Ryūkyū Kyūshū

Ryūkyū Kyūshū ***~~~Nothing is impossible~~~***

Khi Lục Đông Thần một lần nữa bỏ rơi tôi để quay lại với Kiều Nhiễm.Tôi cuối cùng cũng cảm thấy hoàn toàn chán nản.Lúc r...
06/12/2024

Khi Lục Đông Thần một lần nữa bỏ rơi tôi để quay lại với Kiều Nhiễm.
Tôi cuối cùng cũng cảm thấy hoàn toàn chán nản.
Lúc rời đi, anh ta nói: "Mộc Mộc, em hãy đi tìm bạn trai đi, tôi sẽ không quay lại với em nữa."
Tôi mỉm cười gật đầu: "Được."
Anh ta nghĩ rằng chỉ cần anh ta quay đầu lại, tôi sẽ mãi mãi đứng tại chỗ đợi anh ta.
Nhưng sau đó, khi anh ta và Kiều Nhiễm lại một lần nữa cãi nhau và tìm đến tôi.
Lại đúng lúc bắt gặp tôi và bạn trai đang hôn nhau say đắm dưới lầu.
Đêm khuya tĩnh mịch, Lục Đông Thần nhìn thấy cô gái ngày xưa chỉ dịu dàng với mình, giờ đây lại đang nhẹ nhàng dỗ dành một người đàn ông khác:
"Từ Ký Nam, anh đừng ghen tuông nữa được không, em đã không còn thích anh ta từ lâu rồi..."
01
Khi tôi chuẩn bị cầu nguyện, Lục Đông Thần đã lơ đãng lần thứ ba.
Anh ta thất thần lấy điện thoại ra, mở khóa, rồi lại khóa màn hình, cứ lặp đi lặp lại vài lần.
Cho đến cuối cùng, màn hình đột nhiên sáng lên, có tin nhắn đến.
Nét mặt cau mày của anh ta ngay lập tức giãn ra.
Trong khi mọi người đang hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho tôi, Lục Đông Thần lại trực tiếp rời khỏi phòng.
Bài hát đột ngột dừng lại một cách khó xử.
Cô gái bên cạnh lo lắng lay tôi: "Mộc Mộc, cậu không sao chứ?"
Tôi cười chua xót.
Còn có thể có chuyện gì nữa?
Bao nhiêu năm nay, cảnh tượng này đã quá quen thuộc rồi.
Mọi người trong phòng bắt đầu xì xào bàn tán.
"Vừa thấy trên vòng bàn bè, Kiều Nhiễm đã về nước hai ngày trước rồi."
"Chắc là Đông Thần ra sân bay đón rồi?"
"Còn phải nói sao, ai mà không biết Đông Thần cưng chiều cô ta như thế nào?"
"Nói nhỏ thôi, đừng để Mộc Mộc nghe thấy."
"Nghe thấy thì sao, làm người dự bị thì phải có giác ngộ của người dự bị, chính chủ đã quay lại rồi thì còn chỗ nào cho cô ta nữa?"
Khi tiếng nói chuyện dần ồn ào, cửa phòng bật mở.
Lục Đông Thần quay lại, bên cạnh anh ta còn có Kiều Nhiễm.
Cả hai đều mặc áo khoác dạ đen.
Lục Đông Thần cao ráo đẹp trai, Kiều Nhiễm mảnh mai xinh đẹp, quý phái.
Quả thật là một đôi trai tài gái sắc.
Mọi người đều vây quanh, gọi "anh Đông Thần", "chị Kiều Nhiễm " một cách nồng nhiệt.
Tôi đứng một bên, biết ý không tiến lên.
Cho đến khi Lục Đông Thần gọi tên tôi: "Mộc Mộc."
Căn phòng bỗng chốc im lặng.
Họ nhìn về phía tôi, người hiện tại mang danh là bạn gái của Lục Đông Thần.
Kiều Nhiễm cũng nhìn tôi, sau đó hất tay Lục Đông Thần ra một cách không mấy vui vẻ.
02
Lục Đông Thần có vẻ bất lực, lại cưng chiều lắc đầu.
Không biết đã thì thầm dỗ dành gì đó, cho đến khi Kiều Nhiễm cười, Lục Đông Thần mới bước đến trước mặt tôi.
"Mộc Mộc, tôi có vài lời muốn nói với em."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.
Một lúc sau, mới nhẹ nhàng hỏi: "Không thể đợi tôi cắt bánh xong sao?"
Lục Đông Thần tránh ánh mắt tôi: "Mộc Mộc!"
"Được." Tôi đặt d. ao nĩa xuống, chờ anh ta lên tiếng.
"Em biết đấy, trong lòng tôi vẫn luôn có Tiểu Nhiễm."
Anh ta nói, hơi nhíu mày nhìn tôi: "Hơn nữa, em thật sự không phải là kiểu con gái tôi thích."
"Những ngày ở bên nhau khá là nhàm chán."
"Anh muốn chia tay sao?"
Lục Đông Thần không chút do dự gật đầu: "Mộc Mộc, em hãy đi tìm bạn trai đi."
"Sau này tôi sẽ không tìm em nữa."
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta nói với tôi những lời như vậy.
Chỉ là trước đây khi anh ta nói như vậy, tôi luôn cứng đầu lắc đầu.
Nhưng lần này, tôi lại mỉm cười gật đầu: "Được."
Lục Đông Thần hơi nhíu mày, dường như muốn nói gì đó.
Nhưng Kiều Nhiễm đã không kiên nhẫn: "Lục Đông Thần, xong chưa vậy, chia tay thôi mà cũng lâu như vậy?"
Anh ta không nói gì nữa, quay người ôm Kiều Nhiễm rời đi.
Tôi nắm chặt tay, đầu ngón tay gắm sâu vào da thịt.
Nhưng tôi lại như không cảm thấy đau.
Cuối cùng vẫn không nhịn được ngước mắt nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi.
Mỗi bước đi đều rất dứt khoát, rất kiên quyết.
Tôi đếm, anh ta đi ra khỏi phòng mất mười một bước.
Mười một bước chân này đi qua, tôi dường như đã thực sự buông bỏ.
03
Lục Đông Thần vừa đi, mọi người trong phòng cũng tản ra theo.
Tôi nhìn chiếc bánh trước mặt, cắt một miếng đặt vào đĩa.
Lại mở một chai rượu.
Nhưng cuối cùng, tôi không ăn miếng bánh nào, còn rượu thì uống hết.
Mặc áo khoác bước ra khỏi phòng, cách đó không xa có người đang bắn pháo hoa.
Tôi dừng lại nhìn một lúc.
Khi bầu trời đêm được thắp sáng bởi những màn pháo hoa rực rỡ.
Tôi cũng nhìn thấy Kiều Nhiễm đang nép mình trong vòng tay của Lục Đông Thần.
Cô ta xinh đẹp rạng rỡ, nụ cười tỏa nắng.
Còn Lục Đông Thần ôm chặt cô ta, cúi đầu hôn lên giữa mày cô ta.
Hôm nay là sinh nhật của tôi.
Nhưng màn pháo hoa rực rỡ này lại không phải dành cho tôi.
Tôi tự giễu cười, quay người loạng choạng bước về phía trước.
Dọc đường có những người đàn ông say rượu, cố gắng chặn tôi lại: "Em gái, có muốn chơi cùng anh không?"
Tôi đẩy vài cái nhưng không đẩy ra được, trong lòng không khỏi sợ hãi lo lắng.
Ở đây ngoài Lục Đông Thần, tôi không quen ai cả.
Nhưng có nên tìm Lục Đông Thần cầu cứu không?
Trong lúc phân vân, Lục Đông Thần đã ôm Kiều Nhiễm rời đi.
Còn bàn tay của người đàn ông trước mặt, đã nắm chặt lấy cổ tay tôi.
Cố gắng kéo tôi vào lòng.
Tôi vội vàng vùng vẫy, nhưng cả người lại say đến mức không có sức lực.
Bàn tay của người đó sắp chạm vào eo tôi.
Trong màn đêm dày đặc, tôi lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Từ Ký Nam mặc áo khoác dài màu xám đậm đến đầu gối, ngón tay kẹp một điếu thuốc, dường như đang nói chuyện điện thoại.
Ánh lửa lập lòe, sáng tối bất định trên những ngón tay thon dài của anh.
Ánh sáng loang lổ chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của anh.
Đẹp như ngọc, tựa như núi sắp đổ.
Tôi không quan tâm gì khác, lớn tiếng kêu cứu: "Bác sĩ Từ..."..

