Gõ lách cách

Gõ lách cách Tự do tui muốn không phải là một con đường dài mà là trái tim không biết sợ hãi

nói cậu nghe tớ buồnnhưng chẳng hiểu vì saomiệng thì cười tươi ấynhưng lòng nhoi nhói đaunói câu nghe tớ chánchả biết ph...
10/04/2023

nói cậu nghe tớ buồn
nhưng chẳng hiểu vì sao
miệng thì cười tươi ấy
nhưng lòng nhoi nhói đau

nói câu nghe tớ chán
chả biết phải làm gì
mỗi ngày đều bước đi
hoài chưa thấy đích đến

câu ơi tớ muốn khóc
to thật to, thật to
nhưng lại thôi, vì lo
cho mình là yếu đuối

cậu ơi tớ muốn dựa
ai đó một chút thôi
chẳng cần phải mãnh mẽ
tươi cười để ai coi

cậu ơi, ôm tớ nhé
lặng yên thế này thôi
đừng an ủi bằng lời
vậy thôi là đủ rồi.
-----
nếu có một ngày bạn thấy thật buồn chán, tẻ nhạt, tủi thân mình mong bạn có thể dũng cảm khóc lớn, cũng mong cạnh bạn có người để tựa vào trong thinh lặng. Chẳng cần một lời ủi an nào chỉ cần ở đấy để cùng bạn đối mặt với những phút yếu lòng.

Ế nè, cây kem chuốiĂn đi cho hết đuốiNhận đi, ngồi kế tuiHai đứa vậy mới vuiCòn nè, kem dưa hấuMát lạnh, ăn quên sầuKệ m...
23/03/2023

Ế nè, cây kem chuối
Ăn đi cho hết đuối
Nhận đi, ngồi kế tui
Hai đứa vậy mới vui

Còn nè, kem dưa hấu
Mát lạnh, ăn quên sầu
Kệ mấy chuyện hông đâu
Nghĩ lắm lại nhức đầu

Chời chời que kem chanh
Chảy rồi, ăn nhanh nhanh
Mưa nào rồi cũng tạnh
Nhìn kia, trời trong xanh.

Tặng cậu nè chọn điBông hoa hay viên kẹoBút mực hay viết chìCho hết ó lấy i =)))À còn cả tớ nữaVới cậu, luôn cho "free"-...
20/03/2023

Tặng cậu nè chọn đi
Bông hoa hay viên kẹo
Bút mực hay viết chì
Cho hết ó lấy i =)))
À còn cả tớ nữa
Với cậu, luôn cho "free"
-----
Cậu biết hôm này là ngày gì hem?
Là 20/03 ó
Là ngày quốc tế hạnh phúc.
Mong hôm nay cậu sẽ cười tươi.

Tụi mình sẽ luôn có bà, có mẹ, có chị và cả em của riêng mình. Tụi mình rồi cũng sẽ là em, là chị, là mẹ, là bà của ai đ...
07/03/2023

Tụi mình sẽ luôn có bà, có mẹ, có chị và cả em của riêng mình.
Tụi mình rồi cũng sẽ là em, là chị, là mẹ, là bà của ai đó.
Mong bà, mong mẹ, mong chị, mong em của tui và của bạn sẽ nhận được những lời yêu thương từ tui và từ bạn nha

thật ra tớ chẳng ngốctự biết chăm sóc mìnhlắp bóng đèn hay sửađồ trong nhà linh kinhtớ cũng biết thương mìnhchả hôm nào ...
05/03/2023

thật ra tớ chẳng ngốc
tự biết chăm sóc mình
lắp bóng đèn hay sửa
đồ trong nhà linh kinh

tớ cũng biết thương mình
chả hôm nào bỏ bữa
cũng chẳng hay dầm mưa
để đêm về phải ốm

tự nhiên bị cậu tóm
mất trái tim thông minh
thế nên bất thình lình
tớ lăn đùng ra ngốc

thích giả vờ lười học
chẳng nhớ bài trước sau
thường hậu đậu, té đau
chọc ghẹo cho cậu cáu

hông có lừa gì đâu
chỉ là tớ thích cậu
vì tớ mà đau đầu =)))
----

Thất bại làNăm lớp 6 kiểm tra Văn, ngồi hí hoáy viết. 45 phút trôi qua, 2 trang giấy nhưng vẫn chưa đi đến kết bài. Cái ...
04/12/2022

