Creepypasta Việtnam

Creepypasta Việtnam -Creepypasta nói đơn giản là những mẩu chuyện, video rùng rợn, trôi nổi trên internet.
(1713)

Chắc hẳn đối với chúng ta, khái niệm “truyện ma” là cụm từ đã quá đỗi quen thuộc. Bạn có nhớ những tối mất điện ngày bé, ngồi quây tròn bên ánh nến lập lòe, hồi hộp lắng nghe người lớn kể lại những câu chuyện hoang đường, rùng rợn ? Hay mỗi khi chúng ta không nghe lời, cha mẹ vẫn thường mang những “ông ba bị”, “ngáo ộp”… ra dọa dẫm ? Với sự bùng nổ của mạng xã hội, những câu chuyện ma quỷ đó không

chỉ đơn giản mang tính “truyền miệng” nữa, mà nhanh chóng ngập tràn khắp nơi trên internet, chúng được gọi chung là Creepypasta.

𝐔𝐑𝐁𝐀𝐍 𝐋𝐄𝐆𝐄𝐍𝐃  #10TRÙNG TANG – HAY PHẪN UẤT CỦA NGƯỜI QUÁ CỐ?Trùng tang, một hiện tượng mang màu sắc huyền bí, vẫn được n...
01/08/2025

𝐔𝐑𝐁𝐀𝐍 𝐋𝐄𝐆𝐄𝐍𝐃 #10

TRÙNG TANG – HAY PHẪN UẤT CỦA NGƯỜI QUÁ CỐ?
Trùng tang, một hiện tượng mang màu sắc huyền bí, vẫn được người dân quê tôi truyền tai như lời cảnh báo. Người ta tin rằng khi ai đó qua đời vào giờ xấu, hoặc được chôn cất trên mảnh đất dữ, linh hồn người c.h.ế.t không thể siêu thoát mà bị quỷ trùng kéo xuống cõi âm, đồng thời lôi theo người thân trong gia đình. Những cái c.h.ế.t liên tiếp, đầy ám ảnh, thường xảy ra trong những gia đình bị trùng tang, để lại nỗi kinh hoàng kéo dài qua nhiều thế hệ.

Tuy nhiên, theo sách Bùa Chú – Trần Lang biên soạn xuất bản năm 1939, Phần hai “Lục Giáp Viên Quang đàn pháp” có ghi chú rằng: “Thường sau đám tang rất khó xảy ra trùng tang, vì trong phong tục Việt Nam thường chú trọng chôn cất đúng giờ hoàng đạo. Tuy nhiên, nếu người thân vì lý do nào đó chưa kịp tha thứ cho người mất, và ngược lại. Làm người c.h.ế.t mà không nhắm mắt, dễ sinh ra oán hận, mà quỷ trùng sẽ dễ bị dẫn dụ đến, nhất là khi người ấy lại được chôn cất vào giờ hung, giờ sát. Khi đó, quỷ trùng sẽ mang theo sự thù hận của người đã khuất, kéo theo những kẻ liên quan, thường là người thân trong gia đình."

Dù không ai dám chắc tính xác thực, nhưng những câu chuyện ma mị xung quanh hiện tượng này đủ khiến người nghe lạnh sống lưng. Rõ ràng là luôn có những gia đình c.h.ế.t hai, đến ba người trong một khoảng thời gian rất ngắn, thậm chí chỉ sau vài ngày, kèm theo đó là đủ thứ hiện tượng kì lạ.

Tôi nhớ đêm đó, khi cả làng đổ dồn về nhà ông Bảy để dự tang lễ của bà Hà, cái lạnh từ đầu đông như cắt vào da thịt. Gió rít qua những cành tre khô khốc, lá rụng lả tả xuống mái tranh. Đèn dầu leo lét soi lên gương mặt những người đến viếng, ai cũng thì thầm bàn tán: “Người c.h.ế.t chẳng thanh thản đâu. Cả nhà này rồi sẽ gánh họa.”

Bà Hà, mẹ của ông Bảy, là một người phụ nữ từng vất vả cả đời để xây dựng cơ nghiệp. Dù không phải giàu nhất làng, bà sở hữu hai mẫu đất chuẩn bị được quy hoạch đền bù với giá cao, khiến ông Bảy – đứa con trai duy nhất của bà – ngày đêm thèm khát. Từ lâu, ông Bảy đã trông chờ vào cái c.h.ế.t của mẹ để sớm được thừa kế. Thế nhưng, bà Hà vẫn nằm đó, yếu dần nhưng không c.h.ế.t. Mọi sự chăm sóc hàng ngày đều do vợ ông Bảy – bà Lan – đảm nhiệm, một người phụ nữ hiền lành nhưng luôn bị chồng đánh mắng vì tội “xía vào chuyện đàn ông”.

Bà Lan nhiều lần đề nghị đưa mẹ chồng đi bệnh viện, nhưng ông Bảy đều gạt đi. Ông còn đánh vợ khi bà cố gắng thuyết phục. “Bà già rồi, chữa trị làm gì? Tiền để đó còn lo việc lớn!” Những ngày cuối đời, bà Hà thường xuyên nôn ói, cơ thể gầy rộc. Bà Lan âm thầm chăm sóc, nhưng những bát cháo mà bà Hà ăn dường như khiến sức khỏe của bà ngày càng kiệt quệ. Không ai hay biết rằng, mỗi ngày, ông Bảy lén giã thuốc chuột, trộn một ít vào cháo.

Dù biết con trai đối xử tệ bạc, bà không nói gì, ánh mắt chỉ lặng lẽ chứa đầy uất hận. Trước khi qua đời, bà gạn hết sức lực viết đôi dòng di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho Thủy – cô cháu gái 20 tuổi hiền lành. Bà không còn tin vào đứa con trai phá gia chi tử và đứa cháu trai nghiện ngập, vào tù ra tội. Bà chỉ thương Thủy và con dâu – hai người đã hết lòng chăm sóc bà trong những ngày cuối đời.

Khi bà Hà mất, ông Bảy không rơi một giọt nước mắt. Ông vội vã lục tung căn phòng của mẹ để tìm di chúc. Khi phát hiện tên con gái mình được ghi trên đó, ông nổi cơn thịnh nộ, xé nát tờ giấy. Ông nghi ngờ vợ và con gái đã dụ bà Hà thay đổi ý định. Trong cơn giận, ông và con trai đánh Thủy một trận rồi đuổi cô ra khỏi nhà. Thủy hoảng sợ chạy về nhà ngoại lánh nạn. Sau đó, ông Bảy tuyên bố bà Hà mất do tuổi già và tổ chức đám tang qua loa, không coi giờ giấc cả địa điểm chôn cất.