Chúng tôi, bốn nữ sinh cùng phòng ký túc xá, đều trọng sinh, một trong số đó còn đang mang thai, mà tận thế chỉ còn năm ...
06/12/2024

Chúng tôi, bốn nữ sinh cùng phòng ký túc xá, đều trọng sinh, một trong số đó còn đang mang thai, mà tận thế chỉ còn năm tiếng nữa sẽ ập đến.
Kiếp trước, chúng tôi nương tựa vào nhau, chật vật sống sót giữa tận thế nhưng cuối cùng vẫn bỏ mạng dưới hàm răng của zombie.
Kiếp này, chúng tôi nhất định phải cố gắng sống đến trăm tuổi.
1
Lúc tôi tỉnh lại, đang nằm trên giường trong ký túc xá đại học, ba người bạn cùng phòng khác là Tuyết Minh Minh, Chung Giai, Từ Mộng Hàm cũng dần dần ngồi dậy.
Bốn chúng tôi nhìn nhau một hồi, xác định rằng mình đã trọng sinh, bây giờ là mười giờ sáng, năm tiếng sau tận thế sẽ ập đến.
Điều đầu tiên chúng tôi nghĩ đến là về nhà, nhưng tất cả chúng tôi đều là người tỉnh ngoài, cho dù bây giờ có mua vé cũng không kịp.
Kiếp trước, chúng tôi trốn trong phòng riêng của một nhà hàng mới thoát được kiếp nạn, nhưng vì thiếu thức ăn và nước uống nên sống rất vất vả, sau đó vì muốn sống sót, chúng tôi phải ra ngoài tìm đường sống, lẩn trốn sống trong sợ hãi nửa năm trời nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận bị cắn chết.
“Chúng ta hãy trú ẩn tại đây để tránh nguy hiểm, tích trữ nhu yếu phẩm, cố gắng cầm cự được chừng nào thì hay chừng nấy.” Tôi đề xuất ý kiến.
Tuyết Minh Minh gật đầu: “Tớ đồng ý, nhưng cái cửa mỏng như tờ giấy này của chúng ta căn bản không thể chống lại zombie, hơn nữa chúng ta cũng không có nhiều tiền, lấy đâu ra mà mua nhu yếu phẩm?”
“Cho dù chúng ta có tiền, nhưng ký túc xá của chúng ta nhỏ như vậy, đồ đạc biết để ở đâu cho hết? Hay là bây giờ chúng ta đi thuê nhà?” Chung Giai cũng lo lắng.
“Bây giờ chỉ còn năm tiếng nữa, thuê nhà rồi mua đồ chắc chắn không kịp.” Tôi nhìn quanh ký túc xá, rồi vỗ vỗ vào tường, “Bên cạnh là phòng sinh hoạt chung, chúng ta có thể cất đồ đạc ở bên đó trước, bức tường này không phải tường chịu lực, sau này có thể đục lỗ trên tường để đi qua, còn vấn đề an toàn, chúng ta hãy đến cửa hàng vật liệu xây dựng mua gỗ và dụng cụ về tự gia cố cửa ra vào và cửa sổ.”
Chúng tôi đều là những người đã từng sống sót trong tận thế, biết rằng đây là cách nhanh nhất và dễ thực hiện nhất hiện nay.
Nhưng quá trình này chắc chắn sẽ bị người khác chú ý, nhưng thời gian có hạn, chỉ có thể đối phó tình huống khi nó xảy ra.
Trong lúc chúng tôi thảo luận, chỉ có Từ Mộng Hàm im lặng không nói, bởi vì cô ấy - đang mang thai.
Kiếp trước, bạn trai của cô ấy muốn đi du học, lúc chia tay hai người không kiềm chế được nên đã có thai ngoài ý muốn.
Một tháng sau khi tận thế xảy ra, cô ấy xuất hiện các triệu chứng ốm nghén, đứa bé này giống như tận thế, đến bất ngờ khiến tất cả chúng tôi đều luống cuống tay chân.
“Xin lỗi, tớ không thể liên lụy đến các cậu nữa, kiếp trước cảm ơn các cậu đã chăm sóc tớ.” Từ Mộng Hàm nói với giọng kiên định, rồi chuyển hết tiền của cô ấy cho chúng tôi, “Các cậu cầm số tiền này đi mua đồ, sống thật tốt, nếu sau khi tớ c.h.ế.t có linh hồn, tớ nhất định sẽ quay về báo đáp ân tình của các cậu.”
Tôi vội vàng kéo cô ấy lại: “Muốn sống thì cùng sống, tụi tớ đã nói sẽ làm dì của con cậu rồi mà.”
“Đúng vậy, kiếp trước khổ sở như vậy chúng ta còn chịu đựng được, kiếp này chúng ta biết trước, chắc chắn sẽ tốt hơn, Mộng Hàm đừng sợ.” Tuyết Minh Minh và Chung Giai cũng khuyên nhủ.
Tâm trạng của Từ Mộng Hàm không ổn định, chúng tôi biết cô ấy lo lắng và sợ hãi, nhưng bây giờ chúng tôi không thể lãng phí thời gian vào việc lo lắng cho tương lai.
2
Bước đầu tiên chúng tôi phải làm là gom tiền, tiền tiết kiệm cộng với tiền bố mẹ cho đều lấy ra hết, thẻ tín dụng và nền tảng vay tiền cũng vay hết.
Dù sao cũng không cần phải trả nữa.
Trong vòng nửa tiếng, chúng tôi đã gom được tám mươi ba nghìn tệ.
Chúng tôi lập tức chia nhau hành động, Tuyết Minh Minh đến cửa hàng vật liệu xây dựng mua vật liệu, dụng cụ và một số vũ khí dễ sử dụng, tôi và Chung Giai phụ trách nhu yếu phẩm sinh hoạt.
Tôi liên lạc với người giao nước, yêu cầu năm mươi thùng nước tinh khiết, người giao nước tưởng tôi đang đùa, tôi trực tiếp chuyển một nửa tiền, đối phương lập tức vui vẻ sắp xếp.
Đồng thời, Chung Giai cũng đặt mua trên mạng đủ loại thực phẩm có thể bảo quản lâu dài, những thứ này sẽ được người giao hàng mang đến, giúp chúng tôi giảm bớt không ít gánh nặng.
“Mộng Hàm, cậu ở lại ký túc xá nhận đồ đừng đi đâu, sạc đầy pin máy tính và sạc dự phòng, sự an toàn của tụi tớ dựa vào cậu đấy.” Chúng tôi dùng cách này để giữ Từ Mộng Hàm lại.
Từ Mộng Hàm cuối cùng cũng gật đầu: “Các cậu cứ yên tâm đi, tớ sẽ làm tốt.”
 Bên ngoài trường có một siêu thị lớn, tôi và Chung Giai kéo vali đến đó.
Bây giờ đang là tuần thi, sinh viên không thì đang thi, không thì đang ôn tập trong thư viện, ký túc xá và trong trường không có nhiều người, chỉ có một số ga trải giường và chăn được phơi trên dây phơi bay phấp phới trong gió, đủ màu sắc, là tâm trạng của những sinh viên sắp được nghỉ hè.
(…)

Khi hàng xóm của tôi dắt chó đi dạo thì bị một con chó đen tè vào người.Người đó tức giận đá con chó một cái, chửi lớn: ...
06/12/2024