Thất bại là
Năm lớp 6 kiểm tra Văn, ngồi hí hoáy viết. 45 phút trôi qua, 2 trang giấy nhưng vẫn chưa đi đến kết bài. Cái kết viết vội, tui là người cuối cùng trong lớp nộp bài, hai con mắt đỏ hoe vì mít ướt. Bài văn khi ấy phát ra điểm chẳng thấp, nhưng nội dung chẳng trọn vẹn như tui mong chờ.

Là hồi học cấp 3, trồng cây si mấy năm trời bạn lớp trưởng, đến cuối cùng hai đứa thành bạn thân. Hồi ấy đã nghĩ chỉ cần dám bày tỏ đã là thành công rồi, cách nghĩ để tự an ủi bản thân á. Mà thời đó còn dại lắm, cứ tưởng cả lớp chỉ nhóm bạn chơi thân với mình biết ai dè ai cũng biết. Hồi ấy cứ tưởng bạn hổng biết, sau này mới biết bạn chuyện gì cũng biết. ( có thích lại mình là hổng biết thôi)

Là lúc em Phèn sinh lứa đầu tiên vào mùa dịch. Đám nhỏ sinh mổ còi cõm còn Phèn thì chẳng biết chăm con. Qua hết mùa bị nấm, bốn đứa còn hai qua hết mùa bị nấm. Đến đợt Sài Gòn mở cửa còn lại mỗi mình Phèn.

Là hồi Year End Party năm rồi,năm đầu tiên làm ở công ty. Cũng là năm tui nhận được bằng khen trong những cái gật đầu của rất nhiều bạn đồng nghiệp. Vậy thì có gì thất bại đêm ấy. Là bởi cuộn film chụp cả team bị lỗi, chẳng rửa được tấm nào. m bản tui vẫn giữ đây chỉ là bên trong chẳng còn nội dung gì.

Thất bại của tui chẳng phải là vì không có được một người nào đó, bị trượt mấy một thành tích nào hay phải ngậm ngùi từ bỏ những ước mơ. Những thất bại của tui be bé, nó trong những thứ đơn giản mỗi ngày. Và thất bại của tui là do tui định nghĩa.

Nhà trị liệu tâm lý học Virginia Satir đã có câu nói rất nổi tiếng rằng: “Mỗi ngày, chúng ta cần có 4 cái ôm để tồn tại,...
25/11/2022

Nhà trị liệu tâm lý học Virginia Satir đã có câu nói rất nổi tiếng rằng: “Mỗi ngày, chúng ta cần có 4 cái ôm để tồn tại, 8 cái ôm để duy trì cuộc sống và 12 cái ôm để trưởng thành”.

Tui hay ôm những người thân thiết của mình. Tui thích ôm những người thân thiết của mình. Nhưng những lợi ích từ cái ôm thì ngày trước tui chả biết chút nào. Chỉ là khi ôm một ai đó tui thấy mình như san sẻ cùng họ, có thể là niềm vui, là sự an ủi, cũng có thể là chút tủi thân cần dựa vào ai thật nhiều.

