Ngôi nhà tôi

Ngôi nhà tôi Đổi chút lạc lõng giữa dòng đời vội vã,
Để thấy được vẻ đẹp tuyệt mỹ của thế gian! Mình là một người vô danh bình thường, nhiều yếu kém và không hoàn hảo.

Mình đến đây vì muốn tìm về sự thật bản thân mình và cuộc đời! Cảm ơn bạn đã ghé thăm, mến thương tặng bạn một nụ cười :-)

13/01/2025

Đường bình an nhất vẫn là yêu thương 🌱

Tâm là yếu tố quan trọng, nếu tâm điềm đạm - không lo lắng sợ hãi - thì bệnh tự điều chỉnh. Cơ thể cực kỳ thông minh, mỗ...
07/01/2025

Tâm là yếu tố quan trọng, nếu tâm điềm đạm - không lo lắng sợ hãi - thì bệnh tự điều chỉnh. Cơ thể cực kỳ thông minh, mỗi tế bào có khả năng tự điều chỉnh nếu như được hỗ trợ bởi tâm rỗng lặng trong sáng và tự tin. Đồng thời biết nghiên cứu học hỏi để ăn uống đúng dưỡng sinh, ngủ nghỉ hợp thiên nhiên, vận động cơ thể đúng quy luật tự nhiên v.v… cũng hỗ trợ cho thân phát huy khả năng tự động điều chỉnh.

✍️Đó là lý do vì sao Hoàng Đế Nội Kinh dạy nguyên lý chữa bệnh là: “Điềm đạm hư vô chân khí tùng chi, tinh thần nội thủ bệnh an tùng lai” và Lão tử dạy: “Phù duy bệnh bệnh thị dĩ bất bệnh” (Thấy bệnh chỉ là bệnh thì đã là không bệnh).

✍️Tất nhiên bệnh thì cần thuốc thang và chữa trị nhưng việc đó cũng tùy duyên, không nên quá lo sợ, mong cầu hay khiên cưỡng. Tập dưỡng sinh để lưu thông khí huyết, mềm dẻo gân cơ, tinh thần thoải mái cũng tốt nhưng không cần phải tập luyện để đạt được một thể trạng lý tưởng. Đôi lúc bệnh lại thức tỉnh chúng ta và giúp chúng ta thoát khỏi tà kiến và tham ái, nên nhiều vị Thánh đã giác ngộ nhờ những cơn bệnh ngặt nghèo.
✍️Nói tóm lại, trong họa có phúc, trong phúc có họa khó lường, tốt nhất là cứ trầm tĩnh sáng suốt mà tùy cơ ứng biến hơn là cố gắng giải quyết trong lo âu sợ hãi.
(Sư Viên Minh)
------
Chào buổi sáng an lành 🌱

04/01/2025

Thôi kệ, cứ say sưa đất trời, cứ mộng đời thi sĩ... thì lại càng nhiều hài lòng, ít đắn đo hơn với những trần trụi khó khăn của cuộc sống ☘️
"Vì tay không nắm bắt - Ba lô nhẹ hành trang"

🌞 Bầu trời B'Lao trong đôi mắt của kẻ si tình - vừa vặn hạnh phúc vừa vặn bình yên 🌿

Những lời cuối cùng của Albert Einstein là :"Tôi đã nghĩ cả đời mình rằng tôi sẽ làm sáng tỏ vũ trụ. Nhưng những gì đã x...
29/12/2024

Những lời cuối cùng của Albert Einstein là :"Tôi đã nghĩ cả đời mình rằng tôi sẽ làm sáng tỏ vũ trụ. Nhưng những gì đã xảy ra hoàn toàn ngược lại. Tôi càng đi sâu vào sự tồn tại, bí ẩn càng cứ sâu hơn. Tôi đang chết với đầy sự ngạc nhiên, tôi đang chết trong ngạc nhiên."

Nhưng điều này là hiếm; đây là phẩm chất của một thiên tài. Thiên tài là người không cho phép xã hội quy giảm anh ta trở thành một người máy: đó là định nghĩa của tôi về thiên tài. Mọi người sinh ra đều là thiên tài, nhưng mọi người bắt đầu thỏa hiệp rất sớm. Và khi họ thỏa hiệp, trí thông minh của họ sẽ chết. Họ cứ bán linh hồn của mình cho những thứ trần tục, cho những thứ vô bổ.

