯ MỘT NGHỆ SĨ LỚN

"Những cái thứ làm mình khó chịu, nóng nảy, bực tức ấy... chúng luôn có trong cuộc sống. Mình thích hay không ấy, nó chỉ là về góc nhìn ở trong đầu mình thôi.

Nếu mình chỉ coi đấy là một khía cạnh của công việc, thì đến cuối ngày mình nhìn lại, mình sẽ thấy nó cũng chỉ là một phần trong trong cái thứ mà mình đang chọn thôi. Như vậy thì thật ra là nó chả có gì để mà phàn nàn cả.

Ví dụ ngày xưa em không thích làm truyền thông và cứ mỗi lần em phải đi quay, em phải làm content là em cảm thấy bực bội Nhưng đến bây giờ thì em sẽ trả lời anh là đấy là một trong những cái việc cần làm của em mỗi ngày.

Ngày nào em cũng sẽ đăng một cái clip TikTok. Ngày nào em cũng sẽ đăng một cái short content.

Nó chỉ đơn giản là do cái mindset của mình thôi. Ngày xưa thì chắc chắn là em sẽ nói với anh luôn là em không thích làm và em sẽ cảm thấy rất bực bội với nó, nhưng mà bây giờ thì ngược lại.

Em nói với bản thân là: "Ok! Mày muốn trở thành một người nghệ sĩ đúng không? Vậy cái việc tương tác với người nghe, cái việc tôn trọng người nghe, cái việc mà xuất hiện nhiều nó là một trong những điều mà một người nghệ sĩ phải làm và một người nghệ sĩ thành công sẽ làm".

| trích từ chia sẻ của RIO (Ca sĩ, Producer, Nhà soạn nhạc) trong podcast Người Trong Muôn Nghề Tập EP 35

🔥[DEAL HOT CUỐI NĂM] SIÊU SALE DUY NHẤT 1.12🔥Ghé thăm tủ sách Nhà Nhện và trải nghiệm kho sách phát triển bản thân tại: ...
30/11/2024

🔥[DEAL HOT CUỐI NĂM] SIÊU SALE DUY NHẤT 1.12🔥

Ghé thăm tủ sách Nhà Nhện và trải nghiệm kho sách phát triển bản thân tại: https://s.shopee.vn/6ATXQcekXE

💥 Combo MUA 1 TẶNG 1:
👉🏻 Mua 1 cuốn sách bất kỳ trong bộ sách Phát triển bản thân, tặng 1 cuốn Doing Good Better
👉🏻 Mua 1 cuốn sách bất kỳ trong bộ sách Khắc Kỷ, tặng 1 cuốn Chuyện Người Chuyện Ngỗng

💸Siêu Ưu Đãi:
☀️Giảm đến 40% các đầu sách Kinh tế, Triết học, Hướng Nghiệp, Phát triển bản thân,...
☀️ FREESHIP toàn quốc
☀️ Tặng 1 bookmark và khóa học excel cho mọi đơn hàng.

📲 🌟 Cùng Spiderum Books khám phá không gian sách đầy cảm hứng và chinh phục thế giới tri thức tại: https://s.shopee.vn/6ATXQcekXE

300 CÂY SỐ BỎ HÀ NỘI THỦ ĐÔ - 5000 CUNG ĐƯỜNG VỀ HÀ GIANG LÀM BÁOMười hai ngày sau khi khi cuộc gọi kéo dài ngót 300km c...
29/11/2024

300 CÂY SỐ BỎ HÀ NỘI THỦ ĐÔ - 5000 CUNG ĐƯỜNG VỀ HÀ GIANG LÀM BÁO

Mười hai ngày sau khi khi cuộc gọi kéo dài ngót 300km của tôi và Nguyễn Khánh Linh kết thúc, tôi “gặp lại” bạn lúc đầu óc đã thả lỏng hoàn toàn. Những câu hỏi về cái bạn làm đã tạm ngấm xuống thịt da, song lại toan trồi lên nức nở. Ấy là khi tôi lướt phải một cái video người ta quay bạn trong buổi đi tác nghiệp ở vị trí sạt lở.

