Cá Mặn Rất Mặn

Cá Mặn Rất Mặn Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Cá Mặn Rất Mặn, Digital creator, Ho Chi Minh City.

- Người nghe kể chuyện rồi cũng sẽ thành người kể chuyện...
- Người kể chuyện lại khó tránh được khi biến thành người trong câu chuyện...
~~~~~~~
Xem kìa, nơi đây có những kẻ nhẹ dạ cả tin 🤭🤭

Những năm 80, nhà nhà đều chạy đua để có con trai.Nhưng ba mẹ tôi cưới nhau đã năm năm mà chẳng có lấy một mụn con.Bà nộ...
14/01/2025

Những năm 80, nhà nhà đều chạy đua để có con trai.

Nhưng ba mẹ tôi cưới nhau đã năm năm mà chẳng có lấy một mụn con.

Bà nội lo lắng đến mức cầu trời khấn đất, hỏi thần hỏi quỷ.

Mọi người đều bảo muốn có cháu trai thì trước tiên phải nhận một đứa về nuôi.

Trùng hợp thay, ở làng bên có một người vừa sinh con gái nhưng không muốn giữ.

Vậy là trong đêm tối, bà nội lén đi bế tôi về.

Thế nhưng, vừa bước vào cửa, người mẹ chưa từng gặp của tôi bỗng ngã lăn ra đất, co giật dữ dội.

Đợi đến khi ba tôi gọi được thầy lang trong làng đến, cơ thể mẹ đã lạnh ngắt.

Đúng lúc đó, đứa trẻ chỉ mới vài tháng tuổi là tôi, không biết trời cao đất dày lại cất tiếng cười khúc khích.

Bà nội, vốn đã sợ hãi lẫn tức giận, liền giáng ngay một cái tát xuống mặt tôi.

Cái tát đó khiến tôi khóc không thành tiếng, khuôn mặt nhỏ xíu tím tái.

Bà ném tôi vào cái giỏ đựng cỏ lợn, mắng nhiếc tôi là đồ sao chổi, còn đe dọa sẽ chặt tôi ra để nuôi lợn.

Thời đó, ở vùng quê lạc hậu và mê tín, ai nấy đều tin rằng tôi vừa bước vào cửa thì mẹ đã chết, chắc chắn là kẻ mang điềm gở.

Trong khi mọi người xung quanh chỉ trỏ, bàn tán cách xử lý tôi, thì...

Ba tôi, người vừa mới mất vợ, lao tới.

Ông vụng về bế tôi lên, ôm chặt trong lòng, rồi nói: “Đây là một sinh mạng, đã bế con bé về thì phải chịu trách nhiệm.”

Nhưng bà nội tôi nào để ý đến trách nhiệm gì. Mục đích ban đầu bà bế tôi về chỉ là để hy vọng tôi có thể mang lại cho bà một đứa cháu trai.

Nhưng bây giờ không những không có cháu trai, mà còn khiến người có thể sinh nở duy nhất trong nhà phải chết.

Ánh mắt bà nhìn tôi như con dao sắc bén, hận không thể chém tôi ra thành từng mảnh ngay lập tức.

Người cha luôn được khen là hiếu thảo của tôi lần đầu tiên chống lại bà nội để bảo vệ tôi.

Ông nói: “Đây đều là mê tín phong kiến! A Hương tại sao mà chết, người ngoài không biết, nhưng chẳng lẽ mẹ còn không rõ sao?”

Câu nói đó khiến bà nội giật mình, lúng túng, cứng họng một hồi lâu không nói nên lời.

Những người xung quanh thì đua nhau trách móc ba tôi, nói ông bị ma ám, vì một đứa trẻ sao chổi mà dám cãi lời mẹ ruột.

Nhưng ba tôi mặc kệ người ta khuyên nhủ, mắng nhiếc ra sao, vẫn kiên quyết giữ tôi lại.

Ông sợ chỉ cần buông tay, người khác sẽ tìm cách giết tôi, nên cứ bế tôi trong lòng, vừa khóc vừa lo liệu mọi chuyện hậu sự cho mẹ.

Trong tang lễ, ánh mắt mọi người nhìn tôi, một đứa bé gái chỉ vài tháng tuổi tràn ngập sự ác ý.

Duy chỉ có ba, trong thời đại mà con gái thường chỉ được đặt những cái tên như "Chiêu Đệ", "Phán Đệ", lại đặt cho tôi một cái tên thật đẹp: Điền Tiểu Noãn.

Thế nhưng bà nội lập tức nổi đóa.

Bà đứng trước cổng nhà nghiến răng nghiến lợi, thề rằng nhất định sẽ tìm cơ hội giet tôi bằng được.
........

LING ĐỌC DƯỚI COMMENT, BẬT TẤT CẢ BÌNH LUẬN LÊN GIÚP EM ❤
SPOIL TRUYỆN, SPOIL KẾT, BÁO TRÙNG TAO BLOCK! Xin cảm ơn, mãi iu!~
Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức, đa tạ!

“Diệp Lê, coi như bố mẹ cầu xin con, hãy để Tự Bạch đi xem thử đi, mạng người là quan trọng nhất mà!”Diệp Lê chưa bao gi...
13/01/2025

“Diệp Lê, coi như bố mẹ cầu xin con, hãy để Tự Bạch đi xem thử đi, mạng người là quan trọng nhất mà!”

Diệp Lê chưa bao giờ nghĩ rằng, vào chính ngày cưới của mình, bố mẹ ruột lại khóc lóc van nài cô, muốn cô cho vị hôn phu của mình đi gặp một người phụ nữ khác.

Trong phòng phục trang, Diệp Lê khoác trên mình bộ váy cưới, thân người run rẩy nhìn về phía Bùi Tự Bạch.

Quen nhau đã hơn mười năm, làm sao cô không nhận ra sự do dự trong ánh mắt anh ta?

Bên ngoài sảnh tiệc, giọng của người dẫn chương trình liên tục vang lên, mời chú rể ra ngoài.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Bùi Tự Bạch nắm chặt điện thoại trong tay, những khớp ngón tay thon dài đã sớm trắng bệch.