Khi hàng xóm của tôi dắt chó đi dạo thì bị một con chó đen tè vào người.
Người đó tức giận đá con chó một cái, chửi lớn: "Đồ chó chết, không có mắt à, có tin tao cho mày chết không toàn thây luôn không!"
Tôi tình cờ đi ngang qua, lại thấy con chó đen cười kỳ lạ, nó còn âm u nói: "Đánh dấu thành công, tối nay sẽ g.i.ế.t mày."
Hôm sau, hàng xóm bị phân xác. Đầu người đặt ngay trước cửa nhà tôi.
Khi mọi người tụ tập, con chó đen lại xuất hiện, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào tôi.
"Ngày mai sẽ đến lượt mày, hì hì..."
……
Ban đầu tôi nghi ngờ mình nghe nhầm. Làm sao chó có thể mở miệng nói chuyện được?
Nhưng đây đã là lần thứ hai rồi.
Tôi véo mạnh vào mặt mình để chắc chắn rằng mình không mơ.
Ái! Đau đến mức rơi nước mắt.
Vậy nên, trái tim treo lơ lửng của tôi cuối cùng đã ngừng đập.
Vừa nãy, xuyên qua đám người đứng xem, tôi lại thấy bóng dáng con chó đen đó.
Trong hành lang, tiếng người huyên náo, nhưng ngoài tôi ra thì không một ai chú ý đến nó.
Tôi từng nghe nói rằng 80% kẻ sát nhân sẽ quay lại hiện trường để chiêm ngưỡn: "tuyệt tác" của mình.
Chẳng lẽ...
Tôi lập tức cảm thấy cổ họng khô khốc, không kiềm chế được nỗi sợ không thể diễn tả.
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng, con chó đen không chú ý đến phòng 502, mà là tôi...
Nó đi qua đi lại ở đầu hành lang bên kia, ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi.
Khi cảm nhận được nỗi sợ của tôi, nó mới hài lòng vểnh đuôi lên, quay người biến mất trong bóng tối.
Để lại tôi đứng yên tại chỗ, run rẩy không ngừng.
"Aaaaa!" Tôi không kìm được nữa, túm lấy tóc mình gào thét.
Những người xung quanh đều kinh ngạc quay lại nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
"Mọi người có thấy không?" Tôi lao đến, túm chặt tay một người đàn ông, chỉ vào hành lang: "Một con chó đen..."
"Có bệnh à?"
Người đàn ông giật mình, gỡ tay tôi ra rồi chạy trối chết.
"Còn anh, còn cô, có thấy không?" Tôi không cam lòng, tiếp tục hỏi thêm vài người.
Tất cả đều lắc đầu, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương cảm.
Dường như họ biết tôi sống đối diện phòng 502. Có vẻ nghi ngờ rằng tôi đã bị dọa đến phát điên.
Tôi nóng ruột, vừa định giải thích thì Lý Phi ở phòng 503 giữ tôi lại.
Hắn vẫn giữ vẻ mặt hoảng hốt, chắc hẳn vừa chứng kiến thảm trạng của Joey.
Hắn ghé sát tai tôi, ra hiệu tôi đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Người chú trung niên này là người tốt bụng, tôi và Joey thường xuyên được hắn giúp đỡ. Vì vậy, tôi rất tin tưởng hắn.
Có lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì, nghĩ đến đây, tôi bình tĩnh lại.
Tôi gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Chẳng mấy chốc, cặp đôi sống ở phòng 501 cũng nhận ra sự bất thường của tôi.
Họ nắm tay nhau, khó khăn chen ra khỏi đám đông, sau đó đến trước mặt tôi, vẻ mặt không giấu nổi nỗi buồn.
"Lâm Lâm, xin nén đau thương." Vương Hạo cúi đầu: "Chúng tôi biết cô và Joey rất thân, nhưng cô ấy đã mất rồi."
Thẩm Mộc bên cạnh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai tôi.
Xem ra, họ đều không tin lời tôi. Tôi rất thất vọng.
Lúc này, một cảnh sát mặc đồng phục kéo dây cảnh giới ra, bước ra từ phòng 502.
Dường như anh ta vừa khảo sát hiện trường. Vừa đi, viên cảnh sát vừa rút một điếu thuốc ra, định châm lửa thì tôi vội vàng tiến lên.