Điểm sạt lở nằm ở quốc lộ 2, huyện Bắc Quang, cách trung tâm thành phố Hà Giang nhà bạn đâu đó chừng 55km. Google Maps bảo ngày quang mây tạnh như hôm nay, con đường xuyên núi sẽ mất khoảng gần 1 tiếng rưỡi. Nhưng vào cái hôm mưa xối, mọi lối vượt đèo đều úng bùn nhớp đặc quánh lốp xe, tôi không chắc bạn đã mất bao lâu để đến đây, và phương tiện đưa bạn đi là chiếc xe 4 bánh cơ quan, hay là con xe 2 bánh Dream đời 2 lẻ 2 gắn giỏ được truyền từ đời bố, động cơ chưa tới 100cc, lèo phèo sương gió.

Trong video, bạn mặc chiếc áo mưa bóng kính màu xanh, đi ủng xanh, quần mưa một bên nhét ủng, một bên đã rách làm đôi trùm ra ngoài thân ủng. Từ đùi trở xuống be bét bùn nâu dính trên áo mưa và ủng của bạn, chỗ ướt bóng lên, chỗ khô cáu lại. Bao nhiêu tóc tai của bạn bị mưa quật cho ướt sũng, bạn vuốt tạm bợ mỗi khi cọng rủ xuống mặt mày. Bạn đang ngồi bệt, tay rút liên hồi 3-4 tờ giấy khô trong bọc để lau thân chiếc máy ảnh - vũ khí ra trận của bạn, cũng dính mưa tê tái.

Anh Hoang Hong Thai, người quay lại hình ảnh của bạn lúc ấy, có chia sẻ:

“Cô bé phóng viên báo Hà Giang đang tác nghiệp tại vị trí sạt lở đất trên quốc lộ 2 tại huyện Bắc Quang. Ấn tượng với em ko phải tấm hình em ngồi lau máy ảnh của mình mà là mình thấy em từ đằng xa, đi ra từ bãi bùn lầy sạt lở, nơi mọi người đang tìm kiếm các nạn nhân còn lại ở dưới đống bùn lầy. Em lội bì bõm trong đống bùn non ngập đến tận đùi, lúc ấy e đã suýt ngã chũi xuống, may có bạn chiến sỹ bên cạnh đỡ được và dìu ra.

Đột nhiên mình lại thấy em hớt hải chạy 1 mạch đến chỗ các chiến sỹ bộ đội để cố chộp bằng được những người lính đang vận chuyển đồ để làm lều tạm cho người dân. Mình bị ấn tượng với cái tinh thần làm việc ấy trong thời tiết và hoàn cảnh như vậy thật sự rất đáng quý và trân trọng.

Này cô bé K38 học viện Báo chí và Tuyên truyền, hãy trân trọng và nâng niu đam mê của em nhé, như cái cách em đang chăm chút với cái máy ảnh của e vậy!”

—--

Tôi quen bạn đúng thời gian này 6 năm trước, đồng K38, dưới khoảng trời của Học viện Báo chí & Tuyên truyền. Không như gương mặt lo lắng tái nhợt cả bờ môi vì mưa táp trong video, Nguyễn Khánh Linh mà tôi quen những năm Đại học luôn son đỏ hồng hào và nhoẻn cười vô tư lự. Bạn đã cầm máy ảnh đi chụp thế gian từ thời điểm này, mà để đỗ được vào chuyên ngành Báo Ảnh, hẳn bạn đã phải bắt đầu cầm máy từ khoảng thời gian lùi lại thêm vài năm nữa.

Báo chí chưa bao giờ là đích đến của Linh trong suốt 3-4 năm đầu xuống xuôi vào Đại học. Thậm chí khái niệm về ảnh báo chí cũng chỉ bảng lảng như một làn sương mù quấn quýt những đỉnh núi xa mà bạn có thể ngước lên từ đường đi học xưa. Bạn chỉ biết qua người anh đi trước rằng “Học Báo Ảnh vui”, được chụp đã tay, và không phải học Toán. Không chỉ bạn, mà tỉ lệ tốt nghiệp theo Báo ở lớp bạn cũng mong ma mong manh.

