Mấy chuyện vụn vặt

Mấy chuyện vụn vặt Là những mẩu chuyện nho nhỏ tớ
cóp nhặt được trong cuộc sống.
- mấy hình tớ chụp, mấy chữ tớ viết - Tớ sẽ cố gắng viết mỗi ngày 1000 chữ nhé.
(2)

Khi tớ chết, hãy chôn tớ cùng vài cuốn sách tớ thích, kèm tấm hình người thương của tớ nhé.

20/11/2023

Mỗi ngày một câu chuyện #7

Mình quên mất là mình có trang này cơ

Thỉnh thoảng vẫn ngẩn ngơ, thời gian trôi qua nhanh vậy cơ à.
Hai tháng rồi, mình không viết nữa.
Chả phải vì quá bận, mà mình quên, quên thật sự.
Nói về độ vô tâm, chắc mình cũng thuộc dạng có số má ở Sài Gòn cũng nên.

Năm nay cũng sắp hết rồi nhỉ.
Mình chẳng nhớ các năm trước ra sao.
Nhưng năm nay, mình cảm giác trôi qua nhanh thực sự.
Hoặc đơn giản, là mình thấy mình chưa kịp làm được chuyện gì ra hồn cả, và chớp mắt hết một năm.

Bạn mình bảo, năm nay là năm suy ngẫm của mình.
Mình cảm thấy hơi nhột tí, vì mình chả biết là mình đã ngẫm ra được điều gì chưa.
Thực ra thì, mình cũng nhận ra được vài bài học, khá là quan trọng và cốt lõi và ảnh hưởng tới nhận thức của mình về thế giới và cuộc sống này ấy.
Nhưng có lẽ, là một đứa thích trải nghiệm, thì mình thường đánh giá cao một năm với nhiều chuyến đi hơn là một năm suy ngẫm về những chuyến đi ấy của mình.

---
Hôm trước mình mang về một nhánh cây ở trong chùa.

Thường thì mình chỉ trồng được những cây thủy sinh, tức là những cây chỉ cần thả vào trong chậu đầy nước thì tự sống được ấy.
Hơi buồn nhưng phải thừa nhận, mình không được giỏi trong những chuyện chăm sóc cây cối hay thú cưng gì cho lắm.
Mình vẫn thích những thứ có thể tự chăm sóc hơn, hông nên quá phụ thuộc và dựa dẫm vào mình, vì mình cũng hơi vô tâm.

Nhưng rồi, nhánh cây ấy héo tàn dần.
Nhìn những chiếc lá xanh tươi, dần bị xỉn màu rồi chuyển thành màu nâu, rồi rụng dần trên bàn, lòng mình cũng rụng rơi.

Thế là mình chia một nhánh lớn thành năm nhánh nhỏ, rồi chia thành ba chậu cây riêng, để ngoài hiên một thời gian.
Nhưng có vẻ thủy thổ hợp hơn là ở trong phòng lúc nào cũng tối của mình, những nhánh cây mới dường như sống dậy.

Liệu, trong những nhánh cây này, cũng có những linh hồn nhỏ bé không nhỉ?

Mỗi ngày một câu chuyện  #6 Liệu những điều ấy, rốt cuộc có ý nghĩa gì cơ chứ? Từ khi qua đây, hoặc có thể là trùng hợp ...
27/08/2023

Mỗi ngày một câu chuyện #6

Liệu những điều ấy, rốt cuộc có ý nghĩa gì cơ chứ?

Từ khi qua đây, hoặc có thể là trùng hợp là mình đã chuyển sang giai đoạn mới, thì mình đã bớt những câu hỏi, mà mình hay gọi là những câu hỏi không lời đáp.

Mình là ai?
Mình thực sự muốn gì?
Mình có sứ mệnh gì?
...

Cái thời còn khủng hoảng hiện sinh, đó là những câu hỏi luôn thường trực trong đầu mình.
Nhưng, mình chưa một lần, trả lời được câu hỏi nào một cách trọn vẹn.

Nên hiện tại, mình tạm thời tách biệt bản thân khỏi những câu hỏi hiện sinh như vậy.
Mình cần thêm trải nghiệm và kinh nghiệm, để những câu hỏi tự lật mở dần gợi ý cho bản thân.

---
Nhưng, mình vẫn giữ lại một câu hỏi.
Rốt cuộc, mình làm điều này để làm gì?
Hay trong tiếng anh, gọi là câu hỏi tại sao ấy.

Và khi mình đặt câu hỏi này, mình thấy hầu như, mọi thứ mình làm, đều vô nghĩa.

Nên mình, chọn cách trôi theo dòng chảy.

Bởi nếu mọi thứ vốn dĩ vô nghĩa, thì mình cứ làm những thứ trái tim mách bảo thôi.

---
Mình thấy có hai kiểu người chính.
Kiểu người tuân theo ý nghĩa cuộc sống do ai đó vạch ra sẵn.
Và kiểu người tự vạch ra ý nghĩa cuộc sống cho chính bản thân.

Có những người dành cả đời để mưu cầu thành công, họ cố gắng mỗi ngày, mỗi giờ, để đạt được mục tiêu họ đặt ra.
Họ chả buồn quan tâm, thành công ấy, thực sự có ý nghĩa gì đâu.
Nếu bạn mà đi hỏi họ những câu ấy, họ sẽ bảo bạn là ấu trĩ và ngu xuẩn, một kiểu thất bại trong tư duy.

Có những người dành cả đời để mưu cầu hạnh phúc, họ cố gắng tận hưởng cuộc sống này, mỗi phút, mỗi giây.
Họ chả buồn quan tâm, hạnh phúc ấy, thực sự có ý nghĩa gì đâu.
Nếu bạn mà đi hỏi những câu ấy, họ sẽ bảo bạn là bớt hỏi lại, và cùng họ tận hưởng cuộc sống này đi.

Và có rất ít người, họ chẳng mưu cầu gì cả.

---
Có thể cuộc sống này, có ý nghĩa, hoặc không.
Nhưng hãy vẫn mỉm cười, vì mỗi ngày được sống.