Không đùa đâu, lúc này chỉ có cảnh sát mới cứu được tôi thôi.

Bị xe đ/âm văng ra xa, trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy bố tôi – người đã qua đời nhiều năm trước.Tai nạn nghiêm trọn...
05/12/2024

Bị xe đ/âm văng ra xa, trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy bố tôi – người đã qua đời nhiều năm trước.
Tai nạn nghiêm trọng, có lẽ tôi bị chấn thương não, nên mới xuất hiện ảo giác.
Ông nâng eo tôi từ phía sau, nhẹ nhàng đặt tôi xuống đất.
"Trời ạ, con gái à, con phải giảm cân đi, nặng thế này sao bố nâng nổi!"
Bố tôi thậm chí còn nói chuyện được, chắc là ông đến đón tôi đi rồi.
Trong cơn mê man, tôi thấy người tài xế vội vàng chạy tới.
"Không sao chứ? Cô thấy thế nào? Cử động được không?" Anh vừa lo lắng hỏi vừa gọi 115.
Cửa xe mở ra, đôi chân dài bước xuống, vóc dáng cao lớn, giọng nói trầm ấm đầy cuốn hút!
Tôi ngẩn người ra nhìn, bố tôi đứng bên cạnh thì bực mình:
"Tới lúc này rồi còn lo mê trai được hả?!"
01
Bố tôi đứng bên cạnh, đau lòng đến mức không ngừng trách móc:
"Đều tại bố cả, ở âm phủ bốn năm mà chẳng chịu rèn luyện, suýt chút nữa thì không đỡ nổi con."
Nhìn tôi đau đến nỗi nhăn nhó mặt mày, ông lại quay sang trách bác sĩ băng bó quá mạnh tay. Rồi như hồi tôi còn nhỏ, ông cúi xuống, thổi nhẹ vào vết xước trên tay tôi.
"Chảy nhiều máu thế này, chắc đau lắm phải không con?"
Tôi nhìn bố, nước mắt bất giác lăn dài.
Tôi không biết tất cả những gì trước mắt có phải là ảo giác sau tai nạn hay không. Chỉ nhớ rõ khoảnh khắc bị văng đi, có một đôi tay lớn đã đỡ lấy tôi từ phía sau.
Bố ngẩng đầu lên, thấy tôi khóc, lòng ông càng xót xa hơn: "Con ngoan, để bố thổi thổi, lát nữa sẽ không đau nữa nhé."
Dù là ảo giác, nhưng được gặp lại bố, những tủi thân bốn năm trong lòng tôi như vỡ òa.
Tôi không kìm được mà bật khóc nức nở, khiến bác sĩ hoảng hốt hỏi tôi còn đau ở đâu.
Chàng trai gây tai nạn đứng một bên lắp bắp: "Đau không? Đau chỗ nào? Nhập viện, nhập viện ngay! Tiền không thành vấn đề! Bác sĩ, làm ơn chữa cho cô ấy!"
Lúc này, tôi nhận ra chỉ có mình tôi nhìn thấy bố.
Sau khi băng bó xong, tôi yêu cầu chàng trai lái xe ngay lập tức đưa tôi và bố về nhà. Tôi thật sự có quá nhiều điều muốn nói với bố.
Trên xe, bố tôi vuốt vuốt ghế da thật:
"Ôi chà, chất lượng thế này! Đúng là nhà giàu có khác!"
Ông lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Những năm bố không có mặt, mọi thứ thay đổi nhiều thật đấy!"
Tôi không nhịn được mà hỏi:
"Bố, mấy năm qua bố sống tốt chứ?"
Chàng trai ngồi trước, đang lái xe, giẫm mạnh phanh lại. Qua gương chiếu hậu, anh nhìn tôi như thể tôi đang nói chuyện với không khí.
"À, à... cô Dụ đúng không? Tôi là Trần Hộ, cô... cô có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Tôi sờ sờ trán, cười gượng:
"Không, không có gì đâu."
Anh ta lại nói:
"Nếu là vấn đề... kiểu đó, tôi quen vài đại sư giỏi, có thể dẫn cô đi xem thử."
"Không cần!" Tôi căng thẳng đến mức vội vàng từ chối. Khó khăn lắm tôi mới gặp lại được bố, sợ rằng câu nói này của anh sẽ khiến bố hoảng mà chạy mất.
Tôi quay đầu nhìn bố, ông nhún vai, hai tay giơ lên:
"Không sao, bố lên đây đàng hoàng, có đầy đủ thủ tục cả đấy."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, giục Trần Hộ nhanh chóng đưa tôi về nhà.
(…)

