Ecoblader

Ecoblader Nơi bắt nguồn của những ý tưởng đỡ nổi chết liền

"Thứ bạn coi là báu vật, người khác có khi chả thèm ngó đến."Những viên đá vô cực – thứ mà cả một vũ trụ từng điên cuồng...
01/01/2025

"Thứ bạn coi là báu vật, người khác có khi chả thèm ngó đến."

Những viên đá vô cực – thứ mà cả một vũ trụ từng điên cuồng săn đuổi, thứ mà Thanos đã tàn sát nửa thiên hà để sở hữu – lại bị ném lăn lóc trong ngăn tủ của TVA như đống sỏi đá nhặt ở bờ sông. Cảnh tượng đó trong Loki vừa buồn cười, vừa châm chọc. Nó bảo ta một điều: cái mà bạn nghĩ là tất cả, thật ra chỉ là “chuyện nhỏ” trong mắt người khác. Và nếu thế, những thứ bạn đang bận tâm, liệu có thực sự đáng giá?

Đời là thế. Giá trị không phải thứ tự nhiên mà có – nó nằm ở cách bạn gán cho nó. Những viên đá vô cực từng khiến Avengers hy sinh, nhưng với TVA, chúng chỉ là đồ chơi vô dụng. Giống như cách bạn lo sốt vó về bài thuyết trình ngày mai, trong khi đồng nghiệp của bạn chỉ đang bận nghĩ trưa nay ăn gì. Ta cứ tưởng mình là trung tâm vũ trụ, nhưng thực tế, ai cũng chỉ đang xoay quanh thế giới nhỏ bé của chính mình.

Hài hước ở chỗ, phần lớn những gì ta bận tâm chẳng nằm ở thực tế, mà ở tâm lý. Một câu nói vu vơ của người qua đường có thể làm bạn dằn vặt cả tuần, nhưng người ta thì chẳng nhớ nổi họ đã nói gì. Bạn đắn đo, lo lắng về việc người khác nghĩ gì về mình, trong khi họ còn chẳng dành nổi mười giây để quan tâm. Những thứ như danh vọng, sự hoàn hảo, hay thậm chí là một "lần bị nhìn đểu" – tất cả đều là “đá vô cực” trong tâm trí bạn. To lớn trong đầu óc, vô nghĩa ở thực tế.

Vậy, làm sao để thoát khỏi cái bẫy này? Hãy ngừng gán giá trị cho mọi thứ chỉ vì người khác bảo chúng quan trọng. Thứ bạn theo đuổi, nó thực sự đáng giá, hay chỉ là cái bạn được dạy là "đúng"? Đôi khi, từ bỏ không phải là chấp nhận thất bại, mà là giải phóng bản thân khỏi gánh nặng không cần thiết. Những tiêu chuẩn, mục tiêu của xã hội – bạn có chắc chúng là của bạn?

Hãy nhớ: mọi giá trị đều chỉ là tương đối. Một chiếc xe hơi xịn có thể là ước mơ của bạn, nhưng với tỷ phú, nó chỉ là đồ chơi. Một lời khen từ sếp có thể làm bạn lâng lâng cả tuần, nhưng với họ, đó chỉ là một câu xã giao. Khi bạn dừng lại và nhìn kỹ, bạn sẽ nhận ra rằng phần lớn những thứ làm bạn mệt mỏi chỉ là do bạn tự làm phức tạp vấn đề. Tự bạn, chứ chẳng phải ai khác.

Những viên đá vô cực trong Loki đã nhắc nhở chúng ta rằng, giá trị là thứ ta tự đặt lên chứ không phải sự thật tuyệt đối. Chuyện quan trọng hay không, là do bạn chọn. Thế nên, nếu hôm nay bạn đang thấy mệt mỏi vì theo đuổi điều gì đó, hãy hỏi chính mình: “Nó đáng không?” Nếu câu trả lời là “không chắc,” thì có lẽ đã đến lúc bạn ném nó vào ngăn tủ và bước tiếp. Vấn đề là, bạn dám không?
-----------
👉 Sách - Chó sủa nhầm cây - Tại sao những gì ta biết về thành công có khi lại sai
▪ Link sách sal.e:
https://s.shopee.vn/3LAgxQYcNi
👉 Sách - Combo Tại sao những gì ta biết có khi lại sai? (Chó sủa nhầm cây + Thân Ai Nấy Lo)
▪ Link sách sal.e:
https://s.shopee.vn/4L3E9IqLUE

Hồi đi học, bạn chỉ cần tìm ra đúng câu trả lời mà thầy cô đã định sẵn. Một công thức chính xác, một đáp án rõ ràng. Làm...
30/12/2024

Hồi đi học, bạn chỉ cần tìm ra đúng câu trả lời mà thầy cô đã định sẵn. Một công thức chính xác, một đáp án rõ ràng. Làm đúng là xong, không cần hỏi tại sao, không cần thêm bớt. Nhưng bước ra khỏi cánh cổng trường học, đời không chơi đẹp như thế. Đời không chỉ muốn bạn đúng, mà còn muốn bạn đúng theo một cách đặc biệt, sáng tạo, thậm chí khác người.

Cái tư duy "học sinh giỏi" – tìm một đáp án chính thống, làm theo khuôn mẫu – nghe thì có vẻ lý tưởng, nhưng lại là cái bẫy chết người nếu bạn cứ ôm nó ra đời thực. Chính thống thì giống nhau, mà giống nhau thì làm sao nổi bật? Những gì làm nên sự xuất sắc luôn đến từ việc phá bỏ cái chính thống, đặt câu hỏi “Liệu cái đúng này có thực sự đúng không?” và không ngại tìm một con đường khác.