Cuối cùng, anh ta ngước mắt lên, trong ánh mắt mang theo sự áy náy, nhìn về phía Diệp Lê:

“Nếu Đào Tư thật sự nhảy lầu, chúng ta sẽ áy náy cả đời. Diệp Lê, đám cưới này tạm hoãn, sau này, anh sẽ bù cho em một lễ cưới hoàn chỉnh.”

Và rồi anh ta đã đưa ra lựa chọn.

Vì Đào Tư, anh ta đã bỏ rơi cô.

Chương 1

Bùi Tự Bạch nói xong, liền vội vã xoay người rời đi.

Bố mẹ Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức chạy theo sau anh ta để cứu Đào Tư, bỏ mặc cô lại phía sau.

Diệp Lê ngồi lặng lẽ trước gương trang điểm, ánh mắt nhìn về hướng họ rời đi.

Cô cảm thấy như mình bị ném vào đại dương sâu thẳm, sắp sửa chết đuối.

Lúc này, người dẫn chương trình hối hả chạy vào hậu trường, nhưng chỉ nhìn thấy cô dâu một mình ngồi đó.

“Chú rể đâu rồi?”

Diệp Lê mặt mày tái nhợt, quay lại nhìn hình bóng mình trong gương, cô trông như một chú hề đang diễn độc thoại.

“Anh ta đi rồi, hôn lễ hủy bỏ.”

Giọng cô khàn đặc, từng chữ như lưỡi dao cứa vào tim.

Đây là lần thứ hai cô và Bùi Tự Bạch hủy bỏ hôn lễ.

Lần đầu tiên là ba năm trước...

Trong giới ai cũng biết, Bùi Tự Bạch yêu Diệp Lê đến si mê. Hai người là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, hiểu nhau từ khi còn bé.

Anh ta từng vượt qua hai thành phố chỉ để mang cho cô bát cơm rượu cô thèm ăn.

Từng bao cả bảng quảng cáo lớn nhất thành phố, cầm hoa tuyên bố tình yêu của mình với cô.

Anh ta vì cô đánh nhau, vì cô ghen tuông, từng hứa hẹn, từng nguyện thề cả đời bên nhau.

Bạn bè hay trêu anh ta: “Bùi Tự Bạch, cậu đúng là ‘não yêu đương’ phiên bản chỉ dành riêng cho Diệp Lê.”

Diệp Lê khi đó có một người bạn trai yêu cô sâu đậm và bố mẹ luôn cưng chiều cô.

Nhưng đời người rẽ lối vào ba năm trước.

Một tai nạn giao thông đã khiến Diệp Lê trở thành người thực vật.

Bác sĩ nói rằng cô có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Bố mẹ và Bùi Tự Bạch như phát điên.

Người ta bảo, nếu không vì Diệp Lê vẫn còn thở, Bùi Tự Bạch có lẽ đã chết theo cô.

Thời gian đó, anh ta suy sụp hoàn toàn, ngày đêm uống rượu, như muốn tự hủy hoại chính mình.

Bố mẹ cô cũng mỗi ngày khóc đến cạn nước mắt, sống không bằng chết.

Cho đến khi Đào Tư xuất hiện.

Một cô gái có khuôn mặt giống cô đến sáu, bảy phần.

Khuôn mặt ấy như một tia sáng cuối cùng níu giữ Bùi Tự Bạch khỏi vực thẳm tuyệt vọng.

Anh ta giữ Đào Tư bên mình, để cô ta trở thành người thay thế cho Diệp Lê.

Còn bố mẹ Diệp, nhìn thấy khuôn mặt giống con gái mình, liền đặt toàn bộ sự áy náy và yêu thương vào Đào Tư.

Cho đến ba tháng trước.

Người tưởng chừng sẽ mãi không tỉnh lại – Diệp Lê – đã tỉnh dậy.

Bố mẹ vui mừng đến rơi nước mắt, Bùi Tự Bạch hạnh phúc đến phát điên, hứa sẽ bù cho cô một lễ cưới hoành tráng nhất.

Mọi thứ dường như không khác gì ba năm trước.

Nhưng hóa ra, mọi thứ đã thay đổi từ lâu, trong hơn một nghìn ngày đêm ấy.

Đào Tư cảm thấy mình mất đi tất cả, muốn nhảy lầu tự tử.

Và họ - tất cả - đều chạy đi cứu cô ta.

Trong phòng trang điểm yên ắng, Diệp Lê nhớ lại vẻ mặt lo lắng của bố mẹ mình khi nãy.

Ngày trước, họ chỉ lo lắng cho cô như thế.

Từ nhỏ, cô luôn được bố mẹ cưng chiều hết mực, chỉ cần cảm lạnh hay hắt hơi, họ cũng cuống cuồng lo lắng.

Sợ cô chịu ấm ức ở trường, họ thường xuyên đến thăm.

Bùi Tự Bạch cũng vậy, từ bé đến lớn luôn đặt cô trong lòng bàn tay, bảo vệ cô đến mức không ai dám lại gần.

Vậy mà giờ đây, vào ngày cưới, họ lại bỏ rơi cô.

Đào Tư, liệu có thật chỉ là người thay thế cô trong lòng họ?

Diệp Lê thay váy cưới, một mình ra ngoài giải thích với khách mời.

Cô gắng gượng giữ thể diện, nói rằng hôn lễ bị hoãn vì sức khỏe không tốt.

Nhưng lý do ấy chẳng thể thu phục được tất cả, những ánh mắt đồng cảm nhìn về phía cô. Diệp Lê buộc mình không để ý.

Sau khi tiễn hết mọi người, cô biết được rằng Đào Tư đã được cứu, nhưng bị thương phải nhập viện.

Cô do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đến bệnh viện.

Dù sao đi nữa, ba năm cô hôn mê, chính Đào Tư đã thay cô ở bên bố mẹ và Bùi Tự Bạch.

Giờ Đào Tư không cân bằng cảm xúc, điều đó cũng bình thường.

Bố mẹ và Bùi Tự Bạch lo lắng cho cô ta, cũng là chuyện dễ hiểu.