Ngày đưa bà Hà ra đồng, mọi việc diễn ra không suôn sẻ. Nắp hòm đóng mãi không chặt, mỗi lần đinh đóng xuống lại méo xệch đi như có thứ gì đó cản lại. Đến lúc khiêng quan tài, sáu người đàn ông khỏe nhất làng suýt trượt tay vì cảm giác quan tài nặng bất thường. Khi đoàn đến nghĩa trang, bánh xe tang mắc kẹt trong bùn lầy, cả đoàn phải hợp sức đẩy, mồ hôi chảy ròng giữa cái lạnh của mưa phùn. Lúc hạ huyệt, một chiếc dây thừng bất ngờ đứt ngang khiến quan tài rơi mạnh xuống, phát ra âm thanh vang dội. Ông Bảy thì chẳng mảy may để tâm, kêu gọi mọi người lấp vội rồi ra về. Những sự cố liên tiếp làm mọi người không khỏi hoang mang. Thầy cúng đứng gần đó, khuôn mặt tái nhợt, lẩm bẩm: “Đám này… phạm đại kỵ… sẽ còn tai họa.”

49 ngày sau, con trai ông Bảy trở thành người bị trùng tang đầu tiên. Là một kẻ ngỗ ngược, hắn không quan tâm đến việc giỗ bà nội mà chỉ tập trung nhậu nhẹt với đám bạn. Sau vài vòng rượu, hắn gắt gỏng: “Rượu hết rồi, để tao đi mua thêm!” Bất chấp lời can ngăn của mẹ, hắn leo lên xe máy, phóng đi giữa trời mưa phùn. Chỉ hơn chục phút sau, tiếng người chạy vào báo tin khiến cả nhà bàng hoàng: “Thằng cả nhà ông Bảy bị xe tông ở ngã tư!”

Khi người ta đến hiện trường, cảnh tượng thật kinh hoàng. Hắn nằm sõng soài giữa đường, phần thân dưới bị bánh xe tải cán nát, m.á.u loang khắp mặt đường. Đôi mắt hắn mở trừng trừng, khuôn mặt méo mó trong nỗi kinh hoàng tột độ, miệng há rộng như kêu cứu.

Ngày chôn con trai, ông Bảy khóc lóc thảm thiết, cũng đúng thôi! con trai rượu của ổng, từ bé làm gì ông cũng bênh, muốn gì ông cũng chiều. Riêng hàng xóm thì thở phào nhẹ nhỏm, nhiều người còn mừng ra mặt vì làng bớt đi một kẻ say xỉn chuyên phá làng, phá xóm.

Cái c.h.ế.t của con trai khiến ông Bảy sợ hãi. Tin vào lời đồn về trùng tang, ông vội mời thầy pháp về làm lễ giải trùng. Ông viện cớ sức khỏe yếu, không dám đến nghĩa trang, chỉ để vợ đi cùng thầy pháp. Trong lòng ông tràn ngập nỗi sợ: sợ gặp lại linh hồn mẹ, sợ mình sẽ là người tiếp theo. Để trấn an, ông gọi vài người bạn chí cốt đến nhà, bày rượu thịt nhậu nhẹt.

Tại nghĩa trang, buổi lễ giải trùng diễn ra trong không khí ngột ngạt. Khi thầy pháp đọc kinh, gió lạnh bất ngờ thổi mạnh, làm tắt cả đèn dầu. không gian như muốn rung lên nhè nhẹ, mùi tanh nồng bốc lên. Thầy pháp đột ngột dừng lại, giọng run rẩy: “Oán khí quá lớn… sẽ còn người phải c.h.ế.t.” Lo sợ người đó lại sẽ là con gái của mình, bà Lan xin thầy vẽ cho lá bùa hộ thể rồi vội vã về nhà ngoại đưa cho con gái mình.

Ở nhà, ông Bảy đang uống rượu thì bỗng khựng lại, tay ôm ngực, mặt tái nhợt. Ông ngã lăn ra đất, miệng thở hổn hển. Đột nhiên, ông nôn ra một đống giòi bọ sống, mùi hôi thối nồng nặc lan khắp phòng. Bạn bè ông kinh hãi bỏ chạy, chỉ dám quay lại khi ông đã ngừng thở. Ông c.h.ế.t ngay trên bãi nôn, đồ ăn còn lọc ọc ở cả miệng và mũi, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn.

Sau cái c.h.ế.t của ông Bảy, chỉ còn bà Lan và Thủy sống trong căn nhà. Mảnh đất vườn lớn được giải tỏa, gia đình chỉ giữ lại phần căn nhà nhỏ của bà Hà. Bà Lan sống thêm ba năm, dành thời gian cho con gái trước khi mất nhẹ nhàng trên giường. Thủy sau đó chuyển lên thành phố, mỗi tháng chỉ về một lần để hương khói cho gia đình rồi khóa cửa.

Người dân trong làng vẫn truyền tai nhau về căn nhà ấy. Ban đêm, họ nói rằng có thể thấy bóng dáng bà Hà ẩn hiện đứng giữa sân, ánh mắt trống rỗng như hư vô. Không ai dám bén mảng đến gần. Tôi còn nghe có người nói Bà Hà hận ông Bảy và đứa cháu trai, nhưng cũng có người nói do ông Bảy chôn vội không xem ngày giờ nên bị quỷ trùng kéo đi cả, riêng tôi thì cũng không dám nghi ngờ gì, vì quá nhiều sự trùng hợp đến đáng sợ nên tốt nhất mỗi lần đi qua nhà bà Hà, tôi chỉ dám niệm một câu xin cho bà sớm siêu thoát khỏi thế gian trầm luân này.

LỜI KẾT CỦA TÁC GIẢ.
Trùng tang, không chỉ là một hiện tượng nhưng còn là một thắc mắc lớn của tất cả những người từng chứng kiến, bởi thật sự không phải chỉ chôn giờ xấu mới xảy ra trùng tang, có gia đình chôn cất tử tế, cúng kiếng đúng giờ cũng bị trùng tang, có gia đình theo Đạo không tin vào giờ giấc chôn cất cũng bị. Vậy vấn đề giờ giấc, phong thuỷ có giải thích được vấn đề trùng tang không? Theo tôi, chỉ có gia đình người c.h.ế.t mới biết được thực sự nguyên nhân là gì?
-HÃI-

Xin chào mọi người!Fanpage Creepypasta Việtnam hiện đã mở tính năng đánh giá⭐️. Chúng mình rất mong nhận được những nhận...
01/08/2025

Xin chào mọi người!
Fanpage Creepypasta Việtnam hiện đã mở tính năng đánh giá⭐️. Chúng mình rất mong nhận được những nhận xét, góp ý từ các bạn để tiếp tục cải thiện và mang đến nội dung creepy chất lượng hơn nữa.

Cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành và ủng hộ chúng mình trong suốt thời gian qua! Hãy đón chờ chúng mình thời gian tới nhé.☠️

– Creepypasta Việtnam –

01/07/2025

Từ một vụ án có thật .

