03/21/2024
[𝙰𝚁𝚃 𝙾𝙵 𝚃𝙷𝙴 𝙲𝚄𝚃]_𝐏𝐡𝐨̉𝐧𝐠 𝐯𝐚̂́𝐧 𝐞𝐝𝐢𝐭𝐨𝐫 𝐏𝐚𝐬𝐭 𝐋𝐢𝐯𝐞𝐬 𝐊𝐞𝐢𝐭𝐡 𝐅𝐫𝐚𝐚𝐬𝐞, 𝐀𝐂𝐄 (P2)
-𝐊𝐡𝐢 𝐚𝐧𝐡 đ𝐚𝐧𝐠 𝐧𝐨́𝐢 𝐯𝐞̂̀ 𝐪𝐮𝐚𝐲 𝐩𝐡𝐢𝐦 𝐯𝐚̀ 𝐛𝐨̂́ 𝐜𝐮̣𝐜, 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐲𝐞̂́𝐮 𝐭𝐨̂́ 𝐧𝐚̀𝐲 𝐜𝐨́ 𝐥𝐞̃ 𝐜𝐡𝐨 𝐚𝐧𝐡 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭 𝐯𝐞̂̀ 𝐧𝐡𝐢̣𝐩 (𝐩𝐚𝐜𝐞) 𝐜𝐚̂̀𝐧 𝐱𝐮𝐚̂́𝐭 𝐡𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐢𝐦, 𝐡𝐚𝐲 𝐥𝐚̀ 𝐝𝐨 𝐜𝐨̂ 𝐚̂́𝐲 (đ𝐚̣𝐨 𝐝𝐢𝐞̂̃𝐧) 𝐧𝐨́𝐢 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐚𝐧𝐡, 𝐡𝐚𝐲 𝐥𝐚̀ 𝐭𝐮̛̀ 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐛𝐨̣̂ 𝐩𝐡𝐢𝐦 𝐭𝐡𝐚𝐦 𝐤𝐡𝐚̉𝐨 đ𝐚̃ 𝐠𝐨̛̣𝐢 𝐲́ 𝐜𝐡𝐨 𝐚𝐧𝐡 𝐯𝐞̂̀ 𝐧𝐡𝐢̣𝐩 𝐦𝐚̀ 𝐚𝐧𝐡 𝐧𝐞̂𝐧 𝐭𝐡𝐞𝐨 đ𝐮𝐨̂̉𝐢?
Tôi nghĩ đó là sự kết hợp của mọi thứ với nhau. Trước khi vào phòng dựng, Celine chưa bao giờ thực sự nói trước cho tôi về nhịp độ của phim, hay muốn chúng tôi chọn một nhịp độ chậm rãi. Nhưng việc xem những bộ phim như vậy (phim có nhịp độ chậm) chắc chắn có tác động lớn.
Khi footage được mang đến, tôi cứ để những nguyên liệu ấy nói với tôi và chỉ cho tôi biết thứ nó muốn, cố gắng không đi ngược lại quy luật.
Cách mà mọi thứ được tạo nhịp trong dailies (cách gọi khác của footage) gần như chính xác với nhịp của bộ phim. Tôi bị cuốn hút khi xem nó. Giống như tôi đang ở cùng với những con người này và muốn được ngồi xuống với họ. Tôi muốn được ngồi cùng họ khi họ đang suy nghĩ nên nói gì tiếp theo, khi họ đang tiếp thuc thông tin từ các nhân vật khác, vì thế tôi không muốn hối thúc điều đó trong quá trình dựng. Hãy giữ lại. Hãy để cảnh phim được thở.