Tưởng tượng thế này: bạn tham gia một cuộc thi tìm ý tưởng kinh doanh. Ban giám khảo không quan tâm bạn làm theo sách vở bao nhiêu, mà muốn thấy ý tưởng nào làm họ ngạc nhiên, thậm chí khiến họ phải thốt lên: “Sao mình chưa nghĩ ra nhỉ?” Nếu bạn chỉ lo bám theo đáp án có vẻ an toàn, khả năng cao là bạn sẽ chẳng đi xa hơn một chiếc bằng khen an ủi.

Câu chuyện còn phức tạp hơn khi cái gọi là "đáp án chính thống" đôi khi lại sai lầm. Thế giới đầy rẫy ví dụ. Lịch sử đã từng tin rằng mặt trời xoay quanh trái đất, rằng ăn chất béo là nguyên nhân chính gây béo phì, rằng điện thoại di động không bao giờ thay thế được máy bàn. Mỗi cái "đúng" chính thống ấy, qua thời gian, đều bị lật đổ bởi những người dám thách thức nó.

Nếu bạn vẫn giữ mindset “học sinh giỏi” – tìm một đáp án đúng để làm vừa lòng mọi người – bạn sẽ mãi chỉ là một người bình thường. Nhưng nếu bạn dám nghĩ khác, tìm ra một cách đúng hơn hoặc thậm chí là một cách sai thú vị, bạn có cơ hội trở thành người xuất sắc.

Hãy nhớ, đời không chấm điểm trên thang 10. Đời đo bằng khả năng tạo ra giá trị, và đôi khi, giá trị ấy đến từ việc đặt lại câu hỏi, thay vì chỉ lo tìm câu trả lời đúng như mọi người kỳ vọng. Thế nên, lần tới khi bạn đứng trước một vấn đề, đừng vội hỏi: “Đáp án là gì?” Mà hãy thử hỏi: “Liệu có cách nào khác không?”
-----------
👉 Sách - Giải pháp khác biệt – RIÊNG × TỐT × KHÁC – Giải pháp chính thống là chưa đủ, thế giới này cần giải pháp khác biệt
▪ Link sách sal.e:
https://s.shopee.vn/7KgwktQEEH

"Người ta bảo rằng nếu bạn muốn biết điều gì trong tâm trí ai đó, hãy quan sát họ. Nhưng tôi tin chắc rằng cách tốt nhất...
29/12/2024

"Người ta bảo rằng nếu bạn muốn biết điều gì trong tâm trí ai đó, hãy quan sát họ. Nhưng tôi tin chắc rằng cách tốt nhất là nhìn vào những điều họ làm khi nghĩ rằng chẳng ai đang để ý."

Con người có một tài năng kỳ lạ: họ thường tự dối mình trước khi dối người khác. Chúng ta dựng lên một hình ảnh hào nhoáng về chính mình, tự tin tuyên bố rằng mình biết rõ điều gì tốt, điều gì đúng đắn. Nhưng sự thật – như cái cách mà sự thật luôn làm – thường len lỏi vào những góc tối, nơi không có ánh sáng của sự phán xét. Chính trong những lúc riêng tư, giữa màn đêm tĩnh lặng và ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình máy tính, con người tiết lộ tất cả những gì họ thực sự muốn, hoặc đôi khi là những điều họ chẳng bao giờ dám thừa nhận.

Tôi không phải nhà tâm lý học, nhưng nếu được hỏi, tôi sẽ nói rằng con người ta giống như những dòng sông – nhìn thì hiền hòa, rõ ràng, nhưng bên dưới lại đầy những dòng chảy ngầm khó đoán. Họ nói rằng họ muốn hạnh phúc, nhưng rồi lại tìm kiếm cách làm sao để che giấu bí mật, lẩn tránh trách nhiệm, hoặc đôi khi đơn giản là thoát khỏi chính cuộc sống mà họ đã chọn. Tôi tự hỏi, liệu có ai thật sự hiểu được mình muốn gì, hay họ chỉ đang cố bám vào một giấc mơ vay mượn từ người khác?

Những người khôn ngoan thường nói rằng hành động lớn hơn lời nói. Tôi lại nghĩ, hành động thường chỉ là lời nói không được thốt ra thành tiếng. Một người nói rằng họ chọn công việc vì đam mê, nhưng rồi lại bị cuốn hút bởi những lời hứa hẹn làm giàu nhanh chóng. Một người tuyên bố rằng họ trân trọng gia đình, nhưng rồi lén tìm kiếm những cách để thoát khỏi trách nhiệm hôn nhân. Họ là những diễn viên trong vở kịch đời mình, nhưng kỳ lạ thay, khán giả lớn nhất của họ lại là chính họ.

Càng nghĩ về điều này, tôi càng thấy con người như những đứa trẻ đứng trước cửa hàng đồ chơi. Họ không biết mình muốn gì, nhưng tất cả đều muốn thứ mà đứa trẻ bên cạnh đang nhìn. Xã hội đã khéo léo dạy chúng ta chạy theo những thứ hào nhoáng, làm chúng ta tin rằng thành công là phải trở thành người như Elon Musk, hay khởi nghiệp để được công nhận. Nhưng ai nói rằng giấc mơ của bạn phải là một phiên bản sao chép từ giấc mơ của người khác?