Nếu bạn có thể chết như Albert Einstein, bạn đã sống đúng và bạn đang chết đúng.

Albert Einstein là người tâm linh hơn nhiều so với giáo hoàng Vatican của bạn. Trước khi ông ấy chết, có người hỏi ông ấy, "Nếu ông được sinh ra lần nữa, tôi chắc chắn rằng ông muốn trở thành một nhà vật lý và toán học vĩ đại một lần nữa." Ông ấy nói, "Không, không bao giờ! Nếu một cơ hội khác được trao cho tôi, thay vì trở thành một nhà vật lý, tôi muốn trở thành một thợ sửa ống nước. Tôi muốn sống một cuộc sống rất bình thường, vô danh, để tôi có thể tận hưởng cuộc sống nhiều hơn , dễ dàng mà không ai bước vào con đường của tôi. Danh tiếng, uy tín, nghiên cứu của tôi - không gì đến trên con đường tôi, để tôi có thể có sự giao cảm sâu sắc hơn với sự tồn tại."

Osho

Chúng ta rồi sẽ nhàm chán tất cả, ngoại trừ sự hiểu biết.🌱 Bầu trời BLao sáng nay, trong xanh mến chào bạn hiền ☕
28/12/2024

Chúng ta rồi sẽ nhàm chán tất cả, ngoại trừ sự hiểu biết.
🌱 Bầu trời BLao sáng nay, trong xanh mến chào bạn hiền ☕

14/12/2024

Hình như chúng ta sẽ có những ngày chẳng muốn làm gì, chẳng chút năng lượng. Mấy ngày nay tớ cũng vậy, tớ ngồi trước 1 ngôi chùa ở ngay mặt đường quốc lộ, nhìn mây trôi và đầu óc rỗng tuếch. Thế rồi tớ cũng phát hiện ra cái để mình thấy thú vị đó là bầu trời ở B'Lao chúng tớ thường có màu nền trời rất chi là xanh, xanh mướt và trong veo ấy, rồi trên cái nền xanh đó thì những cục bông mây cứ bồng bềnh đuổi theo nhau. So với hồi ở miền Bắc thì mình thấy cảnh này thú vị và khác lắm, vì ở Hà Nội khó nhìn thấy màu trời, kể cả những ngày nắng đẹp cũng khó thấy màu trắng xanh đẹp trong như này, hình như mây ở thủ đô cũng không trôi nhanh như vậy. Có lẽ bởi ở xứ cao nguyên gió mạnh hơn nên mây cứ bị bồng bềnh hơn, nhìn bọn chúng vận động rất êm ái, rất tự nhiên.
Chùa này cũng ko yên tĩnh lắm, do ở gần quốc lộ người ta đi lại tấp nập, vội vã và tiếng ồn... Tớ cứ như kẻ xuyên không ngơ ngẩn, ngồi nhìn mọi thứ hối hả...
Rồi, sao đến khúc này mình lại liên tưởng đến hình ảnh Trịnh Công Sơn quá. Bữa có nghe 1 đoạn kể về hồi bác Trịnh ở B'Lao, bác cũng hay ra sân Chùa này ngồi nhìn ra đường ngắm dòng người qua lại, hình ảnh các cặp đôi đi qua lại làm bác buồn chạnh lòng cô đơn. Đời này có lẽ không ai cô đơn mà trọn vẹn với nỗi cô đơn như bác Trịnh. Bác đi đến tận cùng, quằn quại đau đớn nhưng không hề chạy trốn, không sợ hãi, không chống đối hay u uất, bất mãn... Nỗi buồn cô đơn đến và ở lại với bác một cách vừa quằn quại rỉ máu lại vừa êm ái mê man, cứ như một cơn say chếnh choáng đau thấu xương tủy nhưng lại cuốn hút người ta tận hưởng tê tái.
Mà có lẽ cũng ít có nơi nào phù hợp để gợi nhắc nỗi cô đơn buồn khổ như cái xứ B'Lao trầm mặc này. Giữa chập trùng núi đồi không quá cao cũng chẳng phải thấp, cái thời tiết lúc nào cũng bàng bạc, hiu hiu gió, mát mát rồi dìu dịu, vuốt ve như vừa gợi cái buồn hiu quạnh, thoang thảng lại vừa muốn vỗ về người ta.
Chắc hồi ấy bác Trịnh cô đơn quạnh quẽ và buồn khổ lắm, chả thế mà người ta nói thời gian ở B'Lao không dài nhưng là quãng đời cô đơn, buồn khổ nhất của Trịnh. Mình thì nghĩ chắc chắn cái không gian này, quang cảnh, trời đất B'Lao này đã cùng bác Trịnh đi đến tận cùng cô đơn và tạo hơi thở riêng cho các sáng tác của bác sau này, cũng như nhờ cái cô đơn quạnh quẽ thấu tim gan đó đã khơi nguồn ánh sáng trí tuệ giác ngộ nhân sinh cho những năm cuối đời của bác...
Một đời cát bụi, buồn vui nào cũng tan vào hư không...
---
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai tôi về làm cát bụi...
(Cát bụi - Trịnh)