Mỗi ngày một câu chuyện  #5 Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng Hôm nay, tự nhiên rảnh rỗi, thế là xem thử năm ...
26/08/2023

Mỗi ngày một câu chuyện #5

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng

Hôm nay, tự nhiên rảnh rỗi, thế là xem thử năm nay mình đã đăng được bao nhiêu bài trên trang facebook chính rồi.
7 bài viết.
8 tháng.

Mình có chút gì đó hơi chưng hửng.
Vốn dĩ mình cũng không định tỏ ra bí ẩn gì lắm.
Nhưng mỗi tháng chưa tới một bài, thì chắc là có chút gì đó không ổn thật.

Từ khi qua bên này, mình bị mất khái niệm với thời gian ấy.
Mình vẫn định mỗi tuần sẽ viết ít nhất một bài, vì mình vốn cũng có nhiều chuyện để kể mà.
Nhưng chả hiểu, mỗi tháng mới có hứng đúng một lần, để viết bài rồi đăng luôn trên trang chính.

---
Chẳng biết có bao nhiêu dự định của mình, đã bị dời vô thời hạn rồi.

Mình vẫn đang học cách yêu thương bản thân.
Thế nên, dù khá nhiều lần, làm cho nhiều bạn bè và đồng nghiệp thất vọng vì tính hay trễ nãi của bản thân, nhưng mình cũng không dám dằn vặt bản thân quá nhiều.

Bởi mình biết, mình còn quá nhiều khuyết điểm.
Nếu sau mỗi lần không như ý, mình tự dằn vặt, thì chắc mình dành cả đời để làm chuyện ấy mất.

Thế nên, với những chuyện có thể khắc phục được, mình luôn tha thứ cho bản thân.

---
Nhưng nếu cứ dễ dãi với bản thân, thì liệu mình có dậm chân tại chỗ?

Bản thể của mình, khá nhạy cảm, nên thực ra, dằn vặt bản thân, chưa bao giờ là một cách giải quyết.
Bản thể của mình, cần được nhẹ nhàng bảo ban, nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhẹ nhàng lắng nghe.

Hãy thử nhẹ nhàng trò chuyện với bản thân của chính mình xem.
Hãy ôm ấp bản thể đầy khiếm khuyết ấy của mình, và phân tích lại những lỗi lầm kia, và khuyên nhủ bản thân thay đổi dần dần, từng chút một.

Chúng ta chỉ có một bản thể duy nhất trong kiếp này mà thôi.
Cớ sao, lại không trân quý và yêu thương bản thân của mình chứ.


Mỗi ngày một câu chuyện  #4 Con bạn tớ khoe về một trang kia. Nhật ký bỏ hút thuốc của một thằng cha dở hơi nào đó. Nhưn...
13/08/2023

Mỗi ngày một câu chuyện #4

Con bạn tớ khoe về một trang kia. Nhật ký bỏ hút thuốc của một thằng cha dở hơi nào đó.
Nhưng ảnh viết hay.
Trang ấy 14 like ...

Chẳng biết ảnh còn muốn viết tiếp không?

Bạn tớ có một gou văn chương lạ lắm.
Được bạn tớ khen, cũng là một niềm vui, cũng là một thứ áp lực vô hình.

Con bạn tớ sẽ chả thèm đọc những bài vô hồn của những trang hàng ngàn like.
Nhưng nó thích đọc những trang có hồn, dù chỉ có 14 like.
Và bạn tớ, cũng muốn tớ viết một trang như vậy.

Nhưng, tớ không biết mình muốn một trang bạn tớ thích với 14 like hay một trang ngàn like nhưng con bạn tớ sẽ không thèm ngó tới hơn.

Mình luôn có một sự đấu tranh nội tâm giữa việc viết những thứ mình thích và chả mấy ai đọc, với viết thứ mọi thứ mọi người thích và họ có vẻ quan tâm hơn.

---
Thực ra mình có thể viết bất cứ lúc nào.

Mình có thể ngồi xuống và cứ thế để những con chữ tuôn chảy ra, như một con suối nhỏ giữa đại ngàn bao la.
Nhưng dạo này mình ít viết đi, bởi vì những yêu cầu cao từ chính bản thân mình và kỳ vọng từ những người bạn.

Nhưng mình luôn chỉ viết, khi mà mình có cảm xúc.
Mình muốn những con chữ của mình, cũng có hồn bên trong.

Thế nên, dù có thể viết bất cứ lúc nào, nhưng đó chỉ có thể là những câu văn vô hồn, những dòng văn vô thức và những đoạn văn vô tri.

Nhiều lúc mình thấy dỗi, dỗi với chính mình và dỗi với mọi người.

Tại sao trên mạng là nhan nhản những bài viết vô hồn như vậy, vẫn đầy người đọc ra.
Thậm chí họ chả đọc, họ thấy dài dài, rồi chỉ xem hình, cười nhạt, bấm nút thích, rồi lướt qua.

Tại sao tớ phải viết thật hay, thật tâm huyết, chỉ để vài người bạn yêu thích văn chương, đọc được.
Còn lại phần lớn mọi người, họ còn chả quan tâm.

Chả biết,
Nên trách mình vì chẳng viết nên những thứ ra hồn
Hay trách người vì chẳng trân trọng công sức của mình.

Dỗi tí thôi,
Nhưng tớ vẫn sẽ viết tiếp.


Mỗi ngày một câu chuyện  #3 Mình tranh thủ viết vài dòng, trước khi cơn buồn ngủ ập tới.  Thực ra giờ mình cũng đang vơi...
08/08/2023

Mỗi ngày một câu chuyện #3

Mình tranh thủ viết vài dòng, trước khi cơn buồn ngủ ập tới.
Thực ra giờ mình cũng đang vơi dần cảm xúc, nhưng vẫn còn một chút dư âm, vẫn muốn thả vài con chữ.

Mình dự định, sau khi viết xong bài thứ mười, thì mới quảng bá trên trang cá nhân của mình.
Tính ra lập ra cái trang này, mà mình chả bao giờ chia sẻ luôn ấy, kiểu ai hữu duyên thì tự tìm tới thôi.
Nên cái trang này, vắng lắm.

Những đứa thích viết như tớ, thường gặp thế lưỡng nan như vậy lắm.

