Phụ Nữ Việt

Phụ Nữ Việt tạp chí phụ nữ

Tái hôn ở tuổi 60, ông xã đưa tôi cả thẻ lương rồi bảo: "Bà cứ tiêu thoải mái", nhưng chỉ sau một lần đi chợ, tôi bàng h...
11/12/2025

Tái hôn ở tuổi 60, ông xã đưa tôi cả thẻ lương rồi bảo: "Bà cứ tiêu thoải mái", nhưng chỉ sau một lần đi chợ, tôi bàng hoàng phát hiện ra bí mật ông giấu suốt mười năm trời
Tôi tên Lựu, 60 tuổi, goá chồng từ năm 48. Cái tuổi đáng lẽ được con cái chăm sóc, tôi lại lủi thủi bán hàng tạp hoá trước hiên nhà, ngày nắng thì đỡ, ngày mưa thì trơn trượt. Hai đứa con đi làm ăn xa, mỗi năm gửi về đôi ba triệu, bảo:
– Má ráng sống khoẻ, tụi con lo cho.
Nhưng tôi biết tụi nó còn phải lo con nhỏ, tiền nhà, tiền học… nên tôi cố không dựa dẫm.
Năm tôi 58, tôi gặp ông Bảy – góa vợ hơn tôi 5 tuổi, sống cách nhà một con hẻm. Ông hay ghé mua chai nước suối, bịch muối, gói bánh con nít. Lần nào cũng cười hiền:
– Bà Lựu bán gì cũng rẻ, chắc lời không được bao nhiêu hén?
Tôi chặc lưỡi:
– Già rồi, kiếm đồng nào hay đồng đó.
Cứ vậy, ông thành khách quen, rồi thành bạn trò chuyện mỗi chiều.
Đến lúc tôi bệnh nằm viện, ông là người đưa đi, đóng tiền viện phí, chờ ngoài cửa phòng siêu âm suốt ba tiếng.
Sau đó, ông ngại ngùng nói:
– Mình có tuổi rồi, bà chịu lấy tôi, tôi lo cho bà phần đời còn lại.
Tôi xúc động đến run tay. Chưa bao giờ nghĩ mình tái hôn ở tuổi 60.
Đám cưới nhỏ, gọn, chỉ hai mâm cơm với họ hàng hai bên.
Ông Bảy bàn tay thô, nắm lấy tay tôi giữa buổi tiệc mà nói:
– Từ giờ, bà không phải lo tiền bạc gì nữa.
Tôi tưởng ông nói cho vui. Ai ngờ…
Hôm sau, ông đưa tôi một thẻ ATM còn nguyên trong phong bì ngân hàng.
– Đây là thẻ nhận lương hưu của tôi. Mật khẩu nè, bà tiêu gì thì tiêu. Đừng ngại.
Tôi phát hoảng:
– Trời đất, ông đưa tôi hết vậy hả? Lỡ tôi bấm lộn thì sao?
– Lộn thì rút lại. Có gì đâu.
– Nhưng… sao ông không giữ?
– Tôi sống một mình quen rồi, với lại bà giữ dùm tôi cho chắc.
Ông nói tự nhiên như chuyện thở. Tôi thấy ấm lòng lạ lùng.
Nhưng điều bất thường nằm ở đây......................ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇

11/12/2025

Gần sáng, tôi gi/ật m/ình tỉnh dậy trong căn phòng l/ạ ho/ắc. Ánh đèn vàng mờ nhạt rọi xuống tấm ga giường nhà/u n/át. Và thứ khiến tôi ch//ế/t điế/n/g hơn cả… là việc tôi nằm ngay cạnh một cô gái trẻ đẹp đang ngủ s//ay.
Ti/m tôi đập thình th/ịch. Tôi bật dậy, chụp vội cái điện thoại dưới sàn. Màn hình sáng lên—50 cuộc gọi nhỡ từ vợ.
Tôi tá/i mặt.
“Ch/ế/t rồi…” – Tôi lẩ/m bẩ/m, tay run lập cập mặc vội quần áo rồi lao thẳng về nhà.
Trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ: thành thật khai báo để xin vợ tha thứ. Tôi không muốn đ/ánh m/ất gia đình chỉ vì một đêm lầm lỗi chẳng còn nhớ nổi.
Khi nghe tôi kể lại mọi chuyện, vợ tôi ban đầu không nói gì. Cô ấy chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm vào sàn nhà. R
Khóc đủ rồi, vợ tôi bất ngờ nói một câu khiến tôi l/ạnh số/ng lư/ng:
“Anh lên bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi.”
Tôi sữ/ng người.
Cô ấy bảo suốt hai tuần trước chúng tôi không hề gần gũi, cô ấy sợ tôi “chơ/i b/ời bên ngoài rồi đem bệ/nh về nhà”. Tôi chỉ biết cúi đầu, tự tr/ách mình đến mức không dám p/h/ản biệ/n.
Sau lần đó, tôi cố gắng bù đắp bằng đủ mọi cách: phụ việc nhà, chăm con, tăng lương đưa vợ, hạn chế bạn bè rủ rê… Không khí gia đình lại dần dễ chịu hơn. Vợ tôi cũng nói chuyện thoải mái hơn.
Khoảng ba tháng sau, khi b/ệnh vi/ện báo tôi hoàn toàn khỏe mạnh, vợ mới để tôi ng//ủ chu/ng giường lại.
Nhưng từ lúc đó, mỗi lần vợ chồng “th//â//n m//ật”, cô ấy lại chìa tay ra:
“Đưa em 500 ngàn.”
Cô ấy nói tiền để mua đồ, mua bánh, mua sữa cho con.
Tôi tin. Tôi đưa.
Vài lần thành quen, tôi chẳng hỏi nữa. Tôi nghĩ vợ cần tiền thì đưa, miễn là cô ấy vui, miễn là gia đình yên ấm.
Cho đến hôm đó.
Sau khi g//ầ//n g//ũi xong, vợ như thường lệ mở ví tôi, lục tìm.
Trong ví chỉ còn đúng 50.000 đồng.
Cô ấy ca/u m//ày:
“Tiền đâu?”
Tôi gãi đầu, thấy hơi ngại:
“Hôm nay chưa có tiền mặt. Em ghi nợ đi, mai anh đưa bù.”
Vợ tôi đứng im một giây.
Rồi cô ấy nói chậm rãi, sắc lạ/n/h như da//o nói 6 từ......ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇

Vì công việc bận rộn, tôi không thể ở nhà cả ngày. Chồng tôi lại làm xây dựng, đi sớm về khuya. Vậy nên hơn hai tháng tr...
11/12/2025

Vì công việc bận rộn, tôi không thể ở nhà cả ngày. Chồng tôi lại làm xây dựng, đi sớm về khuya. Vậy nên hơn hai tháng trước, chúng tôi thuê một người giúp việc ở lại. Cô ấy khoảng 30 tu/ổi, hiền lành, từng làm điều dưỡng ở viện dưỡng lão nên khá hiểu người già.
Hôm đó gần 1 giờ sáng, tôi dậy uống nước. Khi đi ngang phòng bố chồng, tôi thấy cửa mở hé — điều chưa từng xảy ra. Tôi đẩy cửa vào, không thấy ông đâu. Giường trống trơn, phòng tối om, không một tiếng động.
Một cảm giác lạnh to/át chạy dọc số/ng lưn/g.
Tôi lập tức đi tìm.
Tầng một — không có.
Tầng hai — không.
Sân sau — trống.
Mỗi bước chân của tôi càng lúc càng gấp. Ti/m đậ/p thìn/h thịc/h. Những câu chuyện về người già lẫn đi lang thang trong đêm bất giác ùa về khiến tôi muốn ngã quỵ.
Tôi chạy lên tầng ba, bật hết đèn hành lang.
Và rồi…
Khi đến gần phòng người giúp việc, tôi khựng lại.
Đèn trong phòng cô ấy… sáng.
Giờ này đáng lẽ cô đã ngủ sâu.
Một suy nghĩ bản năng, rất nhanh, rất g*i góc vụt qua đầu tôi:
“Bố chồng… ở trong phòng cô ấy sao?
Giữa đêm?”
Tôi lập tức gạt suy nghĩ ấy sang một bên, tự nhủ mình đừng vớ vẩn. Nhưng lòng tôi vẫn cứ nghẹn lại.
Tôi đặt tay lên nắm cửa. Cửa chỉ khép hờ.
Tôi hít sâu, đẩy vào.
Ánh đèn vàng hắt xuống căn phòng nhỏ.
Và ngay trước mắt tôi— cảnh tượng khiến tôi điế/ng n/gười....ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN👇👇👇

Chồng vì s;ĩ diệ;n lén lấy thẻ ngân hàng của tôi, dẫn nguyên đoàn 9 người bên nội đi Nha Trang. Nhưng anh đâu ngờ, chỉ m...
11/12/2025