Khi Thái tử đăng cơ, đã lập Thái tử trắc phi làm Hoàng hậu.Nguyên nhân rất đơn giản, trên sách mệnh có ghi, Hoàng hậu đầ...
04/12/2024

Khi Thái tử đăng cơ, đã lập Thái tử trắc phi làm Hoàng hậu.
Nguyên nhân rất đơn giản, trên sách mệnh có ghi, Hoàng hậu đầu tiên của Thái tử sẽ ch.t vì loạn tiễn xuyên tim.
Ngày thánh chỉ phong Hậu hạ xuống, tỷ tỷ của ta, tức là Thái tử phi Thẩm Thành Vân, cười tươi rói đến cung của ta, hành lễ không mấy nghiêm chỉnh:
"Thần thiếp xin chúc mừng Hoàng hậu nương nương."
Sau đó, nàng lại tiến đến gần ta, đôi môi đỏ tươi cong lên đầy ác ý: "Thẩm Nhược Nhược, hãy trân trọng hai ngày tốt đẹp này đi nhưng cũng đừng quá đắc ý, nếu để ta không vui thì sau khi ngươi chết có được thụy hiệu tốt hay không, đều do ta quyết định."
"Thật sao?"
Ta lùi lại một bước, trầm giọng nói.
"Vậy thì tỷ tỷ nhất định đừng ch.t trước ta."
1
Nhà ta là y dược thế gia, ba đời tổ tiên đều làm việc tại Thái Y Viện, đời này không có nhi tử, chỉ có ta và Thẩm Thành Vân là hai nữ nhi.
Hai chúng ta từ nhỏ đã học y lý, Thẩm Thành Vân là thân sinh nữ nhi của đại phu nhân, từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, chê giã thuốc nghiền thuốc sẽ làm hỏng đôi tay ngọc ngà mềm mại như mỡ đông của nàng, càng ghét mùi thuốc Đông y khó ngửi bám vào chiếc váy lụa dài được ướp hương của nàng, vì vậy luôn lười biếng.
Phụ thân và đại phu nhân rất yêu thương nàng, vì vậy nhắm một mắt mở một mắt, mặc kệ nàng.
Ta thì khác, ta không có chỗ dựa như vậy.
Về việc mẫu thân ta là ai, trong phủ có nhiều lời đồn khác nhau, có người nói là một nữ tỳ chết yểu nào đó trong phủ, có người nói là một ca kỹ nào đó ở nhạc phường bên ngoài.
Điều duy nhất có thể chắc chắn là ta xuất thân hèn kém, không được sủng ái.
May mắn thay, ta thông minh, sách dược lý ta xem một lần là nhớ, đơn thuốc ta chép hai lần là có thể ngộ ra được phương pháp mới.
"Có ích gì chứ?" Mỗi lần nhìn thấy ta vất vả giã thuốc, Thẩm Thành Vân đều cười khẩy.
Đối với nàng thì vô dụng nhưng đối với ta thì có ích.
Một thứ nữ như ta, e rằng không thể gả cho công tử nhà quyền quý, nếu phụ thân gả ta cho một gã sai vặt nào đó, nếu ta thích thì thôi, nếu hắn là một tên vô lại rượu chè đánh đập thê tử, ít nhất ta có thể bỏ trốn, đến giang hồ làm một lang trung.
Trên đời này có một góc bình yên để sống, đó chính là nguyện vọng của ta.
Nhưng không ngờ, ngay cả một nguyện vọng nhỏ nhoi như vậy, cuối cùng cũng không thể thực hiện được.
Lúc đầu, ta chỉ thấy phụ thân ngày đêm không ngủ, trong thư phòng cau mày không thôi.
Ta không có nhiều tình cảm với ông, tình yêu của ông đều dành cho Thẩm Thành Vân, đương nhiên ta cũng chẳng có tình yêu gì để dành cho ông ấy.
Nhưng ta lại hứng thú với y thuật, ta muốn biết căn bệnh nan y nào mà ông không giải quyết được, có lẽ... có lẽ ta có thể làm được.
Lúc đầu phụ thân không muốn nói cho ta biết nhưng sau đó ông mới nhớ ra, quả thật ta từ nhỏ đã có thiên phú, vì vậy ông cho ta cải trang thành một y đồng theo ông vào cung.
Người mắc bệnh là Thái tử, ông nói với ta, bệnh của Thái tử là bệnh bẩm sinh, từ nhỏ đã mắc bệnh ho, nhiều năm qua đã uống vô số thuốc, vẫn không khỏi.
Thái tử nằm trên giường, khi nhìn thấy mặt hắn, tim ta đập thót một cái.
Hắn thật đẹp, không hề có chút khí chất xa hoa phú quý, ngược lại, hắn giống như một loài thực vật tĩnh lặng, giống như những vị thuốc mà ta ngày ngày bầu bạn, gầy gò, tuấn tú, tỏa ra một mùi hương thanh đạm.
Ta đội nón lá, tấm màn dài che khuất dung nhan, ta bước từng bước nhỏ lên phía trước, nhẹ nhàng lên tiếng.
Phụ thân trách ta vượt phận nhưng Thái tử lại ôn hòa cười.
"Không sao."
Hắn đưa cổ tay cho ta, ta bắt mạch, hắn dùng ánh mắt trong trẻo như nước nhìn ta, may mà tấm màn che khuất khuôn mặt ta, nếu không hắn nhất định sẽ nhìn thấy mặt ta đỏ bừng.
"Không phải bệnh yếu... mà là nhiệt độc." Ta nhỏ giọng nói: "Cho nên không nên bổ, mà nên thanh nhiệt."