Nhiều lúc chỉ muốn viết, chỉ vì muốn viết, chả quan tâm có ai thích, có ai đọc hay không. Miễn là được viết, vậy là vui rồi.
Nhưng lại có lúc, thấy bài viết mình bỏ ra bao nhiêu tâm huyết vào, chẳng mấy ai đọc, thì lại cũng buồn, cũng ngẩn ngơ.

---
Hôm nay, tự nhiên tớ nhớ Sài Gòn.

Sài Gòn, một thành phố hoa lệ, hoa cho người giàu và lệ cho người nghèo.
Sau tám năm ở đấy, chỉ để nhận ra, mình không phù hợp với thành phố này.
Nhưng ít nhiều, thì nơi đây vẫn lưu giữ biết bao kỷ niệm của tớ.

Tớ nhớ về những thứ, đã vĩnh viễn mất đi.

Liệu những chuyện đã xảy ra, vốn dĩ là số phận đã an bài, hay tại những suy nghĩ non dại của tuổi trẻ.
Liệu những thứ đã trôi qua, vốn dĩ là định mệnh đã sắp đặt, hay tại những quyết định ngây ngô khi chưa trưởng thành.

Tại sao, người ta chỉ thấy nuối tiếc về những kỷ niệm đã qua, khi những điều ấy, đã xa mãi xa.

Liệu cái nắm tay chặt ấy, liệu cái ôm ấm nồng ấy, liệu nụ hôn vội ấy, có ý nghĩa gì khi sau này, họ chỉ còn là những người xa lạ.

Những kỷ niệm, dần cuốn theo cơn gió, trôi theo cơn sóng biển, đi về phía chân trời.


Mỗi ngày một câu chuyện  #1 Tan ca, tớ lại đạp xe, loanh quanh trên những nẻo đường của Penang. Chẳng rõ tại sao, nhưng ...
02/08/2023

Mỗi ngày một câu chuyện #1

Tan ca, tớ lại đạp xe, loanh quanh trên những nẻo đường của Penang.
Chẳng rõ tại sao, nhưng tớ yêu chiếc đảo bé xíu này đến lạ.

Tớ thích đạp lang thang trên những con đường vắng về đêm.
Tớ yêu từng chiếc cây, luôn tỏa bóng mát cho những ngày hè.
Tớ yêu từng con hẻm, luôn chẳng bao giờ vắng tiếng cười nói.
Tớ yêu từng người dân, luôn làm cho chiếc đảo thêm tình người.

Tớ có một gắn kết mãnh liệt với hòn đảo này.

Em tớ hỏi, sao tớ lại yêu hòn đảo của mình như vậy. Thực tâm, tớ cũng chẳng rõ.
Chỉ là, mọi thứ hiện tại mà tớ có ở đây, đều vừa đủ với tớ, chẳng thiếu, cũng chẳng thừa.
Mọi thứ đều chạm ở mức cân bằng, để tớ thấy thanh thản và bình yên ở nơi này.

Một ngày nào đó, tớ rời xa nơi này, tớ sẽ nhớ hòn đảo của mình lắm.

Tớ không cho phép mình được sống trong vòng an toàn qua lâu.
Tớ còn trẻ, tớ còn phải liên tục bước tiếp, liên tục tiến về phía trước, nhưng đó không phải là đích đến duy nhất.
Tớ tận hưởng con đường của mình, tớ tận hưởng thời gian, khi mình còn ở đây, một cách vô tri, một cách ngây dại.

Nếu đã biết sẽ rời đi, cớ sao lại yêu đến như vậy?

Vì đó là cách tớ yêu. Tớ biết rồi sẽ rời xa. Tớ biết rồi sẽ kết thúc.
Nhưng đó mới chính là cuộc sống. Tớ phải trải qua hết những yêu ghét hờn giận, chỉ như vậy, tớ mới thấy mình đang thực sự sống.
Nên cho dù sẽ rời xa, nhưng tớ vẫn sẽ yêu hòn đảo của mình, với từng ngày tớ sống ở đây.

Nhưng tớ vẫn vui, vì tớ biết, trên con đường sắp tới, vẫn có một nơi mà tớ có thể trốn hết mọi thứ, để trở về.

Penang, tao sẽ nhớ mày lắm đó.


Mỗi ngày một câu chuyện  #2 Hôm nay nhóm của tớ tổ chức tiệc chia tay. Nói là tiệc, thực ra chỉ là một buổi karaoke, hát...
02/08/2023

Mỗi ngày một câu chuyện #2

Hôm nay nhóm của tớ tổ chức tiệc chia tay.

Nói là tiệc, thực ra chỉ là một buổi karaoke, hát đến khi đứa nào cũng tắt tiếng, kèm với chiếc bánh kem, chả quan tâm dành cho sinh nhật đứa nào.

Chả biết sao, lúc một mình đạp về sau buổi tiệc, thì tớ mới thấy buồn rười rượi.
Nỗi buồn đến với tớ hơi muộn nhỉ.
Vậy cũng tốt, tớ cũng không muốn bạn mình thấy mình buồn quá nhiều.

Thực ra, tớ cũng không quá thân với nhóm.
Nhưng tớ vẫn buồn khi chia xa.
Buồn như hồi tớ tốt nghiệp cấp ba, hay hồi tốt nghiệp đại học ấy.

Có lẽ khi ai đó ra đi, thì người buồn nhất là những người ở lại.
Những người phải chọn đi tiếp con đường không có những đồng đội cũ bên cạnh.
Những người phải chọn bước tiếp hành trình với bóng dáng của những người bạn cũ.

Dòng thời gian trôi qua thật nhanh, và cũng thật tàn nhẫn.
Dù biết đó là cách cuộc sống vận hành, nhưng có cần phải nhanh đến như vậy, có cần phải khốc liệt đến như vậy không cơ chứ.

Bởi vì có khởi đầu, nên sẽ có kết thúc.
Chúng ta luôn muốn muốn mọi thứ quan trọng được giữ nguyên, đừng thay đổi.
Chúng ta muốn tóc ba đừng bạc, muốn trán mẹ bớt nếp nhăn, muốn chú chó cưng mãi sống cùng mình.
Nhưng đó chỉ là muốn.