Đợt rồi tui đi Đà Nẵng, gặp một cô bé tui biết qua mạng. Thân thì chưa thân, chị em cũng chẳng nói gì với nhau. Buổi gặp ấy tui cũng chẳng nói mấy lời với em cả. Cô bé hiền lành, nhẹ nhàng lắm, dù chẳng nói gì những tui tự cảm nhận điều ấy. Lúc em về em ôm tui một cái tạm biệt. Trong lúc ấy tự dưng tui thấy mình yêu quý em hơn, muốn nói nhiều hơn cùng cô bé này.

Hay lần nọ đi nghe nhỏ bạn kể chuyện. Chắc cũng đã mấy năm tụi tui chẳng gặp. Nhớ hồi cấp 3 tụi tui đã từng như hình với bóng. Vậy mà từ hồi lên đại học hai đứa những cuộc gọi vơi dần, đến khi nhỏ lấy chồng tui cũng chẳng có mặt được. Nhỏ kể về chuyện cưới, chuyện cuộc sống sau hôn nhân, chuyện từ hồi tốt nghiệp đến nay. Thì ra tui đã bỏ lỡ nhiều đến vậy, vài lần tui tự hỏi mình đã ở đâu trong những cột mốc của bạn mình. Nhưng rồi thật may mắn vì bây giờ nhỏ đã hạnh phúc sau tất cả. Tui ôm lấy đứa bạn của mình với vài phần biết ơn vì nhỏ đã hạnh phúc, vài phần xin lỗi vì đã bỏ lỡ nhiều điều cùng nhau. Nhỏ ôm tui lay lay, “không sao, tụi mình cần những lúc tự lớn mà”, và đến sau cùng vẫn ở đây, ngồi cạnh nhau.

Ở công ty tui hay chơi cùng một chị lớn. Chị phải hơn tui gần con giáp. Mỗi lần gặp chị tui hay bật chế độ nhõng nhẽo, cứ như một đứa em gái nhỏ. Tui hay thích ôm chị, người chị mát lạnh, ôm vào thấy an toàn vô cùng. Có chuyện vui tui sẽ luyên thuyên cả ngày với chị. Chuyện buồn ập tới tui sẽ muốn ôm chị một chút để dựa dẫm, có khi tui kể khi không. Ôm cái thôi đủ rồi. Chị cũng hổng hỏi, nào tui muốn kể chị sẽ ngồi nghe.

Tui nghĩ mình may mắn vì có thật nhiều những câu chuyện về cái ôm của riêng mình. Nếu cái ôm là một loại tiền bạc thì tui đã có vài chiếc két sắt để dành

Gặp Đà Nẵng ngày mưaĐộ này mọi người quanh tui lo dần cho cuối năm, chuẩn bị Tết nhất. Còn tui vài hôm lại vác balo, kéo...
24/11/2022

Gặp Đà Nẵng ngày mưa

Độ này mọi người quanh tui lo dần cho cuối năm, chuẩn bị Tết nhất. Còn tui vài hôm lại vác balo, kéo vali đi khỏi Sài Gòn. Có chị gái trong team bảo từ hồi biết tui có tháng nào thấy tui hổng đi. Ngày trước thì về quê, đi đám cưới rồi bây giờ thấy toàn đi chơi. Ở yên Sài Gòn hổng nổi. Hay nhớ có lần nọ một bạn khác còn bất ngờ khi tui nói mình ở Sài Gòn nữa chứ!

Đợt này tui đi Đà Nẵng theo lời rủ của một chị đồng bút, thiệt ra tui vẫn hổng biết sao chị lại rủ mình. Nhưng thôi tạm gác lại những thắc mắc vì tui đã quyết định đi. Trước những chuyến đi tui thường hay lo lắng. Lo về những người bạn đồng hành liệu có thể hoà hợp với nhau? Lo đi rồi có về nghỉ chơi nhau hông? Tui cũng lo cái tánh cái nết nửa mùa của mình? Lo đủ thứ trên đời.