Diệp Lê tự an ủi bản thân như thế.

Nhưng khi cô xách theo túi hoa quả đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cô không thể tiếp tục tự dối mình rằng tất cả đều “bình thường.”

Mẹ Diệp ôm chặt Đào Tư trong lòng, mắt đỏ hoe: “Tiểu Tư, con làm mẹ sợ chết mất! Sau này đừng dại dột nữa, biết không?”

Khuôn mặt Đào Tư, giống cô đến kỳ lạ, đầy nước mắt, mang theo vẻ tủi thân.

Còn Bùi Tự Bạch không nói gì.

Anh ta chỉ ngồi bên cạnh, vứt vỏ lựu vào thùng rác. Trên bàn, là một bát lựu đã được bóc sẵn.

Diệp Lê cả người run lên.

Những ký ức không hợp thời ập về.

Trước đây, Diệp Lê cũng thích ăn lựu, nhưng ghét bóc.

Bùi Tự Bạch sẽ bế cô vào lòng, bóc từng hạt lựu cho cô, rồi đút vào miệng cô.

“Tổ tông, chắc chỉ có em mới khiến anh cam tâm tình nguyện phục vụ thế này.”

Nhưng giờ đây, anh ta bóc một bát lựu cho người phụ nữ khác.

Dù trong phòng là bố mẹ ruột và vị hôn phu từng yêu cô đến si mê, Diệp Lê vẫn cảm nhận rõ ràng...

Cô giống như một người ngoài cuộc, hoàn toàn lạc lõng.
........

LING ĐỌC DƯỚI COMMENT, BẬT TẤT CẢ BÌNH LUẬN LÊN GIÚP EM ❤
SPOIL TRUYỆN, SPOIL KẾT, BÁO TRÙNG TAO BLOCK! Xin cảm ơn, mãi iu!~
Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức, đa tạ!

Hello mọi người, đăng truyện bao nhiêu lâu bên page này mà chưa có lời nào viết cho mọi người hết.Hôm nay nhân dịp rảnh ...
13/01/2025

Hello mọi người, đăng truyện bao nhiêu lâu bên page này mà chưa có lời nào viết cho mọi người hết.

Hôm nay nhân dịp rảnh rỗi được 10p, em xin phép được tự sự một chút để anh chị, cô chú, các em hiểu một chút về em cũng như cách hoạt động trên page này ạ:

1/ Mọi người có thể gọi em là Cá Mặn, Cá Cơm hay đủ thứ loài cá trên đời trừ "C.á c.h.à b.ặ.c" là được, nghiêm cấm n.ấ.u n.ư.ớ.n.g c.h.i.ê.n x.à.o hấp cách thủy đủ kiểu nạ, mãi iu.

2/ Em up truyện trên w3b Monkey, Mottruyen, Bachngocsach. Page này của em đăng chỉ có mỗi văn án, giới thiệu truyện. Ling truyện chắc chắn em sẽ quăng dưới phần bình luận nên mọi người cứ BẬT TẤT CẢ BÌNH LUẬN để thấy ling đọc nhen, nếu ai không thấy ling cứ inbox cho em, em ship ling tận răng, chỉ cần nhẹ nhàng với em là được.

3/ TRUYỆN EM ĐĂNG LÚC NÀO CŨNG FULL! Nên đừng ai nói em đăng nửa vời rồi chử em là tới số với em liền.

4/ Vui lòng không SPOIL TRUYỆN, BÁO TRÙNG, SPAM LING YOUTUBE, HỘI NHÓM CHÀO HÀNG, em rất kỵ những thứ này, mọi người nhớ lưu ý giúp em nhé.

5/ MIỆNG EM RẤT HỖN, RẤT HỖN, RẤT HỖN. CHUYỆN QUAN TRỌNG PHẢI NÓI 3 LẦN!!! Em được cái mỏ hỗn không biết kiêng dè với người mất dạy và vô văn hóa, còn lại thì em rất thiện lành với mọi người, nên nếu như mọi người có gì thắc mắc, cứ để lại cmt hoặc inbox cho em, chỉ cần inbox thì sẽ có ling truyện (nếu là truyện nhà em hoặc truyện mà em biết). Em không tiếp những thành phần kiểu ất ơ nói chuyện trên đầu trên cổ, chử cha mắng mẹ thì em chử cho xói lòn ráng chịu, không xin lỗi, cảm ơn!

6/ Em thường hay đăng bài vào 8h tối mỗi ngày, nếu như tìm không thấy thì có thể tìm em ở nhà này Cơm Chiên Cá Mặn hoặc tham gia nhóm Hôm Nay Ăn Cơm Với Cá Chưa? để nhận được ling trong mỗi bài, không sợ bị trôi mà ai tham gia cũng có thể nhận được thông báo.

7/ Nếu mọi người thấy truyện hay thì thương em cho em xin đề xuất 5 sao cho page để em có động lực up nhiều truyện cho mọi người hơn nhé! Cảm ơn mọi người rất nhiều. Thân ái~~

Hách Chính Quốc và tôi đã được đính hôn từ thuở ấu thơ.Khi tôi tìm đến đơn vị, anh ta và Khương Nhược Liễu ở đoàn văn cô...
12/01/2025

Hách Chính Quốc và tôi đã được đính hôn từ thuở ấu thơ.

Khi tôi tìm đến đơn vị, anh ta và Khương Nhược Liễu ở đoàn văn công đang quấn quýt nồng thắm.

Cho đến khi tin tức của Hách Chính Quốc đã hy sinh được truyền đến, mọi thứ đều thay đổi.

……

Tôi không còn tâm trí đưa cơm nữa, xách hộp cơm trong tay, mơ hồ bước trở về.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên người tôi, nhưng chẳng mang lại chút hơi ấm nào.

Không ngờ sự thật lại tàn nhẫn đến thế.
........

LING ĐỌC DƯỚI COMMENT, VUI LÒNG BẬT TẤT CẢ BÌNH LUẬN ĐỂ THẤY, ĐỪNG NÓI XÀM NÓI NHẢM, CẢM ƠN!