Tuy nhiên, việc không biết mình muốn gì không phải là bi kịch. Nó chỉ đơn giản là một phần của việc làm người. Thật ra, sự không chắc chắn ấy mở ra cơ hội để ta khám phá. Bạn không cần phải trả lời câu hỏi “Tôi muốn gì?” ngay lập tức. Thay vào đó, hãy để hành động của bạn kể câu chuyện. Hãy nhìn vào những điều bạn làm mỗi ngày, những điều khiến bạn vui vẻ hoặc day dứt. Nếu bạn cứ mãi cố tìm kiếm câu trả lời hoàn hảo, bạn có thể bỏ lỡ cả một hành trình thú vị đang chờ đón.

Con người là một sinh vật phức tạp. Họ không chỉ muốn một thứ, mà muốn tất cả. Và có lẽ, điều đó chẳng sao cả. Miễn là họ còn sống, còn lạc lối và còn tiếp tục tìm kiếm, họ vẫn còn là con người. Thế nên, thay vì loay hoay với câu hỏi lớn lao đó, hãy cứ sống – và để thế giới tự bật mí những gì bạn chưa bao giờ dám thú nhận với chính mình.
-----------
👉 Sách - Mọi người đều nói dối - Dữ liệu lớn, Dữ liệu mới và những điều Internet tiết lộ về chính chúng ta
▪ Link sách sal.e:
https://s.shopee.vn/7zwbMnl5v6
👉 Sách - Combo Đột phá quan niệm - Tại sao những gì bạn biết có khi lại sai? (Mọi người đều nói dối - Chó sủa nhầm cây)
▪ Link sách sal.e:
https://s.shopee.vn/9KRyxKI4LE

“AI không chỉ là tương lai, mà là hiện tại. Người nhìn thấy điều này đầu tiên chính là người chiến thắng.”Khi cả thế giớ...
17/12/2024

“AI không chỉ là tương lai, mà là hiện tại. Người nhìn thấy điều này đầu tiên chính là người chiến thắng.”

Khi cả thế giới còn đang loay hoay với cơn sóng trí tuệ nhân tạo (AI), Michael Dell – nhà sáng lập và CEO của Dell Technologies – đã đi trước một bước, chuyển hướng công ty để đón đầu thời đại mới. Nếu bạn tự hỏi điều gì tạo nên một nhà lãnh đạo xuất chúng, câu trả lời nằm ở tầm nhìn. Đó không chỉ là khả năng phản ứng trước những thay đổi mà còn là dự đoán được tương lai, nắm lấy cơ hội khi người khác còn chưa nhìn ra.

Từ một cậu sinh viên khởi nghiệp trong phòng ký túc xá, Michael Dell đã xây dựng Dell thành một trong những tập đoàn công nghệ lớn nhất thế giới. Thế nhưng, thành công ấy không đến từ sự an toàn. Ông đã sớm nhận ra rằng AI không chỉ là một công nghệ hỗ trợ mà là “bộ não” của tương lai, và AI chỉ mạnh mẽ khi có hạ tầng đủ sức gánh vác nó.

Dell Technologies chuyển hướng nhanh chóng, trở thành nhà cung cấp giải pháp hạ tầng máy chủ hàng đầu, phục vụ cho việc huấn luyện và phát triển các mô hình AI. Trong 2 năm qua, Dell đã bán lượng tủ máy chủ có thể chứa tổng cộng 120.000 PB dữ liệu. Để hình dung, mô hình GPT-4o của OpenAI được đào tạo trên khoảng 1 PB dữ liệu. Lượng khách hàng mua máy chủ của Dell tăng từ 30-40 lên hơn 2.000, và có thể “đạt 4.000 trong vài quý nữa” theo dự báo của CEO. Trong 2 quý gần nhất, doanh thu mảng máy chủ của Dell tăng lần lượt 58% và 80%, chủ yếu do thế giới luôn tạo thêm dữ liệu với tốc độ ngày càng nhanh. Michael Dell không chỉ “nhìn xa trông rộng,” mà còn biến tầm nhìn ấy thành chiến lược cụ thể, hiệu quả, mang lại lợi thế cạnh tranh cho cả tập đoàn.

Và hành trình này được kể lại một cách đầy cuốn hút trong cuốn sách "Chơi Đẹp Nhưng Phải Thắng" của chính Michael Dell. Đây không chỉ là một cuốn sách kinh doanh thông thường, mà là bản đồ dẫn lối cho bất kỳ ai đang tìm cách xoay chuyển cuộc chơi của mình trong thời đại biến động. Bạn sẽ thấy rõ một CEO nhìn xa hơn cái lợi trước mắt, dám thách thức giới hạn và tự tái tạo chính mình để không bị bỏ lại phía sau. Michael Dell chia sẻ thẳng thắn về cách ông đối mặt với khó khăn, đưa ra những quyết định táo bạo, và hơn hết là đón đầu cuộc cách mạng AI – nơi kẻ chậm chân sẽ thua cuộc.

Cuốn sách không chỉ dành cho doanh nhân, nhà lãnh đạo, mà còn cho tất cả những ai đang tìm kiếm tư duy đúng đắn trong kỷ nguyên công nghệ mới. Nếu bạn muốn biết làm thế nào để “chơi đẹp” nhưng vẫn phải thắng trong một thế giới không ngừng đổi thay, đây chính là câu trả lời.

Bởi, như Michael Dell đã chứng minh: "Khi bạn thấy trước tương lai, bạn không chờ đợi nó xảy đến – bạn biến nó thành lợi thế của mình."

