01/08/2025
𝐔𝐑𝐁𝐀𝐍 𝐋𝐄𝐆𝐄𝐍𝐃 #10
TRÙNG TANG – HAY PHẪN UẤT CỦA NGƯỜI QUÁ CỐ?
Trùng tang, một hiện tượng mang màu sắc huyền bí, vẫn được người dân quê tôi truyền tai như lời cảnh báo. Người ta tin rằng khi ai đó qua đời vào giờ xấu, hoặc được chôn cất trên mảnh đất dữ, linh hồn người c.h.ế.t không thể siêu thoát mà bị quỷ trùng kéo xuống cõi âm, đồng thời lôi theo người thân trong gia đình. Những cái c.h.ế.t liên tiếp, đầy ám ảnh, thường xảy ra trong những gia đình bị trùng tang, để lại nỗi kinh hoàng kéo dài qua nhiều thế hệ.
Tuy nhiên, theo sách Bùa Chú – Trần Lang biên soạn xuất bản năm 1939, Phần hai “Lục Giáp Viên Quang đàn pháp” có ghi chú rằng: “Thường sau đám tang rất khó xảy ra trùng tang, vì trong phong tục Việt Nam thường chú trọng chôn cất đúng giờ hoàng đạo. Tuy nhiên, nếu người thân vì lý do nào đó chưa kịp tha thứ cho người mất, và ngược lại. Làm người c.h.ế.t mà không nhắm mắt, dễ sinh ra oán hận, mà quỷ trùng sẽ dễ bị dẫn dụ đến, nhất là khi người ấy lại được chôn cất vào giờ hung, giờ sát. Khi đó, quỷ trùng sẽ mang theo sự thù hận của người đã khuất, kéo theo những kẻ liên quan, thường là người thân trong gia đình."
Dù không ai dám chắc tính xác thực, nhưng những câu chuyện ma mị xung quanh hiện tượng này đủ khiến người nghe lạnh sống lưng. Rõ ràng là luôn có những gia đình c.h.ế.t hai, đến ba người trong một khoảng thời gian rất ngắn, thậm chí chỉ sau vài ngày, kèm theo đó là đủ thứ hiện tượng kì lạ.
Tôi nhớ đêm đó, khi cả làng đổ dồn về nhà ông Bảy để dự tang lễ của bà Hà, cái lạnh từ đầu đông như cắt vào da thịt. Gió rít qua những cành tre khô khốc, lá rụng lả tả xuống mái tranh. Đèn dầu leo lét soi lên gương mặt những người đến viếng, ai cũng thì thầm bàn tán: “Người c.h.ế.t chẳng thanh thản đâu. Cả nhà này rồi sẽ gánh họa.”
Bà Hà, mẹ của ông Bảy, là một người phụ nữ từng vất vả cả đời để xây dựng cơ nghiệp. Dù không phải giàu nhất làng, bà sở hữu hai mẫu đất chuẩn bị được quy hoạch đền bù với giá cao, khiến ông Bảy – đứa con trai duy nhất của bà – ngày đêm thèm khát. Từ lâu, ông Bảy đã trông chờ vào cái c.h.ế.t của mẹ để sớm được thừa kế. Thế nhưng, bà Hà vẫn nằm đó, yếu dần nhưng không c.h.ế.t. Mọi sự chăm sóc hàng ngày đều do vợ ông Bảy – bà Lan – đảm nhiệm, một người phụ nữ hiền lành nhưng luôn bị chồng đánh mắng vì tội “xía vào chuyện đàn ông”.
Bà Lan nhiều lần đề nghị đưa mẹ chồng đi bệnh viện, nhưng ông Bảy đều gạt đi. Ông còn đánh vợ khi bà cố gắng thuyết phục. “Bà già rồi, chữa trị làm gì? Tiền để đó còn lo việc lớn!” Những ngày cuối đời, bà Hà thường xuyên nôn ói, cơ thể gầy rộc. Bà Lan âm thầm chăm sóc, nhưng những bát cháo mà bà Hà ăn dường như khiến sức khỏe của bà ngày càng kiệt quệ. Không ai hay biết rằng, mỗi ngày, ông Bảy lén giã thuốc chuột, trộn một ít vào cháo.