Đoản văn, đoản văn, đoản văn
Đoản rốp rẻng, đoản siêu nhiên, đoản ngông cuồng, đọc cho dui rồi cho qua lun nha :))))

Nhân dịp lễ Quốc Khánh, bạn cùng phòng của tôi đến viện bảo tàng để tham quan xác ướp nữ ngàn năm tuổi. Hướng dẫn viên đ...
11/01/2025

Nhân dịp lễ Quốc Khánh, bạn cùng phòng của tôi đến viện bảo tàng để tham quan xác ướp nữ ngàn năm tuổi.

Hướng dẫn viên đã nhiều lần nhắc nhở rằng cấm chụp hình.

Nhưng cô ta không chịu nghe lời.

Còn cố tình bật hiệu ứng thay đổi khuôn mặt và chụp ảnh cùng xác nữ kia.

Sau này, bạn cùng phòng của tôi ngày càng gầy đi.

Xác nữ trong bảo tàng ngày càng đầy đặn hơn.

1.

Khi lần đầu tiên Lý Triển Nhan giơ điện thoại lên chụp hình thì nhân viên quản lý đã chạy ngay tới.

Anh ấy đưa tay ra chặn ống kính của cô.

"Xin lỗi, ở đây không được phép chụp ảnh. Xin hãy tuân thủ quy định của bảo tàng và tự chịu trách nhiệm với bản thân."

Vừa nói, anh ấy vừa chỉ vào tấm biển cảnh báo bên cạnh.

[Cấm chụp ảnh xác ướp nữ, người vi phạm quy định tự chịu hậu quả.]

Lý Triển Nhan mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Nhưng ngay khi nhân viên nam rời đi, cô ta lại cầm điện thoại lên và chụp liên tiếp vài bức ảnh bằng cả camera trước và sau.

"Đừng chụp nữa, có tốt lành gì đâu."

Tôi nhỏ giọng nhắc nhở cô ta, cỗ xác ướp nữ đó, cho tôi cảm giác như càng nhìn lại càng thấy sợ.

Cô bạn tôi lại chẳng để tâm chuyện này, còn cho tôi xem những bức ảnh chụp lén đó.

"Buồn cười quá. Cô nhìn xem, bọn tôi đổi mặt này, hahaha, trông tôi cứ như đang nằm đó thật vậy, lát nữa tôi đăng ảnh này lên mạng, hẳn lại thu về cả đống bình luận cho xem."

Tôi nhìn bức ảnh đó, chỉ cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

Dưới mái tóc uốn lượn của Lý Triển Nhan là một khuôn mặt xác ướp không rõ ngũ quan, nhưng trên bục trưng bày lại là một cỗ xác ướp khô quắc với khuôn mặt của Lý Triển Nhan cùng nụ cười tươi và lớp trang điểm đậm.

Quái dị, quá là quái dị đi mất, chỉ nhìn một cái là nổi da gà hết cả da gà rồi.

"Thôi, thôi, thôi, tôi không muốn xem nữa."
........

LING ĐỌC DƯỚI COMMENT, BẬT TẤT CẢ BÌNH LUẬN LÊN GIÚP EM ❤
SPOIL TRUYỆN, SPOIL KẾT, BÁO TRÙNG TAO BLOCK! Xin cảm ơn, mãi iu!~
Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức, đa tạ!

Kết quả thi đại học có rồi, Lục Tuyết và Hứa Lăng Phong ở bên nhau.Tại buổi họp lớp, hành động lãng mạn từ bỏ bài trắc n...
10/01/2025

Kết quả thi đại học có rồi, Lục Tuyết và Hứa Lăng Phong ở bên nhau.

Tại buổi họp lớp, hành động lãng mạn từ bỏ bài trắc nghiệm môn khoa học tự nhiên vì tình yêu của cô ấy trở nên nổi tiếng, được gọi là “chiến thần tình yêu thuần khiết.”

Tôi cầm ly rượu, ngồi trong góc tối lặng lẽ, nhìn hai người họ được đám đông vây quanh ở trung tâm, khẽ nhấp một ngụm rượu trong ly.

Người bạn thân bên cạnh, Lý Hán, không thể hiểu nổi nhưng lại vô cùng kinh ngạc:

“Cô ta điên rồi sao? Tự tay cắt đứt tiền đồ của mình?”

“Chỉ vì một tương lai không chắc chắn với Hứa Lăng Phong?”

Đúng vậy, lần này, cô ấy đã chọn Hứa Lăng Phong thay vì tiền đồ của mình.

Kiếp trước, trước kỳ thi đại học, tôi lén lấy đi bức thư tình, giúp cô ấy chọn con đường tương lai, đổi lại là sự căm hận cả đời từ cô ấy.

Thậm chí, khi phát hiện ra tôi thầm yêu cô ấy, cô đã cực kỳ chán ghét mà nói với tôi:

"Giang Duệ, tôi không có hứng thú với kẻ ghen ăn tức ở, tâm cơ độc ác. Tình cảm của cậu khiến tôi cảm thấy ghê tởm."

Thực ra, tôi không hề giấu bức thư tình đi mãi, mà đã trả lại cho cô ấy vào ngày tối hôm kết thúc kỳ thi đại học.

Nhưng khi cô ấy cầm bức thư tình tìm đến Hứa Lăng Phong, thứ nhận được lại là lời từ chối:

"Lục Tuyết, thành tích của chúng ta cách biệt như vậy, căn bản không thể học chung một trường, làm sao ở bên nhau được? Yêu xa bốn năm sao?"

"Điều tôi cần là một bạn gái có thể ở bên cạnh tôi mọi lúc mọi nơi. Cậu có làm được không?"

Lục Tuyết trở về trong bộ dạng thất thần, liếc nhìn tôi một cái lạnh lùng. Ngày hôm sau, bố mẹ cô ấy hốt hoảng tìm đến tôi, nói rằng Lục Tuyết định đổi nguyện vọng trường đại học đã xác định, nhờ tôi khuyên bảo cô ấy dùm.

Tôi không quá bất ngờ.