Trong sách Thân Ai Nấy Lo (Plays Well With Others), Eric Barker đã nhấn mạnh một sự thật quan trọng: con người khao khát...
14/12/2024

Trong sách Thân Ai Nấy Lo (Plays Well With Others), Eric Barker đã nhấn mạnh một sự thật quan trọng: con người khao khát được thuộc về vì đó là một trong những nhu cầu cơ bản nhất của tâm lý. Cảm giác được thuộc về không chỉ đến từ việc kết nối với con người, mà còn từ sự hiện diện của những điều thân quen – những thứ nhỏ bé mà ta vô thức dựa vào để tạo nên ý nghĩa cho cuộc sống. Và khi những điều ấy biến mất, ta cảm nhận rõ hơn bao giờ hết cái giá của sự thay đổi.

Eric Barker lý giải rằng, chúng ta không chỉ cần sự thuộc về để hạnh phúc, mà còn cần nó để tồn tại. Nhu cầu này được xây dựng từ tổ tiên của loài người, khi sống trong một cộng đồng đồng nghĩa với việc tăng cơ hội sống sót. Nhưng trong đời sống hiện đại, sự thuộc về đã vượt ra khỏi việc gắn kết với con người. Nó còn được gắn liền với những nơi chốn, những thói quen, và cả những ký ức. Một quán ăn quen, một bài hát yêu thích, hay thậm chí là khung cảnh hàng cây trên con đường đi làm hằng ngày – tất cả đều là những mảnh ghép nhỏ giúp ta định hình nên chính mình.

Nhưng khi những điều quen thuộc này mất đi, chúng ta cảm giác như mất đi một phần của sự thuộc về. Đây không chỉ là nỗi buồn đơn thuần, mà còn là sự chấn động tâm lý, khi ta buộc phải đối diện với một thực tế: những điều từng là “bất biến” trong cuộc đời ta thực ra chỉ là tạm thời. Eric Barker nhấn mạnh rằng con người có xu hướng bám víu vào những điều thân quen như một cách để tìm kiếm sự ổn định. Nhưng khi thế giới thay đổi không ngừng, việc bám víu ấy có thể trở thành nguồn gốc của nỗi đau.

Ví dụ, khi quán ăn quen thuộc đóng cửa, ta không chỉ tiếc món ăn ngon hay không gian gần gũi, mà còn tiếc cả những kỷ niệm từng diễn ra ở đó. Đó có thể là lần đầu hẹn hò, buổi trò chuyện thân mật với một người bạn cũ, hay những khoảnh khắc lặng lẽ một mình. Khi những thứ ấy không còn, ta cảm giác như mất đi một phần của chính mình, bởi những điều này đã từng định hình nên ký ức và con người ta.

Eric Barker cũng đặt ra một câu hỏi đáng suy ngẫm: Khi sự thuộc về tan biến, ta sẽ làm gì để tìm lại nó? Câu trả lời nằm ở việc chấp nhận sự thật rằng mọi thứ luôn thay đổi, và học cách xây dựng những mối kết nối mới. Nhưng điều này không có nghĩa là ta phải quên đi quá khứ. Ngược lại, việc trân trọng những gì đã qua, nhưng không để chúng trở thành xiềng xích, chính là cách để ta đối mặt với những mất mát một cách lành mạnh.

Khi những điều thân thuộc tan biến, đó cũng là lời nhắc nhở rằng sự thuộc về thực sự không đến từ việc cố níu giữ những gì đã qua, mà đến từ việc ta tiếp tục mở lòng với thế giới, với những điều mới mẻ. Một quán ăn khác có thể trở thành nơi chốn quen thuộc mới, một bài hát mới có thể mang đến cảm xúc tương tự, và một con đường khác có thể là nơi bắt đầu những câu chuyện mới. Như Eric Barker đã viết: "Chúng ta không ngừng tìm kiếm sự thuộc về, và điều kỳ diệu là, nếu đủ kiên nhẫn và cởi mở, chúng ta luôn có thể tìm thấy nó, ở những nơi ta không ngờ tới."

Cảm giác thuộc về, cuối cùng, không chỉ là chuyện giữ lại những gì từng có, mà còn là việc tìm cách chấp nhận, để những biến mất trở thành cơ hội xây dựng những điều mới. Ta không thuộc về quá khứ, nhưng ta luôn có thể tìm thấy chỗ đứng trong hiện tại và tương lai – nếu ta sẵn sàng để những ký ức đẹp đẽ dẫn lối, thay vì níu giữ.

"Ikigai không phải là một sứ mệnh vĩ đại, mà là những lý do nhỏ bé khiến ta muốn sống mỗi ngày."Ikigai là một trong nhữn...
09/12/2024

"Ikigai không phải là một sứ mệnh vĩ đại, mà là những lý do nhỏ bé khiến ta muốn sống mỗi ngày."

Ikigai là một trong những khái niệm khó nắm bắt nhất mà người Nhật đã phát minh, nhưng đồng thời cũng là một trong những ý tưởng đẹp đẽ và gần gũi nhất mà con người có thể tìm thấy trong đời sống thường nhật. Thế nhưng, giống như nhiều giá trị văn hóa khác, khi bước ra khỏi bối cảnh nơi nó sinh ra, ikigai đã bị hiểu sai, biến tướng thành một thứ lý thuyết phức tạp hơn nhiều so với ý nghĩa thực sự của nó.

Nhiều người ngày nay nghĩ rằng ikigai là lý tưởng sống hay mục tiêu lớn lao mà ai cũng cần phải tìm ra. Họ bị thuyết phục bởi một biểu đồ nổi tiếng – nơi mà ikigai được đặt vào trung tâm của những giao điểm như "điều bạn yêu," "điều bạn giỏi," "điều thế giới cần," và "điều bạn có thể kiếm tiền từ đó." Nhưng sự thật là, biểu đồ ấy chẳng hề có mối liên hệ nào với ikigai trong văn hóa Nhật Bản. Nó chỉ là một sự gán ghép vô căn cứ, và đã khiến hàng triệu người lầm tưởng rằng ikigai phải là một điều gì đó thật vĩ đại, xa xôi, và khó nắm bắt.