Giữa hàng trăm nỗi lo thứ tui không lo đến nhất là thời tiết, và rồi Đà Nẵng chào tui bằng những cơn mưa dai dẳng. Một đứa thích ngồi quán nào đó ôm lap ngày mưa như tui đã có những ngày mưa thật khác ở Đà Nẵng. Tui mặc áo mưa chạy như xé gió giữa những con đường chưa kịp ngó tên. Tui chạy qua những cây cầu dài ngoằng, phía trên đầu là mây đen xám xịt. Tui lượn đoạn đường đèo quanh co, núi một bên và biển một bên. Tui đi bộ trong trời mưa, cái quần ướt nặng cứ bị tuột xuống, vừa đi phải vừa kéo quần. Tui đi liên tục từ nơi này đến chốn nọ. Bằng một cách nào đó tui đã đi hết lịch trình.

Về lại Sài Gòn.Tui dọn dẹp phòng sau mấy ngày đi vắng. Hôm nay tui quay lại nhịp sống chậm có phần trì trệ của mình. Ngồi một góc ôm lap, phía cửa trời cũng đổ mưa. Tui tranh thủ gõ vài dòng kẻo quên mất chuyện những ngày mưa trước.

…..this or something even better Chúng ta rồi sẽ học cách chấp nhận những lời từ chốiNhững lần như vậy tui bỗng nghĩ đến...
09/11/2022

…..this or something even better
Chúng ta rồi sẽ học cách chấp nhận những lời từ chối

Những lần như vậy tui bỗng nghĩ đến ngày tui còn bé xíu. Trẻ con mà tui cũng hay mè nheo xin mẹ, bà ngoại thứ này thứ kia. Những lần như thế tui hay tiu nghỉu, buồn hiu. Mà hồi ấy nhỏ xíu, nỗi buồn đến nhanh đi cũng lẹ làng. Sau này tui thông minh hơn chút, hổng xin mẹ với bà món này món kia nữa.

Tui ra điều kiện, nếu con được học sinh giỏi mẹ mua cho con con búp bê này nha. Vậy là tui được học sinh giỏi thiệt. Tui vẫn nhớ như in lần tự mình đi chợ chọn con búp bê mình thích. Đó là một em tóc vàng bím hai bên, gương mặt trái xoan với đôi mắt to màu xanh biếc. Em mặc váy và có một nút nhấn ở giữa bụng ẩn phía sau, chỉ cần nhấn vào là một bài nhạc sẽ vang lên. Nhưng thường cái nút ấy chẳng xài được mấy hôm, đôi ba bữa là ẻm chẳng còn hát được nữa rồi.

Hay lớn hơn chút tui hổng còn ra điều kiện nữa. Bởi tui luôn được học sinh giỏi mỗi năm rồi, tui chăm chỉ học cũng chẳng còn vì món quà từ mẹ hay bà nữa. Tui bắt đầu giấu tiền ăn vặt để tự mua những món mình có. Từ mấy tờ báo Hoa Học Trò, Mực Tím đầu tuần cho đến những bộ tiểu thuyết đắt tiền hơn. Tụi nó được tui rinh về làm đầy tủ sách nhờ vào tiền tiêu vặt mỗi ngày.

Quay lại chuyện học cách chấp nhận từ chối. Trẻ con thì phải còn phụ thuộc vào người khác nhưng khi dần lớn lên ai cũng phải tự lập cả. Những lời từ chối cũng nhiều hơn, nó không chỉ còn là cây kẹo, cái bánh, con búp bê thôi.

Trước những sự từ chối tui thường chẳng làm được gì khác hơn. Những chuyện tui sẽ làm là tui sẽ buồn, dĩ nhiên rồi, ai mà tránh khỏi những nỗi buồn cơ chứ! Nếu đó là một điều mình rất rất mong chờ thì mình buồn nhiều hơn, chuyện nào mình dự cảm được rồi thì buồn ít hơn chút xíu. Cớ gì phải tỏ ra mình ổn lắm rồi tối về ôm gối khóc thầm.

