Dela Mode Shop

Dela Mode Shop Dela Mode chuyên cung cấp sỉ và lẻ quần áo, mỹ phẩm, phụ kiện và các sản ph?

PHI VỤ TIỀN TỶTác giả Bùi Ngọc Phúc.Mặc chiếc áo sơ mi hàng hiệu mới mua rồi ngắm mình trong gương với vẻ mặt đầy hứng k...
25/06/2023

PHI VỤ TIỀN TỶ
Tác giả Bùi Ngọc Phúc.

Mặc chiếc áo sơ mi hàng hiệu mới mua rồi ngắm mình trong gương với vẻ mặt đầy hứng khởi, để thêm hương vị cho một ngày mới bắt đầu, Tuấn lấy lọ nước hoa dành cho đàn ông xịt nhẹ vào cổ áo rồi mở tủ chọn cà vạt cho hợp style. Ngắm vuốt chán chê sau khi đã cảm thấy hài lòng, gã phởn phơ bước ra phòng khách lấy chìa khóa xe máy để đi làm, thấy nền nhà còn ướt do mới được lau, gã nhăn mặt khó chịu vì sợ ướt đôi tất chân. Sau khi nhón chân đi vào chỗ đã khô, gã vừa xỏ giầy vừa gắt lên với vợ:
-Tôi nói bao lần rồi cô không thèm nhớ, nếu muốn lau nhà phải đợi tôi đi làm, sáng ra đã bực mình.
Đang hì hụi lau nhà, bất chợt Hoàn giật bắn mình khi nghe thấy tiếng quát của chồng, lúc ngẩng mặt lên cô thấy chồng bước ra khỏi nhà và đóng sầm cửa lại một cách giận dữ. Dù chồng đi rồi, nhưng căn phòng vẫn sực nức mùi nước hoa, mùi keo xịt tóc và những vết giầy in hằn nơi cửa ra vào. Trong phòng ngủ có tiếng trẻ con khóc, Hoàn vội chạy vào dỗ con, lúc đứa bé lại ngủ tiếp giấc ngủ còn dang dở, cô cầm điện thoại nhẹ nhàng ra phòng khách rồi lục tìm danh bạ.

Ngồi bần thần nhìn vào màn hình cảm ứng của điện thoại, số máy được cô đặt tên trong danh bạ là Boeing 787 đang hiện hữu trên màn hình như mời gọi. Khi chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường kêu cạch một tiếng rồi thong thả điểm 8 tiếng chuông, Hoàn bấm số và đợi trả lời từ Boeing 787, nhạc chuông vừa nổi lên chưa hết bài, đầu dây bên kia hồi âm nhanh chóng, có lẽ họ đang đợi Hoàn gọi. Tiếng một người phụ nữ tự tin vang lên:
Chị biết em sẽ gọi, vậy em chốt số bao nhiêu và nhắn giúp chị số tài khoản.
---
Tháng trước khi vừa đưa con bé đi nhà trẻ , do tắc đường nên 8 giờ 45 phút Hoàn mới ló mặt đến văn phòng, cô chưa kịp ngồi xuống ghế để thở, bà trưởng phòng đã lù lù xuất hiện và mắng cho một trận. Bà nhắc cho Hoàn biết, riêng tuần này cô đi làm muộn ba buổi, nghe bà trưởng phòng nói, Hoàn biết cái danh hiệu thi đua và tiền thưởng qu‎í sẽ không đến lượt mình, cô khẽ thở dài buồn bã rồi bắt tay vào làm việc. Hoàn tự nhủ; thôi cố gắng thu xếp việc nhà vậy, giá như con bé không bị ốm thì đâu đến nỗi bị sếp mắng suốt ngày.

Đang chăm chú tập trung vào công việc, bất chợt máy điện thoại của Hoàn có tin nhắn đến từ một số máy lạ, cô định xóa do nghĩ là tin nhắn rác, nhưng phát hiện ra đây là số tứ quí 9999 cực đẹp. Tò mò nên Hoàn mở ra đọc, tin nhắn có nội dung
-Trưa nay chị muốn gặp em để trao đổi chút việc, nói qua điện thoại không tiện.

Giờ nghỉ trưa, Hoàn bước sang quán Cộng café đối diện cơ quan theo lời hẹn, vừa bước chân vào quán, một cánh tay giơ lên ra hiệu cho cho cô nhận biết. Ngồi trước mặt Hoàn là một người phụ nữ tuy luống tuổi nhưng vẫn còn nét xinh đẹp của thời trẻ và ăn vận sang trọng toát lên vẻ quí‎ phái. Trong lúc đang bối rối vì không biết vì sao mình được hẹn gặp, người phụ nữ mỉm cười gọi đồ uống rồi đưa cho cô một tấm danh thiếp, người phụ nữ nói:
-Chị em mình trước lạ sau quen, chị xin tự giới thiệu, chị tên là Phụng, hiện là một doanh nhân thành đạt.
Người phụ nữ tên Phụng nói tiếp:
-Công ty của chị hoạt động đa ngành, đa nghề và hay có các thương vụ mua bán sáp nhập các công ty. Chị xin nói thẳng luôn để không mất thời gian quí báu của em, cũng như thời gian kinh doanh của chị, hôm nay chị đề nghị em hãy kí đơn ly hôn với chồng mình.
Trong lúc Hoàn đang sững người trước đề nghị có một không hai, cô thậm chí còn không thốt ra được câu nói, người phụ nữ tên Phụng nói tiếp luôn:
Giống như các thương vụ làm ăn khác, hôm nay coi như chị chính thức muốn mua lại chồng của em, thật ra không cần em đồng ý, chị vẫn có được Tuấn, nhưng tính chị vốn thích sự sòng phẳng không nợ nần gì. Bản thân chị làm gì luôn có tâm nghĩ trước, nghĩ sau như vậy mới có hậu.

Sau phút ban đầu choáng váng, Hoàn như bừng tỉnh, cô nhìn người phụ nữ chăm chú rồi thong thả nói:
-Chị có thể có rất nhiều tiền, nhưng không phải cái gì cũng lôi tiền ra để giải quyết, nhất là trong việc này.
Hoàn uống một ngụm nước rồi mỉa mai người phụ nữ:
-Có lẽ chị tìm nhầm người rồi, nếu thật sự chị cần tìm đàn ông để giải trí, tốt nhất chị hãy vào các group kín mà tuyển phi công, chồng tôi không phải là món hàng để rao bán.
Nghe Hoàn nói vậy, người phụ nữ mỉm cười không hề bực tức, trái lại vẫn vui vẻ như không có gì xảy ra. Sau khi châm lửa hút điếu salem, người phụ nữ vừa nhả khói thuốc vừa nhẹ nhàng nói với Hoàn bằng một giọng chân tình như của chị gái với em ruột.
-Đàn ông chỉ là những đứa trẻ to xác, họ luôn có nhu cầu được vuốt ve, chăm sóc và thích khám phá những sự mới lạ, Tuấn nhà em không phải là một ngoại lệ. Sở dĩ chị muốn thương lượng với em vì cũng là phụ nữ với nhau, chị nghĩ đến tương lai của đứa con gái chung giữa em và Tuấn.
Không đợi Hoàn phản ứng, người phụ nữ nói tiếp:
-Chị và Tuấn đã quyết định sẽ có con với nhau, nhưng chị không thể mang thai như thông thường nên sẽ phải bay vào Sài Gòn để tới bệnh viện Từ Dũ làm thụ tinh ống nghiệm. Chính vì vậy chị muốn hai vợ chồng em chia tay nhau, để Tuấn toàn tâm cho chuyến vào phương Nam một thời gian dài.