Ikigai, theo nghĩa nguyên bản, chỉ đơn giản là lý do khiến bạn cảm thấy cuộc sống đáng sống. Nó có thể nhỏ bé như cảm giác ấm áp khi uống một cốc trà vào buổi sáng, hoặc to lớn như niềm vui khi đạt được thành tựu trong công việc. Không cần phải là một mục tiêu to tát, cũng chẳng cần phải liên quan đến sự nghiệp hay tiền bạc. Ikigai, trên tất cả, là về việc tìm ra niềm vui trong hiện tại, trong từng chi tiết nhỏ nhặt của cuộc sống hàng ngày.

Người Nhật không tìm kiếm ikigai ở đâu xa. Họ thấy nó trong bữa cơm gia đình, trong một ngày trời nắng đẹp, hay trong cảm giác khi công việc được hoàn thành trọn vẹn. Một người lao công không cần phải yêu thích công việc của mình, nhưng họ vẫn có thể tìm thấy ikigai qua lời cảm ơn từ những người xung quanh, qua sự yên bình khi công việc được hoàn tất. Ikigai không yêu cầu bạn phải thay đổi thế giới; nó chỉ yêu cầu bạn tìm thấy niềm vui trong thế giới bạn đang sống.

Cốt lõi của ikigai là sự cân bằng giữa việc chấp nhận bản thân và sự nỗ lực cải thiện mỗi ngày. Bạn không cần phải trở thành ai đó đặc biệt, nhưng cũng không nên dừng lại ở việc chỉ tồn tại. Ikigai khuyến khích ta sống chậm hơn, để ý đến những điều nhỏ nhặt hơn, và trân trọng mọi khoảnh khắc của cuộc đời mình. Hãy nghĩ đến cảm giác khi bạn nhắm mắt hít thở sâu dưới bầu trời trong xanh, hay khi bạn thưởng thức một món ăn ngon mà không vội vã. Đó chính là ikigai – một sự hiện diện trọn vẹn trong giây phút này.

Trong một thế giới bị cuốn vào vòng xoáy của tốc độ và thành công, ikigai không phải là thứ để bạn chinh phục, mà là thứ để bạn nhận ra. Nó không phải là một đích đến, mà là một hành trình bạn đã và đang đi qua. Sống với ikigai là chấp nhận rằng những gì nhỏ bé và tầm thường nhất cũng có thể mang lại niềm vui lớn lao, nếu bạn biết cách trân trọng.

Có lẽ điều đáng quý nhất mà ikigai mang lại chính là sự nhắc nhở rằng hạnh phúc không phải là điều bạn tìm kiếm ở phía xa, mà là những điều giản dị ngay bên cạnh bạn. Một cốc cà phê thơm vào buổi sáng, ánh mắt trìu mến của một người thân yêu, hay chỉ đơn giản là cảm giác thở chậm lại sau một ngày dài – tất cả đều là lý do để bạn cảm thấy cuộc sống đáng giá. Và khi mỗi ngày trôi qua, với sự hiện diện của những điều nhỏ bé đó, bạn đã sống với ikigai mà chẳng cần phải gán ghép nó vào một khuôn mẫu nào cả.

Đại ca: Này, nghe đâu cái dự án khởi nghiệp của chú mày đang trục trặc à? Anh nghe loáng thoáng thấy chú đang kêu ca nào...
01/12/2024

Đại ca: Này, nghe đâu cái dự án khởi nghiệp của chú mày đang trục trặc à? Anh nghe loáng thoáng thấy chú đang kêu ca nào là đối tác không nhiệt tình, khách hàng khó tính, rồi nhân viên làm không tới nơi tới chốn. Có đúng thế không? Hôm nay, anh muốn nói chuyện với chú về một thứ quan trọng mà anh đã học được sau bao năm đi làm – sức mạnh của việc nhận trách nhiệm.

Hắn: Nhưng mà, đại ca này, rõ ràng có những chuyện đâu phải tại em. Làm sao em gánh hết trách nhiệm được khi người ta làm sai?

Đại ca: Đúng, có những chuyện không phải tại chú. Nhưng mà này, để anh nói cho mà nghe. Hồi xưa, anh cũng y như chú thôi. Hễ có chuyện gì không ổn là anh lại đổ lỗi: nào là do thị trường khó, nào là nhân viên kém, nào là đối tác không biết điều. Nhưng chú biết không, cái gì xảy ra thì nó cũng quay về một chỗ: chính mình.

Đổ lỗi chỉ khiến mình yếu đi. Nhận trách nhiệm, ngược lại, là cách duy nhất để lấy lại sức mạnh.

Hắn: Nhưng mà đại ca, có những cái thực sự không phải lỗi của em thì sao?

Đại ca: Nghe đây. Nhận trách nhiệm không có nghĩa là ôm hết lỗi về mình. Nó nghĩa là chú tự hỏi: “Mình có thể làm gì khác để tránh chuyện này?”

Nhân viên làm sai à? Có khi là do chú chưa đào tạo kỹ.
Khách hàng phàn nàn? Chắc là chú chưa rõ ràng ngay từ đầu.
Đối tác không làm được việc? Có khi chú đã chọn sai người ngay từ đầu.

Khi chú nhận trách nhiệm, chú không còn là thằng đứng nhìn người khác làm mình đau đầu. Chú trở thành người sửa bài, làm chủ thế cục.

Hắn: Nhưng nếu nhận hết kiểu này, chẳng phải em tự làm khó mình à?

