08/08/2020
Đến một ngày tôi chợt nhận ra, hình ảnh của “Ngốc” trong tôi đã quá lớn, tôi như bị cái cảm giác đó đè nặng lên người.
Hơn 7 năm trời biết nhau, nhưng hình như chỉ có riêng tôi là mang trong lòng một cảm giác khó tả, cái cảm giác mà “Ngốc” vẫn thường gọi là “đơn phương”. Hơn 7 năm trời, có lúc hạnh phúc mà cũng có lúc mệt mỏi vô cùng. Hơn 7 năm trời, hình ảnh đó chưa bao giờ vụt tắt trong tôi. Hơn 7 năm trời, tôi lúc nào cũng dặn lòng rằng “Ngốc” chưa bao giờ nghĩ về tôi để lòng mình nhẹ nhõm hơn, nhưng không, càng dặn lòng thì lòng lại càng dâng trào cảm xúc.
Đã có lúc tôi kìm nén muốn dập đi cảm giác đó để đi tìm một chân trời mới, thế nhưng tôi không hề cảm thấy thoải mái, và rồi cảm giác đó lại quay về và ngày càng lớn hơn trong tôi. Cũng đôi lần “Ngốc” có những biểu hiện làm tôi chết lặng, nhưng có lẽ do biết “Ngốc” quá lâu và cũng quá gần gũi nên tôi không thể nhận ra đó chỉ là sự vô tư trong tình bạn hay là gì gì đó nữa. Tôi nhiều lần cố gắng né tránh “Ngốc” vì tôi sợ, sợ hình ảnh đó lại lớn hơn, sợ tôi không kìm nén nổi cảm xúc. Nhưng tôi không thể khoanh tay trước những khó khăn của “Ngốc”, và thế là tôi không thể kiểm soát được mình mà chạy theo tiếng gọi của con tim, đến bên và giúp đỡ “Ngốc”. Mà mỗi lần như thế, tôi biết hình ảnh đó lại lớn thêm một ít.
Khi “Ngốc” gặp khó khăn hay than thở với tôi thì tim tôi như thắt lại, tưởng như là mọi việc xảy ra với chính tôi vậy. Tôi và “Ngốc” có vẻ thân mật hơn, nhưng mọi thứ theo tôi thì chỉ là một thứ tình bạn lâu năm thân thiết mà thôi. Tôi đã làm tất cả nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng làm vậy là để được “Ngốc” nhìn khác hơn về mình, chưa bao giờ.
Đã bao nhiêu lần nhìn thấy người khác đến và bày tỏ cùng “Ngốc”, là bấy nhiêu lần tôi chỉ đứng sau và lẳng lặng nhìn theo. Tôi ngưỡng mộ những người đó, họ dám can đảm biểu hiện tình cảm với “Ngốc”. Còn tôi, tôi luôn sợ mất đi một tình bạn tốt đẹp nên chỉ dặn lòng mình phải kìm nén lại mà thôi.
Cho đến một ngày, tôi nhận thấy “Ngốc” có một số biểu hiện lạ, tôi muốn thổ lộ cùng “Ngốc”, nhưng rồi lại thôi, vì “Ngốc” còn đang bận quá nhiều với công việc, cuộc sống riêng tư, vì tôi không muốn “Ngốc” nghĩ ngợi nhiều mà ảnh hưởng cuộc sống của “Ngốc”, và trên hết tôi luôn muốn “Ngốc” đạt được những điều tốt đẹp nhất. Nhưng “Ngốc” biết không, cảm giác kìm nén đó thật là khó chịu. Chỉ cần nghĩ tới “Ngốc” là tôi đã hạnh phúc rồi, nhưng sau đó tôi lại quặn lòng vì “Ngốc” chưa bao giờ nghĩ khác về tôi, chưa bao giờ có một thứ tình cảm cao hơn tình bạn.
Mệt mỏi lắm, vất vả lắm. Tôi thật sự muốn “Ngốc” biết cảm giác và suy nghĩ của tôi, thật sự như thế.