𝐍𝐡𝐚̣̂𝐭 𝐛𝐚̉𝐧 đ𝐚̣𝐢 𝐚́𝐧 : 𝐕𝐮̣ 𝐚́𝐧 𝐭,𝐡.𝐢 𝐭.𝐡.𝐞̂̉ 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐭𝐮̛ 𝐭𝐡𝐞̂́ 𝐤𝐢̀ 𝐥𝐚̣ 𝐝𝐮̛𝐨̛́𝐢 𝐡𝐨̂́ 𝐱𝐢́

videosource: 黑咖来了
-mimibeouu-

𝐔𝐑𝐁𝐀𝐍 𝐋𝐄𝐆𝐄𝐍𝐃  #9BÚP BÊ VÔ CHỦ - TAI HỌA VÔ TÌNH  Bạn có bao giờ nhìn thấy một con búp bê vất vưởng ở một góc đường, tron...
01/06/2025

𝐔𝐑𝐁𝐀𝐍 𝐋𝐄𝐆𝐄𝐍𝐃 #9
BÚP BÊ VÔ CHỦ - TAI HỌA VÔ TÌNH
Bạn có bao giờ nhìn thấy một con búp bê vất vưởng ở một góc đường, trong một căn nhà cũ, hay đóng bụi trên những sạp hàng cũ chưa? Tôi chắc rằng trong cuộc đời mỗi người, không ít bạn đã một lần nhìn thấy những con búp bê vô chủ. Hãy cẩn thận! vì câu chuyện tôi kể cho bạn đêm nay là cái kết không hề đẹp cho người xui xẻo mang nhầm thực thể tâm linh về nhà.

Búp bê không chỉ là món đồ chơi vô tri. Nhưng với thuật luyện Kumanthong có nguồn gốc từ Thái Lan, búp bê trở thành vật chứa đựng linh hồn của những đứa trẻ đã khuất. Người ta tin rằng nếu nuôi dưỡng và thờ cúng đúng cách, Kumanthong sẽ mang lại may mắn và tài lộc. Nhưng khi bị bỏ rơi hoặc không được cúng kính chu đáo, Kumanthong sẽ trở thành quỷ linh nhi, gieo rắc tai họa lên người sở hữu.

Có một cách để lừa bỏ Kumanthong: gắn một lá bùa đặc biệt lên áo hoặc thân búp bê, thực hiện nghi thức tạm phong ấn linh hồn, rồi vứt nó ở một nơi xa. Dẫu vậy, cách làm này rất rủi ro. Một khi phong ấn tạm hết hiệu lực nó sẽ nhận ra mình bị lừa bỏ, khi đó linh hồn trong Kumanthong không chỉ mang nỗi oán hận, mà còn tìm cách ám vào gia đình tiếp theo, như một cách để tìm về nơi chủ cũ.

Có một câu chuyện được đồn thổi rằng, vào năm 2005 tại Hậu Giang đã xảy ra một sự kiện quỷ dị liên quan đến một thực thể kumanthong bị bỏ rơi. Cụ thể, trước khi con búp bê bị bỏ rơi, nó thuộc về một gia đình giàu có ở miền Trung. Ban đầu, búp bê mang đến may mắn, giúp gia đình này làm ăn phát đạt. Nhưng dần dần, những yêu cầu của Kumanthong ngày càng kỳ quái: từ cúng bánh trái sang vật phẩm đắt đỏ, từ cúng tiền sang việc đòi hỏi m.á.u. Họ không dám từ chối vì sợ cơn thịnh nộ của linh hồn bên trong. Cuối cùng, do quá khiếp sợ trước những yêu cầu quá quắt, gia đình này dần gặp xui xẻo rơi vào cảnh khánh kiệt, buộc phải tìm cách phong ấn và vứt bỏ con búp bê xa khỏi tầm tay, tại một nơi mà họ tin rằng nó sẽ không thể quay lại được.

Tại hội chợ nhỏ ở Vị Thanh, Hậu Giang, Hải, một chủ sạp bán đồ chơi, vô tình nhặt được con búp bê ấy. Nó nằm lăn lóc bên vệ đường, nhưng vẻ ngoài thì hoàn hảo đến kỳ lạ. Mái tóc đen óng, đôi mắt thủy tinh trong veo, làn da trắng muốt, và chiếc váy hồng tinh xảo khiến Hải cảm thấy tiếc nếu bỏ qua. Anh lau sạch bụi bẩn và đặt nó lên kệ trong sạp hàng của mình.

Đêm đó, khi Hải kiểm tra sạp hàng lần cuối, anh rùng mình khi thấy đôi mắt của con búp bê như phát sáng dưới ánh đèn vàng. Nhưng Hải chỉ nghĩ đó là hiệu ứng ánh sáng, không để tâm.

Ngày hội chợ khai mạc, một gia đình nhỏ ghé qua sạp hàng của Hải. Bé Linh, 6 tuổi, ngay lập tức bị cuốn hút bởi con búp bê. Con bé kéo tay cha mẹ năn nỉ:
“Ba ơi, mua em này cho con đi! Con muốn có em!”

Anh Nam, cha của bé, thoáng ngập ngừng. Đôi mắt của búp bê có gì đó rất lạ, như đang nhìn thẳng vào anh. Nhưng trước ánh mắt nài nỉ của con gái, anh không nỡ từ chối. Họ mang con búp bê về nhà mà không hề hay biết về tai họa đang chờ đợi.

Từ ngày có búp bê, Linh coi nó như em ruột. Con bé đặt tên cho búp bê là “Mai” và dành cả ngày để chơi với “em.” Linh ngồi hàng giờ thì thầm trò chuyện với búp bê, quên cả ăn uống, học hành. Ban đêm, con bé đòi ôm búp bê ngủ, thậm chí bắt mẹ vừa đút cơm cho mình, vừa đút cho “em Mai.” Từ đó bé Linh ngày càng gầy gò, ốm yếu, xanh xao, học hành sa sút dần, bé luôn không vui và hay cáu gắt trên trường, chỉ khi nào được ở gần “em Mai” bé mới vui vẻ, cười nói. Tình hình ngày càng trầm trọng khi bé Linh không chịu ngủ vào ban đêm, chỉ thích nằm ôm “em Mai” rồi thì thầm, cười khe khẽ đến sáng.

Cha mẹ bé Linh thì nửa tin nửa ngờ, cái giác quan của một con người miền tây dường như đang đang kêu gào lên rằng, cái thứ búp bê quái dị kia đang hút cạn sinh khí của bé Linh, nhưng là một cặp vợ chồng trẻ họ nào tin chuyện ma quỷ, họ đưa bé Linh đi thăm khám định kỳ, bổ sung ăn uống đầy đủ mong con mình chóng khoẻ mạnh.