Đại ca: Không đâu. Đó mới chính là lúc chú trao quyền cho bản thân. Chú nghĩ mà xem: khi chú nói, “Mọi chuyện là tại mình,” cũng chính là lúc chú đang nói, “Mình có thể thay đổi nó.”

Thằng nào đổ lỗi thì mãi là con cờ trên bàn. Thằng nào nhận trách nhiệm thì mới là người chơi.

Đại ca: Kể chú nghe chuyện của anh. Ngày trước, anh làm dự án, đối tác rút lui giữa chừng. Tức chứ, anh đi đâu cũng kể xấu tụi nó: nào là thiếu chuyên nghiệp, nào là làm anh mất công mất sức. Nhưng một hôm anh ngồi nghĩ lại: “Mình có thể làm gì khác?” Và anh nhận ra: lỗi là do mình đã chọn đối tác qua loa, không chịu tìm hiểu kỹ.

Từ đó, anh thay đổi. Đối tác nào cũng phải qua đánh giá đàng hoàng, hợp đồng rõ ràng. Kể từ đó, anh không còn gặp lại mấy cái chuyện tào lao như thế nữa.

Hắn: Đại ca nói nghe thấm thật. Nghĩ lại, chắc em cũng cần phải nhìn mọi chuyện khác đi.

Đại ca: Đúng rồi, phải thế. Nhớ kỹ điều này: chú không phải là nạn nhân của ai cả. Chú chính là người chịu trách nhiệm cuối cùng cho mọi thứ trong đời mình. Mà đã là người chịu trách nhiệm, thì cũng chính là người có quyền thay đổi.

Lời cuối của Đại ca:
Trách nhiệm không phải là cái gánh. Nó là thứ vũ khí mạnh nhất mà chú có. Khi chú dám nhận, chú mới sẵn sàng trở thành người làm chủ thật sự.

Bạn có bao giờ tự hỏi tại sao một quả chuối dán tường lại được bán với giá hàng triệu đô? Hay tại sao một chiếc bồn tiểu...
30/11/2024

Bạn có bao giờ tự hỏi tại sao một quả chuối dán tường lại được bán với giá hàng triệu đô? Hay tại sao một chiếc bồn tiểu lật ngược lại được coi là kiệt tác nghệ thuật? Nghệ thuật, vốn được coi là nơi thăng hoa của cảm xúc và sáng tạo, giờ đây không chỉ gói gọn trong vẻ đẹp mà còn nằm ở cách nó được định nghĩa. Cuốn sách "Định Luật Ẩn - Sự thật về cách mạng lưới chọn ra người thắng cuộc - 5 công thức thành công đã được chứng minh" của Albert-László Barabási mang đến một góc nhìn đột phá: nghệ thuật cũng có công thức để đánh giá thành công, và những điều tưởng chừng phi lý hóa ra lại rất logic.

Năm 1917, Marcel Duchamp – một họa sĩ thiên tài – đã gây chấn động khi mang một chiếc bồn tiểu vào triển lãm, lật ngược nó và đặt tên là "Fountain" (Vòi phun). Một hành động tưởng như ngớ ngẩn, nhưng lại mở ra cuộc cách mạng nghệ thuật ý niệm, nơi mà ý tưởng được đặt lên trên kỹ thuật. Duchamp không vẽ, không tạc tượng, ông chỉ đưa ra một khái niệm táo bạo: bất cứ thứ gì cũng có thể trở thành nghệ thuật nếu nó được gắn với một ý tưởng. Điều này không chỉ làm lung lay những quan niệm truyền thống về nghệ thuật, mà còn đặt ra câu hỏi sâu sắc về cách chúng ta đánh giá giá trị của nó.

Barabási, qua Định Luật Ẩn, không dừng lại ở việc kể lại những câu chuyện gây tranh cãi mà còn giải mã chúng qua lăng kính khoa học. Ông chỉ ra rằng, thành công trong nghệ thuật không chỉ là kết quả của tài năng hay sự cố gắng, mà còn phụ thuộc vào cách tác phẩm đó được nhìn nhận trong một hệ thống xã hội. Thành công không bao giờ đơn lẻ; nó luôn là sản phẩm của mạng lưới những mối quan hệ, sự công nhận và thời điểm. Điều này lý giải tại sao quả chuối dán tường của Maurizio Cattelan, dù trông đơn giản đến mức phi lý, lại có thể bán với giá hàng triệu đô. Thành công của nó không nằm ở bản thân quả chuối, mà ở câu chuyện và ý nghĩa mà nó mang lại trong bối cảnh xã hội.

Nếu không có lời diễn giải, nghệ thuật ý niệm sẽ chỉ là những vật thể vô nghĩa. Một chiếc bồn tiểu hay một quả chuối không thể tự mình trở thành nghệ thuật; chúng cần sự gán ghép ý tưởng, những câu chuyện và sự công nhận từ một cộng đồng. Và chính những nhà phê bình, nhà báo, người yêu nghệ thuật đã góp phần biến chúng thành biểu tượng văn hóa. Barabási gọi đó là "mạng lưới danh tiếng" – nơi giá trị được tạo ra không chỉ bởi tác phẩm mà còn bởi cách nó được lan tỏa và nhìn nhận.

Điều thú vị là, những quy luật mà Barabási đưa ra không chỉ áp dụng cho nghệ thuật mà còn mở rộng ra nhiều lĩnh vực khác. Thành công, dù trong nghệ thuật hay cuộc sống, luôn bắt đầu từ một ý tưởng. Nhưng ý tưởng đó chỉ thực sự trở nên có giá trị khi nó được gắn kết với đúng người, đúng thời điểm và đúng bối cảnh. Đây chính là điểm mấu chốt mà Định Luật Ẩn muốn truyền tải: thành công không phải là sự ngẫu nhiên, mà là kết quả của một chuỗi các quyết định chiến lược.