Nhưng khi tôi tìm Lục Tuyết, còn chưa kịp mở lời, ánh mắt cô ấy đã dừng lại trên người tôi, chế giễu:

"Sao? Một lần lấy trộm bức thư tình chưa đủ à, Giang Duệ, cậu còn định phá hoại thêm lần nữa sao?"

Đứng ở lối cầu thang gió lùa qua, rõ ràng là ngày nắng đẹp nhưng lại có chút lạnh. Tôi cúi đầu nhìn cô ấy, người đang uể oải và bực bội, chỉ nói một câu:

"Lục Tuyết, để đi đến ngày hôm nay, cậu đã mất hẳn mười hai năm."

Cuối cùng, dưới sự ép buộc bằng cả tính mạng của bố mẹ, Lục Tuyết đã từ bỏ ý định thay đổi nguyện vọng.

Và cô ấy cũng không thể ở bên Hứa Lăng Phong.

Kể từ đó, tôi trở thành kẻ tội đồ đã ngăn cản cô ấy và Hứa Lăng Phong ở bên nhau, là đối tượng để cô trút giận mỗi khi nghĩ lại và không cam lòng.

Cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô ấy vẫn oán trách tôi. Trong chiếc xe đầy mùi máu tanh, giọng cô khàn đặc, cầu xin:

"Nếu có thể quay lại một lần nữa, Giang Duệ, xin cậu đừng tự cho mình là đúng mà nhúng tay phá hỏng mối lương duyên của chúng tôi."

Vì vậy, sau khi trùng sinh, tôi đã làm theo ý cô ấy....
........

LING ĐỌC DƯỚI COMMENT ❤
SPOIL TRUYỆN, SPOIL KẾT, BÁO TRÙNG TAO BLOCK! Xin cảm ơn, mãi iu!~
Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức, đa tạ!

Bị mù ba năm, không ngờ sau một giấc ngủ tỉnh dậy, tôi lại có thể nhìn thấy. Tôi phấn khích muốn báo tin này cho Phí Dực...
09/01/2025

Bị mù ba năm, không ngờ sau một giấc ngủ tỉnh dậy, tôi lại có thể nhìn thấy. Tôi phấn khích muốn báo tin này cho Phí Dực Bạch.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Phí Dực Bạch đang tắm.

Khi tôi đang tò mò như một đứa trẻ, nhìn ngắm xung quanh căn phòng, thì điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên sáng lên vì có một tin nhắn.

Màn hình điện thoại của Phí Dực Bạch vừa sắp tắt, nhưng tin nhắn mới đến làm nó sáng lên lần nữa:

[Lộ Lộ nói tối nay uống rượu, phòng bao số 1 ở Không Đình, đừng dẫn con nhỏ mù đó theo, đừng làm mất hứng của Lộ Lộ.]

Tôi nhìn chằm chằm tin nhắn trong hai giây, rồi nhấn vào mở WeChat ra.

Và thế là tôi nhìn thấy toàn bộ cuộc đối thoại:

Triệu Thành: [Lộ Lộ nói đã tha thứ cho cậu rồi.]

Triệu Thành: [Con nhỏ mù đó, cậu định khi nào chia tay?]

Phí: [Sắp rồi.]

Triệu Thành: [Lộ Lộ nói tối nay uống rượu, phòng bao số 1 ở Không Đình, đừng dẫn con nhỏ mù đó theo, đừng làm mất hứng của Lộ Lộ.]

Lộ Lộ, tên đầy đủ là Giang Lộ, là thanh mai trúc mã của Phí Dực Bạch, còn Triệu Thành là anh em thân thiết của anh ta.

Ba người họ quen nhau từ thời cấp ba, tình cảm vô cùng khăng khít.

Khi tôi còn mù, thỉnh thoảng Phí Dực Bạch cũng dẫn tôi đi dự các buổi tụ họp của họ. Họ một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu, nghe thật chân thành. Tôi cũng thật lòng xem họ là bạn bè.

Nhưng giờ đây, những dòng tin nhắn này lại như một cái tát đau đớn vào mặt tôi.

Tôi lướt lên một chút nữa, nhìn thấy một đoạn video.

Đó là video hôm Phí Dực Bạch cầu hôn tôi, cảnh tôi lội xuống đài phun nước để nhặt nhẫn cầu hôn.

Ngày hôm ấy, Phí Dực Bạch cầu hôn tôi bên cạnh đài phun nước. Sau một tháng làm việc không ngừng nghỉ, sức khỏe của anh ấy đã có phần suy yếu, nhưng anh vẫn cố gắng cầu hôn tôi.

Tôi vừa cảm động vừa xót xa, vội vàng đồng ý lời cầu hôn của anh, chỉ nghĩ rằng sau khi đeo nhẫn xong sẽ lập tức đưa anh đến bệnh viện.

Nhưng một sự cố đã xảy ra.

Khi Phí Dực Bạch lấy chiếc nhẫn ra, không cẩn thận làm rơi nó xuống đài phun nước.

Anh định xuống nhặt, nhưng tôi đã ngăn lại. Tháng 12, nước lạnh đến thế, mà anh thì đang ốm, tôi không nỡ để anh chịu khổ.

Thế là, người xuống nước nhặt chiếc nhẫn trở thành tôi.

Tôi không nhìn thấy gì, chỉ có thể dùng hai tay mò mẫm trong làn nước, thậm chí có vài lần chân trượt suýt ngã nhào xuống.

Tìm mãi mà vẫn không thấy, lòng tôi nóng như lửa đốt.

Phí Dực Bạch bế tôi ra khỏi đài phun nước, nói rằng anh xót tôi, chiếc nhẫn đó không cần nữa, anh sẽ đặt làm cái mới.

Lúc ấy, tôi cảm thấy mình thật vô dụng, khóc nức nở trong vòng tay anh.

Nhưng giờ đây, khi nhìn lại đoạn video, tôi mới thấy mình thật nực cười.
........

SPOIL TRUYỆN, BÁO TRÙNG, XÀM LE KAO LOCK, MÃI IU :)

Bên cạnh anh, một cô gái trẻ mặc váy trắng đang ngồi, Hứa Kinh Trạch cúi xuống xem máy tính của cô ấy, hai người họ trôn...
