InfiniteWallet Production

InfiniteWallet Production Sản xuất những bộ phim ngắn và những hình ảnh đẹp với những câu chuyện vô

9 ngày quay - 15 người - 2 giải thưởngNgay sau khi bốc thăm được thể loại phim phiêu lưu, điều đầu tiên chúng mình làm l...
22/04/2019

9 ngày quay - 15 người - 2 giải thưởng

Ngay sau khi bốc thăm được thể loại phim phiêu lưu, điều đầu tiên chúng mình làm là đi ăn lẩu. 2 tiếng dần trôi qua, và cuối cùng, sau 2 nồi lẩu, sau bao ý kiến và phản bác cùng những tiếng cười và những cái nhìn chau mày, chúng mình đã hoàn thành cốt truyện của phim.

Mục tiêu của cả đoàn, đó là làm sao để tất cả mọi người đều có thể cống hiến cho phim và cũng đồng thời có khoảng thời gian đáng nhớ khi quay phim cùng nhau. Ai cũng đã được làm những công việc mà mình yêu thích. Ai cũng đã dốc hết sức mình để tạo nên đứa con tinh thần chung.

Trong quá trình quay, chúng mình đã có những niềm vui, nhưng cũng có nhiều nỗi buồn. Có những lúc hiểu ý nhau mà không cần nói, nhưng cũng có những lúc tranh cãi nổi lửa. So với những con số ở trên thì điều quan trọng nhất đối với IWP là vô vàn những ký ức đáng nhớ của những buổi sáng nghỉ học đi quay phim, của tuổi thanh xuân, của 1 thời tuổi trẻ nhiệt huyết cùng nhau tạo ra phim ngắn “Phía sau ống kính”.

Như một cách để thể hiện được tinh thần đó, IWP gửi tặng tất cả mọi người phim ngắn “Phía Sau Ống Kính”. Hãy cùng thưởng thức và cảm nhận vẻ đẹp của tình bạn, của những chuyến phiêu lưu và của Hà Nội nhé!

“Phía Sau Ống Kính” là câu chuyện về ước mơ và tình bạn qua những chuyến chu du lưu giữ lại những khoảnh khắc giản dị nh...
15/04/2019

“Phía Sau Ống Kính” là câu chuyện về ước mơ và tình bạn qua những chuyến chu du lưu giữ lại những khoảnh khắc giản dị nhưng cũng đẹp đẽ nhất của Hà Nội.

InfiniteWallet Productions mời các bạn cùng đón xem tại Olympia Film Festival 2019 Awards Ceremony!

“Phía Sau Ống Kính” là câu chuyện về ước mơ và tình bạn qua những chuyến chu du lưu giữ lại những khoảnh khắc giản dị nhưng cũng đẹp đẽ nhất của Hà Nội. Infi...

18/03/2019
“Bài hát cho người trên chuyến xe mỗi chiều qua...Liệu có nhớ đến tôi, từng lá thư, lướt qua chăng?"Mối tình đầu đến rồi...
08/05/2018

“Bài hát cho người trên chuyến xe mỗi chiều qua...
Liệu có nhớ đến tôi, từng lá thư, lướt qua chăng?"

Mối tình đầu đến rồi lại đi, nhanh như một cơn gió thoảng. Khi mà con tim đã bắt đầu biết rung động, bất cứ ai cũng nghĩ mối tình này sẽ đi theo ta tới cuối con đường. Nhưng, cuộc đời như một dòng sông sóng dữ xô đẩy con người ta theo dòng chảy số phận. Hai con người chung một ước hẹn, nhưng đâu có thể cùng nhau chống chọi lại sự tàn khốc của số phận? Để rồi, những điều còn đọng lại trong ký ức là sự tiếc nuối những ngày tháng vượt qua mọi điều để đến bên nhau, là tiếng chiếc xe đạp cũ kỹ hàng ngày rong ruổi trên con phố nhỏ, là tà áo dài trắng lướt qua trong buổi chiều tà, là những bức thư nắn nót trên tay cậu học trò mới yêu…

Tuổi học trò có là bao, ngại ngùng chi mà không thổ lộ? Cho dù cuộc đời có lắm gian truân, thế gian có bao điều làm ta vất vả, kể cả ta có thất bại với tình yêu này, chí ít rằng luôn có điều để nhớ về. Một mối tình ngây thơ, trong sáng, đẹp đẽ, không thực dụng, không toan tính, chỉ là một tình yêu hoàn toàn tinh khiết.
Những bức thư ngày ấy, dù có hoen ố, dù có rách nát, dù có lạc hậu, cũng là một hoài niệm, một ký ức về cái thời đại mọi điều còn đẹp đẽ, còn thơ mộng,...
Như… một mối tình đầu.