Nghe xong lời đề nghị của người phụ nữ, Hoàn bỗng thấy hoang mang, như hiểu được tâm sự của Hoàn, người phụ nữ đưa cho cô một phong bì rồi nói:
-Em về suy nghĩ cho kỹ , cái gì đã không thuộc về mình, có giữ hay níu kéo cũng chẳng được. Để chia sẻ và bù đắp cho em phần nào, chị đã viết sẵn tờ séc khống có 9 số 0 rồi, chỉ cần điền thêm một con số phía trước là cả hai đều có thứ mình muốn. Nếu ngại em có thể nhắn cho chị số tài khoản, vậy nhé chị đợi hồi âm từ em.

Hoàn không hiểu mình về nhà bằng cách nào, khi cô cho con bé Gốm tắm giặt và ăn tối xong, tranh thủ lúc con đang nằm xem hoạt hình còn chồng cô như thường lệ, không bao giờ về nhà trước nửa đêm, cô lau dọn nhà cửa xong bắt đầu mở chiếc phong bì người phụ nữ đưa từ buổi trưa. Dù linh tính của người phụ nữ mách bảo, nhưng Hoàn không tin vào mắt mình, trong các bức hình, Tuấn chồng cô rạng ngời hạnh phúc bên người phụ nữ đáng tuổi mẹ của mình, cả hai tình tứ âu yếm nhau mọi lúc mọi nơi ở những khu resot sang trọng và đẳng cấp, những lần chụp hình này trùng khớp với lịch công tác triền miên của Tuấn.

Xem xong đống ảnh, Hoàn ngồi như chết lặng và nhớ lại thời kỳ hai người còn mặn nồng bên nhau. Hồi mới cưới, ai cũng tấm tắc khen “vợ chồng bằng tuổi, nằm duỗi mà ăn”, nhưng Hoàn thấy không đúng như vậy, trong khi cô vất vả ngược xuôi, về đến nhà lo cơm nước và phục vụ con nhỏ, chồng cô hàng ngày hết giờ làm vẫn đi tụ tập café hoặc ra quán bia làm vài cốc với đám bạn, có lẽ Tuấn luôn mặc định việc nhà là dành cho phụ nữ. Chính vì thế nên cuộc hôn nhân mới được bảy năm, Hoàn già đi nhanh chóng còn Tuấn ngày càng phong độ và ưa đỏm dáng như trai tân, nhiều người nhận xét, cô già hơn chồng dù hai vợ người bằng tuổi nhau.

Bây giờ Hoàn đã hiểu, chồng cô là kẻ ích kỉ, anh ta khác nào con công, suốt ngày chỉ biết tỉa tót chăm lo cho bộ lông của mình, đã nhiều lần Tuấn nổi xung và thẳng tay tát vợ vì tội dám cằn nhằn. Hoàn nghĩ đến những lần con ốm, mình cô phải bế con nhập viện làm đủ mọi thủ tục giấy tờ, có những đêm thức trắng để chăm con, chồng cô vẫn vui thú bên ngoài với người đàn bà khác. Hơn 22 giờ, như mọi ngày Tuấn chưa về, Hoàn ngập ngừng rồi gọi điện kể hết với cô bạn thân mọi chuyện. Sau khi kiên nhẫn nghe Hoàn dốc bầu tâm sự, cô bạn thân khuyên cô bán được bao nhiêu thì phát giá, méo mó có còn hơn không. Vụ mua bán nếu không quyết sớm có khi còn mất trắng vào tay mụ đó, gã Tuấn có sống bên cạnh chỉ vật vờ như bóng ma do tâm trí hắn để ở chỗ khác rồi, tội gì phải chăm bẵm để rồi hắn đem sức lực và thời gian đi phung phí với mụ đó. Cô bạn khẳng định, Hoàn chấp nhận chia tay rồi xem bọn đó về ở với nhau được mấy nỗi. Vốn là dân kinh doanh nên cô bạn hiểu quy luật, con mụ đó dám cả gan mua chồng Hoàn, chắc chắn sẽ đi mua chồng người khác nếu thích. Xét cho cùng đàn ông chỉ là món hàng, mụ đó nếu cần sẽ vung tiền ra mua.
Cô bạn Hoàn tha thiết:
-Cậu nghe tớ lần này, hãy cầm số tiền đó nuôi con bé khôn lớn, sau này nếu cảm thấy cô đơn hãy kiếm cho mình một người đàn ông tử tế không thiếu gì.

Sau cuộc điện thoại với người phụ nữ, Hoàn đang chìm trong suy nghĩ miên man, bất chợt cô bừng tỉnh khi điện thoại của cô vang lên tiếng….TING… thần thánh, kèm theo đó là màn hình hiển thị số dư tài khoản với dãy số dài dằng dặc. Đang không biết nên vui hay buồn, cô nghe thấy tiếng rao được phát ra từ chiếc loa gắn trên chiếc xe đạp của người đàn ông vừa đi ngang qua cửa:

-Ai đồ điện, máy giặt, tivi, tủ lạnh cũ hỏng bán không?

Hết

LIÊN MINH MA QUỶTác giả Bùi Ngọc PhúcDù trời đang mưa rét nhưng  đại tá Triệu mặc thường phục ra khỏi nhà đi gặp một ngư...
22/06/2023

