15/03/2024
||KHI TA ĐI QUA CƠN BÃO||
--------------------------------------
Dường như quá khứ luôn nhuộm màu luyến lưu cho những gì ta đã trải qua. Có những điều khi đã xa lìa ta mới cảm thấy trân quý đến vô vàn… Những cơn bão của khó khăn, thử thách hôm nay có thể dịu lại thành những ngọn gió mơn man của kỉ niệm sau này. Đó có lẽ cũng chính là tâm trạng của những cô cậu học trò trong mái trường cấp ba mang bao ước vọng, đối diện với bao áp lực, sợ hãi nhưng cũng bước đi trong những thanh âm hồn nhiên, trong veo, lưu luyến của tuổi trẻ một thời và duy nhất một lần trong đời.
Ba năm áo trắng cuối cùng. Ba năm với những giai điệu riêng tuyệt đẹp…
Bước vào tháng ba, khí xuân của đất trời còn vấn vương trên những nụ hoa chưa nở, rạo rực trong những búp xanh lặng im mà mạnh mẽ trên cành. Tháng ba đó, các bạn học sinh cấp ba, ở mỗi khối lớp lại đang quyết liệt nỗ lực trên hành trình của mơ ước riêng mình. Tháng ba bao hứa hẹn, tháng ba bao nhọc mệt với những kì thi nối nhau nhắc nhở. Bao mơ ước bồi hồi trong những lồng ngực trẻ nhưng đi cùng với đó là những lo toan, áp lực, những nắng mưa dãi dầu trên con đường chinh phục tri thức. Làm sao để lại dấu chân riêng của mình trong con đường của những truyền thống tốt đẹp? Làm sao để tuổi trẻ của mình có những nốt thăng cao trong bản đàn mênh mang của cuộc đời? Và tất cả chúng ta, dù khác nhau về con đường nhưng đều chọn cách dốc hết sức mình nỗ lực. Ngòi bút đặt xuống trên trang giấy hàm chứa sức mạnh của bao giọt mồ hôi trong những nỗ lực âm thầm. Chỉ có cách cố gắng, nỗ lực, quyết liệt hơn nữa…
Trước những hoài bão cùng thử thách trước mắt, học sinh các khối 10, 11 đang dốc lòng rèn luyện. Trong hành trình đó, mỗi người ắt sẽ có lúc lo âu, sợ hãi, có lúc mệt mỏi, có lúc bần thần trông xa sau những giờ miệt mài... Dù mạnh mẽ hay lay động, trong lòng ai cũng đều khơi lên một ngọn lửa. Mỗi người vừa tự nỗ lực vừa có được cảm giác mình không nỗ lực đơn độc. Kỳ thi đó, là cuộc chinh phục của một tập thể cùng mơ ước, đam mê, một tập thể dù sao đã được gắn kết lại và đồng hành cùng nhau trong ba năm cuối của tuổi học trò. Vất vả đấy, gian nan đấy nhưng dường như hành trình đó luôn có những tiếng cười trong những giờ học chung, cùng sẻ san những vui buồn, cảm thông, vỗ về những lúc mỏi mệt và tất cả sẽ trở thành mảnh kí ức đẹp đẽ vô ngần trong cuộc đời mỗi người…
Năm cuối cấp, học sinh lớp 12 không còn được tham gia kỳ thi học sinh giỏi cấp tỉnh với cùng cả “gia đình” lớp mình nữa. Mỗi người bước ra khỏi áp lực của kỳ thi, bước ra khỏi cuộc chiến đấu cùng nhau trong hành trình học tập để rồi bước vào hành trình chiến đấu của riêng mình, âm thầm, lặng lẽ nhưng đầy quyết liệt. Những giờ ôn luyện thi căng thẳng để giành lấy chiếc chìa khóa bước vào đại học thay thế cho những giờ say sưa trong niềm đam mê được chia sẻ, trong tiếng cười với những người bạn đồng hành gắn bó. Muôn ngả hành trình mở ra, mỗi người lại bước đến con đường riêng của mình, đối mặt với những áp lực mới, những thách thức mới lớn lao hơn của cuộc đời. Không chỉ là nỗ lực để đạt được ánh sáng của vinh quang và sự tán dương mà còn là vật lộn để tìm kiếm giá trị sống, mục đích sống của mình, định hình con đường sự nghiệp cho mình, quyết liệt hành động để hoàn thiện hơn, để bước vào đời sống mang tên “người lớn” nhiều áp lực, lo toan hơn mà ta đã từng ước vọng thời thơ trẻ… Gắn bó rồi xa lìa, đó là bản chất của cuộc sống chưa bao giờ tĩnh tại. Biết được chân lí ấy mà lúc chia xa những điều đã từng, những người đã thân, ai mà chẳng ngậm ngùi, xao xuyến?... Đếm ngược từng ngày chia li, con người ta lại thấy trân trọng những tháng ngày đã qua, những khó khăn đã phải đối mặt, những lúc cùng ngậm đắng nuốt cay để tiến bộ, những lúc cùng nắm tay nhau đứng trước con sóng lớn mà lòng kiên định và môi nở nụ cười…
Cuộc đời con người vốn đã hữu hạn. Ba năm đâu phải là mãi mãi… Dẫu hôm nay, trước mắt ta là những đèo cao núi dốc của áp lực, của khó khăn, thử thách, của nhọc mệt, lo toan nhưng những khoảnh khắc ta miệt mài, cố gắng, ta vui, buồn vì những điều ấy sẽ không bao giờ tái lặp. Những giọt mồ hôi nhỏ xuống trên từng chặng đường đời của ta là không giống nhau. Chỉ khi đã chấp nhận đối mặt với những áp lực, chỉ khi ôm hoài bão trong tim mình mà bước qua tất cả, lúc nhìn lại, ta mới thấy chúng đẹp đẽ, lung linh vô vàn…
Những ai còn đứng trên hai nấc thang đầu của ba năm cấp ba, hãy trân trọng những phút giây ta được nỗ lực cùng bạn bè, được miệt mài trên hành trình tri thức, áp lực nhưng nhiệm mầu, được trưởng thành hơn qua từng trang sách mở ra. Dù mạnh mẽ hay le lói động lay, đừng bao giờ thổi tắt ngọn nến trong trái tim mình… Những ai đã đi đến nấc cuối cùng của cuộc hành trình cũng hứa hẹn sẽ đi thật trọn vẹn những bước cuối, để hành trình ba năm học trở nên mĩ mãn nhất… Sau này khi một mình đứng trước sóng cả cuộc đời, mỗi người đều biết mình không đơn độc, bởi luôn có những kỉ niệm của tuổi học trò, những nước mắt và nụ cười, những nỗ lực lặng lẽ và miệt mài trong áp lực đã qua sẽ nắm chặt lấy bàn tay ta và giúp ta mạnh mẽ hơn, vững vàng hơn…
Phải chăng cuộc đời đẹp nhất khi ta đứng ở hiện tại mà ngưỡng vọng về những gì đã qua? Hay trong chính thực tại này đây, mỗi người, dù ở trên nấc thang nào của hành trình, ở ngả đường nào của ước mơ cũng đang sống, đang nỗ lực một cách đẹp đẽ nhất? Trong dòng thời gian trôi đi không thể cưỡng lại, hiện tại là đẹp nhất, không lí gì ta lại rời bỏ nó, không trân trọng nó.
Chúc cho tất cả chúng ta, trên những ngả đường mà mình đã chọn, luôn vui vẻ, bền bỉ và kiên cường…
_____________________________________
✒️: Thuỳ Trâm
📸&🪄: Bảo Ngọc & chaau nhi