-𝐍𝐨́𝐢 𝐯𝐞̂̀ 𝐬𝐮̛̣ 𝐭𝐡𝐨̛̉ 𝐜𝐮̉𝐚 𝐩𝐡𝐢𝐦, 𝐜𝐨́ 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨𝐚̉𝐧𝐡 𝐤𝐡𝐚̆́𝐜 𝐜𝐮̉𝐚 “𝐦𝐚̀𝐮 𝐬𝐚̆́𝐜” 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐛𝐨̣̂ 𝐩𝐡𝐢𝐦 𝐦𝐚̀ 𝐜𝐡𝐚̆́𝐜 𝐜𝐡𝐚̆́𝐧 𝐦𝐚𝐧𝐠 đ𝐞̂́𝐧 𝐜𝐡𝐨 𝐚𝐧𝐡 𝐜𝐚̂𝐮 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧, 𝐯𝐚̀ 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨𝐚̉𝐧𝐡 𝐤𝐡𝐚̆́𝐜 𝐚̂́𝐲 𝐜𝐨̀𝐧 𝐜𝐡𝐨 𝐚𝐧𝐡 𝐧𝐡𝐚̂𝐧 𝐯𝐚̣̂𝐭 𝐯𝐚̀ 𝐲́ 𝐭𝐡𝐮̛́𝐜 𝐯𝐞̂̀ đ𝐢̣𝐚 đ𝐢𝐞̂̉𝐦. 𝐍𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐮̛́ 𝐚̂́𝐲 𝐤𝐢𝐞̂̉𝐮 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐤𝐡𝐢 𝐚𝐧𝐡 đ𝐞̂́𝐧 𝐭𝐡𝐚̆𝐦 𝐭𝐮̛𝐨̛̣𝐧𝐠 𝐍𝐮̛̃ 𝐭𝐡𝐚̂̀𝐧 𝐓𝐮̛̣ 𝐝𝐨 𝐯𝐚̀ 𝐜𝐨́ 𝐯𝐚̀𝐢 𝐬𝐡𝐨𝐭 𝐨̛̉ 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 𝐭𝐡𝐮𝐲𝐞̂̀𝐧 (𝐜𝐨́ 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐚𝐢𝐥𝐞𝐫). 𝐂𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐜𝐡𝐢𝐚 𝐬𝐞̉ 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐭𝐨̂𝐢 𝐯𝐞̂̀ 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐚𝐧𝐡 𝐝𝐮̀𝐧𝐠 𝐜𝐚́𝐜 𝐬𝐡𝐨𝐭 𝐚̂́𝐲 𝐯𝐚̀ 𝐭𝐚̣𝐢 𝐬𝐚𝐨 𝐡𝐨̣ 𝐨̛̉ đ𝐨́?.
Celine và tôi nhanh chóng nhìn ra được rằng chúng tôi không cần dùng đến establishing shots (cảnh giới thiệu địa điểm và thời gian), nhưng bộ phim thì lại là về thời gian và địa điểm. Thành phố New York chính là một nhân vật trong phim. Seoul cũng chính là một nhân vật trong phim. Khi nhân vật chính đến Montauk, đó cũng là một nhân vật của phim. Tất cả những địa điểm khác nhau này đều có thể trở thành nhân vật của phim, vì thế chúng tôi không muốn chỉ cắt sang shot rộng (wide shot) chỉ để đưa bạn đến nơi chốn ấy. Mà chúng tôi muốn những khoảnh khắc ấy đưa bạn đến nơi chốn đó, khơi gợi điều gì đó. Những khoảnh khắc ấy mang đến cho bạn kiểu màu sắc mà bạn sẽ cảm nhận được ở nơi đó.
Vì thế tôi luôn đi tìm những kiểu shot mang khán giả đến thực tại của không gian và địa điểm, có khả năng đánh thức điều gì đó. Khi tôi cố gắng định hình được chúng là gì, chúng sẽ bắt đầu phát lên âm thanh cũ rích, giống như tiếng sóng nước của con thuyền - dòng nước cuồn cuộn - chúng liên quan đến cảm xúc bên trong của Nora và Hae Sung. Một khi bạn gọi tên ra được như thế, nghe có vẻ cũ rích nhưng khi bạn đặt chúng ở đó, bạn cảm thấy nó khớp … Đó là những shot mà tôi thử nghiệm nhiều nhất. Hãy đặt ngẫu nhiên những shot mang tính biểu cảm và xem chúng phù hợp ở đâu.
Shot tôi yêu thích trong cả bộ phim là khi lần đầu họ gặp nhau ở Montauk. Establishing shot đầu tiên chỉ là một quả chanh trong ly nước nằm trên quầy. Tôi nghĩ là cô ấy vô tình quay nó khi họ đang nghỉ giữa buổi. Shot ấy mang cảm giác như bức họa. Tôi thích nó và biết rằng một lúc nào đó chúng tôi sẽ phải dùng đến shot ấy. Vì thế tôi cứ quăng shot đó ở nhiều chỗ trong timeline cho đến khi cuối cùng, tôi thử đặt nó để giới thiệu đến cảnh ở Montauk. Shot ấy có một cảm xúc khó tả kiểu như cảm giác một buổi sáng sớm ở Montauk và Nora bước vào scene này với những cảm xúc và cảm giác đang tràn ngập ở cô.
