01/12/2024
Nửa Chừng Xuân
Tác giả: Nguyễn Ngọc Nghiên
Lâu lắm rồi mẹ không được nhìn con,
Chẳng biết giờ con tròn hay là ốm,
Tiếng ve sầu kêu vang ngoài đầu xóm,
Nắng lưng chừng tan vỡ cảnh hoàng hôn.
Lâu lắm rồi mẹ không được cùng con,
Trên đường quê lối mòn đà quen bước,
Kể từ khi lá xanh rời đi trước,
Bỏ lá vàng trơ trọi giữa niềm đau.
Lâu lắm rồi mẹ không được ngồi ăn,
Bữa cơm nghèo mà mặn nồng hương vị.
Chỉ tôm rang với canh khoai ngò rí,
Không cầu kỳ vẫn khó thể quên đi.
Lâu lắm rồi mẹ không được hôn con,
Dù đã lớn nhưng mãi là đứa trẻ.
Con lỡ dại dù mẹ rày mẹ trách,
Nhưng tận lòng, dao cứa chặt vào tim.
Lâu lắm rồi mẹ không được ôm con,
Chỉ chiêm bao thấy lại hoài dĩ vãng,
Vía của mẹ cứ hỏi rằng con hỡi:
_Sao hỏng dìa, không nhớ mẹ sao con?
Rồi giật mình mới biết chỉ là mơ,
Đôi dòng lệ lại lăng dài trên mặt,
Con ngủ say cả đời trong lòng đất,
Trời phủ giăng màu sắc của tang thương.
Lâu lắm rồi tai mẹ chẳng còn nghe,
Tiếng thằng con sáng chiều bên bếp lửa.
Mặc nắng mưa mẹ cứ ngồi tựa cửa,
Trước hàng ba bông giấy đã tàn phai.
Hết...12/5/2023