08/01/2025

Bên cạnh anh, một cô gái trẻ mặc váy trắng đang ngồi, Hứa Kinh Trạch cúi xuống xem máy tính của cô ấy, hai người họ trông thật thân thiết.

Thấy Sơ Chi bước vào, Hứa Kinh Trạch thoáng sững người, sau đó tự nhiên đứng dậy.

“Chi Chi, sao em lại đến đây?”

Sơ Chi không trả lời, mà nhìn về phía cô gái kia.

Cô ta rất trẻ, khoảng chừng 20 tuổi, nhìn kỹ lại, Sơ Chi bỗng cảm thấy cô ta có vài phần giống mình của tám năm trước.

Nhận ra ánh mắt của Sơ Chi, Hứa Kinh Trạch giới thiệu:

“Đây là Cố Hòa, em gái của Hoài Cẩn, đang thực tập ở công ty chúng ta. Hoài Cẩn nhờ anh chăm sóc em ấy.”

Sơ Chi đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, gật đầu đáp: “Em đến rủ anh ra ngoài ăn trưa.”

Hứa Kinh Trạch còn chưa kịp nói, lúc này, Cố Hòa bỗng phấn khích đứng dậy.

“Chị Sơ Chi? Em rất thích chị!”

Sơ Chi nhất thời chưa phản ứng lại, nhưng nhìn thấy dáng vẻ fan hâm mộ nhỏ nhắn của Cố Hòa, Hứa Kinh Trạch khẽ cười, sau đó mới giải thích với cô: “Cố Hòa cũng từng học múa cổ điển.”

Sơ Chi là nghệ sĩ múa chính trẻ tuổi nhất của đoàn múa cổ điển Vân Thành.

Không biết bao nhiêu học viên múa xem cô như thần tượng.

Nghe nói họ định ra ngoài ăn trưa, Cố Hòa lập tức hỏi: “Em cũng có thể đi cùng được không?”

Nếu là ngày thường, Sơ Chi đương nhiên sẽ đồng ý. Nhưng hôm nay là kỷ niệm tám năm của họ…

Cô còn chưa kịp trả lời, Hứa Kinh Trạch đã xoa đầu Cố Hòa, nói: “Đồ ham ăn, đi thôi, anh trai dẫn em đi ăn cơm.”

Hứa Kinh Trạch đã mở lời, Sơ Chi đương nhiên không tiện phản bác, nên cô mỉm cười theo ý anh: “Được thôi, cùng đi nhé.”

Thế là, buổi hẹn hò hai người vốn dĩ, lập tức biến thành ba người.

Trong nhà hàng

“Không được gọi kem.”

“Món tráng miệng nên ăn ít thôi, em gọi hai phần làm gì, chỉ được ăn một phần.”

Hứa Kinh Trạch nghiêm khắc kiểm soát thực đơn mà Cố Hòa vừa gọi, như thể anh là một người anh trai vô cùng trách nhiệm?

Sơ Chi tự nhủ thầm trong lòng, cố tìm lý do hợp lý cho hành động của anh.
........

LING ĐỌC DƯỚI CMT ❤️
SPOIL TRUYỆN, BÁO TRÙNG, THẢ LING YOUTUBE TAO LOCK HẾT :)

Còn một tháng nữa là đến ngày cưới, vậy mà giữa Cố Ninh Sương và Mạnh Hoài Dực lại liên tiếp xảy ra những cuộc tranh cãi...
07/01/2025

Còn một tháng nữa là đến ngày cưới, vậy mà giữa Cố Ninh Sương và Mạnh Hoài Dực lại liên tiếp xảy ra những cuộc tranh cãi không hồi kết.

Nguyên nhân của mỗi lần cãi vã luôn giống nhau, anh muốn cùng con gái của ân sư sinh một đứa trẻ.

"Chỉ là làm thụ tinh ống nghiệm thôi, anh sẽ không có quan hệ thực sự gì với cô ấy. Thầy đang nguy kịch, tâm nguyện lớn nhất của ông ấy là được thấy Thanh Uyển hạnh phúc, có một đứa con của riêng mình. Cô ấy không thể tìm ai khác, chỉ có thể tìm đến anh."

Cố Ninh Sương từ kinh ngạc rồi chuyển sang phẫn nộ khi lần đầu nghe chuyện hoang đường này, cuối cùng giờ đây chỉ còn lại cảm giác bất lực.

"Chúng ta còn một tháng nữa là kết hôn rồi, vậy mà anh lại muốn cùng người khác sinh con. Anh không thấy chuyện này thật nực cười sao?"

Nước mắt dâng đầy trong hốc mắt, Cố Ninh Sương đã cố gắng kìm nén suốt một thời gian dài, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, để mặc cho những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Mạnh Hoài Dực cảm thấy có chút động lòng, đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc.

Anh vừa định nói điều gì đó, thì âm thanh thông báo tin nhắn trên điện thoại vang lên cắt ngang. Ánh mắt anh thoáng lướt qua màn hình, rồi khi nhìn lại cô, biểu cảm phức tạp trong đôi mắt đã biến mất hoàn toàn.

"Anh có việc phải đi trước, em hãy bình tĩnh lại một chút."

Cố Ninh Sương nhìn theo bóng lưng anh, chợt nhận ra rằng trong suốt những năm ở bên anh, cô luôn chỉ thấy bóng lưng ấy.

Khi còn học đại học, Mạnh Hoài Dực nổi tiếng là đóa hoa cao ngạo trên đỉnh núi, đứng đầu bảng danh sách những người được tỏ tình nhiều nhất.

Nhưng bất kể có bao nhiêu cô gái theo đuổi, anh đều từ chối tất thảy.

Cuối cùng, anh thậm chí còn thẳng thừng tuyên bố một câu dứt khoát, chấm dứt mọi mộng tưởng: "Tôi không có hứng thú yêu đương ở đại học."

Vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách tựa như không vướng bụi trần của anh khiến vô số cô gái nản lòng mà rút lui.