Thành công, đôi khi, không nằm ở những gì thấy trước mắt mà ẩn sau những cơ chế vận hành tưởng như vô hình. Từ một quả chuối dán tường cho đến những ý tưởng tưởng chừng không đáng chú ý, tất cả đều tuân theo những quy luật riêng, không phải của may mắn, mà của sự thấu hiểu sâu sắc về cách thế giới công nhận và lan tỏa giá trị.

Trong nghệ thuật, cũng như trong cuộc sống, một ý tưởng chỉ thực sự tỏa sáng khi nó được đặt vào đúng hệ thống, được nhìn nhận qua đúng lăng kính và kết nối với đúng thời điểm. Những gì ban đầu có vẻ là điều phi lý, đôi khi lại trở thành biểu tượng cho sự thành công nếu hiểu cách hệ thống hoạt động. Câu hỏi không phải là "điều gì đúng," mà là "điều gì khiến cả thế giới phải chú ý."

Những điều ẩn giấu đôi khi chính là những điều mạnh mẽ nhất. Không cần tìm đâu xa, chúng đã luôn ở đó – trong cách quan sát, diễn giải, và hành động. Sự khác biệt lớn nhất nằm ở việc ai nhận ra trước và biết cách tận dụng nó để tạo nên câu chuyện của chính mình.

“Bạn biết vì sao chiếc cốc này lại hữu dụng không? Vì nó trống rỗng.”Ý tưởng này nghe đơn giản nhưng lại chứa đựng một t...
01/11/2024

“Bạn biết vì sao chiếc cốc này lại hữu dụng không? Vì nó trống rỗng.”

Ý tưởng này nghe đơn giản nhưng lại chứa đựng một triết lý sâu sắc về cách nhìn nhận và đón nhận cuộc sống. Khi cốc đã đầy, ta không thể thêm gì vào nữa. Chỉ khi chiếc cốc trống, ta mới có thể đổ đầy những điều mới mẻ. Cũng giống như vậy, tâm trí ta cần một sự trống rỗng để có thể tiếp nhận những ý tưởng mới, những quan điểm khác biệt và những hiểu biết sâu rộng hơn.

Trong tâm lý học, người ta nói về tư duy mở (open-mindedness) – trạng thái khi ta không bị gò bó bởi những niềm tin cố định hoặc định kiến cũ. Điều này không có nghĩa là từ bỏ tất cả những gì ta tin vào, mà là buông bỏ sự cố chấp vào những suy nghĩ đã định hình để tạo không gian cho những trải nghiệm và ý tưởng mới. Khi tâm trí ta giống như chiếc cốc trống, ta có khả năng nhìn nhận thế giới với một thái độ trung lập và khách quan, đón nhận mọi thứ như lần đầu tiên.

Thử tưởng tượng, nếu bạn gặp ai đó với tất cả những định kiến và quan điểm đã có từ trước, có lẽ bạn sẽ khó cảm nhận họ một cách trọn vẹn. Khi cốc đã đầy, mọi điều người khác nói hoặc làm đều được đánh giá qua lớp kính lọc của những gì bạn đã biết và đã tin. Kết quả là, ta không thực sự nhìn thấy họ như họ là, mà chỉ thấy họ qua cái “khuôn” mà ta đã đặt sẵn. Điều này ngăn cản sự thấu hiểu, sự kết nối chân thành và, trên hết, khả năng học hỏi từ người khác.

Tư duy trống rỗng – không có nghĩa là trống rỗng theo nghĩa phủ nhận, mà là một không gian để ta trải nghiệm một cách trọn vẹn và nguyên sơ. Khi ta bỏ qua các “mẫu sẵn” của tâm trí, ta sẽ thấy bản thân tự nhiên, linh hoạt và ít phòng thủ hơn trước những điều trái ý hoặc mới lạ. Điều này đặc biệt hữu ích khi ta muốn khám phá một điều gì đó mới mẻ, học hỏi từ người khác, hoặc thậm chí tự nhìn lại bản thân. Sự trống rỗng này cho ta sự tự do để tiếp nhận mà không phán xét, và từ đó, khám phá ra nhiều hơn về thế giới xung quanh.

Trong cuộc sống hiện đại, khi ta luôn bị ngập trong dòng chảy của thông tin và các ý kiến, việc giữ cho tâm trí mình “trống” lại là một nghệ thuật quý giá. Nó cho phép ta tạm dừng và thực sự cảm nhận mọi thứ một cách rõ ràng. Nếu bạn bước vào một trải nghiệm mới mà không so sánh với những gì mình đã biết, bạn sẽ có khả năng cảm nhận những chi tiết mà trước đây bạn dễ dàng bỏ qua. Đó có thể là ý nghĩa thực sự của việc “sống trong hiện tại” – không phải quên đi quá khứ, mà là không để quá khứ che lấp đi những trải nghiệm mới.

Cuối cùng, khi cốc đã trống, ta sẽ thấy nó hữu dụng không chỉ để đón nhận mà còn để sáng tạo. Chiếc cốc trống có thể chứa đựng bất cứ điều gì, và cũng giống như vậy, một tâm trí mở sẽ có khả năng tạo ra những ý tưởng phong phú, những cách nhìn độc đáo mà một tâm trí đã định hình sẵn không thể nào có được. Đó là sức mạnh của sự trống rỗng: một chiếc cốc trống có thể được đổ đầy, và một tâm trí trống có thể tiếp nhận và sáng tạo mà không có giới hạn.