LIÊN MINH MA QUỶ
Tác giả Bùi Ngọc Phúc

Dù trời đang mưa rét nhưng đại tá Triệu mặc thường phục ra khỏi nhà đi gặp một người do cấp trên giới thiệu, không đơn thuần là cuộc gặp xã giao, nó sẽ mở ra nhiều cơ hội lớn hơn. Trong một nhà hàng sang trọng và yên tĩnh trên phố Bà Triệu, đại tá Triệu và vị khách ngồi nhâm nhi ly rượu vang Bordeaux, chủ đề cuộc nói chuyện chỉ xoay quanh thời tiết vào dịp tết Nguyên Đán sắp tới sẽ như thế nào. Liếc nhìn vị khách mặc một bộ comple đắt tiền được may đo ở nước ngoài, tay ông ta đeo chiếc đồng hồ Rolex-cellini-dual-time trị giá bằng một con xe ô tô. Bằng sự nhạy bén của công an, đại tá Triệu biết mình đang tiếp xúc với một ÔNG TRÙM. Vị khách chậm rãi thưởng thức điếu cigar cao cấp, rồi từ tốn nói với ông Triệu do nhận lời gặp anh hôm nay cũng vì nhận được điện của anh Tám Thành, tuy nhiên việc đại tá mượn tay mấy thằng lưu manh, chuyên nghề đâm thuê chém mướn để giải quyết những phát sinh trong công việc, lúc đầu được việc, nhưng sẽ cực kì bất lợi về sau. Đặc biệt mối quan hệ khăng khít của anh với tay chủ vũ trường MÂY TRẮNG, tên hắn là Thắng Kiev đúng không nhỉ, đó sẽ là gót chân Achilles, người trong ngành như anh phải hiểu rõ hơn tôi. Tự dưng bị người khác lên mặt dạy dỗ, đại tá Triệu nhíu mày khó chịu, nhằm thanh minh mấy câu cho Thắng Kiev, đại tá Triệu nói ngắn gọn:
- Thắng Kiev theo lệnh của tôi, nó chỉ tập trung làm ăn hợp pháp, dù sao thiên hạ thiếu gì kẻ đồn thổi và dựng chuyện.
Vị khách bật mở ipad và đưa cho đại tá Triệu xem. Theo hướng tay của ông này, bên góc trái của đoạn video có hiển thị ngày và giờ theo thời gian thực. Vị khách thông báo;
-Chúng ta đang xem trực tiếp, vì hệ thống CAM của vũ trường đã bị hark.
Đại tá Triệu há hốc miệng khi băng hình nhìn rất rõ, Thắng Kiev và mấy tên đàn em đang tra khảo người thanh niên về nơi cung cấp thuốc lắc và ma túy đá. Trong đoạn băng, Thắng Kiev ra tay rất tàn độc với cậu thanh niên còn khá trẻ. Không cần xem tiếp băng hình, vị khách nhấn mạnh:
- Dự án mới này không thể có mặt mấy thằng lưu manh cấp huyện đó được.
Vị khách lịch lãm thổi nhẹ làn khói thuốc rồi giơ tay coi đồng hồ và nói:
- Anh hãy báo cho bọn lưu manh, chúng có 15 phút để thu dọn sạch sẽ. Lực lượng cảnh sát sắp đột kích vào vũ trường nhờ cuộc gọi của tôi, nếu không làm vậy, đêm nay ở đó sẽ xảy ra án mạng.
Đại tá Triệu thoáng rùng mình, không để lãng phí thời gian, ông bấm máy gọi cho Thắng Kiev. Sau bữa tiệc tối, lúc bắt tay nhau để tạm biệt, đại tá Triệu khẽ nói:
- Anh yên tâm, công tác chuẩn bị, cũng như nhân sự tôi cũng đã bố trí xong. Tôi đảm bảo, Thắng Kiev và mấy thằng xăm trổ đó không bao giờ có mặt trong dự án này.
Vị khách mỉm cười lịch sự nhưng không nói thêm câu nào, đợi cho đại tá Triệu lên xe taxi, vị khách bước xuống sảnh chờ, chưa đến ba phút, chiếc Rolls Royce Phantom đã dừng ngay trước mặt, đón vị khách rời khỏi nhà hàng
-----
Nhận được điện thoại của sếp Triệu, với vẻ mặt lạnh lùng, Thắng Kiev ra lệnh cho mấy tên đàn em chạy xuống dưới nhà dập cầu dao tổng ngay, cầm loa yêu cầu tất cả mọi người rời khỏi vũ trường bằng cửa sau. Thắng kiev dặn lũ đàn em, nói với bọn nhóc ở đưới đó, hôm nay có đoàn kiểm tra liên ngành sẽ đến bất chợt để test thử ma túy tại chỗ, đảm bảo lũ đó sẽ chuồn nhanh hơn cả cơn gió.
Một tên đàn em chỉ vào cậu thanh niên rồi hỏi:
-Còn thằng ranh này đại ca tính sao, hay em chở nó ra ném xuống sông Hồng.
Thắng Kiev lừ mắt:
-Không có lệnh của tao, đừng có manh động rồi vào tù cả lũ.
Cầm trên tay tờ giấy có ghi chép tên người, địa chỉ và số điện thoại, thậm chí cả biển số xe máy và xe ô tô, Thắng Kiev nhắc, nó đã khai hết nên không cần động thủ, tha cho nó một con đường sống. Bây giờ chở nó chạy xuống mạn công viên Thống Nhất, ném vào bụi cây ven đường là được, nhớ lấy chai rượu uống dở tưới vào người. Khi Thắng Kiev leo lên xe Jeep và rời đi, vũ trường Mây Trắng chìm trong bóng tối, tất cả các cánh cửa đều được hạ xuống và khóa chặt. Từ đầu phố có đoàn xe của CSCĐ đang bật đèn và còi ưu tiên chạy lại.
-----
Sáng chủ nhật, khi nhiều người còn chưa thức giấc, Thắng Kiev lái con xe jeep quen thuộc nhằm hướng Xuân Mai thẳng tiến. Xe của Thắng rẽ vào con đường liên thôn khá mấp mô, mặt đường bị trôi đi lớp nhựa chỉ còn lổn nhổn toàn sỏi và đá khiến xe lắc lư và đôi chỗ xóc nảy lên. Vừa lái xe, Thắng kiev vừa lẩm bẩm chửi; Tsb mấy thằng mắc bệnh nghề nghiệp, trong khi Hà Nội thiếu gì nơi kín đáo, tự dưng lôi nhau đến chỗ này, quá đi buôn bạc giả. Xe của Thắng Kiev rẽ vào một khu nhà vườn rộng rãi có treo biển “Đặc sản gà đồi, cá sông”. Cho xe đỗ ngay sau con mazda 3 mang biển số rất quen thuộc, Thắng lững thững đi ra phía hồ câu phía sau vườn. Trong một lều câu được lớp bằng lá gồi, Dương và một cậu thanh niên thả cần và ngồi đợi cá đớp mồi. Nhìn thấy Thắng Kiev, Dương đứng dậy bắt tay rồi đưa cho Thắng chiếc cần câu dự phòng. Trong lúc ngồi câu, Dương đưa tay chỉ cậu thanh niên giới thiệu với Thắng Kiev:
- ây là Khải, em vợ tôi nên hoàn toàn tin tưởng được.
Mặc cho Khải chăm chú câu cá, Thắng Kiev và Dương cụng chai bia với nhau rồi trao đổi công việc.
Thắng Kiev tỏ ra khá bức xúc, vừa uống bia vừa phàn nàn do công việc ở vũ trường dạo này gặp quá nhiều khó khăn, thỉnh thoảng bên công an tiến hành kiểm tra đột xuất, mỗi lần như vậy, cánh báo chí đánh hơi được sẽ chạy theo chụp hình viết bài. Sau vài bận bị kiểm tra, đám dân chơi lại rủ nhau chạy sang vũ trường khác, khiến y thất thu nặng. Dù đã gọi cho sếp Triệu mấy lần, nhưng không thấy bắt máy, thậm chí gọi cả 3 số khác nhau đều không được. Thắng Kiev bực bội:
- Hàng tháng tôi thực hiện đúng nghĩa vụ của mình, nhưng vẫn thường xuyên bị quấy nhiễu, vậy là chơi không đẹp.
Dương nhìn thẳng vào mặt Thắng Kiev bằng ánh mắt sắc lạnh, cái nhìn khiến đối phương phải lạnh người. Thắng Kiev phải chớp mắt rồi chuyển hướng nhìn ra chỗ khác do không chịu được cái nhìn đó. Dương từ tốn phân tích:
-Anh Triệu đi công tác nên không nghe máy, nếu không có cuộc điện thoại vào phút thứ 89 đêm hôm đó, liệu anh có được ngồi câu cá thư giãn với tôi hôm nay không.
Dương nhấn mạnh:
- Đêm hôm đó anh và bọn đàn em có dấu hiệu phạm tội, bắt giữ người trái pháp luật, tra tấn và cướp tài sản. Với từng đó sự việc, bên công an có thể ra lệnh bắt khẩn cấp anh và đồng bọn ngay được. Lúc đó ô dù nào dám đứng ra bênh vực.
Ngồi nghe những lời của Dương, bất chợt Thắng Kiev thấy lo lắng, y tự hỏi, không hiểu sao, mấy vị bên công an biết rõ sự việc ở vũ trường đêm hôm đó. Dương bồi thêm một câu:
- Anh không cần thanh minh hay chối bỏ, chúng tôi có đầy đủ băng hình ghi lại cảnh đó, nó mà rơi vào tay cánh báo chí, chắc anh hiểu rõ hậu quả sẽ như thế nào.
Sau khi uống cạn chai bia, Dương bắt đầu nói vào việc chính, công việc ở vũ trường của anh điều hành như thế nào, đó không phải việc của tôi và sếp Triệu bận tâm, kể cả việc anh cung cấp thuôc lắc cho đám dân chơi cũng vậy. Nhưng việc quản lý và điều hành đường dây cá độ qua mạng, bắt đầu sang tuần sẽ có sự thay đổi về nhân sự. Dương vẫy Khải đến rồi nói với Thắng Kiev:
- Cậu Khải sẽ trực tiếp cùng anh phụ trách việc nhận kèo và thanh toán qua tài khoản cho người chơi, cũng như chuyển tiền cho nhà cái ở nước ngoài. Anh yên tâm, Khải là dân IT nên rất rành về công nghệ và xử lí được mọi việc phát sinh. Theo tôi, mấy thằng đàn em xăm trổ hay gây chuyện của anh, hãy điều chúng nó xuống gác cửa vũ trường.
Thắng Kiev ngồi chết lặng, nếu ở trong hoàn cảnh khác, chắc chắn y sẽ dìm ngay kẻ dám mở miệng dạy dỗ y cách điều hành công việc xuống tận đáy hồ. Máu giang hồ bốc ngùn ngụt trong người, liếc nhìn thằng nhãi ranh mặt búng ra sữa, trông rất phởn phơ vì sắp được ngồi ngang hàng với mình. Thắng Kiev phải cố nuốt trôi nỗi nhục, bởi bao công sức gây dựng sự nghiệp có thể sẽ chấm dứt, nếu mấy tay công an tung bằng chứng ra để xử lí. Thắng Kiev gằn giọng trả lời đề nghị của Dương:
- Thôi được, nếu đó là ý của anh và sếp Triệu, nhưng cần chơi đúng luật.
Lấy lý do có hẹn đột xuất không ở lại dùng bữa trưa , Thắng Kiev vội quay về Hà Nội ngay. Trên đường về y nghĩ thầm, có ngày bọn này sẽ phải trả món nợ, do y chưa bao giờ chịu nhục, cứ vênh vang đi rồi xem. Khi Thắng Kiev rời đi, Dương quay sang nói với Khải:
- Nó là dân giang hồ có số má nên không dễ đối phó, cậu nhớ kín miệng và biết giữ mình. Nếu phạm sai lầm, anh sẽ không cứu được. Khải vâng dạ gật đầu, công việc mà anh rể đề cử khiến Khải vừa mừng lại vừa lo.
---
Trích trong tác phẩm ÔNG TRÙM