"Vô lý!" Phụ thân lớn tiếng nói.
Ta mới ra nghề, không tránh khỏi quá thiếu chừng mực, nói ra câu này, trực tiếp tuyên bố rằng bấy nhiêu năm qua, các vị lão nhân gia trong Thái y viện đều chẩn đoán sai.
"Thẩm viện thủ, không sao đâu." Thái tử nhìn ta, khóe mắt hắn trời sinh đã có một độ cong, cho nên nhìn ai cũng như đang cười: "Vậy ngươi có thể kê đơn thuốc không?"
"Ta... có thể thử."
Ta về nhà, lật sách thuốc cả một đêm, cân nhắc nhiều giờ, cuối cùng viết ra một đơn thuốc.
Thuốc sau khi phối xong được đưa vào Đông cung, mỗi ngày đều sắc. Bảy ngày sau, bệnh ho nhiều năm của Thái tử cứ như vậy được chữa khỏi.
Thái tử hỏi phụ thân ta, tiểu y đồng này là ai.
"Xin Thái tử điện hạ thứ cho thần trước đây không nói rõ." Trên tóc mai phụ thân ta lấm tấm mồ hôi: "Thật ra... là tiểu nữ."
Tin tức Thái tử điện hạ muốn cưới nữ nhi của viện thủ Thái y viện làm Thái tử phi nhanh chóng truyền khắp kinh thành.
Ta đến hiệu thuốc lấy thuốc thì nghe được, tim đập thình thịch, vội vàng chạy về nhà.
Trong phủ đã rộn ràng không khí vui mừng, đại phu nhân cười tươi rói cài một chiếc trâm vàng lên đầu Thẩm Thành Vân.
"Trong kinh thành có nhiều khuê tú muốn gả cho Thái tử như vậy, mắc phải cả bệnh tương tư cũng không được, vẫn là Vân nhi nhà chúng ta có phúc."
Cảm giác không lành trong lòng đã trở thành sự thật, ta đứng tại chỗ, gió mùa hè mang theo hơi ấm thổi qua ống tay áo ta nhưng ta chỉ thấy như rơi vào hầm băng.
Thẩm Thành Vân quay đầu nhìn ta, nhíu mày.
"Xem cái bộ dạng ngốc nghếch của nha đầu kia kìa, ngày vui như thế này, đúng là xúi quẩy."
Ta há miệng, cổ họng rất khô, ba chữ thốt ra như khóc ra máu.
"... Kia là ta."
"Cái gì?"
Thẩm Thành Vân không nghe rõ.
"Là ta!"
Ta lớn tiếng.
Sắc mặt Thẩm Thành Vân lập tức thay đổi, sắc mặt phụ thân và đại phu nhân cũng thay đổi.
Phụ thân đi tới, giơ tay tát ta một cái thật mạnh.
Đại phu nhân thì khó chịu vung khăn tay về phía những người hầu: "Các ngươi lui xuống trước."
Trong phòng chỉ còn lại bốn chúng ta, phụ thân mặt mày xám xịt nhìn ta: "Ngươi muốn làm gì?"
Ta không muốn làm gì cả.
Ta ngẩng đầu nhìn phụ thân, nhẹ nhàng mở miệng: "Phụ thân, nếu người thật sự không thẹn với lương tâm thì hãy nhìn vào mắt con mà nói - Thái tử hỏi cưới nữ nhi của người cùng với việc ai đã chữa khỏi bệnh ho cho hắn không liên quan."
Phụ thân tránh ánh mắt ta.
Nhưng chỉ trong chốc lát.
Một lát sau, ông ấy quay đầu nhìn thẳng vào mắt ta.
"Tất nhiên là có liên quan."
Phụ thân đi đến bên cạnh Thẩm Thành Vân, yêu thương đặt lòng bàn tay lên vai nàng ta.
"Vân nhi viết ra đơn thuốc chữa khỏi bệnh ho cho Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ thưởng thức tài danh và đức hạnh của Vân nhi, cho nên cưới Vân nhi làm Thái tử phi - như vậy có gì không đúng?"
Ta mở to mắt nhìn phụ thân.
Ông không né tránh, cũng nhìn thẳng vào ta.
Quả nhiên là ta đã đánh giá thấp ông.
Hóa ra người ta thật sự có thể đối xử khác biệt với hai đứa con ruột như vậy.
Thẩm Thành Vân cười, nàng ta đi đến trước mặt, ghé sát vào tai ta.
"Muội muội, muội đừng buồn."
"Thứ nữ sao có thể làm Thái tử phi được?"
"Phúc khí này muội không tiếp được, ta thay muội tiếp, muội nên vui mừng vì ta chứ."
Ta nghiến chặt răng, hồi lâu, nhẹ nhàng cười ra tiếng.
"Đương nhiên là ta vui mừng vì tỷ tỷ."
"Vậy thì tỷ tỷ nhất định phải cầu nguyện, Thái tử điện hạ tương lai bình bình thuận thuận, ngay cả phong hàn cũng không được mắc."
"Bằng không, lỡ như hắn đau đầu nhức óc, đến hỏi tỷ tỷ, với cái y thuật mèo mả gà đồng không phân biệt nổi tên thuốc này của tỷ tỷ, chẳng phải là... tội khi quân sao?"
Lời ta vừa dứt, phụ thân, đại phu nhân và Thẩm Thành Vân đều đột nhiên biến sắc.
"Vân nhi cũng có thể học y thuật." Phụ thân lạnh mặt nói.
Ta mỉm cười lắc đầu.
"Phụ thân, người hiểu rõ nữ nhi của mình nhất, đừng tự lừa mình dối người nữa."