Chỉ có Cố Ninh Sương là không chịu bỏ cuộc, kiên trì theo đuổi, bất chấp khó khăn mà dây dưa không dứt, cuối cùng cũng dụ dỗ được anh trở thành bạn trai của mình.

Sau bao năm bên nhau, anh vẫn lạnh lùng như ngày đầu.

Nhưng Cố Ninh Sương không nản lòng, cô mãi giống như một mặt trời nhỏ, dùng sự nhiệt tình của mình để sưởi ấm anh.

Thế nhưng, cô không bao giờ ngờ được rằng, anh lại hoàn toàn không màng đến cảm xúc của cô, đưa ra một yêu cầu như vậy.

Điện thoại đột nhiên rung lên. Cô cúi xuống, phát hiện ra tin nhắn đến từ Lâm Thanh Uyển.

Đó là một bức ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện giữa Mạnh Hoài Dực và Lâm Thanh Uyển.

Lâm Thanh Uyển: [Anh Hoài Dực, bố em không chịu nổi nữa rồi. Chúng ta đừng bận tâm đến chị Ninh Sương nữa, đi làm thụ tinh ống nghiệm trước được không? Em xin anh đấy!]

Mạnh Hoài Dực trả lời: [Được, anh qua ngay.]
........

ĐỌC ĐI, ĐỪNG SỢ, ĐẢM BẢO HÀI LÒNG 🤣🤣
LING ĐỌC DƯỚI CMT ❤️
LING ĐỌC DƯỚI CMT ❤️
LING ĐỌC DƯỚI CMT ❤️

“Cậu đã nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn rời khỏi nhà họ Khương sao?"Ngồi trong quán cà phê, Tần Mục Dã ngẩn ngơ nhìn màn mưa ...
06/01/2025

“Cậu đã nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn rời khỏi nhà họ Khương sao?"

Ngồi trong quán cà phê, Tần Mục Dã ngẩn ngơ nhìn màn mưa bụi mờ ngoài cửa sổ, khi bạn thân hỏi lại lần nữa, anh mới gượng cười nói: “Đương nhiên rồi, sao vậy, chẳng lẽ cậu không muốn chứa chấp tôi hả?"

“Sao có thể chứ!" Đối phương hét oan qua điện thoại: "Tôi còn mong cậu đến ngay bây giờ nữa là."

Tần Mục Dã bật cười: "Còn phải xử lý một vài chuyện, nhanh nhất cũng phải một tháng nữa mới qua được."

“Ok! Tôi lập tức thông báo với anh em, chuẩn bị hoành tráng một buổi lễ chào đón cậu!"

Vừa dứt lời, đầu dây bên kia đã vội vã cúp máy.

Nhìn màn hình trở về giao diện chính với hình nền là bức ảnh chụp đôi, ánh mắt Tần Mục Dã cũng dần tối lại, vô thức chạm vào khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô gái trong ảnh.

Đó là bức ảnh chụp vào sinh nhật năm mười tuổi của anh.

Anh nhớ mãi ngày hôm đó, khi ấy anh vừa mất ba mẹ, vì muốn dỗ dành anh nên Khương Hâm Duyệt đã tự tay làm cho anh một chiếc bánh kem, còn thay chiếc váy công chúa và nhấc bổng anh lên cao trong trang phục hiệp sĩ.

Mặc dù không còn nhớ rõ hương vị của chiếc bánh kem, nhưng dáng vẻ Khương Hâm Duyệt mặt đầy kem vẫn luôn khắc sâu trong ký ức.

Đáng tiếc rằng... thời thế đổi thay, chuyện cũ khó tìm lại.

Ngẩng đầu nhìn về tòa nhà tập đoàn Khương thị không xa, Tần Mục Dã lại chìm vào hồi ức.

Nhà họ Khương và nhà họ Tần vốn rất thân thiết, từ nhỏ anh đã thường đến nhà họ Khương chơi.

Không hiểu sao, trong nhà họ Khương có rất nhiều người, nhưng anh lại đặc biệt yêu quý con gái riêng của cụ Khương, Khương Hâm Duyệt… người con gái không hề được coi trọng.

Mỗi lần đến nhà họ Khương, anh đều chạy khắp nhà với đôi chân ngắn, miệng luôn gọi to: “Chị ơi, bế em!"

Sau đó, nhà họ Khương nội bộ đấu đá, Khương Hâm Duyệt bị ép đến mức suýt mất mạng.

Ba anh vì lòng tốt mà ra tay giúp đỡ Khương Hâm Duyệt, nhưng lại bị trả thù thảm khốc.

Sau một vụ tai nạn xe, anh đã trở thành một đứa trẻ mồ côi không ba không mẹ.

Khương Hâm Duyệt rất áy náy mà vượt qua muôn vàn khó khăn, đón anh về bên cạnh và chăm sóc anh đến khi trưởng thành.

Khi ấy Tần Mục Dã chưa đến mười tuổi, còn Khương Hâm Duyệt cũng chỉ mới hai mươi hai.

Khương Hâm Duyệt không phải là một người dịu dàng chu đáo, nhưng cô đã dành hết sự kiên nhẫn và yêu thương cho anh.

Dần dần, anh nhận ra mình đã yêu người chị trên danh nghĩa này, không thể kiềm chế được nữa.

Vì vậy, vào ngày lễ trưởng thành của mình, anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho một màn tỏ tình.

Nhưng Khương Hâm Duyệt không hề vui mừng, còn lạnh lùng bảo người dọn sạch tất cả hoa và quà như rác thải.

“Láo xược! Em có biết mình đang làm gì không?"

Tần Mục Dã cũng ấm ức đến mức rơi nước mắt: "Đương nhiên là em biết, em chỉ muốn tỏ tình với chị thôi mà."

“Chị Hâm Duyệt, em yêu chị."

Khuôn mặt Khương Hâm Duyệt tối sầm lại: "Em còn biết chị là chị em à!"

Tần Mục Dã cũng không hiểu: "Chúng ta đâu có quan hệ máu mủ."