LỘC VƯƠNG CỬA THÁNHTác giả Bùi Ngọc PhúcLão Hán ngồi dựa lưng vào cây muỗm già, lão bắt đầu thở từng cơn mệt nhọc, nhìn ...
17/06/2023

LỘC VƯƠNG CỬA THÁNH
Tác giả Bùi Ngọc Phúc

Lão Hán ngồi dựa lưng vào cây muỗm già, lão bắt đầu thở từng cơn mệt nhọc, nhìn vào trong đền vẫn thấy đèn đuốc sáng choang, lão muốn gọi to nhưng miệng lão chỉ ú ớ không thành tiếng. Tiếng đàn, tiếng sáo hòa cùng tiếng cung văn vẫn vọng ra rất rõ, thêm cả tiếng con nhang đệ tự đang tấu lạy cô vang lên. Tối nay tại đền cây thị có buổi Lễ Hầu Thượng Nguyên của cô đồng Thanh, một cô đồng tài sắc vẹn toàn nức tiếng cả vùng Đà Bắc này. Khi cung văn ngân lên nốt cuối, tiếng đàn, tiếng phách cùng tiếng trống cũng theo nhịp rộn ràng như tiễn cô về trời. Trong phút chốc, đàn im phách lặng, đồng thăng cũng là lúc buổi lễ hầu cửa thánh chấm dứt.Trời về khuya nên cái lạnh thấu xương của miền núi khiến nhiều người phải xu‎yt xoa, các con nhang đệ tử cùng bốn cậu hầu dâng và cung văn ngồi húp những bát cháo gà nóng hổi do nhà bếp mang lên, đồng hồ lúc này đã chỉ sang ngày mới.
Lúc mọi người bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ, cả khu nhà đền im lìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng khi mờ khi tỏ soi xuống sân đền, từ phía xa chốc chốc lại vẳng tiếng chó sủa hóng, tiếng chim “bát cô trói cột”. Trên mái đền có mấy con mèo động đực gào lên những tiếng nghe thảm thiết, khiến cho không gian của đền mang màu sắc ma quái. Tỉnh lại sau khi lịm đi được một lúc lâu, toàn thân lão Hán ê buốt còn từ phía thắt lưng trở xuống gần như mất cảm giác, nhất là ở đôi chân. Lão nhìn quanh thấy mình đang ở trong căn nhà kho của đền, nơi đây lão thường hay cất đồ vàng mã. Dưới ánh đèn đỏ quạch, lão thấy khuôn mặt xinh đẹp đến ma mị của một cô gái trạc 25 tuổi, lão nhận ra ngay đó là cô đồng Thanh, người lúc chiều trước khi hầu đồng đã có buổi thưởng trà và đàm đạo chuyện nhân tình thế thái. Nhìn thấy cô dồng Thanh, lão mừng rỡ muốn nhờ cô gọi người dìu lên nhà trên để uống thuốc vì lão nghi mình bị trúng gió.