Buồn đã rồi thì dành thời gian chút ngẫm nghĩ lại chuyện vừa qua, xem chuyện gì đã xảy ra, mình đã như thế nào! Rồi tui sẽ tự nhủ với mình rằng điều này không dành cho tui có nghĩa là vũ trụ dành cho tui điều tuyệt vời hơn. Bây giờ chỉ là chưa phải lúc phù hợp mà thôi.

Nay em mua một cốc trà lài. Chẳng phải vì em thích, mà là em muốn tập thích. Thích những thứ anh thích, thương những điề...
31/07/2022

Nay em mua một cốc trà lài.
Chẳng phải vì em thích, mà là em muốn tập thích.
Thích những thứ anh thích, thương những điều anh thương.

-------

Em không cố bước vào thế giới của riêng anh, em chỉ muốn mình thử yêu thương thế giới đấy!
Em muốn khi cả hai vào quán, ai cũng có thể gọi món mình thật sự thích. Rồi cả hai có thể thử món của nhau. Có thể anh sẽ nhăn mặt vì ly trà dâu quá ngọt, em cũng sẽ trề môi bảo trà anh uống đắng thế!

Em muốn khi tụi mình lên kế hoạch đi chơi, ai cũng có thể nói tên nơi mình muốn đến. Anh thích biển, em lại muốn rừng cũng chả sao. Đợt này mình đi bộ giữa ngàn cây rồi lần sau em theo anh dạo bờ cát. Em sẽ kể anh nghe về nguồn gốc của loại cây này, về tập tính của loài thú rừng kia. Rồi em sẽ gật gù nghe anh kể về cuộc sống của những người ngư dân, khoe mẽ chuyện mình đã theo thuyền đánh cá thế nào.

Em muốn khi tụi mình không ở bên nhau vẫn luôn chia sẻ được với nhau về thế giới riêng của mình. Khi em luyên thuyên chuyện đám bạn gái tụ nhau nói xấu, anh có thể nói em xấu tánh nhưng đừng bảo em phiền rồi lờ đi. Khi anh cùng đám bạn tụ tập cuối tuần đá banh ăn uống em sẽ chẳng gọi nhắc anh về, nhưng anh đừng cúp điện thoại ngang nhé! Anh có thể kể với em về trận đá banh chiều, rồi khà khà khoe nay anh uống tận 2 chai chưa ngất.

Em biết thế giới của chúng mình sẽ khác nhau.
Em cũng chẳng mong hoà cả hai làm một.
Anh cứ là em và em vẫn là mình như thế!
Chỉ là chúng mình tập thương thế giới của nhau

Ảnh: Phạm Mẫn Du Uyên

Hôm nay 19.02 tớ muốn nói với cậu là:Sài Gòn vừa tắt nắngDăm hạt mưa ghé thămTớ thương cậu nhiều lắmDẫu nắng hay mưa dầm...
19/07/2022

Hôm nay 19.02 tớ muốn nói với cậu là:

Sài Gòn vừa tắt nắng
Dăm hạt mưa ghé thăm
Tớ thương cậu nhiều lắm
Dẫu nắng hay mưa dầm

Dù cậu có là ai
Cao to hay thấp bé
Vẫn gửi cậu hôm nay
Một chiếc ôm thật nhẹ
---------
by Uyên
Một chiếc ảnh được bắt chước vẽ lại

Hôm nay 18.06 tớ muốn nói với cậu là:Hôm nay đừng tự nóiVới chính mình hổng saoSao trên trời vẫn đấySao lòng cậu vẫn đầy...
18/06/2022

Hôm nay 18.06 tớ muốn nói với cậu là:

Hôm nay đừng tự nói
Với chính mình hổng sao
Sao trên trời vẫn đấy
Sao lòng cậu vẫn đầy
Sao cứ bảo chẳng sao
Chắc tại vì sáng quá
Sao hoà với màu trời
Chắc cuộc đời ồn quá
Sao lòng lại thầm thì
Hôm nay mình đóng cửa
Ngồi ở giữa lặng yên
Để sao lòng được nói
Điều luôn giấu im lìm