Một bộ phim của InfinteWallet Production.
Dawn
(Viết cho OFF)
8/5/2018

A film by InfiniteWallet Production Đạo diễn / Director : Nguyễn Thành Tín - Nghiêm Tuấn Minh Kịch bản / Written by : Nghiêm Tuấn Minh - Nguyễn Tuấn Dũng Qua...

Từ khi còn tấm bé, người lớn luôn bảo tôi: “Bọn trẻ bây giờ lạ thật. Được đi học mà chỉ muốn ở nhà. Ngày xưa ấy mà…”. Mỗ...
03/05/2017

Từ khi còn tấm bé, người lớn luôn bảo tôi: “Bọn trẻ bây giờ lạ thật. Được đi học mà chỉ muốn ở nhà. Ngày xưa ấy mà…”. Mỗi khi nghe câu ấy, tôi đều chỉ cười có lệ cho qua.
Lớn lên, sang cấp 2, qua cái tuổi chỉ lo ăn lo ngủ, áp lực học hành ngày một nhiều, tôi càng ghét cay ghét đắng cái nơi gọi là trường học ấy. Ghét mỗi đâu tiết phải thấp thỏm chờ kiểm tra miệng, ghét phải nghe những lời ca than của cô giáo, ghét cả những lần phải chạy hộc tốc trên chiếc cầu thang dài để kịp giờ học,… Trường học học không phải là nhà! Có ngôi nhà nào tù túng như vậy không? Có ngôi nhà nào gò bó như vậy không? Tôi chán ghét nơi này đến mức ngay cả chậu cây xanh mơn mởn trước cửa lớp cũng khiến tôi chướng mắt mỗi khi đi vào.
Lên cấp 3, ra trường, tôi thấy mình tràn trề hạnh phúc. “Rốt cuộc cũng được giải thoát”, tôi nghĩ thầm. Ngày đầu tiên đi học ở trường cấp 3, tôi cảm thấy thực sung sướng và thỏa mãn, đồng thời cũng thực tự hào và hãnh diện khi mình vào được ngôi trường này. Qua tháng đầu, tôi nhận thấy hóa ra mọi việc cũng chỉ có vậy, không thú vị như tôi ẫn hằng tưởng tượng. Ở tháng thứ 3, mọi thứ trở nên thật nhàm chán. Sang tháng thứ 5, lúc nào mới được nghỉ đây? Tháng thứ 7, tôi cảm thấy nơi này thật tù túng…
Vào lễ bế giảng cuối năm học, bạn cấp hai của tôi nhắn tin về họp lớp. bước vào sân trường, tôi chợt nhận ra, những kí ức trong 4 năm học tựa như ùa về. Những lần bày trò đùa nhau rượt đuổi khắp hành lang, những lần chạy ào xuống căn tin để mua đồ ăn, những lần hẹn nhau ở lại trường để chơi cầu lông,… Tất cả như vỡ òa, gợi nhớ một thời học sinh cấp 2 từng chán ghét. Bước từng bậc cầu thang vốn dài lê thê, tôi vui vẻ nhớ lại khoảng thời gian đã trôi qua cùng bạn bè, cùng thầy cô, ở “nhà”.
Hãy trân trọng khoảng thời gian khi còn là học sinh của mình, nhất là khi còn ở cấp 2, cấp 3 mà bạn sẽ chẳng có lại lần nữa nhưng lại. Đó là khoảng thời gian của tuổi trẻ, tuổi thanh xuân, tràn đầy sức sống.
Credit : Nguyễn Thành Tín
--------------------------------------------------------------------------------
Ever since i was small, adults had always told me:"Kids nowadays are weird. They got to go to school, but like to stay home instead. Back then, ...". I just smile to them every time they say that sentence. Time gone by, i entered junior high school, the period of time when i was just focusing on eating and sleeping. The ongoing pressure of "study" increase day by day, making me really hate that place so called School. Hating the first subject of the day, waiting for the unexpected oral test, hating the sighing of the teachers, also all the time that I have to rush through the stair to get to class on time,... This school is not my home! Are there any house that are this cramped? I hated this place so much that even the pot of plant outside my classroom's door makes me feel uncomfortable. To High school, I feel relieved. "Finally I'm free"-thinking to myself. The first day of school in High school, i felt joy and satisfaction, at the same time, proud and honored to be in this school. Going through the first month, i realised things are not that interesting as i was expected. Month 3, things just get boring. Month number 5, when are the holidays? And to the 7th month, this place just feel uptight ... The end of the school year came, and my secondary school's friend texted me for the reunion. Entering the school's courtyard, the memories from that 4 school years just came back. All the pranks and chasing around, the rushing for the canteen, the after school badminton games, ... Everything just came back to me, reminding the period of time that i just hated so much back then. Walking along the stairs, i happily remembered the moment i have had with my friends, teachers, at "home". Appreciate the time when you are at school, especially in secondary and high school that you will probably never experience ever again. The time of young, lively and full of life.
Credit : Nguyễn Thành Tín