Thời gian mới vào nghề, tôi làm việc rất nhiều với đạo diễn Terrence Malick, và ông ấy là người rất quan tâm đến bối cảnh nơi chốn và những địa điểm ấy có thể khơi gợi điều gì trong chúng ta. Phim của Terrence Malick luôn cắt sang những shot khác nhau về hoa trái, cây cối và cỏ, kiểu vậy, luôn cố gắng thể hiện nội tại của nhân vật thông qua môi trường xung quanh họ.
Vì thế Celine để tôi chơi đùa với chuyện đó, nhưng biết rất rõ rằng khi có thứ gì đó thực sự gây ấn tượng với cô ấy, cô ấy sẽ biết được và sẽ nuông chiều chỗ này một chút, vì chúng tôi đều cố gắng thể hiện nội tâm của nhân vật thông qua tính cách của các thành phố này và những địa điểm bao quanh nó.
Ảnh: Nhà dựng phim được đề cử ACE Eddie Keith Fraase.
-𝐓𝐨̂𝐢 𝐭𝐡𝐢́𝐜𝐡 𝐜𝐚́𝐜𝐡 𝐚𝐧𝐡 𝐜𝐡𝐨̣𝐧 𝐜𝐚̉𝐧𝐡 𝐜𝐚̣̂𝐧 𝐜𝐮̉𝐚 𝐥𝐲 𝐧𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐪𝐮𝐚̉ 𝐜𝐡𝐚𝐧𝐡 đ𝐞̂̉ 𝐥𝐚̀𝐦 𝐞𝐬𝐭𝐚𝐛𝐥𝐢𝐬𝐡𝐢𝐧𝐠 𝐬𝐡𝐨𝐭. 𝐘́ 𝐚𝐧𝐡 đ𝐚𝐧𝐠 𝐦𝐮𝐨̂́𝐧 𝐧𝐨́𝐢 𝐥𝐚̀ 𝐝𝐮̀ đ𝐨́ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐥𝐚̀ 𝐬𝐡𝐨𝐭 𝐫𝐨̣̂𝐧𝐠 𝐪𝐮𝐚𝐲 đ𝐢̣𝐚 đ𝐢𝐞̂̉𝐦 𝐧𝐨̛𝐢 𝐧𝐡𝐚̂𝐧 𝐯𝐚̣̂𝐭 đ𝐚𝐧𝐠 𝐨̛̉ đ𝐨́, 𝐧𝐨́ 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐥𝐚̀ 𝒈𝒊𝒐̛́𝒊 𝒕𝒉𝒊𝒆̣̂𝒖 (𝐞𝐬𝐭𝐚𝐛𝐥𝐢𝐬𝐡) 𝐧𝐨̣̂𝐢 𝐝𝐮𝐧𝐠 𝐜𝐚̉𝐦 𝐱𝐮́𝐜 𝐦𝐚̀ 𝐤𝐡𝐚́𝐧 𝐠𝐢𝐚̉ 𝐬𝐚̆́𝐩 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲. 𝐓𝐨̂𝐢 𝐡𝐨𝐚̀𝐧 𝐭𝐨𝐚̀𝐧 𝐭𝐢𝐧 𝐯𝐚̀𝐨 𝐤𝐢𝐞̂̉𝐮 đ𝐢̣𝐧𝐡 𝐧𝐠𝐡𝐢̃𝐚 𝐚̂́𝐲.
Chúng ta dõi theo những nhân vật này, vì thế chúng ta sẽ luôn muốn chắc chắn rằng: Họ đang ở đâu? Chúng ta vẫn dõi theo họ chứ? Họ đang cảm thấy gì? Đặc biệt là khi dõi theo quá trình của Nora. Thực sự là chuyện cô ấy đang ở thành phố nào là không quan trọng, thứ quan trọng là cảm xúc của cô ấy đang ở đâu và cô ấy đang ở đâu trong bối cảnh cảm xúc của cốt truyện vốn luôn là điều cốt yếu nhất với Celine.