Từ hồi nhỏ xíu, tui đã sống cùng ngoại ngoài thị xã. Ba má tui thì ở tít trong rẫy xa. Thời ấy, cây cối còn um tùm, nhà ...
16/05/2022

Từ hồi nhỏ xíu, tui đã sống cùng ngoại ngoài thị xã. Ba má tui thì ở tít trong rẫy xa. Thời ấy, cây cối còn um tùm, nhà còn ít, cách nhau cả một khu vườn lớn. Mẹ tui kể, ngày ấy đi làm bỏ tui trong cái củi gỗ ở nhà. Tui dễ tánh lắm, đặt đâu ngồi đó, nên mẹ cũng không lo tui quấy khóc lúc mẹ đi vắng. Ấy có hôm mẹ về thấy tui trong củi, còn bà rắn bự chẳng nằm vắt vẻo phía thành củi. Mẹ hoảng hồn. Phần vì tui cũng tong teo, bệnh suốt nên mẹ gửi tui luôn cho ngoại. Giờ tui chẳng nhớ nổi, cái ngày nhỏ ấy năm gặp ba mẹ mấy lần.

Đến khi lớn hơn, tui mê mỗi lần được vào rẫy, theo mẹ đi làm vườn cho bà Hai cách nhà tui mấy con ruộng. Theo mẹ, được ăn canh rau ngót với nước tương mà ngon bà hú, rồi ra vườn chơi, bức mấy đọt hoa mắc cỡ, lấy nhựa cây quẹt đầy rồi thổi thành b**g bóng, hay hái trái chùm bao ăn. Nhớ có đợt tui với thằng em trai thua tui 6 tuổi chơi sao hông biết, cái cuốc xẹt ngang chân em, nó khóc um, còn tui tái xanh mặt. Mẹ với mấy cô chú người chạy đi hái bồ xít về nhai đắp cầm máu, người thì vỗ dành.

Ngày ấy, lâu lâu tui vẫn nghĩ sao mình không sống gần ba mẹ? Nhưng rồi đến khi ngoại mất, tui sống gần ba mẹ thật rồi, lúc ấy cũng vài lần tự nói với mình “giá như”...

Hồi đại học, ngành tui chọn còn lạ ở nơi tui sống lắm. Với ba mẹ tui - những người quanh năm làm bạn cùng con gà, con vịt lại còn lạ hơn. Hồi ấy mẹ mong tui học làm cô giáo, mốt về làm gần nhà. Còn tui luôn ôm mục tiêu lên thành phố học rồi làm việc ở đây luôn. Từ dạo đấy đến nay ngót 10 năm có, tui quen đường Sài Gòn hơn ở quê. Trên này ai muốn đi cà phê đâu hỏi tui, ít nhiêu tui biết hết. Chớ về quê tui chẳng biết nổi 1 quán trà sữa. Bạn bè hẹn đi đâu là phải chỉ đường hoặc gửi định vị.

Nhưng cũng có nhiều lúc tui nghĩ chẳng biết mình sẽ ở đây đến bao giờ?
Đôi lần nghe đám bạn kể chuyện ở thành phố vài năm rồi về quê làm, giờ cũng an nhàn mà gần ba má. Hay hồi đợt Tết rồi về, họp lớp, mấy đứa kể ở quê nhiều khi hổng bằng Sài Gòn thiệt, nhưng cái quan trọng mình gần gia đình.
Mấy hôm Sài Gòn mưa bất chợt, tự dưng nổi cơn tủi thân trời đánh, chỉ muốn “giá mà” giờ ở quê nghe mẹ nhằn còn đỡ buồn hơn.