Hồi mình ở Thành phố...⏰ 7h sáng lao ra đường, chen chúc giữa dòng người vội vã để kịp giờ tới công sở; chui vô 1 chiếc ...
05/12/2024

Hồi mình ở Thành phố...
⏰ 7h sáng lao ra đường, chen chúc giữa dòng người vội vã để kịp giờ tới công sở; chui vô 1 chiếc hộp kính (dù rằng chiếc hộp này khá lớn khá cao và dòng người chen chúc kia quá nửa đều mơ ước); thi thoảng trong chiếc hộp nhìn ra phía xa, thấy mình thật nhỏ bé, tớ cứ liên tưởng đến những chú chim bị nuôi nhốt trong lồng - mình không khác chúng là mấy! Rồi trở lại với bàn làm việc (đôi khi là bàn trà bằng những câu chuyện làm sao để chen chúc cho có 1 chỗ đứng trong chiếc hộp này abc...).
🐦😿8h đồng hồ trong chiếc hộp này thật sự là lâu, đến nỗi cái đám khói xe và dòng người chen chúc đứng kẹt cả giờ đồng hồ dưới đường kia cũng là 1 niềm mơ ước trong ngày của tớ. Được hít khói bụi, được nghe tiếng còi xe inh ỏi, vài ba chú len lỏi chen lên trước, vài chị càu nhàu đám thanh niên chen lấn, vài cô nhăn nhó vì đã chậm deadline công việc lại thêm chậm timeline đón con đi học về và tranh thủ nhồi nhét miếng bánh mì để đưa con tới lớp học thêm.... Mỗi khi được núp giữa đám đó là biết rằng mình được sổ lồng tạm thời từ tối nay tới sáng hôm sau :))).. Và để mình di chuyển tới những chiếc lồng khác của cuộc đời mình, cũng có những chiếc lồng do tự mình dựng lên - theo mô thức, theo thói quen, theo người hàng xóm, theo ba mẹ dặn dò, theo thầy cô chỉ dạy, theo đám bạn đang làm, theo cả thế giới đang vận động...
🛌Buông mình xuống sàn sau 8 giờ ăn mặc chải chuốt, cười nói, buông những lời đôi khi không phải từ đáy lòng (có thể là từ não xuống đến cổ họng rồi ra ngoài)... Những ngày tháng thật dài, tớ cứ ngây ngô tự hỏi, lịch trình đều đặn này sẽ lặp đi lặp lại đến khi nào? Mình mới hơn 30, tới lúc nghỉ hưu còn 25 năm nữa. Kể cũng chẳng dài mà cũng chả ngắn, mà không chui vào lồng thì biết đi đâu, biết làm gì mỗi sáng dậy? Thôi, ai cũng vậy mà, người ta làm được thì mình làm được, bố mẹ mình cũng làm được nè, hạ cánh an toàn khi lưng mỏi gối chùn và tiếp tục với chuỗi ngày chữa bệnh, đóng tiền cho bệnh viện... Nhưng các cụ vui lắm, bảo rằng: May mà ngày xưa bla bla...thì khi về già mới an toàn và bao nhiêu chế độ, ưu đãi vậy chứ...lông bông như mày sau này già thì biết, rồi lúc chết chả có đoàn thể nào đến đọc điếu văn, tưởng niệm, vinh danh...
Các cụ nói đúng mà, mình rồi cũng đau ốm, cũng bệnh tật, giờ không chui vào lồng kiếm thức ăn thì mấy mươi năm nữa biết làm sao chữa bệnh? Nhìn quanh thấy ai cũng vậy cả, ba mẹ dặn dò, bạn bè nhắc nhở: cố gắng như vầy được cái an toàn, chớ lao ra ngoài kia trầy trật khổ sở lắm, thật thà ngu ngơ như mày sao chen lấn nổi người ta...
Ừ nhỉ quên mất là mình vừa chậm vừa đần, nói thật mà như nói dối 😂 Mà chẳng có ai trả thù lao cho sự thật cả, bây giờ người ta dễ dàng chi tiền cho những thứ lấp lánh, bóng bẩy, cái gì đông đúc người ta mới tin, người ta lại thích những thứ "thông minh"...
Tặc lưỡi: Thôi kệ người ta, mình khờ khạo mình chịu khó im ắng, nói ít thôi, nhìn ít lại, nghe ít đi, tìm một nơi chốn phù hợp với tâm hồn mình, quyết không được héo úa 🤭 Trời đất mênh mông, ắt có chốn cho những kẻ khờ mộng mơ ☘️
Thế gian người thông minh thì nhiều chứ khờ như mình có mấy 😎