Vì thế, hãy sống hết mình cho hiện tại.
Để cho những cái kết, luôn đẹp nhất.


Mỗi ngày một câu chuyện  #0 Lâu rồi tớ chẳng lên bài. Cũng không hẳn vì bận, cũng không hẳn vì nhạt, mà chỉ đơn giản, tớ...
30/07/2023

Mỗi ngày một câu chuyện #0

Lâu rồi tớ chẳng lên bài. Cũng không hẳn vì bận, cũng không hẳn vì nhạt, mà chỉ đơn giản, tớ lười.
Và còn một điều nữa, là vì áp lực phải viết ra một cái gì đó thật hay, thật ý nghĩa. Nên những bài viết cứ ít dần, ít dần và mất hẳn.

Cho nên, từ hôm nay, tớ sẽ chăm viết hơn, chỉ mong các cậu không quá kỳ vọng cao vào từng bài nữa nhé.
Bởi có thể, mỗi bài viết, đơn giản chỉ là từng suy nghĩ vẩn vơ của tớ, hay là một cảm xúc nào đó chợt đó trong lòng.

Tớ thích được thả mình vào những con chữ, trôi theo dòng cảm xúc dạt dào.

Thực ra thì mỗi ngày, tớ đều viết. Nhưng tớ không viết bài, mà tớ viết nhật ký.
Tức là tớ viết cho chính mình trước ấy.

Tớ luôn cảm thấy may mắn, vì mình có khả năng thể hiện được những suy nghĩ và xúc cảm bằng một ngôn ngữ nào đó, và ngôn ngữ của tớ là viết.
Và tớ cũng luôn ngưỡng mộ những người bạn khác, với khả năng thể hiện bằng những ngôn ngữ khác, như là khả năng vẽ, khả năng hát hay khả năng nhảy chẳng hạn.

Tớ luôn cần được viết.
Trong đầu tớ luôn là hằng hà những suy nghĩ vẩn vơ, không đầu cũng không đuôi, không trên cũng không dưới, không có một trật tự gì cả.
Và nhờ viết, tớ như được trút ra rất nhiều những nghĩ suy ấy, sắp xếp ngăn ngắp vào từng câu, từng đoạn riêng. Và cứ thế, là một bài viết ngay ngắn lại ra đời.

Thế nhé, sắp tới sẽ là hàng loạt bài viết, tớ viết cho chính tớ, viết cho gia đình, viết cho bè bạn, viết cho người thương, viết về tất cả mọi người.


Mưa bay Một chiều chủ nhật. Có cơn gió thổi mạnh. Những chú chim bay tan tác. Penang mưa. Mây bay đen bầu trời. Vài giọt...
23/04/2023

Mưa bay

Một chiều chủ nhật.
Có cơn gió thổi mạnh.
Những chú chim bay tan tác.

Penang mưa.
Mây bay đen bầu trời.
Vài giọt nước đọng trên cửa sổ.

Mưa chợt tạnh, như cách nó chợt đến.
Mọi thứ trở nên trầm lắng hơn hẳn.
Xe cộ bớt vồn vã, chú mèo thơ thẩn bước ngang qua.

Khi mình cảm thấy nơi nào bình yên, thời gian ở đấy trôi qua thật nhanh.
Thoáng chốc đã tám tháng trôi qua, cứ ngỡ chỉ như một cái chớp mắt.
Mình đưa mắt nhìn về xa xăm, về phía biển mênh mông, hay về phố thị xa hoa.

Thương.
Cũng có tương tư ai đó.
Một chút.

Thành phố dễ mến.
Làm cho con người ta cũng dễ chịu.
Hay những con người dễ chịu làm cho thành phố dễ mến.

Chắc ngày nào đó, mình xa Penang.
Mình sẽ nhớ thành phố này lắm.
Một chốn bình yên của mình.

Mình sắp về quê ... nhưng cũng không muốn về Mình đã xa nhà được hơn nửa năm rồi. Vé đã đặt xong, chỉ việc ngày mai mình...
25/02/2023

Mình sắp về quê ... nhưng cũng không muốn về

Mình đã xa nhà được hơn nửa năm rồi. Vé đã đặt xong, chỉ việc ngày mai mình lên máy bay, thì sẽ trở lại được Việt Nam, gặp lại gia đình và bạn bè. Thế nhưng, mình vẫn cảm thấy chưa thực sự sẵn sàng.

Để hiểu được tại sao mình lại có những suy nghĩ lạ kỳ như vậy, thì phải trở lại một chút về quá khứ.

Từ thời học Đại học đến lúc đi làm ở Sài Gòn, mẹ luôn dặn mình phải tiết kiệm, khi nào thật sự cần thì mới về quê.
Có những lần mình tranh thủ sắp xếp thời gian nghỉ để về, thì mẹ lại bảo "Về làm gì vậy cu em. Con về vài bữa lại đi, mẹ lại nhớ nữa."
Dù biết, mẹ thương mình, nên mẹ mới nói vậy thôi. Nhưng vô tình, mẹ lại tạo thói quen xấu cho cả hai anh em mình, là chỉ khi nào, thực sự cần, thì tụi mình mới về thôi.

Mình muốn gọi cho mẹ thường xuyên. Nhưng mẹ chỉ muốn hai anh em mình gọi vào cuối tuần mà thôi. Mẹ sợ, trong tuần, anh em mình nhiều việc, gọi cho mẹ sẽ ảnh hưởng tới công việc cá nhân.
Nhưng mà mẹ ai, làm gì có việc gì quan trọng hơn gia đình cơ chứ. Để rồi, hai anh em mình, lại có thói quen xấu, là chờ cuối tuần mẹ gọi thì mới nghe máy mà thôi.

Lần này, mình về quê. Mình thử gọi về cho ba mẹ.

Ba mình bảo "Thanh niên gì mới đi có nửa năm mà đã về rồi"
Mẹ mình bảo "Con cứ ở từ từ về chứ về chi tốn kém lắm con"

Nếu không phải mình đã đặt chiếc vé này từ đầu năm, giờ dù muốn hay không vẫn phải về, vì chả thể trả được vé.
Thỉnh thoảng, mình vào thử đổi trả vé, nhưng quá đắt, đành ngậm ngùi, thôi thì xem như một chuyến du lịch vậy.