“Nếu chị thấy em gọi chị là chị Hâm Duyệt, làm chị không thoải mái thì em có thể gọi chị là Hâm Duyệt."

Khương Hâm Duyệt chỉ cảm thấy quá đỗi hoang đường, lần đầu tiên cô hét lớn với Tần Mục Dã: “Em mới bao nhiêu tuổi mà đã nói yêu! Làm như thế rồi bảo chị làm sao đối diện với ba mẹ em!"

Tần Mục Dã cũng bị dọa sợ, nhưng vẫn cố chấp nói: “Em chỉ thích chị thôi mà, sao chị lại mắng em?!"

“Chị thấy em điên rồi!"

Từ đó trở đi, Khương Hâm Duyệt cố tình né tránh anh.

Nhưng Tần Mục Dã không hề từ bỏ.

Hễ rảnh là anh lại chạy đến công ty của Khương Hâm Duyệt, tìm mọi cách để gặp cô.

Thoáng chốc, đã bốn năm trôi qua.

Cho đến hai tháng trước.

Khương Hâm Duyệt bỗng đổi thư ký mới, một thư ký nam khéo léo và tao nhã tên là Tống Tư Dịch.
.....

Vừa về đến nhà, tôi đã bị một người ôm từ phía sau."Chồng ơi, đừng vội mà…"Bàn tay người đàn ông di chuyển trên bụng dướ...
05/01/2025

Vừa về đến nhà, tôi đã bị một người ôm từ phía sau.

"Chồng ơi, đừng vội mà…"

Bàn tay người đàn ông di chuyển trên bụng dưới của tôi, nhưng tôi lại phát hiện có điều không đúng.

Chồng tôi là vận động viên bơi lội, ngón tay anh ấy mịn màng không tì vết.

Nhưng đôi tay đang ôm lấy tôi lại phủ đầy vết chai sần thô ráp.

Hắn không phải chồng tôi!!

1

Vừa đi tiệc về, đầu tôi vẫn còn hơi chếnh choáng, nhưng lập tức cảm thấy mồ hôi lạnh toát khắp người.

Nhìn cách người đó ôm tôi, có thể nhận thấy thân hình vạm vỡ của hắn.

Hắn cao hơn tôi cả một cái đầu, thậm chí còn nhiều hơn vậy.

Người đàn ông này là ai?

Làm sao hắn vào được đây?

Đôi tay hắn cứ di chuyển dần xuống bụng dưới của tôi, ý đồ không thể rõ ràng hơn.

Đầu óc tôi trống rỗng, nhưng tôi không dám cử động chút nào.

Chồng tôi là vận động viên bơi lội, dạo này đang tập huấn trước giải đấu ở thành phố kế bên.

Như thường lệ, mỗi tuần chồng tôi sẽ về nhà hai ngày, và hôm nay chính là ngày anh ấy về.

Trong khi suy nghĩ, đôi tay đang ôm tôi càng siết chặt và càng trở nên táo bạo hơn.

Cả phòng khách chìm trong bóng tối, tôi có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của người đàn ông đó.

Đêm khuya vốn đã tĩnh lặng đến đáng sợ, trong nhà không nghe thấy tiếng thở của ai khác.

Tôi cảm thấy lòng mình trùng xuống.
.......

"Cố Uyên, chúng ta ly hôn đi.""Hãy trả lại tự do cho nhau."Năm thứ sáu đi cùng Cố Uyên, tôi đã đề nghị ly hôn với anh.Vừ...
04/01/2025

"Cố Uyên, chúng ta ly hôn đi."

"Hãy trả lại tự do cho nhau."

Năm thứ sáu đi cùng Cố Uyên, tôi đã đề nghị ly hôn với anh.

Vừa tan sở về nhà, trên tay vẫn cầm con cá nướng mà anh đã xếp hàng mấy tiếng đồng hồ để mua cho tôi.

"A Dư? Đừng đùa nữa, ăn cá nướng đi, em không phải rất thích ăn cá nướng sao?"

Tôi vốn không thích ăn cá nướng.

Cố Uyên nhìn tôi im lặng một lúc, cuối cùng cau mày, không kiên nhẫn nói:

"Chúng ta đã như thế này sáu năm rồi, em không thể tiếp tục giả vờ sao?"

Giả vờ cái gì?

Giả vờ là người yêu cũ đã qua đời của anh sao?

Anh thay giày ở cửa, cầm túi cá nướng đi đến trước mặt tôi, đứng nhìn tôi từ trên cao.

"Ngoan, ăn cá nướng đi."

"Chắc là dạo này anh quá bận, bỏ bê em. Cuối tuần này anh sẽ hủy hết công việc, cả ngày sẽ ở bên em."

Tôi chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn anh, không nhận lấy cá nướng anh đưa.

Hôm nay là thứ ba.

Khu phố Lương Liễu ở Tây Thành có một cửa hàng cá nướng nổi tiếng lâu đời.

Mỗi ngày, cửa hàng mở cửa lúc sáu giờ chiều, nhưng từ năm giờ đã có người xếp hàng trước.

Mỗi ngày đều đông khách, đến khi đóng cửa vẫn có người không kịp xếp hàng.

Công ty của Cố Uyên ở phía Nam Thành phố, chiều thứ Ba hàng tuần là ngày nghỉ của công ty, anh tan sở lúc bốn giờ.

Cố Uyên luôn lái xe vòng qua Tây Thành trước khi về nhà, xếp hàng gần hai tiếng để mua cho tôi một phần cá nướng, tuần nào cũng vậy.

Trước đây, tôi cảm động vì anh sẵn lòng xếp hàng lâu chỉ để mua một con cá nướng cho tôi.

Sau này, tôi mới biết sự thật.
........

LING ĐỌC DƯỚI COMMENT ❤
SPOIL TRUYỆN, SPOIL KẾT, BÁO TRÙNG TAO BLOCK! Xin cảm ơn, mãi iu!~
Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức, đa tạ!

Address

Ho Chi Minh City

Website

https://monkeyd.vn/nhom-dich/424

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Cá Mặn Rất Mặn posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Videos

Share