Trong cái lạnh của sương muối, tự nhiên lão thấy khuôn mặt của cô đồng Thanh sao giống hình ảnh người vợ ở quê nhà đến vậy.
Ngày đó nhà ngay bến phà Sa Cao, sáng nào lão Hán cũng đi phà sang Thái Bình làm việc, vợ hắn ở nhà làm ruộng và nuôi lợn, khi mấy con lợn cái đến thời kì động đực, vợ hắn cho gọi anh chàng hay dắt con lợn đực hơn một tạ với bộ truyền giống to vật vã đi quanh làng để phối giống cho lợn cái. Lúc mấy con lợn cái nhà lão đậu thai cũng là thời điểm vợ lão phải lòng thằng trai trẻ đó. Ngày cuối tuần sau khi đi làm, lão bất chợt về nhà đột xuất, ở sân nhà con lợn đực vẫn nằm thở phì phò, còn cửa nhà thì khóa chặt. Lão Hán đã vào nhà từ cửa bếp, trên chiếc giường duy nhất của gia đình, nơi vợ chồng lão và hai đứa con thường nằm chen chúc những ngày đông giá buốt, lão thấy mụ vợ và thằng trai trẻ đó đang phối giống với nhau. Lão Hán đi khỏi nhà ngay hôm đó, sau khi đã tặng cho tên trai trẻ một nhát dao chí mạng vào lưng, bỏ lại sau lưng tiếng gào khóc của mụ vợ .
---
Ngày xưa vùng Mường Chiềng còn hoang vu, dân cư thưa thớt, các bản của người Mường, người Thái ẩn hiện sau những vạt lúa nương. Nhiều người nhớ lại, hồi đó có một người đàn ông dưới xuôi đã lên dựng một cái đền nhỏ ngay dưới gốc cây thị cổ, bà con trong vùng quen gọi là đền cây thị. Ngôi đền dựng ở một gò đất cao và hoang vắng, nhưng là thế đất rất đẹp, lưng tựa vào núi mặt hướng ra cửa sông. Người đàn ông thủ nhang ngôi đền chính là lão Hán, người qua lại chủ yếu là những lái buôn trâu, mấy bà buôn chuyến, lâu dần các con nhang đệ tử dưới xuối cũng biết đến mà tìm về hầu cửa thánh. Trải qua năm tháng, nhiều người cũng làm lễ trình đồng tại đây khiến đền cây thị bắt đầu nổi tiếng và được những người “căn cao số nặng” tìm về. Đền cây thị được thập phương công đức nên bắt đầu xây dựng lại với tòa ngang dãy dọc khang trang và bề thế hơn rất nhiều. Lão Hán ngoài việc chăm lo hầu cửa thánh còn có thú vui là đánh xóc đĩa, ngày trước ít tiền đánh nhỏ, sau nhiều tiền mỗi lần mở bát là tiền triệu. Con bạc là những kẻ săn lùng đồ cổ, mấy tay lái trâu hay chủ bãi vàng dưới xuối lên, tất cả bọn họ đều đã từng ngồi cùng sới bạc với lão. Vào ngày giỗ của Thánh Mẫu hồi tháng ba năm đó, sau khi đóng cửa đền lão lại chui vào chiếu bạc để sát phạt, hôm đó thua nhẵn túi khiến lão phải về sớm. Cầm đèn pin soi đường, lão Hán men theo triền núi tối hun hút và trong cái lạnh tái tê mò về đền cây thị, khi chuẩn bị mở cổng, bỗng lão vấp phải một bé gái chừng 9 tuổi đang nằm rét run lập cập ngay cửa đền. Con bé nheo mắt vì chói do ánh đèn pin, nó ngước nhìn lão giọng thều thào:
-Cháu đói và rét quá.
Lòng trắc ẩn nổi lên, lão đưa con bé vào đền rồi lấy đĩa xôi đưa cho nó, trời lạnh nên xôi cứng như đá, vậy mà con bé ăn ngon lành. Ngáp dài vì buồn ngủ, lão Hán chỉ tay vào góc đền nói cộc lốc:
-Lấy chiếu ở góc ban thờ, nửa trải xuống đất cho đỡ lạnh, nửa đắp thay chăn cho ấm.

Xót thương hoàn cảnh con bé mồ côi không nơi nương tựa, lão Hán nhận nó làm con nuôi và giúp lão mọi công việc trong đền, con bé được cái thông minh nhanh nhẹn nên lão rất hài lòng. Nhiều lúc ngồi ăn nhậu với đám con nhang đệ tử, lão hay tự hào giải thích, nhiều đứa trẻ bị bỏ lại cửa chùa và được các sư trụ trì đem lòng từ bi để nuôi nấng, bọn trẻ đó được ví như “hoa rơi cửa Phật”. Con bé này được nhà đền nhận nuôi là phúc phận của nó, số nó được gọi là “lộc vương cửa Thánh”, nói xong lão ngửa cổ nốc cạn chén rượu trong tiếng tán thưởng của đám nhậu cùng mâm.
Cô bé được gọi tên là Xoài đã lớn lên cùng với tiếng đàn, tiếng sáo, tiếng hát của cung văn trong các lễ Hầu nhập Hạ; Lễ hầu Tán hạ; Lễ hầu tất niên. Dù còn ít tuổi nhưng hễ nhà đền có việc, nó một tay lo chu toàn tất cả khiến mọi người rất yêu qu‎í, được hưởng lộc thánh nên chỉ vài năm sau, từ một con bé đen đủi và gầy khẳng khiu như cây sậy, nó đã lớn phổng phao có da có thịt. Nhiều lần lão Hán đã không thể rời mắt khỏi bộ ngực thanh tân mới nhú sau lần áo mỏng của con bé, những lúc ngồi ăn cơm cùng mâm, trong lòng lão lại rạo rực một cảm giác khó tả. Bản năng đàn ông tưởng đã lụi tàn theo những cuộc nhậu lúc tàn canh hay những đếm sát phạt nhau trên chiếc bạc thâu đêm suốt sáng bất ngờ được lại trỗi dậy trong lão. Vào kì kinh nguyệt đầu tiên, báo hiệu con bé Xoài đã trở thành thiếu nữ, lão đuổi nó xuống ngủ ở gian nhà ngang gần kho củi, lão không cho nó nằm trong đền vì sợ ô uế cửa Thánh. Khi Xoài tròn 15 tuổi, vào đêm giao thừa, sau khi lễ Hầu xông đền kết thúc, nó dọn dẹp xong thì mệt quá nên nằm xuống giường là ngủ luôn. Chính đêm đó, lão Hán đã lẻn vào gian nhà kho cưỡng hiếp nó, mặc cho con bé khóc lóc kêu van, mắt lão long sòng sọc còn miệng thì rít lên bằng một giọng ma quái:
-Mày là “lộc rơi cửa Thánh”, nên hôm nay tao vâng mệnh cõi trên để thụ lộc rơi, lộc vãi chốn nhân gian.