Tết vừa rồi, mình không về. Chả biết do mình đã lớn rồi, hay do quê hương đổi thay, mà mình không còn cảm nhận được không khí Tết nữa.
Thế nên, thay vì về ngay dịp Tết, tốn kém, thì mình chọn về sau Tết. Và để rồi, tới thời điểm hiện tại, thì mình còn chẳng biết tại sao mình phải về.

Chả biết, có ai sắp được về quê hương thăm gia đình, lại buồn như mình hông nữa.

Chuyện nhỏ ấy màHôm nay, Sài Gòn vẫn kẹt xe như mọi ngày. Mình dừng đèn đỏ ở ngã tư trên đường Tôn Đức Thắng, có vẻ ai c...
25/06/2022

Chuyện nhỏ ấy mà

Hôm nay, Sài Gòn vẫn kẹt xe như mọi ngày. Mình dừng đèn đỏ ở ngã tư trên đường Tôn Đức Thắng, có vẻ ai cũng mệt mỏi sau một ngày dài, gương mặt ai cũng trở nên khô cằn và héo mòn. Ai cũng dành đường để vội về đến nhà, chẳng ai chịu nhường ai.

Một chiếc xe buýt đang muốn qua đường, hú còi inh ỏi với hai chiếc xe máy đang cản đường. Anh xe ôm thì có vẻ khá nóng tính, nhất quyết không lùi xe lại, còn muốn ăn thua đủ với bác tài xe buýt. Còn con bé đi xe bên cạnh thì loay hoay lùi xe lại đến mức ngã cả xe. Mọi người chỉ nhìn, và đó không phải việc của họ.

Mình vứt chiếc xe đạp lên vỉa hè, vội ra đỡ xe dậy, và động viên con bé đang khá hoảng vì đằng sau là hàng dài xe đang chờ. Con bé cảm ơn rối rít, nhưng mình bảo hông có gì, đi nhanh đi hàng xe phía sau còn đợi. Rồi mình lại tiếp tục đạp con xe lóc cóc về nhà.

Mình trở nên "rảnh hơi" vậy, thích lo chuyện bao đồng vậy, thì trên các hành trình trước đây, mình đã được giúp đỡ bởi những con người xa lạ rất nhiều lần rồi.

Còn nhớ lần mình bị xì lốp xe ở giữa rừng thông trăm tuổi Biển Hồ, cung đường này thì đẹp nhưng dắt xe bộ thì chẳng vui lắm. Trời thì nắng, nhìn quanh chẳng có chỗ nào sửa xe. Đang méo mặt thì có anh giao hàng đi ngang, anh bảo mình cứ ngồi lên xe, rồi anh đẩy đi cho. Và chỉ một loáng, anh đã đẩy mình tới chỗ sửa xe ở ngôi làng kế bên. Mình chưa kịp cảm ơn thì anh đã vội chạy đi, chỉ vẫy tay phía sau tạm biệt.

Còn nhớ lần mình ghé Mai Châu, đang mốc mồm vì lần đầu ra Tây Bắc mà chẳng quen biết ai, chẳng có chỗ tá túc. Thì bỗng đâu có ông anh thấy vẻ mặt ất ơ của mình, hỏi thăm một hồi rồi dắt mình về nhà tá túc. Thế là mình được ăn chơi mấy hôm ở Mai Châu với sự tiếp đón nhiệt tình của em trai anh ấy.

Còn nhớ lần mình đi phượt một mình về quê trong đêm, đang có chút hoang mang vì đường không một bóng người và không một bóng đèn. Khi thấy hai anh bạn cũng đang xé gió thì mình bật đèn làm kí hiệu ghép đoàn. Bên kia cũng dơ tay ra hiệu cứ đi theo đi, nên con đường khuya không một bóng người trở nên bớt cô đơn. Rồi vì khuya quá, nên ông anh này điện cho một người bạn ở Phan Thiết, thế là tối ấy mình lại tá túc ở một nhà người bạn mới, cùng với những người bạn mới khác.

Thế đấy, cuộc sống này là một chuỗi cho đi và nhận lại mà. Cứ cho đi, rồi ta sẽ được nhận lại, bởi một ai đó ta chưa hề nghĩ tới và vào một dịp ta cũng chẳng biết trước.


24/06/2022

Chuyện bà hàng xóm "thích chơi rap" nhà mình

Mình ở trọ xóm phố này cũng lâu, nên đôi lúc còn nhầm tưởng mình dân ở đây luôn. Cũng như bao xóm phố khác, cũng có đủ thành phần xã hội, từ anh quản lý cấp cao đến anh công nhân phụ hồ, và dĩ nhiên không thể thiếu, bà hàng xóm.

Bà hàng xóm của mình, quê ở Hải Dương, bà cao một cách khác lạ và đặc biệt bà nói mình hổng nghe gì hết trơn. Mới đầu, mình cứ tưởng mình không nghe sỏi giọng Bắc của bà, nhưng đến khi thấy mọi người trong xóm đều không nghe được bà nói gì, thì mình mới biết bà nói khó nghe.

Quê mình nổi tiếng nói nhanh rồi mà vẫn chào thua trước mấy ver rap của bà, bà bắn rap nhanh đến mức mấy thí sinh Rap Việt không có tuổi trước bà. Mỗi lần bà nói, mình cảm tưởng như nghe listening bằng chiếc băng cassette đã cũ của trường với tiếng được tiếng mất, thỉnh thoảng còn bị xước đĩa chả nghe gì.

Thế nhưng, mình vẫn hay qua "nói chuyện" với bà, bởi ngoài mình ra, chả mấy ai kiên nhẫn ngồi dịch ra bà nói gì. Mình hay ngồi yên để bà kể đủ thứ chuyện, mà mình chỉ có thể đoán được chủ đề thôi. Thỉnh thoảng bà bảo đúng hông, mình liền dạ đúng rồi, và bà lại kể tiếp.