Bạn đỗ Báo Ảnh là một cái duyên đến bất ngờ vì Văn là gót chân Achilles của bạn. Bất ngờ đến thêm một lần vào khoảng 3 năm sau, khi bạn là một trong số ít những người có tên trong danh sách đủ điều kiện được làm sản phẩm tốt nghiệp. Đấy cũng chính là tia sáng đầu tiên lọt vào tâm hồn bạn mang theo bao reo vui về nghề báo, về những cái hay, cái đẹp của nghề đang khích bạn thử tiến đến mà làm nghề xem sao.

Tới lúc này, Nguyễn Khánh Linh vẫn chưa tin mình dám thử nghề phóng viên, bạn còn bận ngụp lặn trong thế giới thuần nhiếp ảnh, làm quen với các loại đèn điện, hắt sáng, phông bạt trong studio chụp ảnh, bao bọc bởi nhung lụa của ngành beauty, fashion. Nhưng càng ở lại lâu, Hà Nội càng bào cho thể chất và tinh thần của bạn xuống dốc.

Đây là lúc bạn bắt đầu nhớ Hà Giang, nhớ về cả lúc vỗ ngực tự hào mình có thể xa quê lập nghiệp lẫn lời tuyên bố thẳng thừng với ba mẹ - con không về Hà Giang làm báo. Nhưng càng nhớ về xứ hoa mọc trên đá ôm cung đường cheo leo, nhớ con sông Nho Quế biếc xanh lẫn màu váy áo bà con đỏ hồng vàng bích, thì bạn càng nhớ cả nhớ cả những câu chuyện về Hà Giang mà bạn được kể cho nghe bởi người ngoài chứ không phải từ chính trải nghiệm của bạn. Dòng suy nghĩ về nghề báo lẳn lên, hiển hiện trong tâm trí bạn.

“Anh chị em trong nghề dưới xuôi đi lên Hà Giang làm tin bài nhiều, đúng là vì Hà Giang có nhiều chất liệu để khai thác. Qua lời kể của họ, tôi nhận ra mình không biết gì nhiều về quê hương của mình để có thể phản biện hay đưa ý kiến. Từ văn hoá các dân tộc đến các lễ hội. Và điều đấy tự dưng khiến tôi bực.

Cái bực của tôi cộng dồn qua ngày khi tôi nhận ra, là tâm điểm du lịch, Hà Giang được bạn bè tôi kể nhiều trong các câu chuyện. Tôi bực vì bản thân sinh ra và lớn lên ở đây mà không biết nhiều về Hà Giang bằng người ngoài đến đây vài ngày khám phá.”

Thế là sau 5 năm gắn bó với thủ đô, Nguyễn Khánh Linh gói ghém trăn trở về Hà Giang vào vali, trả lại nhà thuê, thanh lý toàn bộ những dấu vết thủ đô không cần thiết. Bạn với một nửa dòng máu Nùng của mình, trở về quê hương nơi chôn rau cắt rốn, không chỉ để sống với nghề mà còn để kể lại một Hà Giang đậm hình hài nhất.

—--

Về đây, bạn phải tự túc vật lộn vào nghề. Tự túc phương tiện di chuyển, tự túc thiết bị ghi hình, tự túc cả một tinh thần thép để một thân một mình đi các huyện vùng cao tác nghiệp.

Đã bao giờ bạn độc hành băng qua những khúc đường quanh co, một bên là vực có khi khó nhìn điểm rơi, một bên là núi đá tai mèo sắc nhọn lởm chởm chưa? Với Khánh Linh, ấy là đường đi tác nghiệp quen thuộc.