Cùng là nha hoàn thông phòng, ta và Thúy Liễu đấu nhau suốt nửa đời người.Tranh sủng ái, tranh địa vị, tranh vị trí di n...
04/12/2024

Cùng là nha hoàn thông phòng, ta và Thúy Liễu đấu nhau suốt nửa đời người.
Tranh sủng ái, tranh địa vị, tranh vị trí di nương.
Sau này Thúy Liễu sảy thai, không thể sinh nở nữa, ta uống một bát canh phu nhân thưởng, tỉnh dậy thì phát hiện ra mình đang trần truồng dây dưa với mã phu, bị bắt gian tại giường.
Tướng quân giận dữ, rút kiếm đ//a/m ta, không ngờ Thúy Liễu lại thay ta đỡ một nhát kiếm.
Trước khi ch.t, lần đầu tiên nàng nắm lấy tay ta: "Ngươi khóc cái gì, xấu ch.t đi được. Ta đã sớm nói với ngươi rồi, phu nhân tuyệt không phải loại tốt lành gì, ta đã phòng ngừa đủ đường, ngươi vẫn trúng kế của nàng."
Ta và Thúy Liễu cùng ch.t, người thắng lớn nhất, lại là phu nhân nổi tiếng hiền lành.
Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày Thúy Liễu mới vào phủ.
Phu nhân vẻ mặt khó xử nói với ta: "Thúy Liễu nói nàng thích căn phòng của ngươi, ngươi nhường cho nàng đi."
Ta cười gật đầu: "Được thôi, ta sẽ đi giúp Thúy Liễu tỷ tỷ dọn dẹp!"
1
Một trận choáng váng, trước mắt ta là khuôn mặt hiền lành thân thiết của tướng quân phu nhân Lâm Hi Nguyệt.
Nàng nhẫn nhịn lại khó xử vỗ tay ta: "Họa Mi, Thúy Liễu nói thích căn phòng của ngươi, nàng là thông phòng của tướng quân được cấp trên ban tặng, ngay cả ta cũng phải nể nàng ba phần, ngươi nhường cho nàng đi."
Ta vô thức rút tay đang bị nàng nắm lại, trong đầu một trận choáng váng.
Ta thế mà lại được sống lại!
Kiếp trước chính là ngày này, cấp trên của tướng quân Lăng Chí Viễn tặng cho hắn một mỹ nữ tên Thúy Liễu, Lăng Chí Viễn không từ chối được nên mang về để Lâm Hi Nguyệt sắp xếp.
Lâm Hi Nguyệt vẻ mặt khó xử khuyên ta nhường phòng, ta lập tức không nhịn được lửa giận, chạy đi gây sự với Thúy Liễu.
Ta tức giận vì nàng ngang ngược bá đạo, không coi ai ra gì, vừa vào phủ đã đến khiêu khích ta.
Nàng cũng là người không chịu thua thiệt, chống nạnh mắng lại ta.
Hai chúng ta ầm ĩ đến mức gà bay chó sủa, động tĩnh kinh động đến Lăng Chí Viễn, hắn liền phạt chúng ta quỳ trên ngói dưới trời nắng gắt, lại mắng chúng ta là "Đám nữ nhân đanh đá ghen tuông, không ra gì!"
Sau đó liền ôm Lâm Hi Nguyệt khi so sánh với chúng ta càng thêm nhu mì đoan trang vào phòng.
Ta và Thúy Liễu từ lần đó bắt đầu kết thù, đấu đá nhau, không ai chịu nhường ai.
Lâm Hi Nguyệt vì thân phận của chúng ta, cũng không thể quản chặt, chỉ có thể ở giữa"Giải hòa".
2
Đúng vậy, thân phận.
Nha hoàn thông phòng tuy hèn mọn nhưng cũng phân ra đủ loại khác biệt.
Ta vốn là nha hoàn trong viện của Lão phu nhân trong phủ tướng quân, mẹ ruột của Lăng Chí Viễn, Diệp thị.
Ta do Diệp thị làm chủ, ban cho Lăng Chí Viễn làm thông phòng.
Người bề trên ban tặng, cho dù là mèo chó trong viện Lão phu nhân thì con cháu cũng không thể tùy tiện quát mắng đánh đập, huống chi là một người sống sờ sờ.
Còn Thúy Liễu, là do Triệu đại nhân, cấp trên trực tiếp của Lăng Chí Viễn tặng, càng không thể tùy tiện đánh gi.t xử trí, nếu không bị người có lòng truyền ra lời đàm tiếu, e rằng sẽ sinh ra hiềm khích.
Lăng Chí Viễn và Lâm Hi Nguyệt phu thê ân ái, thành hôn hai năm, trong viện chỉ có hai chúng ta là thông phòng, lại đều có chút lai lịch.
Lâm Hi Nguyệt ở nơi không có người đầy vẻ tiếc nuối nắm tay ta thở dài: "Họa Mi, ta coi ngươi như muội muội ruột vậy. Tướng quân thương ta thân thể yếu đuối, muốn ta thanh tịnh an tâm, từng hứa rằng, hậu viện chỉ đặt một di nương."
"Ta vốn định sau tết sẽ nâng ngươi lên làm di nương, không ngờ lại có Thúy Liễu đến, vị trí di nương này thật khiến ta khó xử."
Những nha hoàn thông phòng như ta, kết cục tốt nhất là được nâng lên làm di nương, trở thành nửa chủ tử, sinh được một hai đứa con, an ổn đến già.
Ban đầu ta còn mừng thầm mình may mắn, gặp được một chủ mẫu hiền lành nhân hậu nhưng không ngờ lại đột nhiên xảy ra biến cố.
Từ ngày đó, ta bắt đầu đấu đá với Thúy Liễu.