Người ta cứ nói, thanh xuân là cái gì mà hoa nở, cái gì mà bầu trời xanh, cái gì mà cao siêu đẹp đẽ. Thanh xuân của tôi,...
01/05/2017

Người ta cứ nói, thanh xuân là cái gì mà hoa nở, cái gì mà bầu trời xanh, cái gì mà cao siêu đẹp đẽ. Thanh xuân của tôi, và của rất nhiều người tôi biết, chỉ đơn giản là cái cổng sắt hoen gỉ nhà mình, cái cây bên cửa sổ phòng mình hay cái sân thượng có độc một màu nền xi măng xám ngoét. Chúng tôi ngồi ở đó trông ra ngoài đường, rồi đọc sách, rồi đực mặt ra nghe những tiếng rao của cô bán hàng rong. Bởi vì là những năm tháng non trẻ ấy, tôi, chúng tôi, những con người không đủ tự tin để coi thời gian của mình đẹp đẽ như hoa hay to lớn bằng trời, đã chọn cách lười biếng nằm dài qua ngày tháng.
Mà khi ít những cuộc vui, con người ta nhàm chán với cái ở quanh mình. Năm ấy khi thanh xuân gần kết thúc, tôi mỗi ngày, mỗi ngày chờ đợi, mỗi ngày âm thầm giục giã cho thời gian sớm qua đi. Tôi đã cho rằng, sau này cuối cùng cũng có thể sống tự do rồi, có thể làm nhiều thứ hơn rồi. Nhất định sẽ không phí phạm tuổi trẻ này nữa. Tôi năm ấy rời đi, không hề biết là thanh xuân đã đóng lại sau cánh cổng nhà. Trong lòng rất nguội lạnh, chỉ cảm thấy đi được thì thật tốt. Nhưng mà, thanh xuân kể từ hôm đó đã thực sự chết rồi. Chết rồi thì không thể nào vãn hồi được nữa.
Cái cổng hoen gỉ kia, cái cây bên cửa sổ kia, cái nền xi măng xám ngoét kia không phải muốn thấy là thấy được, muốn chạm vào là chạm vào được. Sau đó tôi mới thừa nhận với trái tim cố chấp của mình rằng, tháng năm đã qua mới là tháng năm đẹp đẽ. Không phải cái gì quá to lớn, nhưng đẹp đến mức khó tin. Và rồi tôi ngồi tưởng niệm về nó. Đến lúc ấy mới cảm thấy nhớ nhà. Rất nhớ nhà.
Credit : Nguyễn Thành Tín
----------------------------------------------------------------------------
People say, youth is something like blossom, something like blue sky, something that sublime and beautiful. My spring, and many of the people I know, are just simply rusty iron gates in front of the house, the tree by the window of the room, or the terrace with a gray cement floor.
We sat there looking out on the street, reading, and pretty much unconsiously listening to the hawker's voice. Because of those years living in youth, me, we, people who are not confident enough to see their time as beautiful as flowers or as big as heaven, have chosen the lazy way through the day. But when there is less fun, people are bored with the ones around us. In the year in which my youth years ended, I every day, every day waiting, every day silently urged for the early time to go. I thought that, after all, it was finally possible to live free, could do more. Definitely will not waste this youth anymore. I left that year, not knowing that the youth was closed behind the gate. Very cold inside, just feel good to walk. But, the youth since that day is already dead.
Death can not be restored again. The rusty gate, the tree by the window, the gray cement floor...aren't things that can be easily seen or touched again. Then I admit with my persistent heart that, the past years are the beautiful years. Not something so big, but beautifully incredible. And then I sat on it. At that time, I feel homesick. Very homesick.
Credit : Nguyễn Thành Tín