Nhưng vào một đêm họ, Hạnh – mẹ của Linh – phát hiện con bé cắn rách ngón tay mình, để m.á.u nhỏ vào miệng búp bê. Quá hoảng sợ, chị giật con búp bê khỏi tay Linh. Con bé hét lên dữ dội, như thể đang bảo vệ một điều gì đó rất quan trọng.

Cảm thấy bất an, Nam quyết định cất con búp bê vào tủ và khóa lại. Nhưng ngay đêm đó, anh mơ thấy một cơn ác mộng khủng khiếp. Con búp bê ngồi trên ngực anh, đôi mắt đỏ rực, miệng cười quỷ dị, hét lớn: “Sao mày nhốt tao?” Nam choàng tỉnh, mồ hôi đầm đìa. Anh vội mở tủ, mang con búp bê ra dòng sông sau nhà và ném nó xuống nước. Điều kỳ lạ là bé Linh không hề phản ứng trước hành động của anh, con bé chỉ không nói năng gì khi ở nhà và vẫn thì thầm những lời kỳ lạ lúc ngủ.

Tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng vài ngày sau, con búp bê bất ngờ xuất hiện trên ghế sofa trong phòng khách. Không ai biết nó trở lại bằng cách nào. Bé Linh chạy đến ôm “em Mai,” hôn lấy hôn để vào mặt em rôi cười khanh khách, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nam và Hạnh chỉ biết cứng người, miệng ú ớ không nói được lời nào, không dám đụng chạm vào con búp bê, vợ chồng Nam tạm im lặng để tìm cách.

Nhưng đêm đó, Nam lại cảm thấy bị khó thở, mở mắt ra anh lại thấy con búp bê ngồi lên người mình, quá hoảng sợ và tức giận anh bật dậy nắm đầu con búp bê ra sau nhà, lấy vội con dao anh đ.â.m hết lực vào con búp bê nhiều lần, m.á.u và tiếng thét đau đớn túa ra từ con búp bê ngay ở vị trí anh đ.â.m.

“Chồng, chồng ơi! Trời ơiiii”

Tiến hét của chị Hạnh làm Nam bừng tỉnh, anh mở to mắt và bàng hoàng thấy tay trái mình đang nắm tóc bé Linh trấn con bé xuống nền đất, còn tay phải anh lại ghim con dao xuyên vào bàn tay trái ngay sát mặt con mình.

Hạnh quấn vội chiếc áo vào bàn tay chồng mình, ôm vội bé Linh rồi cả nhà chạy nhanh qua hàng xóm, bật hết đèn đóm, không dám kể với mọi người chỉ dám nhờ hàng xóm đừng đi ngủ để chờ nhà ngoại lên đón cả nhà về lánh nạn.

Ba ngày sau, Bé Linh càng ngày càng yếu phải nằm viện, Nam phải cắt bỏ bàn tay vốn đã lìa lặt. Căn nhà của anh cửa vẫn mở toang mà ngay cả hàng xóm cũng không dám bén mảng vào khoá cửa giùm, như thể có một thứ gì đó khủng khiếp đang trừng mắt nhìn ra bên ngoài. Họ đoán già đoán non là có ma nhưng không hề biết cái âm khí khủng khiếp ấy xuất phát từ một thực thể đầy thù hận.

Không thể chịu đựng thêm, Nam mời thầy pháp đến giải trừ. Nhưng ngay cả các thầy pháp kinh nghiệm cũng bó tay trước sức mạnh của con búp bê. Người thì không dám vào nhà, người dám vào thì cũng phải bỏ của chạy lấy người. Họ nói âm khí trong căn nhà nặng nề đến mức khó thở. Cuối cùng, một thầy pháp phải liên hệ với thầy của mình bên Thái Lan để xin trợ giúp.

Năm ngày sau, hai lá bùa được một sư thầy người Thái trao tận tay cho thầy pháp ở Việt Nam, một lá được đặt vào dưới gối của bé Linh để cầu an, xua đuổi tà khí. Lá bùa còn lại được dặn dò kỹ lưỡng là phải lựa chọn giờ ngọ, tức là từ 11 giờ trưa đến 13 giờ chiều, là giờ dương thịnh âm suy để tiến hành giải trừ.

Buổi trừ tà diễn ra trong căng thẳng. Ba thầy pháp giăng bùa quanh ngôi nhà, đặt kính chiếu yêu nơi cửa ra vào, ấn bùa hộ thể rồi mới tiến vào bên trong, phải mất vài giờ đồng hồ các thầy pháp mới phát hiện con búp bê trong tủ quần áo của bé Linh. Con búp bê phát ra tiếng hét chói tai, đồ vật trong nhà rung chuyển dữ dội. Mỗi lần các thầy pháp cố gắn ấn bùa lên, con búp bê lại phát ra mùi khét như cháy. Phải mất nhiều giờ và sự phối hợp của ba thầy pháp, họ mới phong ấn được linh hồn trong con búp bê để sư thầy Thái Lan tiến hành cầu siêu cho nó.

Quàn quại một hồi, linh hồn quỷ linh nhi cũng rời khỏi, con búp bê co quắp lại, biến thành một hình hài vặn vẹo, cháy đen. Đó là hình dáng thực sự của nó sau nhiều lần bị chủ nhân trước thiêu hủy.

Gia đình Nam không bao giờ quên được những gì đã xảy ra. Nam mất một bàn tay, còn bé Linh phải điều trị tâm thần dài hạn. Câu chuyện về con búp bê bị nguyền rủa lan truyền khắp vùng, trở thành lời nhắc nhở cho những ai dám chạm vào những món đồ chứa đựng sức mạnh tâm linh.

Còn tro tàn của con búp bê? Chúng được thả trôi sông, nhưng người ta kể rằng, vào những đêm tối trời, đôi khi vẫn nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của một đứa trẻ vọng lại từ bờ nước.

LỜI KẾT CỦA TÁC GIẢ.
Vong Linh của trẻ em thường chưa hình thành ký ức vì thời gian ở dương gian quá ngắn ngủi, nên chúng hay hành động theo cảm tỉnh, bản năng. Và bất cứ ai đụng chạm đến quyền lợi của chúng, làm chúng khó chịu thì đều rước họa vào thân. Còn bạn, chắc chắn bạn đã từng bắt gặp một vài con búp bê cũ nằm lay lắt ở bãi rác, góc nhà cũ rồi phải không? nếu có, làm ơn đừng chạm, nhặt hoặc trêu đùa nó, thậm chí đừng nhìn vào mắt của nó vì biết đâu, một thế lực tâm linh đang chờ đón bạn.
-Hãi-
Nguồn ảnh: Shadow Doll from The Warren’s Occult Museum
(mình lấy hình này vì nó hơi gớm, lần sau mình sẽ có bài viết cụ thể về con búp bê này)