Celine nắm rõ được sự quan trọng ấy ngay từ những ngày đầu tiên. Cô ấy biết chính xác điều cô ấy muốn nói và cho phép thể nghiệm mà tôi luôn muốn làm trong phòng dựng. Thật là vui vì khi cô ấy cảm nhận được nó, tôi có thể tin tưởng rằng chúng tôi đang đi đúng hướng.
Tôi mới nói chuyện với một editor và người đó nói rằng, một trong những điều quan trọng nhất mà một đạo diễn có thể làm cho editor, ấy là tự tin vào việc nắm rõ được tone phim mà họ muốn truyền đạt và khả năng giải thích cái tone ấy cho người editor.
Chính xác 100%. Tôi chưa bao giờ trông cậy vào người đạo diễn để có được tất cả câu trả lời. Tôi muốn họ có tất cả câu trả lời. Điều tôi thích ở dựng phim là tính chất cộng tác của nó. Tôi muốn người đạo diễn có khả năng phân tích khi có vấn đề xảy ra. “Chúng ta không thể bỏ qua chuyện này. Chúng ta cần xử lý nó”. Sau đó tôi có thể nói “Vậy thì đây là những giải pháp. Đây là một loạt các ý tưởng. Tôi sẽ trình bày, còn anh hãy xử lý nó”.
Tôi từng nói với Celine về chuyện này từ khi mới bắt đầu: Thứ mà tôi tìm kiếm ở người đạo diễn không phải là một tầm nhìn rõ ràng về việc họ muốn gì, mà là họ phải có một tầm nhìn mơ hồ. Và trải qua thời gian, trong phòng dựng - bỏ công sức vào để khiến tầm nhìn đó rõ hơn. Công việc của tôi sẽ là giống như người đo thị lực đề xuất “Cái nào tốt hơn, 1 hay 2? 1 hay là 2?” Và cô ấy sẽ là người chọn, là dẫn đường tôi cho đến khi tầm nhìn đó trở nên rõ ràng.
Ảnh: Screenshot một đoạn cắt sơ của scene 12 đến 16 trong Past Lives trong phần mềm dựng Avid.
-𝐓𝐨̂𝐢 𝐜𝐡𝐮̛𝐚 𝐛𝐚𝐨 𝐛𝐚𝐨 𝐠𝐢𝐨̛̀ 𝐧𝐠𝐡𝐞 đ𝐞̂́𝐧 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 “đ𝐞̂̀ 𝐱𝐮𝐚̂́𝐭 𝐯𝐚̀ 𝐱𝐮̛̉ 𝐥𝐲́”, 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐭𝐨̂𝐢 𝐬𝐞̃ 𝐚̆𝐧 𝐭𝐫𝐨̣̂𝐦 𝐲́ 𝐭𝐮̛𝐨̛̉𝐧𝐠 𝐚̂́𝐲 𝐛𝐨̛̉𝐢 𝐯𝐢̀ 𝐧𝐨́ 𝐫𝐚̂́𝐭 𝐡𝐚𝐲. 𝐓𝐨̂𝐢 𝐭𝐡𝐢́𝐜𝐡 𝐜𝐚́𝐢 đ𝐨́!
Thứ hiệu quả nhất thường đến từ tình huống: “Chúng ta có một vấn đề. Phân đoạn này không ổn. Tôi không biết làm thế nào để giải quyết được. Hãy buôn chuyện một chút và nói về những bộ phim mà chúng ta thích. Nói về những phim gợi nhớ cho chúng ta về khoảnh khắc (/vấn đề) này. Sau 1 giờ đồng hồ nói chuyện, ta sẽ nói “Tôi xem phim này rồi … nó nói về kiểu vấn đề này?”. Hoặc là khi nói chuyện về tình yêu với điện ảnh thông thường, chúng ta có thể nói đến thứ mà chẳng liên quan đến vấn đề hiện tại, nhưng rồi nó lóe lên một suy nghĩ, dấy lên một ý tưởng ở 1 trong 2 chúng ta, rồi nói: “Này đợi đã, đây rất có thể là câu trả lời. Hãy cùng thử xem đi!”.
Rất nhiều chuyện xảy ra trong phòng dựng, ít nhất là khi tôi ở trong đó - có rất nhiều giải pháp sinh sôi từ những cuộc trò chuyện như thế. Trò chuyện còn không chỉ về phim ảnh mà còn về đời sống thông thường. Tôi yêu những khoảnh khắc mà chúng ta sẽ bàn luận tới, rồi một ý tưởng nảy ra “Này, hãy cùng thử nghịch ngợm với cái này xem … gần đúng rồi đấy … Thử tiến xa nữa thêm xem sao. Nó giống như là cả vũ trụ đang đưa cho anh những giải pháp này vậy”.