Con đường tác nghiệp đáng nhớ nhất của bạn là đi làm ở Xín Mần - một huyện nằm ở biên giới Hà Giang, cách nhà bạn 150km. Khi làm đường, sẽ mất 10-12 tiếng để tới Xín Mần từ trung tâm Hà Giang; còn khi đường thông, thời gian cũng rơi vào 4-5 tiếng. Đường núi là vậy, không thể nhanh, chẳng thể liều.

Mỗi lần bạn đi tác nghiệp, là bạn đi tuốt 7-10 ngày, ở cho đến khi lấy đủ tư liệu viết cho đề tài thì thôi. Vì đường sá lưa thưa, trên bạn không tổ chức phóng viên đi khắp chốn lấy tin theo mảng, mà bố trí phóng viên phụ trách từng cơ sở, cốt để nắm bắt địa bàn sâu hơn, do việc phỏng vấn con người trên ấy không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai.

“Ở trên này, mình cần câu chuyện của họ chứ nhân vật họ chẳng cần mình đâu. Khi tôi đi tác nghiệp, bước đầu tiên tôi làm luôn là giới thiệu rõ mình là ai. Càng ở những vùng xa xôi, càng cần danh chính ngôn thuận để cho họ thấy mình là người đáng tin cậy.

Nói chuyện được rồi sẽ thấy người dân ở đây chân chất như cây ngô và dễ đưa chuyện, nhưng đấy chỉ là trên bề mặt thôi, để tiếp cận sâu, tôi phải dành hàng giờ đồng hồ không chỉ nói chuyện làm quen, mà còn giúp đỡ gia chủ làm việc trong nhà hay cùng ăn cùng uống. Từ cái thời gian thật thà cho nhau ấy, những câu chuyện họ kể mới dần ló ra cái lõi như những hạt giống, chúng rơi vào lòng tôi, nảy mầm thành câu chữ.

Nhân vật phỏng vấn của tôi thường có nhiều tâm sự. Tôi luôn cố gắng cảm thông với hoàn cảnh và lý do đằng sau mỗi hành động của họ, tránh phán xét hay thiên kiến. Với những câu chuyện riêng tư, tôi cẩn trọng khai thác và sử dụng, để bảo vệ nhân vật cũng như giữ được sự tôn trọng với họ.

Cách tiếp cận nhân vật và khai thác câu chuyện ở mỗi nơi sẽ khác nhau, tùy thuộc vào môi trường, bối cảnh và con người. Quan trọng nhất là giữ được sự chân thành, cởi mở và coi trọng khi làm nghề.”

Khi tôi hỏi bạn đã thỏa mãn việc được tự mình khám phá Hà Giang chưa, bạn bảo 5% là độ hiểu Hà Giang mà bạn tự đánh giá. Có quá nhiều cái bạn chưa được tận tay sờ, tận mắt ngắm, tận trí óc nhớ ghi, như câu chuyện anh chị đồng nghiệp kể về người La Chí uống rượu bằng sừng trâu; hay người Giáy luôn sống ở khu vực gần các triền ruộng bậc thang, vì “Giáy” trong tiếng dân tộc có nghĩa là “người làm ruộng”. Mà điều ấy có nghĩa là, bạn sẽ còn lao vào Hà Giang lâu hơn và sâu hơn nữa.

1 năm, 5000 cây số Hà Giang có dấu chân bạn, và chưa bao giờ bạn bỏ cuộc với lựa chọn làm báo của mình. Bạn bảo, số đường mình đi không nhằm nhò gì với các anh em trong nghề, mà nhất là khi so với các chị, cũng phận nữ nhi giống mình. Nhưng với bản thân bạn, bạn đã làm giàu kho trải nghiệm, dồi dào giá trị sống và hiểu mình hơn và cũng hiểu quê hương của mình hơn - lý do mà bạn bắt đầu hành trình này.

Sau những lần đến ngưỡng cửa chủ nhà mà chân tay quýnh quáng vì không biết phải bắt chuyện từ đâu, những lần đổ đèo mà lòng rối như vò tơ vì nghĩ cách sắp xếp câu chuyện mình sẽ kể, hay những lúc phải dùng đặc quyền “em út” trong cơ quan để khất bài đã muộn do vò đầu bứt tóc vẫn bất lực trước những con chữ còn mải chơi trên sườn núi chưa về. Nguyễn Khánh Linh trưởng thành từng bước một trong nghề báo.