Đợt mình bị rách quần thể dục, chuẩn bị đi đạp xe Tân Biên rồi mà mặc quần rách thì ai xem. Mình qua mượn đồ nghề của bà:

- Nhà bà có kim chỉ hông cho con mượn với?
- *bà nói một tràn gì đấy*
- Kim chỉ á bà. Kim chỉ để may quần áo á.
- *bà nói cái gì đó vẫn không rõ*
- Dạ, chắc thôi.

Mình định về thì bà mới nói với lại:
- Mang quần đây bà may lại cho.

Thế là mình lon ton chạy về lấy quần. Rồi ngồi xem bà may lại cái quần rách giống như hồi nhỏ mình vẫn hay ngồi ngoan ngoãn nhìn bà ngoại vá lại mấy cái quần thủng đít của mình.

Bà lại nói những chuyện gì đó mình không nghe rõ. Nhưng mình vẫn cười, một tuổi thơ lại tràn về.


Sớm. Mặt trời còn chưa ló dạng. Màn đêm còn phủ vạn vật. Mình đứng thu lu ở một góc đường huyện miền núi Quảng Nam, tự h...
23/06/2022

Sớm. Mặt trời còn chưa ló dạng. Màn đêm còn phủ vạn vật. Mình đứng thu lu ở một góc đường huyện miền núi Quảng Nam, tự hỏi mình đang làm cái quái gì với cuộc đời mình thế nhỉ.

Mình thử tìm một quán cafe cóc ven đường, quả thực 5h sáng thì hơi khó tìm thiệt. Mình thấy một quán nhậu mở cửa sớm, chắc không ai nhậu vào giờ này đâu, nên mình vào, thử xin cốc cafe. Nếu không có, thì mình có thể xin chai bia, uống sớm cho mát họng cũng được.

Chú chủ quán cho mình một cốc cafe phin. Đã lâu rồi mình chưa thấy vật này. Cuộc sống xô bồ ở Sài Gòn, làm mình đã quen với những gói cafe trút lẹ vô ly, uống nhanh còn tỉnh táo đi làm. Từng giọt cafe rơi xuống, đen ngòm, mặn chát, như cuộc sống của mình dạo này vậy.

- Con làm gì ở đây vậy?
- Dạ con ghé nhà bạn chơi mấy bữa thôi ạ. Giờ con ngồi chờ xe khách tới đón.
- Cứ ngồi uống đi, lát chú chở ra bến xe cho.
- Dạ, được vậy thì còn gì bằng ạ.

Tôi cười cảm ơn vì lòng hiếu khách của một người chú xa lạ ở huyện Đại Lộc.

Trời đã bắt đầu sáng, đã có lác đác những chú bác trong xóm ghé quán để úp ly cafe như tôi. Tôi đang tranh thủ viết nhật ký hành trình, phải vội ghi lại, chứ trí nhớ siêu hạng lúc nhớ lúc quên của tôi, để lâu thì chỉ còn cái nịt. Cô chủ, vợ của chú lúc nãy, thấy tôi ngồi ngơ ngơ nên hỏi thăm:

- Con cũng đi Sài Gòn phải hông. Mai cô cũng đi nè. Hay mai con đi với cô luôn.
- Dạ con đặt vé rồi ạ. Sài Gòn giờ dịch lắm cô ơi, cô vô đó hổng ổn đâu.
- Lo gì con, ở quê giờ cũng toang rồi. Cô vô Sài Gòn chơi mấy hôm.
- Dạ, con cũng phải vô Sài Gòn làm chứ hông con ở quê mình chơi thêm rồi.

Đại Lộc, một huyện truyền thống cách mạng, với những con người đôn hậu như vậy đó.


Trống rỗng Có những ngày, ta trở về sau một ngày làm việc dài, cảm thấy chẳng còn chút năng lượng nào cả. Nhưng khi tới ...
22/06/2022

Trống rỗng

Có những ngày, ta trở về sau một ngày làm việc dài, cảm thấy chẳng còn chút năng lượng nào cả. Nhưng khi tới nhà, ta chỉ biết nằm dài trên giường, nhìn lên trần nhà, tự hỏi công việc ấy có thực sự quan trọng với ta hay không.

Có những ngày, ta trở về sau một buổi gặp gỡ bạn bè thật vui, cảm thấy cuộc đời thật đầy. Nhưng khi tới nhà, ta lại chẳng biết điều gì là thực sự quan trọng và ý nghĩa với mình nữa, mọi thứ dường như đều vô nghĩa.

Có những ngày, ta trở về sau một chuyến đi dài thật ý nghĩa, cảm thấy đã tìm lại được chính mình. Nhưng khi tới nhà, ta lại tự hỏi liệu đâu mới là con đường dành cho mình, liệu mình có đi sai hướng hay không.

Chắc ai cũng ít nhiều trải qua những ngày như vậy như mình nhỉ. Những lúc ấy, mình như trở thành một kẻ vô cảm, vô tri và vô vị trước thế gian này. Giữa mình và ngọn cỏ ven đường, liệu ai mới vô hồn và trống rỗng hơn. Một kẻ dễ buồn trước cái buồn của thế gian, nhưng có vẻ mặt của một kẻ bất cần đời như mình, cũng có những lúc như vậy đấy.

Rồi mình không nghĩ gì nữa, mình quyết định ra ngoài một mình. Mình đạp xe thật nhanh trên con đường thành phố về đêm, cảnh vật hai bên đường dường như tan biến theo làn gió. Mình nghe những bản nhạc từ sôi động đến trữ tình, từ đồng quê đến hiện đại. Và rồi dần dần, những xúc cảm từ đâu lại trở về nơi mình, mình lại cảm nhận được yêu ghét hờn giận.

Sự trống rỗng, có lẽ không tệ quá như ta nghĩ. Đó chỉ là một tín hiệu, để mách bảo ta rằng, ta đã để lạc mất những điều quan trọng đối với mình.