Do sức yếu không chống cự lại được lão Hán, con bé Xoài đã chịu thất tiết trước lão dê già mang danh hầu cửa thánh. Nhiều đêm sau đó lão Hán liên tục mò vào nhà kho để cưỡng bức con bé Xoài tội nghiệp. Vào một đêm sáng trăng, do chịu không nổi nên Xoài đã khóa chặt cửa không cho lão Hán được thỏa mãn, đêm đó do thua bạc khá đậm nên lão Hán điên tiết vì không được giải đen. Trong cơn cuồng nộ, lão đã chạy ra bể hóa vàng để khơi một mồi lửa rồi đốt luôn mái nhà kho. Trong thâm tâm lão Hoán nghĩ; con bé cứng đầu sẽ phải chui ra vì không chịu được khói, nhưng khi ngọn lửa thiêu trụi gian nhà kho, con bé Xoài vẫn không thấy tăm hơi. Dù lão cố bới trong đống tro tàn để tìm kiếm, tuyệt nhiên một mẩu xương cũng không có. Hối hận vì hành động ngu xuẩn của mình, lão Hán bèn xây một ngôi miếu nhỏ trên nền nhà kho cũ và gọi là miếu trinh nữ, ngôi miếu được các con nhang đệ tử quanh năm hương khói cầu cúng, sự việc cũng dần chìm vào quên lãng cho đến hôm nay.
---

Ngồi sát cạnh lão Hoán, cô đồng Thanh từ từ cởi tấm áo bông chần hình quả trám màu tím, bên trong cô không hề mặc một chiếc áo nào. Khác với khuôn mặt khả ái, tấm thân trần của cô đồng Thanh không nuột nà, ngược lại toàn bộ vùng lưng và bộ ngực để trần đều nhăn nhúm và chằng chịt những vết sẹo do bỏng gây ra. Lão Hán trợn mắt kinh hoàng nhận ra, cô đồng Thanh xinh đẹp chính là con bé Xoài ngày nào. Tuy lão Hán không nói được thành lời vì lưỡi đã thụt vào trong, nhưng cô đồng Thanh như hiểu lão muốn nói gì, cô vén tay áo để lộ cánh tay ngọc ngà, cô xem đồng hồ rồi cất tiếng trong và vang như chuông ngân nói:
-Ông yên tâm, thuốc sẽ ngấm từ từ không chết ngay được, nhưng cũng không có thuốc giải đâu. Chậm nhất là sáng sớm ngày mai, trước khi ánh bình minh xuất hiện, ông sẽ được về hầu cửa thánh ở cõi thiêng.
Nhìn nét mặt sợ hãi của lão Hoán, cô ngồi bên cạnh thủ thỉ như nói với người tâm giao:
-Ngày đó tôi thoát được khỏi đám cháy, nhưng sống không bằng chết, tôi được một bà mế người Mường bắt gặp nằm ngất lịm bên ruộng lúa nương. Chính bà mế đã vào rừng hái lá thuốc chữa cho tôi, mế còn dạy cho tôi nghề thuốc để cứu nhân độ thế.
Cô đồng Thanh lấy ra chiếc khăn tay màu hồng thơm phức mùi nước hoa, cô nhẹ nhàng lau dãi đang chảy ra từ miệng lão Hán, rồi cho biết, nhờ mấy năm được ông cưu mang và sống tại đền, nên tôi biết mình có căn đồng, dù yêu nghề thuốc nhưng tôi đã ra trình đồng mở phủ, tuy nhiên cứ nhắm mắt là tôi lại không quên được món nợ xưa. Tách trà ông uống hồi chiều đã được tôi pha thuốc độc chế từ vỏ cây rừng, ông hãy yên tâm mà nhắm mắt, dù ông có là thằng “giời đánh thánh vật” nhưng tôi hứa sẽ lập miếu thờ và tôn làm Đức Ông. Lão Hán nghe thấy hết mà không nói được câu nào, nước mắt lão tuôn rơi trên khuôn mặt nhăn nhúm vì sợ hãi đến cùng cực. Trong giờ phút này, không biết lão khóc vi hối hận hay vì sợ cái chết đang cận kề. Cô đồng Thanh vẫn kiên nhẫn ngồi bên cạnh an ủi :
-Tôi biết mọi giấy tờ nhà đất của nhà đền, ông đều mang đi cầm cố đánh bạc hết còn đâu nữa, tôi sẽ đi chuộc về, đền cây thị sẽ nổi danh khắp vùng này dù ông không còn nữa.

Đền cây thị có lễ vào hạ, cô đồng Thanh hầu đủ 36 giá đồng từ sớm tới khuya để tưởng nhớ đến người thủ nhang của đền, tính ra hôm nay là ngày giỗ 100 ngày của lão Hán. Dưới tiết trời vẫn còn mát mẻ, các con nhang đệ tử ngồi chật kín trong đền đang chắp tay khấn vái, tiếng hát của cung văn cất lên mượt mà kèm theo tiếng đàn, tiếng sáo khiến cho không gian của đền nhuốm màu sắc huyền bí. Gương mặt của cô đồng Thanh bừng sáng bởi ánh đèn, ánh nến, nó toát lên một vẻ đẹp quá đỗi liêu trai và ma mị khiến ai nhìn vào cũng phải ngất ngây.
---
Hết.
--
Truyện đăng trên Tạp chí VĂN NGHỆ Bình Định
Số tháng 5.2023

LỘ SÁNGTác giả Bùi Ngọc PhúcVợ chồng Dương đến dự lễ đầy tháng của con gái đầu lòng của Khải. Thấy vợ khệ nệ xách theo q...
03/06/2023