Rồi thì tui vẫn sống ở thành phố nay như thời 17 tui thầm nghĩ. Đi làm một ngách nhỏ trong cái ngành mình chọn. Mỗi tuần gọi điện về cho mẹ vài cuộc, nhưng cũng có đợt xa nhà đến 5 6 tháng.

Có lẽ “tiếc nuối” được định sẵn là mệnh đề vĩnh hằng của mỗi con người rồi. Ai cũng ít lần “giá như” mình chọn điều ngược lại. Như tui đã đọc được một câu thế này: “Đường đời chung quy chỉ có hai nẻo: một nẻo để đi, chính là nẻo đường chúng ta đang rảo bước; nẻo còn lại là để nuối tiếc, thỉnh thoảng ngẫm nghĩ vu vơ.”

Nhìn lại hai mấy năm sống trên đời, dài chẳng dài những tui ngẫm cũng đúng. Có năm nào, tháng nào mà tui chẳng nói chữ “giá như”. Nên thôi chọn rồi thì cứ thế đi thôi, dù phía trước là trời quang hay mây mù.

---------
Bài viết được viết sau cuộc gọi điện cho mẹ vào 1 ngày thứ hai có quá nhiều gạch đầu dòng trong todo list.

GIÁ NHƯ CHÚNG MÌNH CÓ THỂ NÓI CHẬM LẠI MỘT CHÚT…Trên chiếc xe buýt chiều này, An đang ngồi thì thấy có hai mẹ con nọ bướ...
02/04/2022

GIÁ NHƯ CHÚNG MÌNH CÓ THỂ NÓI CHẬM LẠI MỘT CHÚT…
Trên chiếc xe buýt chiều này, An đang ngồi thì thấy có hai mẹ con nọ bước lên. Đang thu xếp đồ của mình để nhường chỗ. An nghe có giọng nói với về phía mình.
Bạn gì ơi, bạn có thể nhường chỗ cho chị này với bé không?
Hơn 20 con người quay ngược lại nhìn về phía An. Bỗng nhiên An trở thành một người miễn cưỡng phải nhường chỗ. Dẫu ban đầu An vốn đã có ý định như thế!
Cậu bé ngồi vào chỗ An rồi kẽ cúi đầu:
- Con cám ơn cô.
- Con phải cảm ơn cô kia kìa. Một chị ngồi băng ghế sau nói.
Vậy là suốt đoạn đường về tâm trạng An cũng trở nên nặng nề một chút. Giá như giọng nói kia đến chậm hơn một chút.
--------------
Trong buổi họp nhóm chiều nay, An đến sớm và ngồi vào chỗ ở vị trí trung tâm chủ yếu để có thể nhìn phía ngoài mà chỉ có vị trí này mới có. Khi thấy gần đến giờ vào họp. An thu dọn để về lại vị trí của mình. Bỗng Thiên Di nói:
- An ơi, chỗ đấy là của Minh. Cậu về ngồi dưới này nè. Ai nhóm trưởng thì mới ngồi đó thôi
Vừa lúc ấy Minh cũng bước vào. Vốn chẳng có ý định gì? Chỉ muốn ngồi một tẹo. Ấy vậy mà. Cả phòng bỗng trở nên gượng gạo và buổi học hôm ấy cũng chẳng có tí không khí nào.
Giá như Thiên Di cất giọng chậm một chút.
-------
Có lẽ những điều thế này chúng mình vẫn gặp đâu đó hàng ngày. Mình có thể là “nạn nhân” cũng có thể là người gây ra tình huống khó xử như thế!.
Những điều bạn có thể nghĩ đến, người khác cũng có thể, có khi còn trước cả mình nữa. Nên đôi khi sự chậm lời một nhịp sẽ giúp chúng mình tránh khỏi những tình huống không mong muốn như thế!

Address

15 Võ Duy Ninh
Ho Chi Minh City

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Gõ lách cách posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share