Dù biết con trai đối xử tệ bạc, bà không nói gì, ánh mắt chỉ lặng lẽ chứa đầy uất hận. Trước khi qua đời, bà gạn hết sức lực viết đôi dòng di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho Thủy – cô cháu gái 20 tuổi hiền lành. Bà không còn tin vào đứa con trai phá gia chi tử và đứa cháu trai nghiện ngập, vào tù ra tội. Bà chỉ thương Thủy và con dâu – hai người đã hết lòng chăm sóc bà trong những ngày cuối đời.
Khi bà Hà mất, ông Bảy không rơi một giọt nước mắt. Ông vội vã lục tung căn phòng của mẹ để tìm di chúc. Khi phát hiện tên con gái mình được ghi trên đó, ông nổi cơn thịnh nộ, xé nát tờ giấy. Ông nghi ngờ vợ và con gái đã dụ bà Hà thay đổi ý định. Trong cơn giận, ông và con trai đánh Thủy một trận rồi đuổi cô ra khỏi nhà. Thủy hoảng sợ chạy về nhà ngoại lánh nạn. Sau đó, ông Bảy tuyên bố bà Hà mất do tuổi già và tổ chức đám tang qua loa, không coi giờ giấc cả địa điểm chôn cất.
Ngày đưa bà Hà ra đồng, mọi việc diễn ra không suôn sẻ. Nắp hòm đóng mãi không chặt, mỗi lần đinh đóng xuống lại méo xệch đi như có thứ gì đó cản lại. Đến lúc khiêng quan tài, sáu người đàn ông khỏe nhất làng suýt trượt tay vì cảm giác quan tài nặng bất thường. Khi đoàn đến nghĩa trang, bánh xe tang mắc kẹt trong bùn lầy, cả đoàn phải hợp sức đẩy, mồ hôi chảy ròng giữa cái lạnh của mưa phùn. Lúc hạ huyệt, một chiếc dây thừng bất ngờ đứt ngang khiến quan tài rơi mạnh xuống, phát ra âm thanh vang dội. Ông Bảy thì chẳng mảy may để tâm, kêu gọi mọi người lấp vội rồi ra về. Những sự cố liên tiếp làm mọi người không khỏi hoang mang. Thầy cúng đứng gần đó, khuôn mặt tái nhợt, lẩm bẩm: “Đám này… phạm đại kỵ… sẽ còn tai họa.”
49 ngày sau, con trai ông Bảy trở thành người bị trùng tang đầu tiên. Là một kẻ ngỗ ngược, hắn không quan tâm đến việc giỗ bà nội mà chỉ tập trung nhậu nhẹt với đám bạn. Sau vài vòng rượu, hắn gắt gỏng: “Rượu hết rồi, để tao đi mua thêm!” Bất chấp lời can ngăn của mẹ, hắn leo lên xe máy, phóng đi giữa trời mưa phùn. Chỉ hơn chục phút sau, tiếng người chạy vào báo tin khiến cả nhà bàng hoàng: “Thằng cả nhà ông Bảy bị xe tông ở ngã tư!”
Khi người ta đến hiện trường, cảnh tượng thật kinh hoàng. Hắn nằm sõng soài giữa đường, phần thân dưới bị bánh xe tải cán nát, m.á.u loang khắp mặt đường. Đôi mắt hắn mở trừng trừng, khuôn mặt méo mó trong nỗi kinh hoàng tột độ, miệng há rộng như kêu cứu.
Ngày chôn con trai, ông Bảy khóc lóc thảm thiết, cũng đúng thôi! con trai rượu của ổng, từ bé làm gì ông cũng bênh, muốn gì ông cũng chiều. Riêng hàng xóm thì thở phào nhẹ nhỏm, nhiều người còn mừng ra mặt vì làng bớt đi một kẻ say xỉn chuyên phá làng, phá xóm.