LỘ SÁNG
Tác giả Bùi Ngọc Phúc

Vợ chồng Dương đến dự lễ đầy tháng của con gái đầu lòng của Khải. Thấy vợ khệ nệ xách theo quá nhiều quà để mừng cháu bé, Dương khẽ nói với vợ; Nhà cậu Khải có thiếu gì đâu, em cứ đưa phong bì cho gọn nhẹ, mua rồi lại không đúng ý cũng mất công. Thấy chồng góp ý như vậy, Thanh Hà bĩu môi; Gớm, anh chắc nhận phong bì quen rồi thì phải. Cháu nó đầy tháng, nên bác mua chút quà lấy khước, đâu phải cứ động chút là phong bì. Vợ chồng Khải tươi cười rạng rỡ đón khách đến dự tiệc, khách hôm nay chỉ là những người thân trong gia đình. Dương có vẻ gượng gạo khi bắt tay với ông ngoại cháu bé, rất may hôm nay tình cũ Thanh Vy đã tế nhị vắng mặt. Đứng trong góc phòng, bố mẹ vợ Dương đang hân hoan nghe điện thoại chúc mừng của họ hàng gọi ra từ quê. Việc có cháu khiến hai ông bà vui sướng đến mất ngủ, dù mẹ chồng có xin ở lại chăm cháu, nhưng Kiều Ly đã nhẹ nhàng từ chối. Thay vào đó vợ chồng cô thuê một bác giúp việc có kinh nghiệm trông nom trẻ con, chính việc này cũng khiến mẹ chồng cô cảm thấy có phần hụt hẫng. Tất cả mọi người ngồi vào bàn tiệc, ông Hưng và bố đẻ của Khải hân hoan cụng ly nhau. Hai ông thông gia đều gật gù tâm đắc trước việc, vợ chồng Khải đặt tên cháu bé là An Nhiên, một cái tên nói lên sự gửi gắm của đôi vợ chồng trẻ. Trong bữa ăn, Khải cũng say sưa kể về chuyến công tác tại châu Âu, ở đó theo lời Khải đều trên cả tuyệt vời. Dương vừa ăn vừa lặng lẽ quan sát mọi người, do biết tính thận trọng của Dương, nên mọi người cũng tránh không hỏi nhiều về công việc. Dùng bữa xong, Dương ra ngoài ban công hút thuốc cho thoáng, Khải bưng tách café nóng ra mời anh rể và trò chuyện. Nghe Khải nói xong kế hoạch dùng tiền hoa hồng để đầu tư bất động sản tại nước Anh, Dương trầm ngâm hồi lâu rồi khẽ nói nhỏ; Hai tấm hộ chiếu anh đưa cậu ngày trước, cậu vẫn còn giữ phải không. Khải gật đầu xác nhận, dù chưa hiểu ý của anh rể. Đợi mọi người sang phòng khác để ăn hoa quả tráng miệng, Dương rít một hơi thuốc rồi chỉ thị cho em vợ:
- Cậu thu xếp mọi việc chu đáo, tuần sau hãy cho ngừng mọi giao dịch cá cược. Nhớ xóa sạch các dữ liệu trong ổ cứng máy tính, sau đó đốt hết các giấy tờ quan trọng.
Khải ngạc nhiên hỏi lại:
-Nhưng có việc gì xảy ra vậy anh.
Hiện nay anh chưa rõ lắm, nhưng linh tính cho biết, sắp tới sẽ có biến động rất mạnh. Cậu thu xếp xong, hãy dùng hộ chiếu anh đưa để xuất cảnh. Nhớ khi đã sang đến châu Âu, cậu hủy ngay tấm hộ chiếu đó và sử dụng tấm hộ chiếu thứ hai. Có như vậy bên công an sẽ không truy tìm được dấu vết, việc này cần giữ kín tuyệt đối kể cả với vợ cậu. Khải bàng hoàng khi nghe anh rể nói, sau vài phút trấn tĩnh lại, Khải mới lắp bắp hỏi:
-Vậy còn vợ con em, còn anh chị thì sao?
Dương khẽ thở dài; Vợ con của cậu đã có ông bà chăm sóc rồi, nến đừng lo lắng quá. Bản thân anh không thể trốn thoát được như cậu, việc của anh bây giờ chủ yếu ở lại để bịt kín mọi kẽ hở. Anh khuyên cậu hãy thu xếp bay thật sớm, nhớ đừng bận tâm quá nhiều. Trên đường ra xe ô tô, Thanh Hà hỏi chồng:
-Hình như anh và cậu Khải có chuyện gì phải không, lúc nãy em nhìn thấy cậu Khải mặt tái nhợt sau khi nói chuyện với anh ngoài ban công.
Dương ôn tồn trả lời:
-Cũng không có chuyện gì nghiêm trọng đâu em, chỉ là mấy việc nhỏ ở công ty thôi. Anh tin chắc cậu Khải sẽ xử lý tốt, dù sao cũng mừng cho hai vợ chồng cậu ấy.
Sợ chạm phải nỗi đau thầm kín của vợ, Dương bèn chuyển hướng nói; Cuối tuần này vợ chồng mình đi Hạ Long nhé, anh từ bé còn chưa biết du thuyền là gì.
-----
Gặp ngày thời tiết oi bức, nhưng mới đầu giờ sáng tại nhà tang lễ số 05 Trần Thánh Tông đã nêm chặt người. Hàng chục đoàn xếp hàng đăng ký ở bàn của ban tổ chức, ai cũng muốn vào viếng đám tang của tướng Triệu. Đoàn của thượng tá Dương phải đợi khá lâu, mãi gần đến lúc làm lễ truy điệu mới thấy loa gọi vào viếng. Sau khi đi vòng quanh linh cữu của người quá cố, Dương cùng đồng nghiệp đến chia buồn cùng gia quyến của thủ trưởng. Bà Minh giờ đã là bà quả phụ bất chợt nắm chặt bàn tay Dương, sau khi nói vài câu an ủi, khi bước ra bàn ghi sổ tang, Dương vẫn cảm nhận rõ cái bấu tay rất mạnh của bà Minh. Điều đó chứng tỏ bà có việc quan trọng cần nói, nhưng không thể trao đổi ngay được.
Sau khi dự lễ an táng sếp cũ tại khu A của nghĩa trang Thanh Tước, Dương tranh thủ đánh xe về gửi tại phố Nguyễn Công Hoan. Liếc nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, Dương bắt taxi chạy xuống phố Nguyễn Chánh. Khi xe đến nơi, nhìn qua gương chiếu hậu không thấy ai, Dương đeo kính và đội mũ sụp xuống mắt, sau đó Dương nhẹ nhàng bước vào sảnh của khu chung cư. Nghe tiếng chuông cửa, Thanh Vy vội chạy ra đón người tình. Khác với những lần trước, hễ gặp nhau ở đâu cả hai người sẽ quấn lấy nhau đầy cuồng nhiệt, lần này Dương vừa ôm người tình vừa nói trong hơi thở gấp gáp:
-Ngày mai em hãy rút hết số tiền anh đã nhờ đứng tên nhé, còn căn chung cư này anh tặng em làm kỉ niệm, lô đất anh nhờ em đứng tên lần trước, em hãy giữ làm vốn riêng cho mình, biết đâu có ngày trục trặc với lão Hưng, em lại cần đến nó. Nghe Dương nói xong, Thanh Vy ngỡ ngàng như không tin ở tai mình, cô chưa kịp hỏi lại, bất ngờ Dương giải thích kĩ hơn:
-Thật ra không có gì nghiêm trọng đâu, anh đang cần huy động một số tiền lớn để hùn vốn làm ăn thôi.
Thanh Vy tỏ vẻ tiếc nuối; Nếu anh quyết định rút tiền sớm, ngân hàng sẽ tính lại và khi đó anh sẽ bị thiệt rất nhiều về lãi suất.