𝐒𝐡𝐨𝐫𝐭 𝐡𝐨𝐫𝐫𝐨𝐫 𝐬𝐭𝐨𝐫𝐲  #1 WOODOO DOLLNguồn: eddlai608-Hãi-
01/05/2025

𝐒𝐡𝐨𝐫𝐭 𝐡𝐨𝐫𝐫𝐨𝐫 𝐬𝐭𝐨𝐫𝐲 #1
WOODOO DOLL
Nguồn: eddlai608
-Hãi-

𝐔𝐑𝐁𝐀𝐍 𝐋𝐄𝐆𝐄𝐍𝐃  #8MA XÓ – HÃY CẨN TRỌNG VỚI THỰC THỂ TÂM LINH(bài viết dài, khuyến cáo nên đọc trong điều kiện thời gian d...
01/03/2025

𝐔𝐑𝐁𝐀𝐍 𝐋𝐄𝐆𝐄𝐍𝐃 #8
MA XÓ – HÃY CẨN TRỌNG VỚI THỰC THỂ TÂM LINH
(bài viết dài, khuyến cáo nên đọc trong điều kiện thời gian dư giả)

Xó nhà gió hú văng vẳng đêm,
Hồn oan giữ của, mắt lạnh thêm.
Đổi lòng quỷ kiếp, vàng thành máu,
Lưới oan giăng phủ, nghiệp chẳng êm

Một trong những thuật thức mạnh mẽ và tàn độc nhất trong giới bùa chú là việc giam giữ các linh hồn để họ phục vụ người sống, ở những vùng khác nhau cũng có những phương thức khác nhau để trấn giữ một hoặc một mảnh linh hồn cho nhiều mục đích. Ở Thái Lan chúng ta đã nghe quen cái tên Kumathong, Campuchia thì nổi tiếng với Thiên Linh Cái, còn Lào và Việt Nam cùng chia sẻ một thứ tà thuật cổ nghe tên có phần hiền lành hơn hai thuật của Thái và Cam. Đó là thuật triệu (thỉnh) “Ma Xó”. Nhưng, xin nhấn mạnh với quý vị rằng, không có thứ tà thuật nào lại không có hậu quả, không có hành động trái đạo lý nào mà lại tránh được nghiệp, trước khi đến với câu chuyện mà tôi sắp kể dưới đây, hãy để tôi nói cho quý vị biết bản chất của Ma Xó.

Được lưu truyền trong văn hoá của vùng Tây Bắc đặc biệt là những vùng rừng núi linh thiêng giáp biên giới Việt – Lào. Ma Xó được cho là những linh hồn vất vưởng giữa đời sống, không có nơi chốn, không thuộc về thế giới này hay thế giới khác, chúng là những hồn ma của những kẻ phiêu bạt, c.h.ế.t không ai hay, Những vong hồn này, nếu không may mắn được siêu thoát, sẽ bị những thầy mo thu thập về để nuôi dưỡng. Lại có truyền thống khác nói rằng Ma Xó cũng có thể là linh hồn của những người thân hoặc phần hồn thú của những con vật trong gia đình, chúng được triệu hồi bằng cách sử dụng một phần thi thể của người hoặc con vật đã mất. Những phần thân thể ấy có thể là bất cứ thứ gì và mạnh mẽ nhất là phần đầu.

Mỗi phần cơ thể được dùng làm vật dẫn sẽ mang lại một công dụng riêng biệt thường là để xin nhờ cái đức của người thân hoặc sự trung thành của con vật để mang lại may mắn, bình an, thịnh vượng. Và đặc biệt là trông coi tài sản, nhà cửa giữa vùng núi hẻo lánh

Việc thỉnh Ma Xó là một việc phức tạp mà chỉ có những thầy mo cao tay ấn mới dám làm. Thế nên, chỉ có những gia đình khá giả, có của mới được tiếp cận với nhưng Ma Xó mạnh mẽ nguyên vẹn phần vong, còn những gia đình bình thường, quá lắm chi có thể tự thỉnh được một phần vong linh không nguyên vẹn – mà chưa chắc biết đó là thực thể gì?

Điểm chung của tất cả loại Ma Xó là chúng tồn tại trong những góc tối tăm của ngôi nhà, với việc bày biện đồ cúng đơn giản là bát hương và chén để chứa đồ cúng. Và có một quy luật bắt buộc đó là: Ma xó phải được cúng hằng ngày bằng đồ ăn, thức uống và cả máu tươi tương tự thuật nuôi Ngải, con Ma Xó phải được coi như là một thành viên trong gia đình và bất cứ sự bất kính nào cũng có thể mang đến hậu quả tàn khốc.

Tuy nhiên, theo một số thầy pháp nhiều kinh nghệm cho rằng, đại đa số Ma Xó là những Vong hồn vật vưởng, không siêu thoát và thường bị giày vò bởi oán hận, vì ý chí thù hận còn lưu lại nhân gian nên dễ dàng tìm ra vật dẫn để cư ngụ, và nếu chủ nhà vi phạm trong cúng bái hoặc bất kính với Ma Xó thì kể như phá vỡ giới hạn và phải nhận cái kết vô cùng khủng khiếp.

Năm 1987 - Trong bóng tối đặc quánh của Pù Đen Đinh, nơi biên giới Việt - Lào, giữa rừng rậm âm u và những bản làng nhỏ nằm rải rác, câu chuyện về Ma Xó nhà Páo Lừ đã trở thành một lời cảnh báo nghiêm khắc cho bất cứ ai có ý định lợi dụng tà thuật này.

Người dân trong vùng kể rằng Páo Lừ là một tay buôn gỗ lậu giàu có và đầy mưu mẹo. Hắn sống trên một ngọn đồi cao, căn nhà của hắn như thách thức cả trời đất, nơi đầy ắp những khúc gỗ quý mà hắn khai thác vô tội vạ trong những chuyến đi rừng nguy hiểm. Nhưng ngay cả với những của cải ấy, Páo Lừ vẫn không yên lòng. Hắn sợ mất mát, sợ bị kẻ khác cướp đoạt, sợ bị bắt quả tang. Trong nỗi ám ảnh đó, hắn quyết tâm sở hữu cho được một Ma Xó mạnh mẽ, thứ mà theo lời kể dân gian rằng: có thể giúp hắn an toàn tuyệt đối.

Một ngày nọ, trong chuyến đi rừng sâu để tìm những cây gỗ quý hiếm, Páo Lừ bắt gặp một cảnh tượng kinh hoàng. Giữa lớp lá mục dày đặc và mùi ẩm mốc của đất rừng, hắn phát hiện những mảnh thi thể người rải rác khắp nơi. Chiếc sọ người nằm đó nửa xương, nửa thịt, lẫn trong đám rễ cây chằng chịt, còn đang rúc rỉa dòi bọ của sự phân huỷ.