Vì vậy, hãy học cách trống rỗng. Hãy sẵn sàng để buông bỏ mọi điều mình đã tin và đã biết. Đó là cách duy nhất để thực sự trải nghiệm và thấu hiểu.

Hãy giữ chiếc cốc của tâm trí luôn trống, để bất kỳ điều kỳ diệu nào cũng có thể được rót đầy vào.

Không phải lúc nào cuộc sống cũng đưa ra cho ta hai lựa chọn tốt và xấu. Thực tế, nhiều lúc ta chỉ có hai lựa chọn: một ...
30/10/2024

Không phải lúc nào cuộc sống cũng đưa ra cho ta hai lựa chọn tốt và xấu. Thực tế, nhiều lúc ta chỉ có hai lựa chọn: một điều tệ và một điều ít tệ hơn.

Đời không phải lúc nào cũng dễ dàng phân định trắng đen rõ ràng. Khi bước vào bất kỳ cuộc chơi nào, ta thường mong đợi một kết quả lý tưởng, một lựa chọn hoàn hảo. Nhưng sự thật là, có những tình huống mà lựa chọn tốt nhất cũng chỉ là "ít tệ hơn." Mỗi quyết định, mỗi hành động đều kéo theo những hệ quả không mong đợi. Ta không thể kiểm soát tất cả các biến số, và những biến số này thường khiến cuộc sống trở nên phức tạp hơn nhiều so với những gì ta tưởng.

Lấy ví dụ đơn giản: Bạn có thể phải đối mặt với việc chọn giữa một công việc nhàm chán nhưng an toàn, hoặc một công việc thú vị nhưng không ổn định. Cả hai lựa chọn đều có những yếu tố không như ý. Một bên là sự tẻ nhạt, một bên là nỗi lo lắng về tương lai. Trong tình huống này, không có lựa chọn nào hoàn toàn tốt. Ta chỉ có thể chọn cái ít tệ hơn, dựa trên hoàn cảnh và giá trị cá nhân của mình.

Trong tâm lý học, điều này gọi là sự mơ hồ trong quyết định. Không phải lúc nào ta cũng đứng trước hai con đường rõ ràng. Sự lựa chọn thường bị bao phủ bởi những lớp bất định và không chắc chắn. Đôi khi, ta buộc phải chấp nhận rằng, cả hai lựa chọn đều mang đến điều gì đó không mong muốn, nhưng ta phải chọn cái "chấp nhận được" nhất. Điều này không chỉ xuất hiện trong những quyết định lớn mà còn trong những tình huống nhỏ nhặt hàng ngày.

Nhiều người vẫn cố gắng tìm kiếm những lựa chọn hoàn hảo trong đời. Nhưng sự thật là, càng cố tìm kiếm, càng thất vọng. Càng mong đợi điều gì đó lý tưởng, ta càng dễ rơi vào sự chán nản khi không đạt được. Sự hoàn hảo là thứ ta tưởng rằng mình có thể với tới, nhưng thực tế thì hiếm khi nào tồn tại. Khi đã hiểu rằng cuộc sống thường chỉ cho ta lựa chọn giữa "tệ và ít tệ hơn," ta sẽ bớt cảm thấy áp lực và dễ dàng chấp nhận hơn.

Như khi đi làm trong một tổ chức, sẽ chẳng bao giờ có nơi nào hoàn toàn phù hợp với mong muốn của ta. Có thể đồng nghiệp tốt, nhưng công việc không thỏa mãn. Hoặc có thể lương cao, nhưng áp lực lớn. Cứ mãi tìm kiếm một nơi làm việc hoàn hảo chỉ làm ta mệt mỏi và thất vọng. Điều quan trọng là biết chấp nhận những điều không hoàn hảo và tìm kiếm sự cân bằng. Cuộc sống không phải là một trò chơi tìm kiếm sự tốt đẹp tuyệt đối, mà là trò chơi của sự lựa chọn cái ít tệ hơn.

Chẳng hạn, trong các mối quan hệ, ta cũng không thể mong đợi đối phương luôn hành xử theo cách ta mong muốn. Bạn bè, người yêu, hay gia đình đều có những khuyết điểm, những lỗi lầm. Chọn ở bên ai đó không phải vì họ hoàn hảo, mà vì họ ít tệ hơn, hoặc ít gây tổn thương hơn cho ta. Khi ta đã chấp nhận sự thật này, ta sẽ bớt phán xét và dễ dàng dung hòa hơn với cuộc sống xung quanh.

Điều tương tự cũng áp dụng trong cuộc sống hàng ngày. Khi đối diện với một vấn đề, đôi khi ta chỉ có thể chọn giữa việc chịu đựng hoặc tìm cách giảm thiểu thiệt hại. Ta có thể không thích lựa chọn nào, nhưng buộc phải chọn cái ít tệ hơn. Và đó chính là cách mà cuộc đời vận hành.

Cuối cùng, hiểu được rằng không phải lúc nào ta cũng có hai lựa chọn rõ ràng giữa tốt và xấu, mà nhiều khi chỉ là giữa tệ và ít tệ hơn, sẽ giúp ta nhẹ nhàng hơn trong cách nhìn nhận cuộc sống. Đời không hoàn hảo, và ta cũng chẳng cần phải hoàn hảo. Chỉ cần học cách chọn lựa điều ít tệ hơn trong từng khoảnh khắc, rồi dần dần, ta sẽ tìm được sự cân bằng cho chính mình.

Address

Ho Chi Minh City

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Ecoblader posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Category

Our Mission

Make business cool again.