Cái c.h.ế.t của con trai khiến ông Bảy sợ hãi. Tin vào lời đồn về trùng tang, ông vội mời thầy pháp về làm lễ giải trùng. Ông viện cớ sức khỏe yếu, không dám đến nghĩa trang, chỉ để vợ đi cùng thầy pháp. Trong lòng ông tràn ngập nỗi sợ: sợ gặp lại linh hồn mẹ, sợ mình sẽ là người tiếp theo. Để trấn an, ông gọi vài người bạn chí cốt đến nhà, bày rượu thịt nhậu nhẹt.
Tại nghĩa trang, buổi lễ giải trùng diễn ra trong không khí ngột ngạt. Khi thầy pháp đọc kinh, gió lạnh bất ngờ thổi mạnh, làm tắt cả đèn dầu. không gian như muốn rung lên nhè nhẹ, mùi tanh nồng bốc lên. Thầy pháp đột ngột dừng lại, giọng run rẩy: “Oán khí quá lớn… sẽ còn người phải c.h.ế.t.” Lo sợ người đó lại sẽ là con gái của mình, bà Lan xin thầy vẽ cho lá bùa hộ thể rồi vội vã về nhà ngoại đưa cho con gái mình.
Ở nhà, ông Bảy đang uống rượu thì bỗng khựng lại, tay ôm ngực, mặt tái nhợt. Ông ngã lăn ra đất, miệng thở hổn hển. Đột nhiên, ông nôn ra một đống giòi bọ sống, mùi hôi thối nồng nặc lan khắp phòng. Bạn bè ông kinh hãi bỏ chạy, chỉ dám quay lại khi ông đã ngừng thở. Ông c.h.ế.t ngay trên bãi nôn, đồ ăn còn lọc ọc ở cả miệng và mũi, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn.
Sau cái c.h.ế.t của ông Bảy, chỉ còn bà Lan và Thủy sống trong căn nhà. Mảnh đất vườn lớn được giải tỏa, gia đình chỉ giữ lại phần căn nhà nhỏ của bà Hà. Bà Lan sống thêm ba năm, dành thời gian cho con gái trước khi mất nhẹ nhàng trên giường. Thủy sau đó chuyển lên thành phố, mỗi tháng chỉ về một lần để hương khói cho gia đình rồi khóa cửa.
Người dân trong làng vẫn truyền tai nhau về căn nhà ấy. Ban đêm, họ nói rằng có thể thấy bóng dáng bà Hà ẩn hiện đứng giữa sân, ánh mắt trống rỗng như hư vô. Không ai dám bén mảng đến gần. Tôi còn nghe có người nói Bà Hà hận ông Bảy và đứa cháu trai, nhưng cũng có người nói do ông Bảy chôn vội không xem ngày giờ nên bị quỷ trùng kéo đi cả, riêng tôi thì cũng không dám nghi ngờ gì, vì quá nhiều sự trùng hợp đến đáng sợ nên tốt nhất mỗi lần đi qua nhà bà Hà, tôi chỉ dám niệm một câu xin cho bà sớm siêu thoát khỏi thế gian trầm luân này.
LỜI KẾT CỦA TÁC GIẢ.
Trùng tang, không chỉ là một hiện tượng nhưng còn là một thắc mắc lớn của tất cả những người từng chứng kiến, bởi thật sự không phải chỉ chôn giờ xấu mới xảy ra trùng tang, có gia đình chôn cất tử tế, cúng kiếng đúng giờ cũng bị trùng tang, có gia đình theo Đạo không tin vào giờ giấc chôn cất cũng bị. Vậy vấn đề giờ giấc, phong thuỷ có giải thích được vấn đề trùng tang không? Theo tôi, chỉ có gia đình người c.h.ế.t mới biết được thực sự nguyên nhân là gì?
-HÃI-