Sự kết nối giữa anh và người đạo diễn - có điều gì đó về phát hiện ấy, khiến vũ trụ cất lời “Được rồi, tôi sẽ cho anh ý tưởng để làm sao giúp bộ phim có tiến triển hơn” và đối với tôi, điều kỳ diệu khi dựng phim ấy thực sự tồn tại. Đôi khi đó là sự căng thẳng và mâu thuẫn, đôi khi đó lại là sự ăn ý thuần túy, nhưng sự kết nối giữa đạo diễn và dựng phim ấy là nơi mà tôi nghĩ, điều kỳ diệu đến từ đó.
𝐎̂𝐢 𝐭𝐫𝐨̛̀𝐢. 𝐂𝐨̀𝐧 𝐫𝐚̂́𝐭 𝐧𝐡𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐭𝐡𝐮̛́ 𝐦𝐚̀ 𝐜𝐡𝐮́𝐧𝐠 𝐭𝐚 𝐝𝐮̛̣𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐭𝐢𝐦𝐞𝐥𝐢𝐧𝐞.
-𝐀𝐧𝐡 𝐭𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐚̆́𝐜 đ𝐞̂́𝐧 𝐬𝐡𝐨𝐭 𝐪𝐮𝐚𝐲 𝐜𝐚̉𝐧𝐡 𝐬𝐨́𝐧𝐠 𝐧𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐜𝐮̉𝐚 𝐜𝐨𝐧 𝐭𝐡𝐮𝐲𝐞̂̀𝐧 𝐤𝐡𝐢 𝐡𝐨̣ đ𝐞̂́𝐧 𝐭𝐡𝐚̆𝐦 𝐭𝐮̛𝐨̛̣𝐧𝐠 𝐍𝐮̛̃ 𝐭𝐡𝐚̂̀𝐧 𝐓𝐮̛̣ 𝐝𝐨. 𝐓𝐨̂𝐢 𝐭𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐥𝐚̂̀𝐧 đ𝐢 𝐭𝐡𝐮𝐲𝐞̂̀𝐧 𝐩𝐡𝐚̀ 𝐯𝐚̀ 𝐧𝐡𝐢̀𝐧 𝐜𝐡𝐚̆̀𝐦 𝐜𝐡𝐚̆̀𝐦 𝐯𝐚̀𝐨 𝐜𝐚́𝐢 𝐬𝐨́𝐧𝐠 𝐧𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐚̂́𝐲 𝐧𝐡𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐥𝐚̂̀𝐧 𝐯𝐚̀ 𝐬𝐮𝐲 𝐧𝐠𝐡𝐢̃, 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐬𝐨́𝐧𝐠 𝐧𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐜𝐨́ 𝐲́ 𝐧𝐠𝐡𝐢̃𝐚 𝐤𝐡𝐚́𝐜 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐤𝐡𝐚́𝐜 𝐯𝐚̀ 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐡𝐢𝐞̣̂𝐮 𝐪𝐮𝐚̉, đ𝐮́𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠? 𝐀𝐧𝐡 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐚̂̀𝐧 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐚́𝐩 đ𝐚̣̆𝐭 𝐜𝐚́𝐢 𝐲́ 𝐧𝐠𝐡𝐢̃𝐚 𝐬𝐨́𝐧𝐠 𝐧𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐚̂́𝐲 𝐥𝐞̂𝐧 𝐤𝐡𝐚́𝐧 𝐠𝐢𝐚̉. 𝐓𝐨̂𝐢 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐱𝐞𝐦 𝐜𝐚̉𝐧𝐡 𝐚̂́𝐲 𝐯𝐚̀ 𝐧𝐨́𝐢 “Đ𝐚̂́𝐲 𝐥𝐚̀ 𝐧𝐨̛𝐢 𝐭𝐨̂𝐢 𝐭𝐡𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠 đ𝐞̂́𝐧 𝐭𝐫𝐚̂̀𝐦 𝐧𝐠𝐚̂𝐦”. 𝐕𝐚̀ 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐤𝐡𝐚́𝐜 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐧𝐨́𝐢: “Đ𝐨́ 𝐥𝐚̀ 𝐧𝐨̛𝐢 𝐜𝐚̉𝐦 𝐱𝐮́𝐜 𝐡𝐨̂̃𝐧 đ𝐨̣̂𝐧”. 𝐇𝐨̣ 𝐜𝐨́ 𝐜𝐚́𝐜𝐡 𝐠𝐢𝐚̉𝐢 𝐭𝐡𝐢́𝐜𝐡 𝐡𝐨𝐚̀𝐧 𝐭𝐨𝐚̀𝐧 𝐤𝐡𝐚́𝐜 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐭𝐨̂𝐢. 𝐂𝐚̉ 𝟐 𝐜𝐡𝐮́𝐧𝐠 𝐭𝐨̂𝐢 đ𝐞̂̀𝐮 𝐧𝐡𝐢̀𝐧 𝐧𝐡𝐚̣̂𝐧 𝐛𝐨̣̂ 𝐩𝐡𝐢𝐦 𝐭𝐡𝐞𝐨 𝐜𝐚́𝐜𝐡 𝐤𝐡𝐚́𝐜 𝐧𝐡𝐚𝐮 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 đ𝐞̂̀𝐮 𝐜𝐨́ 𝐠𝐢𝐚́ 𝐭𝐫𝐢̣ 𝐧𝐠𝐚𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐚𝐮.