Cái tầm trời xâm xẩm tối, đứng ở một góc để mà không thấy xe cộ bận rộn chen chúc trên đường cũng là một chuyện lạ. Cuộc...
29/04/2017

Cái tầm trời xâm xẩm tối, đứng ở một góc để mà không thấy xe cộ bận rộn chen chúc trên đường cũng là một chuyện lạ. Cuộc sống bận rộn như thế, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ lại thấy bầu trời, cảm thấy mọi thứ trước mắt vô cùng không quen. Ở giữa thành phố xô bồ, có ai nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội nhìn thấy cảnh lặng im như thế đâu?
Rồi buồn. Cảnh buồn thật. Vì trong cái lặng im kia là bao nhiêu thứ rối ren hơn thế. Cái bầu trời sắp chìm vào đêm đen kia mang nặng nỗi lo toan và những sự vội vã của đời người. Và khi trời tối hẳn, đèn từ những căn hộ kia sẽ sáng lên, cho người ta thảnh thơi chút ít.
Sáng mai thức giấc, cuộc sống sẽ lại bộn bề.
Thế thì, bình mình và hoàng hôn liệu có khác nhau không khi mà cả đời người ta đều không trút được gánh nặng ở vai mình?
Giữa lòng Hà Nội. Có lẽ thế, giữa lòng Hà Nội thì người trẻ chúng ta cô đơn và đầy những lo toan.
Chúng ta là những toà nhà, có thể tráng lệ, có thể cao lớn, nhưng cuối cùng ở giữa bầu trời xám xịt với những ánh sáng yếu ớt sắp tắt thì vẫn cứ bơ vơ thôi.
Dẫu có bình yên thì người ta vẫn buồn như thế mà.
Credit : Nguyễn Thành Tín
--------------------------------------------------------------------------------
Stand by a corner to avoid looking at the busy crowded traffic on the road is pretty strange, at a time where the sky is getting darker. Such a busy life; when we raise our head and look out the window to see the sky, feeling that everything in front of us is unfamiliar. In the middle of a busy city, is there anyone who think that they could have the chance to see such silence?
And then there's sadness. Only sadness. Because in that silence there is even more confusion. The sky that is about to sink into the dark night, brings with it the anxiety and the rush of life. And when it's dark, the lights from those apartments will light up, let people relax a little.
Waking up in the morning, life will be back to chaos.
So, is there any difference between dusk and dawn when the whole life can not shoulder away the burden on our shoulder?
In the middle of Hanoi, perhaps, in the middle of Hanoi, us youngsters are lonely and full of worries.
We are like buildings: tall, magnificent - but in the midst of the gray sky, with the faint light coming out, we are still helpless.
Even though there is peace, there is still sadness.
Credit : Nguyễn Thành Tín

OFF là một festival rất lớn đã được tổ chức 2 năm liên tiếp tại trường Olympia, và năm nay, năm thứ 3 mà s...
16/04/2017