Đời buôn lậu của Páo Lừ đã trải qua quá nhiều hình ảnh c.h.ế.t chóc, bạo lực, và vào cái thời điểm này một cái x.á.c giữa vùng rừng thiêng nước độc chẳng phải là cái gì đó ghê gớm với người từng trải như hắn. Hắn đứng lặng lẽ, nhìn chằm chằm vào cái đầu, lòng thầm nghĩ đến một con Ma Xó mạnh mẽ nhất mà người ta từng nghĩ ra được. Thản nhiên cho chiếc đầu vào tấm vải cũ, hắn gọi đàn em rồi rút quân kết thúc chuyến săn hàng sớm hơn dự định. Về đến nhà hắn dùng dao gọt những phần thịt còn lại quăng cho hai con chó trong nhà ăn, Páo Lử có cái niềm tin méo mó rằng, càng tàn nhẫn hắn mới có thể trấn áp nổi con Ma Xó mà hắn sắp thỉnh về.
Hắn cất công tìm đến lão thầy bùa Tẩn Dền nổi tiếng trong vùng Pù Đen Đinh. Lão Dền sống trong căn nhà nhỏ ẩn sâu giữa rừng, nơi ánh sáng ban ngày cũng khó mà lọt vào. Khuôn mặt lão nhăn nheo, ánh mắt sâu hoắm như nhìn thấu mọi tâm can. Khi Páo Lừ mở bọc vải, đôi mắt lão ánh lên một tia lạnh lẽo.
“Mi biết mình đang mang thứ gì về không?” lão hỏi, giọng khàn đặc như tiếng gió rít qua khe núi.
“Tao biết,” Páo Lừ đáp. “Tao cần nó bảo vệ tao và tài sản của tao.”
Lão Dền bật cười, tiếng cười khô khốc, rợn người. “Ma Xó không chỉ có mỗi linh hồn của người c.h.ế.t đâu, cái thứ thù mà tao thấy trong cái đầu đấy, nó còn ghê gớm rất nhiều lần”
“cứ làm, có gì tao chịu” Lão Páo Lừ gằn giọng.

Trong căn phòng chỉ sáng lờ mờ nhờ ánh lửa, lão Tẩn Dền bắt đầu nghi thức triệu hồi. Những ký hiệu kỳ lạ được vẽ bằng máu gà trên nền đất. Lão vừa niệm chú, vừa đốt những lá bùa có mùi khét đặc trưng. Khi câu chú cuối cùng được cất lên, căn phòng bỗng lạnh toát. Một bóng đen mờ mịt hiện ra từ chiếc sọ, đôi mắt đỏ rực như than hồng, chiếu thẳng vào Páo Lừ.
“Mày đã có ma xó,” lão Dền nói, “nhưng nhớ kỹ, đừng bao giờ quên rằng nó không thực sự thuộc về mày đâu.”

Hăm hở trước con Ma Xó có được quá dễ dàng, Páo Lừ mừng lắm. Thời gian đầu, Páo Lừ tuân thủ mọi lời dặn của lão Tẩn Dền. Hắn chôn chiếc sọ dưới gầm giường, ngày ngày cúng tế bằng rượu, máu gà, và những lễ vật khác. Ma xó canh giữ nhà hắn, bảo vệ tài sản và giúp hắn vượt qua mọi rắc rối, từ cán bộ kiểm lâm đến những kẻ trộm cắp. Nhưng dần dần, lòng tham và sự kiêu ngạo khiến Páo Lừ coi hắn thực sự là chủ nhân muốn gì được nấy.

Trong nhiều năm liền, hắn sai ma xó ám hại đối thủ làm ăn, khiến họ gặp tai họa hoặc đổ bệnh. Hắn còn dùng ma xó để che mắt những cán bộ kiểm lâm trước những lô gỗ lậu chất đầy trong nhà. Trong tâm trí Páo Lừ, ma xó giờ chỉ là một công cụ, một con rối trong tay hắn. Hắn nghĩ đến mối làm ăn lớn hơn từ tam giác vàng. Với sự trợ giúp của Ma xó đời nào hắn bị phát hiện.

Nhưng oán linh trong Ma Xó cũng không quên được nỗi đau của mình. Một trong những câu truyện mà người dân kể: oán linh này là của một chàng trai trẻ ở bản khác. Chàng trai ấy yêu một cô gái độ tuổi đôi mươi , nhưng cô bị một tên nhà giàu quyền thế trong bản bắt về làm vợ theo hủ tục. Khi chàng trai đến đòi người, anh ta bị đánh c.h.ế.t, x.á.c bị chặt thành từng khúc và vứt sâu trong rừng. Nhà nghèo, ý chí bị bó buộc giữa chốn rừng thiêng, gia đình của chàng trai không thể lên tiếng tố cáo nên mọi chuyện cứ thế chìm xuống, Nỗi oan khuất của chàng trai đã biến linh hồn anh thành một oán linh mạnh mẽ, một thực thể tàn bạo, tràn ngập c.ă.m t.h.ù. Nó chờ đợi, âm thầm hấp thụ sức mạnh từ những lần cúng tế. Và tất nhiên Páo Lừ không biết, hoặc không quan tâm đến câu chuyện đằng sau con Ma xó mà hắn đang sở hữu.

Một ngày nọ, Páo Lừ phải qua Lào để lo công việc. Trước khi đi, hắn dặn đứa con trai út ở nhà phải cúng ma xó đúng nghi thức. Nhưng cậu bé, mới mười hai tuổi, quá nhỏ để hiểu được sự đáng sợ của thứ linh hồn kia. Khi chuẩn bị cúng, cậu vô tình nhìn thấy đôi mắt đỏ rực lóe lên từ bóng tối. Nỗi sợ hãi khiến cậu bé ném lễ vật xuống đất và chạy ra khỏi nhà.

Ngày hôm đó, sợi dây trói buộc thực thể tà ác cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Ngay đêm Páo Lừ trở về, Cơn mưa lớn trút xuống Pù Đen Đinh, tiếng gió rít qua những tán cây như tiếng thét của quỷ dữ. Trong căn nhà lớn của Páo Lừ, tiếng bước chân nặng nề vang lên trên sàn gỗ, rồi là tiếng cười lạnh lẽo vọng ra từ dưới gầm giường. Tiếng la hét cầu cứu đánh thức dân làng trong đêm, khi dân bản tìm đến, họ phát hiện cả gia đình Páo Lừ bị g.i.ế.t h.ạ.i d.ã m.a.n. Thủ phạm không ai khác là Páo Lừ, mắt hắn đỏ ngầu tay cầm chiếc rựa dài ngồi thu vào góc nhà như cố thủ với ai đó, chẳng ai dám đến gần cho đến khi cán bộ đến hắn đã tự c.ứ.a c.ổ mình gương mặt hắn méo mó, miệng há rộng, đôi mắt trừng trừng như thấy một thứ kinh hoàng. Máu loang lổ khắp nhà, nhuộm đỏ cả những tấm ván gỗ quý.