Từ cô sinh viên tốt nghiệp vô định với chiếc máy ảnh, giờ đây, trên hành trình trở về cùng báo, bạn đã vô tình tìm thấy đốm lửa hồng cho hai từ “văn hóa”, mở ra con đường có đá và có hoa, với những những bước đi chắc nịch của mình.

—--

Buổi nói chuyện của tôi và Khánh Linh trải dài từ khi trời còn nắng tới lúc một đầu miền xuôi xám xịt mưa xối, một đầu miền ngược yên ả hoàng hôn. Có lớp lớp điều bạn kể tôi còn chưa kịp dựng thành câu chữ, và cả những điều không dám gom lại thành chữ, chẳng hạn như việc “Trong túi của phóng viên luôn có thuốc cảm cúm và thuốc gan”. Nhưng ở đây hôm nay, tôi muốn nhấn mạnh vào hành trình chọn báo, trở về Hà Giang của bạn.

Hành trình từ Hà Nội đến Hà Giang không chỉ là quãng đường địa lý, mà còn là hành trình Linh tìm lại kết nối với quê hương, tìm bản thân, và tìm lại ý nghĩa của nghề báo. Với từng bước chân ngang dọc đường núi, từng câu chuyện của bà con ở chốn địa danh khó đọc tên, và từng bức ảnh con chữ được viết ra bằng ngày dài tháng rộng tuổi trẻ, Linh đang viết tiếp câu chuyện của mình và của Hà Giang - không chỉ cho hiện tại mà còn cho tương lai.

Dù Nguyễn Khánh Linh đã có những phút yếu lòng, những khắc hồ nghi, và cả những bức tường sừng sững trong nghề có “háu đá” đến đâu cũng không thể đập bỏ, sự thật là bạn vẫn đang làm một phóng viên kính nghiệp trên hành trình này.

Và hành trình ấy sẽ còn nuôi bạn lớn phổng như một cây nghiến sum suê, không ai có thể quật ngã, tưới tắm bạn với dòng văn hóa mát lành. Với tư cách một phóng viên Báo Hà Giang.

—--

Thuật lại bởi Bye bye, Midori.

Address

Quan Hoa
Hanoi

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Người Trong Muôn Nghề posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Người Trong Muôn Nghề:

Videos

Share

Dự án sách hướng nghiệp Người Trong Muôn Nghề

“Mình muốn theo học Thiết kế, nhưng bố mẹ chỉ thích ngành Ngân hàng… Mình cảm thấy chán ngán với Ngân hàng, mà cũng không đủ hiểu về ngành Thiết kế để tranh luận với gia đình nên đang rất bế tắc.

Năm nay em lớp 12, chỉ còn vài tháng nữa là phải chọn ngành, chọn trường mà vẫn chưa biết mình phù hợp với nghề gì? Thông tin trong cuốn “Những điều cần biết” của Bộ Giáo dục thì chung chung, không lẽ lại chỉ đăng ký bắt chước các bạn.

Đã sắp hết năm 3 Đại học nhưng tớ vẫn còn hết sức mơ hồ về chuyện năm sau ra trường sẽ làm công việc gì. Làm thế nào để chọn được một công ty phù hợp trong khi bản thân không quá xuất sắc?”

Bạn có thấy mình đã, đang và sẽ nằm trong những tình huống này? Với những người trong độ tuổi mười tám đôi mươi, hướng nghiệp chưa bao giờ là một câu chuyện dễ dàng. Hầu hết chúng ta đều đã từng hoặc đang trải qua cảm giác không biết mình thuộc về đâu, không biết mình đến Trái Đất làm gì. Khó khăn lớn nhất có lẽ không phải là kiếm được việc, mà là chọn được một nghề thực sự phù hợp với bản thân.

Nearby media companies


Other Media/News Companies in Hanoi

Show All