Đôi kính râm cho tâm hồn Thỉnh thoảng mình phải có việc phải ra ngoài đường vào ban ngày. Nói hổng phải khen chứ Sài Gòn...
21/06/2022

Đôi kính râm cho tâm hồn

Thỉnh thoảng mình phải có việc phải ra ngoài đường vào ban ngày. Nói hổng phải khen chứ Sài Gòn mình nóng như cái lò thiệt. Mỗi lúc ấy, mình lại dùng lá bài cứu mạng, chiếc kính râm nhét trong cốp xe. Vừa ra đường nắng nóng khó ở, thế mà mang cặp kính này vào, tự nhiên thấy nắng dịu hẳn đi, vạn vật trở nên hiền hòa, thanh bình đến lạ.

Mình chợt nghĩ, giá như cuộc đời này, cũng có cặp kính râm để làm cho cuộc sống bớt khó khăn, bớt khắc nghiệt, dù chỉ trong suy nghĩ, thì vui biết mấy nhỉ. Khi ấy, mỗi lần cuộc đời lại đem những thử thách tới, thì thay vì cảm thấy hoang mang sợ hãi, mình lại vui vẻ đón nhận và vượt qua. Và rồi, mình chợt nhận ra, có cặp kính ấy thật.

Đó là sự lạc quan đó các cậu ạ. Đây là cặp kính khá đông các bạn mang sẵn rồi, kiểu như cận từ bé nên đeo hoài, thấy quen với điều đó. Để rồi các bạn phàn nàn về những người bạn không đeo kính khác của mình "Mày làm gì mà tiêu cực quá vậy. Mày không thể sống tích cực được hơn sao."

Nhưng biết đâu, những người tiêu cực, mới là những người sáng mắt thực sự, mới nhìn thấy rõ được sự trần trụi của cuộc sống này. Cuộc sống này vốn làm gì có ý nghĩa cơ chứ, vốn chỉ do chúng ta tự tạo ra ý nghĩa. Cuộc sống này vốn làm gì có tình thương cơ chứ, vốn chỉ do chúng ta tạo ra tình thương. Cuộc sống này vốn chẳng hề tồn tại, vốn chỉ là do chúng ta tạo nên mà thôi.

Nhưng nếu cứ nhìn đời một cách trần trụi như vậy mãi, thì thật khó để tồn tại được. Đôi lúc họ cũng cần một ai đó tới nắm bàn tay và bảo họ "Tớ chẳng quan tâm cuộc sống này có ý nghĩa hay không, nhưng hãy cùng tớ viết nên câu chuyện riêng của chúng ta nhé". Đôi lúc họ chỉ cần một cái vỗ vai và câu nói "Ở cái xã hội này, làm gì có ai cho không ai cái gì chứ. Nhưng thôi, tối nay đi nhậu đi, tao bao"

Còn riêng bản thân, thì mình đang chuẩn bị cho mình một chiếc kính râm tích cực như vậy. Chắc bạn nào tinh ý thì nhận ra mình vốn chẳng phải là đứa tích cực thực sự rồi, chỉ là tớ không muốn đem sự tiêu cực lên đây, than khổ cho ai xem cơ chứ. Mình hay cười cợt với mọi thứ, mình châm biếm tất cả, từ cụ già đến em bé, từ bạn bè đến người quen, và dĩ nhiên là ngay cả mình nữa.

Vậy nên ai đã có kính râm lạc quan rồi, thỉnh thoảng cũng cho bạn bè của mình mượn tí nhé =))

P/s: nếu học sinh cũng được trang bị những đôi kính lạc quan thì chắc đã không có hai vụ học sinh chọn cách kết thúc cuộc đời gần đây.


Hôm trước tui đi chợ, nói đi chợ vậy thôi chứ thực ra là ghé quán rau đầu ngõ, chứ chợ ở xa lắm, cách mấy trăm mét nữa l...
20/06/2022

Hôm trước tui đi chợ, nói đi chợ vậy thôi chứ thực ra là ghé quán rau đầu ngõ, chứ chợ ở xa lắm, cách mấy trăm mét nữa lận. Tui gặp một gương mặt lạ lẫm đang bán ở đây.

- Ủa chị gái hồi xưa bán ở đây đi đâu rồi ạ.
- Bả chuyển qua đường số 4 bán rồi, bả nhường lại chỗ này cho chị. Bả là chị họ của chị mà.
- Chị ấy bán lâu quá nên em cứ tưởng nhà này của chị ấy luôn chứ.
- Tiền đâu mà mua đất trên này em. Bả cũng ráng bán để dư dã về quê sống thôi.

Tui đang đứng chờ chị mới này gọt vỏ thơm thoăn thoắt, rồi nghĩ một hồi nên chọn rau cải gì, chủ yếu rau nào nấu nhanh gọn thôi.

- Có thằng cu hay qua đây mua hộ mẹ nó, mà lần nào mua cũng lộn. Bảo đi mua hành thì lại mua ớt, bảo đi mua rau cải thì mua rau ngót. Nên bữa nào nó cũng chạy lại đổi hết ráo.
- Thằng cu này vui chị nhỉ.

Tui giả bộ cười thằng cu ấy, chứ thực ra hồi bé tui y hệt. Mẹ hay sai đi chợ hộ, mình lẩm bẩm một hồi trên đường đi, đến khi mấy cô bán trong chợ hỏi tui mua gì, thì tui chỉ biết cười vì chịu, không rõ lúc này mẹ bảo mua món này hay món kia ta.

Nhưng bù lại, tui quan sát và suy luận khá ổn, nên cũng đoán ra được nên mua gì. Kiểu hôm qua ăn canh bí rồi, thì chắc hôm nay mua quả bầu rồi chứ hông phải bí đâu. Kiểu sáng nay thấy ba làm con gà, chắc mẹ sai đi mua hành, chứ mua tỏi về làm gì.

Còn nếu mà hôm nào mua nhầm về thiệt, thì bảo ở chợ hết bán rồi, tui mua cái này về tạm. Mẹ tui biết tỏng, nhưng chỉ cười trừ với thằng con.


Miễn mình vui, vậy là được. Bọn mình dừng lại ven kênh Nhiêu Lộc sau khi đạp xe vài vòng thành phố, con bạn mình mở khẩu...
19/06/2022

Miễn mình vui, vậy là được.