Lại nói về tên nhà giàu, người ta kể rằng hắn cũng gặp tai nạn trong một lần xuống Tỉnh, người ta nói hắn tự lao đầu vào xe tải để rồi bị cán cho t.a.n x.á.c. Không ai biết vì sao ông ta lại làm như vậy! Nhưng những câu chuyện thêu dệt nói rằng tên trọc phú thực chất bị lôi vào gầm xe chứ chẳng có ai tự đâm đầu vào đấy cả.

Từ đó ngôi nhà của Páo Lừ bị bỏ hoang, không ai dám lại gần. Đêm đến người dân bản vẫn thấy những vong hồn vất vưởng ở ngoài sân nhà như đang sợ hãi một thế lực tà ác bên trong. Mãi đến năm 1999, một người phụ nữ dẫn theo một đoàn thầy mo cúng tế ba ngày ba đêm thỉnh chiếc đầu đi nơi khác, thì căn nhà mới được yên ổn. Ngày nay, khi hỏi về căn nhà của Páo Lừ, người già trong bản luôn chỉ hướng về một khu đất rậm cây, không có vết tích cụ thể nào, chỉ còn đâu đó vài cái trụ gỗ mục nát. Và không có ai dám bén mảng tới khu đất từng là lãnh địa của Ma Xó mạnh mẽ nhất.

Còn con Ma Xó thì ở đâu? Người nói nó đã siêu thoát, những cũng có người nói nó đang phục vụ chủ nhân mới. Nhưng cho dù là ở đâu chăng nữa thì thực thể tâm linh sẽ không thể nào trở thành tay sai của con người được, bất kể người đó có là ai và có dã tâm thế nào.

LỜI KẾT CỦA TÁC GIẢ.
Đọc được đến đây chắc chắn mình phải cảm ơn các bạn vì đã kiên nhẫn với bài viết này, đây thật ra không hẳn là truyền thuyết đô thị, nhưng là một truyền thuyết gắn liền với tín ngưỡng dân gian của Đồng Bào Tây Bắc. Câu chuyện của Ma Xó mà mình kể, là phiên bản khủng khiếp nhất vì với trong dân gian Ma Xó thường được gắn với một thực thể hiền lành, chỉ ăn đồ cúng và phù hộ cho gia chủ. Nhưng, xin được nhắc lại một lần nữa rằng: Một khi đã thực hành thuật kết nối tâm linh với các thực thể siêu nhiên, con người rất có thể tự nhấn chìm mình trong một bể rắc rối mà chính họ cũng không ngờ được.

Cre ảnh: Ma Quỷ Dân Gian Ký
-HÃI-

01/02/2025

𝐌𝐚 𝐪𝐮𝐲̉ 𝐝𝐚̂𝐧 𝐠𝐢𝐚𝐧 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐯𝐚̆𝐧 𝐡𝐨𝐚́ 𝐕𝐢𝐞̣̂𝐭 𝐍𝐚𝐧
Những “đôi tay” kì quái dưới dòng nước lạnh

-mimibeouu-

𝐔𝐑𝐁𝐀𝐍 𝐋𝐄𝐆𝐄𝐍𝐃  #7NHÀ HÁT LỆ THANH: ÁNH MẮT VỌNG TỪ QUÁ KHỨNằm lặng lẽ giữa những con phố nhộn nhịp ở quận 5, Sài Gòn, Nhà...
01/01/2025

𝐔𝐑𝐁𝐀𝐍 𝐋𝐄𝐆𝐄𝐍𝐃 #7
NHÀ HÁT LỆ THANH: ÁNH MẮT VỌNG TỪ QUÁ KHỨ
Nằm lặng lẽ giữa những con phố nhộn nhịp ở quận 5, Sài Gòn, Nhà hát Lệ Thanh là một cái tên vừa quen vừa đáng sợ mà chỉ cần nhắc đến, nhiều người dân địa phương đã rùng mình. Được xây dựng vào đầu thế kỷ 20 tại khu vực Chợ Lớn, nơi đây từng là biểu tượng của sự phồn thịnh và hào nhoáng. Nhưng giờ đây, nó chỉ còn là một tàn tích hoang phế, bị bủa vây bởi bóng tối và những lời đồn ma quái.

Nhà hát Lệ Thanh từng là nơi giao thoa giữa nghệ thuật kinh kịch cổ điển và những bộ phim lãng mạn làm say đắm lòng người. Đằng sau vẻ ngoài hoa mỹ ấy là một câu chuyện đầy bi kịch, dẫn đến sự suy tàn và trở thành một điểm đến bị ám ảnh. Một số người nói rằng bóng tối bao trùm nơi này không chỉ là của thời gian mà còn là của những linh hồn không siêu thoát, lẩn khuất trong từng góc tối.

Người ta kể rằng, nhà hát được xây dựng bởi một thương gia Hoa kiều giàu có, ông Lý Gia. Trong những năm tháng đầu tiên, nơi đây là trung tâm của các buổi biểu diễn kinh kịch, quy tụ những tài năng nghệ thuật lớn. Nhưng tất cả thay đổi khi ông Lý Gia gặp cô đào Lý Ngọc Hoa, người con gái tài sắc làm ông Lý mê mẩn. Ông lần mò làm quen, dụ dỗ cô đào với những lời hứa sẽ giúp cô trở nên nổi tiếng. Say đắm trước sự quan tâm và những lời hứa, cô đào Lý Ngọc Hoa không ngờ bản thân mình sẽ phải nhận một cái kết khủng khiếp.

Số là, vợ của ông Lý, bà Lệ Thanh, đã biết đến mối tình vụng trộm của chồng mình, và theo lẽ thường của những người vợ có quyền lực, bà nào để cho cô đào xinh đẹp ấy được yên. Sự ghen tuông đã khiến cho bà có quyết định vô cùng sai trái, đó là thuê sát thủ ám hại cô đào.

Một buổi sáng, các nhân viên rạp hát đến để chuẩn bị cho buổi diễn thì phòng trang điểm riêng của cô đào Ngọc Hoa vẫn khóa. Họ cho rằng cô chưa đến, nhưng mãi đến trưa vẫn không ai liên lạc được với cô. Họ lo lắng vì buổi diễn sẽ bắt đầu vào lúc 18 giờ. Mãi đến gần 15 giờ chiều, ông Lý Gia mới có mặt, cho người phá khóa phòng trang điểm của cô vì hôm qua ông không tới đón cô như thường lệ. Ông nghĩ cô tự khóa cửa nhốt mình. Cánh cửa mở ra và thật bất ngờ, bên trong là cô đào Ngọc Hoa đã c.h.ế.t trong tư thế treo cổ. Đôi mắt cô trợn trừng nhìn thẳng vào ông Lý như muốn tố cáo tội ác của vợ ông.