Ảnh: Cơm chay 10k ở Chùa, trung bình ngày 20k, kể cũng nhàn 😊 lại có thời gian ngắm bầu trời xanh, tận hưởng gió mát lành của miền cao nguyên xanh thẳm 🌿

“Để tìm được cánh cửa chính xác, con người ta sẽ phải gõ rất nhiều cánh cửa khác trước đó. Cuộc sống là một hành trình p...
29/11/2024

“Để tìm được cánh cửa chính xác, con người ta sẽ phải gõ rất nhiều cánh cửa khác trước đó. Cuộc sống là một hành trình phiêu lưu - của lòng dũng cảm, của sự táo bạo, và về cơ bản, cuộc sống là một hành trình liên tục phải thử và sai.” - OSHO

28/11/2024

Chết một cái, chẳng còn ai mà hờn giận 🌿

27/11/2024

Chúng ta vẫn đi trên con đường của mình cho dù có nắng lên hay mưa đến. Có đoạn gập ghềnh khúc khuỷu cũng có nơi đầy hoa thơm cỏ lạ 🍃
Trên hành trình ấy cuộc sống sẽ cho ta những bài học, để ở mỗi một khúc quanh cuộc đời, ta lại lên đường hành trang đầy ắp những điều mới mẻ.
🤲Hãy yêu lấy con đường mà ta đi, đừng hững hờ với giọt sương buổi sớm đọng trên ngọn cỏ, với nắng hoàng hôn trên ngã ba sông. Hãy chân thành và rộng mở tâm hồn ra với mọi người, bạn sẽ nhận biết được giá trị đích thực của cuộc sống. Chúng ta sẽ chẳng còn là kẻ lữ hành cô độc, một mình một bóng nữa nếu chúng ta biết lắng nghe và quan tâm và sẻ chia. Bạn sẽ tìm ra rất nhiều điều thú vị và mới mẻ trong chính cuộc sống xung quanh mình. Hãy mở lòng ra đừng hững hờ với cuộc sống, tôi tin rằng bạn sẽ có rất nhiều những người bạn đồng hành cùng sẽ chia trên suốt quãng đường đời, bạn sẽ không còn là kẻ lữ hành cô độc.

Chỉ một lần ta đi qua đây
Một lần thôi rong chơi trần thế
Một lần rồi chẳng là lần nào nữa
Đừng hững hờ với nắng ấm ngày lên

22/08/2023

Address

Hanoi
100000

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Ngôi nhà tôi posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share