Bọn mình dừng lại ven kênh Nhiêu Lộc sau khi đạp xe vài vòng thành phố, con bạn mình mở khẩu trang và bảo:
- Nếu được thì bọn mày hạn chế xài khẩu trang y tế nhé, chuyển sang dùng khẩu trang vải như tao nè. Mỗi ngày không biết bao nhiêu khẩu trang y tế bị vứt ra đường rồi.
- Tại bọn mày xài một lần vứt chứ tao toàn để quên trong túi áo, giặt xong áo rồi tao lại có khẩu trang mới :3
- Hông ai chơi dơ giống mày vậy đâu Thi à =))
- Nhưng giờ mình mày xài khẩu trang vải, nhưng tất cả mọi người đều xài khẩu trang y tế, thì lượng rác vẫn như vậy thôi mà.
- Nhưng tao thấy vui khi xài khẩu trang vải là được.

Câu trả lời vu vơ của con bạn làm mình vỡ lẽ ra nhiều điều. Đây là khúc mắc khá lâu của mình khi nghĩ về những chuyện mang tính vĩ mô như vậy. Tại sao mình lại phải làm khác, trong khi mọi người đều làm như vậy. Câu trả lời vốn đơn giản mà, miễn mình vui là được.

Khi mình đi trồng rừng cùng tổ chức GAIA ở vườn quốc gia, mình khá nhiều lần đau đáu về chuyện này. Phải bảo tồn rừng thế nào đây, trong khi mọi người thích chặt phá cây hơn là trồng cây. Phải bảo tồn rừng thế nào đây, trong khi mọi người chỉ thích trồng những cây ngắn ngày dễ sinh lợi hơn là những cây rừng lâu năm. Nhưng miễn mình vui khi trồng cây, vậy là được.

Khi mình đi nhặt rác ở mũi Nghinh Phong cùng nhóm các bạn trẻ Vũng Tàu, mình thấy lo lắng vì khi tụi mình dọn xong đợt này, thì lại có nhiều người vứt bậy ở nơi này, làm nơi này trở nên đầy rác trở lại. Vậy việc dọn rác hôm nay có ý nghĩa gì đây? Nhưng miễn mình vui khi nơi này trở nên sạch rác, vậy là được.

Khi mình đi phát quà cùng hội Đạp xe xuyên việt ở Tân Biên, mình khá lo vì sau khi đoàn mình đi, cuộc sống của các em sẽ đi đâu về đâu đây. Rồi còn những đứa trẻ khó khăn ở khắp nơi, ai sẽ giúp các em đây. Nhưng miễn mình thấy vui khi giúp được các em một phần, vậy là được.

Có thể những giúp đỡ và đóng góp của chúng ta với ai đó, với một vấn đề nào đó, chỉ như một hạt muối bỏ bể. Nhưng nếu những việc làm nhỏ bé ấy, tình cờ lay động được những người bạn của mình, rồi những người bạn của mình, lại lay động được những người bạn của họ, thì có thể, thế giới này sẽ tốt hơn một chút.

Còn nếu chúng ta chẳng thể lay động được ai, thì ít nhất, ta vui khi làm được một việc tốt, vậy là được =))


Mình thích những cuốn sách cũ. Hôm trước, mình đặt mua một cuốn sách từ tiệm sách cũ của một người em. Con bé tiện đường...
19/06/2022

Mình thích những cuốn sách cũ.

Hôm trước, mình đặt mua một cuốn sách từ tiệm sách cũ của một người em. Con bé tiện đường nên mang cuốn 451 Độ F tới tận nhà mình luôn.
Cuốn sách được đựng trong một chiếc túi giấy dễ thương, bên trong là những lời nhắn gửi kèm một chiếc kẹp sách giấy nhỏ nhắn.

Thế mới bảo, những chủ tiệm sách cũ như bé em mình, chỉ bán vì đam mê thôi, vì muốn lan truyền văn hóa đọc sách, chứ vầy sao lời nổi.
Đối với mình, những người trao nhau những cuốn sách hay, dù không biết rõ họ là ai, thì mình vẫn tin họ là người tốt.

Mặc dù là sách cũ, nhưng cuốn này được giữ gìn cẩn thận bởi chủ nhân trước, bìa còn được bọc cẩn thận, chắc là một người quý sách.
Mình mở ra, hít một hơi thật sâu. Mùi sách cũ, một thứ mùi gây thương nhớ, như mùi của kỷ niệm vậy.

Mình không hề ngại các cuốn sách cũ, thậm chí có phần ưu ái hơn. Một thói quen hơi ngược của mình, là mình không hề có ưu tiên giữ gìn sách.
Mình thích được gạch chân, ghi chú những lưu ý của mình vào trong cuốn sách. Chưa kể mình cũng hay mang sách đi ra đường, thậm chí là đi chơi xa, nên sách của mình, luôn nhìn khá cũ, dù mình mua trước đó không lâu.

Đó là lý do, mình ít khi cho ai mượn sách. Bởi, trong những cuốn sách của mình, là quá nhiều tâm tư suy nghĩ của mình trong đó, tựa như một cuốn nhật ký vậy.
Và nếu buộc phải chia tay một cuốn sách, mình thường sẽ mang cho bạn của mình, một ai đó mình quý, hơn là bán đi, cho một ai đó xa lạ.

Thực ra thì, mình cũng không mua quá nhiều sách. Mình chỉ mua những cuốn, mà mình thực sự thích, một cuốn mà mình nghĩ, mình sẽ muốn đọc lại sau khi đọc xong.
Với những cuốn sách chỉ có giá trị một lần đọc, thì thường mình sẽ mượn của bạn mình, hay tìm bản điện tử hoặc sách nói của cuốn ấy.
Bởi vậy, cuốn nào nằm trên giá sách của mình, đều là những cuốn đáng được giữ lại.

Thế nên, nếu thích những cuốn sách mới, hãy vào nhà sách. Còn thích những cuốn sách cũ, hãy ghé tủ sách của tớ.


Address

Phường Thảo Điền, Quận 2
Ho Chi Minh City

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Mấy chuyện vụn vặt posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Mấy chuyện vụn vặt:

Share

Category

Nearby media companies


Other Magazines in Ho Chi Minh City

Show All