OFF là một festival rất lớn đã được tổ chức 2 năm liên tiếp tại trường Olympia, và năm nay, năm thứ 3 mà sự kiện được tổ chức, chúng tôi đều tham gia với tư cách là InfiniteWallet Production, một đội non trẻ với kinh nghiệm lần đầu tham gia. Để tham dự OFF, các đội phải làm một bộ phim ngắn, trailer của nó và những thứ có liên quan trong vòng 9 ngày, dựa trên thể loại được đưa ra bởi ban tổ chức. Hơn nữa, còn có những yêu cầu bắt buộc phải có trong phim, làm cho cuộc thi trở nên kịch tính hơn bao giờ hết. Với năm nay, mỗi bộ phim bắt buộc phải có một nhân vật với tên cho trước, một ca sĩ, và một chiếc vali cũ. Và cuối cùng, một câu thoại cũng là yêu cầu bắt buộc trong phim, và năm nay câu thoại đó là “Nếu tôi nhảy, bạn có cho phép tôi không” Với những yêu cầu khó khăn như vậy, thì quả thực đây là một thách thức cho tất cả mọi người, đặc biệt là đội của chúng tôi. Vì đây là năm đầu tiên chúng tôi tham gia một sự kiện lớn như thế này, và chắc chắn đây là một cơ hội mà không ai trong chúng tôi muốn bỏ lỡ. Nhưng, vượt qua bao khó khăn thử thách, InfiniteWallet đã tạo ra bộ phim đầu tay với tên gọi “Deception” nói về sự phản bội và kèm theo đó là cả sự hối hận. Từ đầu và trong quá trình làm phim, đã có khá nhiều hiểu nhầm và mâu thuẫn, nhưng theo tôi thấy đó không phải vấn đề, vì chúng tôi đã giải quyết được mâu thuẫn cùng nhau. Trên hết, kết quả mới là điều quan trọng, và đội chúng tôi đã học được rất nhiều về tình bạn cũng như khả năng làm việc nhóm. Sản phẩm của đội không được vinh danh trong top 10, nhưng chúng tôi đã được đề cử ở các hạng mục lớn như “Có sự sử dụng đạo cũ bắt buộc tốt nhất” cũng như “ âm thanh tốt nhất”. Theo tôi, đây là một thành công lớn với đội! Chúng tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành và sâu sắc tới ban tổ chức của OFF vì đã dành cho InfiniteWallet một cơ hội lớn như thế này! Chúng tôi rất mong chờ được tham dự kỳ OFF tiếp theo và hơn nữa là các sự kiện mới của nhà trường!
Dawn
--------------------------------------------------------------------------------
OFF is a tremendous festival which has been organized for 2 years consecutively, and this year, the third festival, we’ve all participated in this festival as InfiniteWallet Production. In order to be a part of OFF, participants must all make a short film and its trailer in 9 days, based on the genre were given to them by the organizers. Also, there were some compulsive requests, to make it more like a real challenge for participants. In the film, there must be a character with a given name, a singer, and an old suitcase. Last but not least, the film must include a quote, which is “If I jump, would you let me”. So, with bunch of challenge like this, it seems hard to everyone, especially our team. Because this is the first time we have participated in such an event like this, and surely this is a huge opportunity that we don’t want to miss. But, we successfully overcame all the difficulties, and we created our first film, together as InfiniteWallet. The name of the film is “Deception” because the story is about betrayal and regret. In the beginning, there were some misunderstandings but I believe that wasn’t a problem, because we have managed to solve the problem eventually, and what’s really important is the result and we have learned much more about true friendship and teamwork. Our film didn’t make it to the top 10, but we got nominated in “Best Props” and “Best Sound Effects”, and that was a huge success to us! Thank you so much, OFF organizers, without you we couldn’t have such a good opportunity like this! We are looking forward to participating in next year’s OFF and other events!
Dawn
https://www.youtube.com/watch?v=JM4ExLads1Q

Sau bao ngày tháng không hoạt động do thiếu cơ sở vật chất và một lý do khác , IWP giờ đây đã trở lại và sẽ sản xuất ra ...
05/02/2017

Sau bao ngày tháng không hoạt động do thiếu cơ sở vật chất và một lý do khác , IWP giờ đây đã trở lại và sẽ sản xuất ra những vide0 chất lượng và hài hước để cho các bạn những giây phút giải trí .
--------------------------------------------------------------------------
After a long time of being inoperative for a lack of equipments and other member’s personal reasons, IWP has now returned on the spotlight and will produce more quality, fun and entertaining videos for you guys.

This gonna be the intro of every video by InfinteWallet Production =))

05/02/2017

Address

Hanoi

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when InfiniteWallet Production posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to InfiniteWallet Production:

Share