Bách phu trưởng đưa hài cốt của phụ thân ta trở về.Hắn thấy đại ca định bán ta, không đành lòng, liền hỏi ta có nguyện ý...
04/12/2024

Bách phu trưởng đưa hài cốt của phụ thân ta trở về.
Hắn thấy đại ca định bán ta, không đành lòng, liền hỏi ta có nguyện ý theo hắn đi hay không.
Ta ôm lấy đứa bé trong tã lót, cẩn thận nhìn hắn.
Hắn khẽ cười, vết sẹo trên khóe miệng khẽ động:
"Nghĩ đến hai mẹ con nhà ngươi cũng không ăn làm ta nghèo đi được."
01.
Khi Bùi Xuân Sơn mang hài cốt phụ thân trở về, đại ca vừa trói ta lên xe lừa.
Hắn là một vị binh gia hùng tráng, vai rộng lưng to, vác một thi thể trên vai, bất ngờ bước vào sân, khiến mọi người kinh hãi.
Hắn mở miệng hỏi:
"Đây có phải là nhà của Thường Thủy Sinh không?"
Đại ca ta rụt rè bước lên, đáp:
"Thường Thủy Sinh là phụ thân ta. Không biết binh gia tới đây làm gì?"
"Qua đây nhận lấy."
Bùi Xuân Sơn nhanh chóng đưa hài cốt trên vai cho đại ca.
Đại ca lật mặt thi thể, ta nằm úp sấp trên sàn xe, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt phụ thân.
Trước khi xuất chinh, phụ thân nắm chặt tay ta, nhét cho ta túi tiền mà ông lén giấu.
Ông khi đó chỉ mới ngoài bốn mươi, nhưng những năm tháng chiến loạn đã khiến ông già đi rất nhiều.
Hai bên tóc mai đã bạc trắng, khuôn mặt đen sạm đầy nếp nhăn.
Chỉ cần cau mày, những nếp nhăn ấy lại càng hằn sâu, như chứa đầy sầu khổ.
Khi đó, phụ thân lén nhìn về phòng của đại ca và đại tẩu, nước mắt nghẹn ngào không dám rơi, chỉ thở dài nói:
"Tĩnh Thư, Tĩnh Thư, phụ thân không sợ gì hết, chết cũng không sợ…"
"Chỉ sợ không thể trở về, để con và muội muội phải chịu khổ, ôi…"
Tiếng thở dài của phụ thân, đến giờ khi hài cốt ông trở về, dường như vẫn còn vang vọng bên tai ta.
Mẫu thân mất sau khi sinh muội muội, khó sinh mà qua đời. Điều khiến phụ thân không yên lòng nhất, chính là hai tỷ muội chúng ta.
Trong thời thế loạn lạc này, thân phận nữ nhi nhà bần nông, sống chẳng ra dáng con người.
Trước đây, khi phụ thân còn ở nhà, hoặc ngay cả khi ông chưa về, đại ca vẫn có chút kiêng dè.
Người đồ tể trong làng để ý đến ta đã lâu, muốn dùng hai con lợn để cưới ta. Đại ca và đại tẩu đã lén đồng ý sau lưng phụ thân, chỉ chờ một cơ hội tốt.
Lần này, phụ thân bảy tháng liền không trở về, đại ca và đại tẩu ngày ngày nhìn ta, ánh mắt ngày càng tham lam, như hổ đói rình mồi.
Ta khóc hết nước mắt, không chỉ vì bản thân, mà còn vì phụ thân.
Đại ca và đại tẩu sống trong viện của phụ thân, tiêu tiền quân lương của phụ thân, nhưng lại mong ông mãi mãi không trở về, để tiện bề bán ta, cô muội muội này.
Như thế, ngay trước tiết Trung Thu, người đồ tể lại tới thúc giục một lần nữa, đại ca liền trói ta lên xe lừa.
Đại tẩu lấy bộ hỉ phục đỏ đã mặc khi nàng xuất giá, qua loa khoác lên người ta.
Thấy ta giãy giụa dữ dội, đại tẩu liền giáng một cái tát mạnh vào mặt ta.
Nàng chỉ về phía gian nhà phía nam nơi muội muội ta đang ngủ say, lạnh lùng đe dọa:
“Nếu ngươi không chịu, đợi muội muội ngươi lớn tới mười hai tuổi ta sẽ bán nó!”
Ta nghe vậy mới ngừng giãy giụa, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đại tẩu nhổ một bãi nước bọt xuống đất, quay người kéo dây cương, không quên mắng thêm:
“Nha đầu câm vô phúc, đổi được hai con lợn cũng coi như trả được ân tình chúng ta nuôi dưỡng ngươi bấy lâu nay!”
Ta lên cơn sốt cao năm sáu tuổi, làm hỏng dây thanh quản, từ đó không thể nói chuyện nữa.
Không ai dạy ta dùng thủ ngữ, đại ca và đại tẩu cũng không cho ta học chữ hay đọc sách, từ đó ta chẳng còn cách nào biểu đạt suy nghĩ.
Phụ thân là người duy nhất kiên nhẫn hiểu từng cử chỉ, động tác của ta.
Nhưng giờ phụ thân đã mất, chẳng còn ai quan tâm tới suy nghĩ của ta nữa.
Ta vốn dĩ không để tâm, nhưng lúc này đây ta thật muốn gào lên:
“Ta là được cha mẹ nuôi lớn, không phải các ngươi!”
Ngay khi ta hoàn toàn tuyệt vọng, Bùi Xuân Sơn tới.
Đại ca ta ôm hài cốt phụ thân, ngồi bệt xuống đất.
Bùi Xuân Sơn quỳ xuống trước thi thể, dập đầu ba cái đầy cung kính.

Indirizzo

Napoli
Naples
80144

Sito Web

Notifiche

Lasciando la tua email puoi essere il primo a sapere quando Ryūkyū Kyūshū pubblica notizie e promozioni. Il tuo indirizzo email non verrà utilizzato per nessun altro scopo e potrai annullare l'iscrizione in qualsiasi momento.

Condividi

Società Di Media nelle vicinanze


Altro Sito Web di notizie e media Naples

Vedi Tutte