29/04/2024
Mình đã hiểu vì sao mình không yêu ai cả.
Hôm nay mình nói chuyện với một anh mình từng gặp trên Dating app. Chúng mình vẫn còn giữ contact vì cảm thấy hai người đều khá tốt, tính cách nice và chưa bất đồng quan điểm nào với nhau. Tuy nhiên thì tụi mình đều không tìm hiểu sâu về nhau, vì cách nhau khá xa và không cùng làm việc trong một thành phố.
Người thứ hai cũng là một người khá đúng gu của mình. Mình thích kiểu người dịu dàng, thanh lịch, nhã nhặn, có đam mê và mục tiêu sống. Với góc nhìn từ một người bạn, mình thấy anh là một kiểu người bạn trai sẽ rất tuyệt vời, luôn bên cạnh và an ủi bạn gái. Mình cũng thích điều đó ở người yêu mình. Nhưng để mình đặt ra câu hỏi: nếu có thể, mình có muốn anh ta làm bạn trai của mình không? Thì câu trả lời ngay tắp lự của mình là không.
Vậy mình tìm kiếm điều gì?
Khi mà những người họ có điều kiện để làm bạn trai mình thì mình khắt khe với đủ thứ yếu tố, trong khi người có lí do để không thành bạn trai mình thì mình lại thấy họ đáng yêu và tiếc vì một lý do mà không thể bên nhau được ?
Mình chỉ khó tính với những thứ thuộc về mình. Kiểu như khi biết chẳng là gì của nhau, thì mình sẽ tiếc. Nhưng nếu họ có thể, thì mình lại cảm thấy chưa đủ. Tiêu chuẩn so sánh cho hai kiểu người này là khác nhau. Và mình thì dễ thiện cảm hơn với những người kiểu thứ nhất.
Mình chẳng biết mình sẽ chọn ai trên đời?
Mình chẳng biết thế nào là đủ. Mình dễ rung động mà dễ từ bỏ. Mình dễ tin và dễ mất niềm tin. Mình chẳng yêu ai, đôi khi chẳng tìm thấy người để yêu, đôi khi sợ yêu rồi đánh mất mình, đôi khi mình để mối quan hệ tự trả lời cho chính nó.
Mình không tin vào duyên phận. Vì có cố gắng rồi mà chẳng ăn thua, chờ cái duyên đến không biết tới lúc nào. Nhưng từ giờ, mình chỉ biết nhìn vào nó. Mỗi người đến với mình đều là cái duyên, mà mình luôn trân trọng và cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt nhất trong khả năng. Đôi khi thấy mất giá dữ lắm, nhưng còn hơn là đêm đó mình hối hận khóc lóc vì đã làm tổn thương họ mà không lời giải thích.
Save the best for last.