Trong cái thời gian loạn lạc của lịch sử, hầu như cảnh sát chỉ điều tra qua loa. Họ kết luận cô đào Ngọc Hoa, do áp lực công việc, nên đã t.ự. t.ử. Còn cá nhân ông Lý, ông đoán biết ai mới là thủ phạm cho cái c.h.ế.t của người tình nhưng đành ngậm bồ hòn làm ngọt vì mọi chuyện lộ ra thì cũng chẳng tốt lành gì, và vụ án chìm xuống.

Nhưng cuộc sống đâu phải chỉ là sân khấu của kẻ ác. Vào đêm xảy ra biến cố, một bà lao công già, cũng là người ở lại sau cùng, đã chứng kiến tất cả. Theo lời bà kể, lúc ấy cả rạp chỉ còn bà và cô đào Ngọc Hoa. Cô đang tẩy trang và chờ ông Lý đến đón đi ăn tối như thường lệ thì hai kẻ lạ mặt, lợi dụng lúc rạp hát không có ai, đã đến phòng và gõ cửa. Nghĩ rằng đó là ông Lý, cô mở cửa mà không mảy may nghi ngờ. Hai gã đàn ông đã khống chế, bịt miệng và trói cô lại. Bọn chúng cũng mê mẩn nhan sắc của cô nên thay phiên nhau x.â.m h.ạ.i rồi dùng dây siết cổ cô đến c.h.ế.t. Xong xuôi, chúng mặc y phục lại cho cô rồi treo xác cô lên thanh xà ngang trần nhà như một vụ t.ự. t.ử.

Đứng một góc xa, bà lao công tội nghiệp đã chứng kiến tất cả, nhưng vì sợ trả thù nên bà chỉ dám lặng lẽ rời đi mà không hô hoán hay kêu cứu. Mãi sau này, khi xảy ra những hiện tượng kỳ lạ, bà mới dám mở miệng kể lại câu chuyện cho một vài đồng nghiệp, rồi cũng nhanh chóng xin nghỉ việc, đi nơi khác.

Từ đó về sau, nhà hát Lệ Thanh liên tục xảy ra hiện tượng ma quái. Người ta nói, mỗi đêm khuya, từ phòng trang điểm của cô Hoa vang lên tiếng khóc ma mị, tiếng hát kinh kịch réo rắt như xuyên qua màn đêm tĩnh lặng. Những nhân viên lao công thường tìm thấy tóc dài lẫn trong bồn cầu nhà vệ sinh – thứ mà không ai có thể giải thích được. Có lần, bảo vệ đêm nhìn thấy một người phụ nữ mặc y phục biểu diễn lướt qua hành lang, nhưng khi đuổi theo, cô ấy biến mất vào không khí.

Có nghệ sĩ kể rằng, trong lúc tập dượt trên sân khấu, ánh đèn đột ngột tắt ngấm, và khi bật lên, họ nhìn thấy một bóng người đứng sừng sững giữa khán đài trống rỗng. Khuôn mặt lúc thì đượm buồn, lúc thì đau khổ, lúc thì đầy oán hận. Càng cố gắng trấn an nhau, họ càng cảm thấy có thứ gì đó bất thường ở đây – một thứ không thuộc về thế giới này.

Sau sự việc ấy, vợ chồng ông Lý liên tiếp gặp xui xẻo. Bà Lệ Thanh mất niềm tin vào chồng và sống trong sự sợ hãi. Ông Lý bị các sĩ quan Pháp nhắm đến, suýt m.ấ.t m.ạ.n.g trong một vụ á.m s.á.t ngay trước rạp hát. Cuối cùng, cả hai bỏ lại tất cả để trở về Trung Quốc, không bao giờ quay lại. Lại có phiên bản khác kể rằng hai ông bà đã có ý định gọi thầy về trục vong cô Đào, nhưng đa số các thầy cúng đều cho rằng oán hận của vong linh quá nặng nề. Hỏi han sự việc thì ông bà không dám nói nên nhiều thầy cũng bất lực. Về sau, hai ông bà dắt díu nhau về Trung Quốc bằng đường biển và gặp nạn mà c.h.ế.t.

Theo một số lời bàn của các thầy cúng, vong linh cô đào Ngọc Hoa vì quá oán hận nên đã trở thành Hồn Quỷ – là những linh hồn của người c.h.ế.t không siêu thoát được vì bị oan ức. Những hồn quỷ này không chỉ gây hại bằng sự oán thù mà còn có thể gây rối loạn tâm lý, ám ảnh người sống, khiến họ phải đối mặt với những tai họa bất ngờ.

Nhiều năm sau, trải qua nhiều biến cố lịch sử, nhà hát Lệ Thanh trở nên hoang phế. Những thương gia đến mua lại đều gặp xui xẻo: kẻ thì té ngã gãy xương, kẻ bị tường rơi trúng đầu. Một người thậm chí bị dọa cho hốt hoảng chạy ra khỏi rạp, miệng ú ớ không nói thành lời. Đặc biệt, phòng trang điểm là nơi không một thợ nề nào dám bước vào hoặc đứng trước cửa quá một phút. Người dân địa phương tin rằng tất cả là do oán hồn của cô Hoa, người không bao giờ tha thứ cho sự phản bội của ông Lý và cái c.h.ế.t oan uổng của mình.

Ngày nay, Nhà hát Lệ Thanh vẫn tồn tại vẫn có người ra vào nhưng cái tên của nó đã trở thành một nỗi ám ảnh tâm trí những người từng sống ở khu vực này. Những đêm mưa, nếu bạn đi ngang qua nhà hát, hãy chú ý. Có thể bạn sẽ nghe thấy tiếng ai đó ngân nga một khúc hát kinh kịch, hay thoáng thấy bóng một người phụ nữ mặc y phục biểu diễn đứng lặng lẽ trong màn mưa.

Liệu bạn có dám bước vào nơi này và đối mặt với bóng tối, nơi oán khí và ánh mắt cầu cứu vẫn tràn ngập trong không gian?

LỜI KẾT CỦA TÁC GIẢ:
Lại thêm một câu chuyện mà mình cất công hỏi han nhiều nguồn, mình cũng từng đi qua và check in quầy nước gần nhà hát, cũng nghe bà cô bán nước kể cho nhiều chi tiết li kỳ khác nữa, bao gồm cả việc bà Lệ Thanh bị vong cô Đào ám cho thành ngây ngây dại dại, nhưng mà bạn biết đấy, việc ngồi ngay trước một địa điểm tâm linh, nghe kể chuyện cô Đào. Chắc chắn là cảm giác mà mình không thể quên. Còn bạn, nếu rảnh rỗi hãy ghé đường Phan Phú Tiên, Quận 5 để một lần chạm vào bức tường nhà hát và cảm nhận luồng gió thời gian thổi qua tay bạn, biết đâu đấy một ánh mắt cầu cứu vẫn đang nhìn bạn từ bên trong.

-HÃI-

Address

New York, NY

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Creepypasta Việtnam posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Creepypasta Việtnam:

Videos

Share