Dương khẽ gắt; Giời ạ, có mấy đồng bạc lẻ lãi suất, em đừng bận tâm nữa, anh nói sao cứ vậy mà làm. Sau những phút giây bên nhau, Dương và Thanh Vy cùng tắm chung với nhau dưới làn nước mát, đợi Thanh Vy sấy khô tóc và mặc quần áo xong, Dương ôm hôn người tình rồi thầm thì: Tầm này ngày mai anh sẽ qua để lấy tiền, anh sẽ đưa cho em giấy tờ nhà và lô đất.
Chia tay người tình, Dương bắt taxi về thẳng khu Hồng Hà. Để tránh gây sự chú í không cần thiết, Dương đã xuống xe ở dãy nhà phía trên, cách nhà tướng Triệu 300 mét. Như một người dân của khu dân cư đi tập thể dục buổi tối, Dương lững thững đi dọc con phố. Khi đến trước cửa căn biệt thự quen thuộc, vốn tính cẩn thận nên Dương không vội bấm chuông mà vẫn đi ngang qua như bao người khác. Sau khi tản bộ qua biệt thự của sếp cũ hai lần để quan sát, khi biết chắc không có ai khả nghi ở quanh đó, Dương mới bấm chuông và đứng đợi. Người giúp việc hé cánh cửa gỗ nhìn ra, nhận thấy người quen nên bà nhanh nhẹn mở khóa cánh cửa sắt để Dương vào nhà.
Bước vào trong phòng khách sang trọng mà bao lần Dương đã lui tới, chỉ có điều bây giờ chỗ có chiếc tủ để tivi ở chính giữa căn phòng được thay bằng bàn thờ của tướng Triệu. Dương ngậm ngùi thắp ba nén nhang rồi chắp tay khấn vái trước di ảnh của sếp. Bà Minh đứng bên cạnh cũng sụt sùi mời Dương ngồi uống nước. Với tâm trạng vẫn chưa hết xúc động, Dương hỏi bà Minh.
-Lần trước gặp anh để báo cáo công việc, em thấy anh vẫn mạnh khỏe, hôm trước em nghe nói anh đi công tác miền Trung 10 ngày, ai ngờ bây giờ lại âm dương cách biệt.
Bà Minh khẽ nói như thầm thì:
-Chú không biết nội tình sự việc, anh nhà chị có đi công tác miền Trung ngày nào đâu. Suốt 10 ngày đó anh bị cấp trên triệu tập, họ yêu cầu viết bản tường trình cũng như trả lời các câu hỏi điều tra.
Khi về nhà lần nào chị cũng thấy anh có vẻ lo âu buồn bực, dù không nói hết cho chị, nhưng anh cũng tiết lộ khá nhiều chi tiết. Không biết bằng cách nào, cơ quan điều tra nắm trong tay rất nhiều tài liệu và chứng cứ, tất cả đều liên quan đến anh nhà chị cùng mấy vị quan chức trong miền Nam. Thậm chí họ còn có cả đoạn băng ghi lại cảnh anh ấy nhận một va ly xách tay, họ nghi bên trong đựng tiền đô la dùng để hối lộ.
Bà Minh lấy khăn tay lau nước mắt rồi nói tiếp; Có lẽ biết có chối cũng không thoát được kiếp nạn này, nên anh nhà chị đã nghĩ quẩn. Chú là người trong ngành trong hiểu rõ, việc anh ấy chọn cách tìm đến cái chết sẽ khiến cơ quan chức năng, dù muốn truy tố cũng phải đình chỉ vụ án và đình chỉ điều tra với bị can. Chị cũng không ngờ anh ấy lại chọn cách tiêu cực như vậy, nhưng chắc anh nhà chị đã phải suy nghĩ đấu tranh tư tưởng rất nhiều.
Nghe bà Minh thuật lại, dù có dự đoán trước về cái chết của tướng Triệu, nhưng Dương vẫn cảm thấy bàng hoàng. Biết ngồi lâu cũng không tiện, Dương đứng lên cáo từ để ra về, bà Minh lên gác cầm xuống một chiếc phong bì rồi nói:
-Chị không biết trong này có gì, nhưng hôm anh nhà chị quyên sinh, lúc chị chạy vào đã thấy chiếc phong bì này để ngay trên mặt chiếc tủ con rồi. Bên ngoài có ghi rõ; Gửi chú Dương.
Dương bắt taxi tới bãi đậu xe ở phố Nguyễn Công Hoan để lấy ô tô, trên đường lái xe về nhà do cũng đã nửa đêm nên đường phố bắt đầu thưa thớt người qua lại. Dương vừa lái xe vừa tập trung suy nghĩ, cũng như phán đoán nguyên nhân nào khiến tướng Triệu phải chấp nhận tìm đến cái chết, chắc chắn việc này chưa hề có tiền lệ. Mải suy nghĩ nên Dương không nghe thấy tiếng chuông điện thoại réo liên hồi.
Sau khi đánh xe vào sân nhà, Dương mới nhận thấy có cuộc gọi lỡ. Đây là số điện thoại của một người bạn học cùng khóa ở trường an ninh, anh này hiện đang giữ trọng trách ở một tỉnh giáp với biên giới Campuchia. Dương hơi ngạc nhiên vì hai người cũng ít liên lạc, tuy đã khuya nhưng Dương vẫn bấm máy gọi lại.
Đầu dây bên kia tiếng người bạn bắt máy và hồ hởi thông báo:
-Trời ơi, ông làm gì mà tui réo đến cháy cả máy không gặp được. Báo cho ông tin sốt dẻo nhé, lần tới có vào trong này công tác, nhớ tìm tôi để hậu tạ.
Dương ngạc nhiên hỏi lại:
-Có việc gì mà ông phấn khởi thế.
Người bạn cười lớn rồi nói:
- Việc của ông thì đúng hơn, tối nay mấy cậu hình sự dưới quyền của tôi đột kích một sòng bạc cá cược qua mạng và tóm được 7 đối tượng cả người Việt lẫn người Campuchia. Khi lấy lời khai, bọn tôi phát hiện ra một đối tượng đang bị truy nã. Thằng này tôi nghi nó chính là tên đầu sỏ bỏ trốn ở chuyên án do ông trực tiếp triệt phá đó.
Dương nghe xong tự dưng như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, người bạn ở đầu dây vẫn tiếp tục nói; Tôi gửi cho ông bức ảnh vừa chụp nó nhé, vì tên này nhất quyết không khai một câu nào.
Dương phóng to bức ảnh vừa nhận được qua zalo, dù không uống giọt rượu nào, tự dưng Dương thấy đất trời như chao đảo, mặc dù Dương cố gồng mình nhưng vẫn không sao trụ vững được.
Trên màn hình hiện ra bức ảnh đối tượng đang bị còng tay vào song cửa, không ai khác chính là Thắng Kiev.
-----
Trích trong tác phẩm ÔNG TRÙM

Address

Ho Chi Minh City
700000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Dela Mode Shop posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Dela Mode Shop:

Share

OPENING DAY 08/10/2019

Dela Mode chuyên cung cấp sỉ và lẻ quần áo, mỹ phẩm, phụ kiện và các sản phẩm làm đẹp.

Địa chỉ Shop: 50/19 Dương Quảng Hàm, P.5 , Quận Gò Vấp

Liên hệ: 0974 05 6969 - 0913 72 70 79 - 03 3939 2468

https://delamode.vn

Nearby media companies


Other Digital creator in Ho Chi Minh City

Show All