Trong những dự án của tôi, tôi luôn có một bin (tương đương với folder) chứa những shot mà tôi nghĩ nó khơi gợi thứ gì đó trong tôi mà tôi không thể gọi tên được. Có thứ gì đó ở đấy. Chúng dấy lên những cảm xúc, vì thế tôi bỏ vào một bin và bất cứ khi nào tôi gặp phải vấn đề hay kiểu như chuyển cảnh (transition) mà tôi nghĩ là không hiệu quả, thì tôi sẽ quăng những shot ấy vào đó và xem nó làm gì được không. Đôi khi tôi nhắm mắt và cứ ngẫu nhiên thả mấy shot ấy vào đoạn cắt.
Tôi không thích phải cắt dựng chính xác. Tôi thiên về kiểu thế này: “Nếu thứ gì đó không hiệu quả, hãy bóc tách nó ra và xây dựng lại từ đầu để xem thế nào. Chúng ta sẽ luôn có một phân đoạn cũ (được lưu lại) cơ mà, vậy thì tại sao không thử chứ?, hay đôi khi là tôi lấy 1 số thứ và nhanh chóng nhắm mắt lại, thay đổi trật tự từng shot. Tôi thậm chí cứ để soundtrack ở nguyên vị trí của nó. Tôi chỉ di chuyển các shot và chờ xem: “Được rồi, nào Vũ trụ, nói cho tôi biết, làm thế này có hiệu quả không?”.
Đôi khi tôi sẽ làm theo cách này và sẽ có một chuyển cảnh gợi cho tôi một ý tưởng mà tôi chưa từng nghĩ tới. “Cái này thú vị đấy. Này Celine, lại đây. Nhìn này, có vẻ thú vị đúng không?” Thi thoảng nó thú vị thật, nhưng có lúc thì không. Thi thoảng tôi sẽ dựng một cảnh dựa theo một vài chuyển cảnh ngẫu nhiên xảy ra vì tôi di chuyển các shot xung quanh. Tất cả những điều này là triết lý của tôi cho suy nghĩ “Anh không cần phải nói ra ý nghĩa của bộ phim, chỉ cần nó khiến anh cảm động và vẫn nhận thức được rằng bộ phim đang chạm đến anh”.
Tôi luôn cất các shot sang một bên ở một chỗ nào đó, và nếu có một scene mà tôi cắt bỏ đi, scene mà tôi nghĩ “Được rồi, nhưng khoảnh khắc này có vẻ như khá thú vị”, tôi sẽ bỏ nó vào bin và có thể scene đó sẽ trở thành một hồi tưởng hoặc một ký ức hay giấc mơ hay điều gì đó sau này. Ai mà biết trước được. Dù sao thì đó cũng là thứ mà tôi cực kỳ yêu thích về phim ảnh: Một thứ không thể diễn tả được. Thứ mà bạn không thể cắt nghĩa nó là gì nhưng bạn biết rằng nó có ý nghĩa.
Ảnh: Screenshot bin có tên Boneyard có chứa đựng những đoạn reel được chọn lọc trong phần mềm dựng Avid.
(Còn tiếp)