Chồng vì s;ĩ diệ;n lén lấy thẻ ngân hàng của tôi, dẫn nguyên đoàn 9 người bên nội đi Nha Trang. Nhưng anh đâu ngờ, chỉ một việc tôi làm sau đó đã khiến cả gia đình chồng… sữ/ng lặ/ng
Tôi tên Vy, ba mươi hai tuổi, nhân viên kế toán cho một công ty logistic ở Sài Gòn. Chồng tôi – Minh – là thợ điện, hiền nhưng… s;:ĩ di;;ện hảo. Mỗi lần có họ hàng, bạn bè, là bệnh sĩ diện trong anh lại trỗi dậy như được ai bơm khí.
Chúng tôi cưới nhau được bốn năm, chưa có con. Tôi vẫn nghĩ mình hiểu rõ Minh – cho đến cái ngày chiếc thẻ ngân hàng biến mất.
Sáng thứ sáu, tôi định chuyển tiền đóng tiền thuê nhà thì không thấy thẻ ATM đâu. Lục tung ví, túi xách, cả ngăn tủ vẫn không thấy. Thẻ đó tôi dùng riêng để dành tiền phòng lúc ốm đau, ít khi đụng vào.
Tôi thoáng rùng mình:
Chẳng lẽ…?
Nhưng tôi lắc đầu ngay. Minh không phải loại người lấy trộ;m. Anh luôn nói “tiền bạc vợ giữ cho chắc”, thi thoảng tôi đưa anh vài triệu tiêu vặt là được.
Nhưng đến trưa, khi lướt Facebook, tim tôi rớt cái bịch.
Trên tường trang cá nhân của chị Hai bên chồng đăng một tấm ảnh chụp cả đoàn 10 người đứng ở sân bay Cam Ranh, cap;tion rõ to:
“Nhờ có thằng Minh mà đại gia đình mình mới được chuyến du lịch Nha Trang sang xịn thế này!”
Tôi bấm vào từng ảnh. Minh đang tươi cười kéo vali, tay giơ vé máy bay. Cả nhà nội rộn ràng như đi trúng số.
Tôi thấy buồn cười. Một tiếng cười nghèn nghẹn.
Và ngay lúc ấy, tin nhắn báo biến động số dư dồn dập hiện lên. Tổng cộng hơn 34 triệu.
Tôi ngồi cứng người một lúc rất lâu. Không phải vì tiếc tiền. Mà vì cái cảm giác… bị phả;n bộ;i ......................ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇

11/12/2025

Ham mác tiến sĩ, tôi vội vã lấy chồng chỉ sau 3 tháng yêu nhau để rồi nhận ra bộ mặt thật gia trưởng, k;eo k;iệt của chồng tiến sĩ. Dọn về nhà đ;ẻ được 1 tuần, tôi nhận được tin dũ: "Chị qua đây ngay đi, chồng chị vừa m;ấ;t rồi!"
An là cô gái mang theo vẻ ngoài dịu dàng nhưng ẩn chứa khao khát thoát nghèo mãnh liệt. Cô không tìm kiếm tình yêu, mà tìm kiếm sự đảm bảo, một chiếc vé bước vào giới thượng lưu được đóng dấu bằng danh vọng và học thức.
Rồi cô gặp Quốc, một người đàn ông hơn cô mười hai tuổi, là Tiến sĩ, giám đốc công ty kiến trúc giàu có. Ở bên anh, mọi thứ đều sang trọng, vững chãi, khiến An tin rằng đây chính là bến đỗ cuối cùng của lý trí. Ba tháng sau, chiếc áo cô dâu lộng lẫy đưa An bước vào căn biệt thự trắng xóa, chính thức trở thành vợ của Tiến sĩ Quốc
Cả làng khen An "trúng số", 1 bước đổi đời khiến cô càng hạnh phúc, coi như cuộc sống đã viên mãn.
Những ngày đầu, An cố gắng trở thành người vợ hoàn hảo. Cô dùng tất cả sự khéo léo và kiến thức của mình để vun vén cho tổ ấm mới. Cô sắp xếp lại tủ sách bừa bộn của anh, tự tay cắm những đóa hoa tươi rực rỡ và tỉ mỉ chuẩn bị từng bữa ăn dinh dưỡng.
Cô lầm lũi làm ấm căn nhà rộng lớn, nỗ lực trở thành hậu phương vững chắc mà một người đàn ông thành đạt cần có. Nhưng mọi sự tận tâm của An đều bị Quốc đón nhận như một điều hiển nhiên, một nghĩa vụ vô hình.
Anh không dành cho cô một lời khen ngợi hay một ánh mắt trìu mến, chỉ có những câu ra lệnh lạnh lùng. Quốc là một người gia trưởng đến cực đoan: anh kiểm soát mọi lịch trình, mọi mối quan hệ của cô. Anh phủ nhận giá trị của An ngoài vai trò người vợ: "Vợ Tiến sĩ Quốc thì không cần nghĩ đến chuyện bon chen kiếm tiền. Việc của em là giữ thể diện và chăm sóc cái nhà này."
Càng đau đớn hơn, người đàn ông giàu có ấy lại keo kiệt một cách tàn nhẫn trong cuộc sống hàng ngày. Anh soi xét từng hóa đơn mua sắm, cấm cô dùng lãng phí điện nước, khiến An cảm thấy như mình đang sống trong một nhà tù mạ vàng, không có tự do, không có tiếng nói. Cái danh vọng cô theo đuổi đã biến thành gông xiềng.
Sau ba tháng kìm nén, An quyết định buông tay.
Đêm Quốc đi công tác, cô gói vội vài bộ quần áo, không mang theo bất cứ món đồ xa xỉ nào anh tặng, và rời khỏi căn biệt thự lạnh lẽo. An trở về nhà mẹ đẻ, nơi chật chội nhưng tràn ngập hơi ấm. Nước mắt rơi, nhưng là nước mắt của sự giải thoát. Cô ngủ một giấc dài, cảm nhận được sự bình yên hiếm hoi sau những tháng ngày ngột ngạt....
Một buổi sáng, 24 cuộc gọi nhỡ trong máy cô. Bất an trỗi dậy, cô hồi hộp bấm máy gọi lại....................ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇

Năm 7 tuổi, tôi kh/óc đòi gả cho anh hàng xóm. 15 năm sau, tôi tốt nghiệp đại học, đi phỏng vấn vào tập đoàn lớn. Tổng g...
11/12/2025

Năm 7 tuổi, tôi kh/óc đòi gả cho anh hàng xóm. 15 năm sau, tôi tốt nghiệp đại học, đi phỏng vấn vào tập đoàn lớn. Tổng giám đốc cười: ‘Em đến phỏng vấn chức… bà xã tổng giám đốc sao?’
Năm tôi bảy tuổi, cả xóm ai cũng biết tôi là con bé… lì nhất.
Lì vì tôi dám đứng giữa sân, nước mắt nước mũi giàn giụa, tay chỉ thẳng vào anh hàng xóm hơn tôi mười tuổi, gào lên trước mặt người lớn:
“Con lớn lên con sẽ lấy anh Minh! Con không lấy ai khác hết!”
Cả xóm cười nghiêng ngả.
Mẹ tôi vừa xấ//u h//ổ vừa t//ức, túm tai kéo tôi vào nhà. Còn anh Minh thì đ/ỏ m/ặt đến tận mang tai, lúng túng đứng như trời trồng.
“Con nít ranh, biết gì mà nói!” – người lớn trêu.
Nhưng tôi nhớ rất rõ, hôm đó anh Minh cúi xuống, xoa đầu tôi, giọng dịu dàng:
“Lớn lên rồi hãy nói nhé. Giờ thì đi học cho giỏi đã.”
Tôi gật đầu cái rụp.
Từ hôm đó, trong đầu tôi có một mục tiêu rất rõ ràng: lớn lên, học giỏi, rồi lấy anh Minh.
Anh Hàng Xóm Của Tôi
Anh Minh là kiểu người mà cả khu tập thể ai cũng quý. Cao ráo, học giỏi, lễ phép. Ba mẹ anh m//ất sớm, anh sống với bà nội. Từ năm tôi học lớp một, anh đã là sinh viên đại học.
Mỗi buổi chiều, anh thường ngồi ở bậc thềm, vừa đọc sách vừa trông tôi chơi trước sân.
Tôi ngã xe đạp, anh băng vế//t thươ//ng.
Tôi bị điểm ké/m, anh kèm học.
Tôi khóc vì bị bạn bắ///t n///ạt, anh dắt tôi đi mua kem.
Trong thế giới nhỏ bé của tôi, anh Minh giống như siêu anh hùng.
Năm tôi mười hai tuổi, anh chuyển đi.
Không lời tạm biệt rình rang. Chỉ một buổi sáng, tôi thấy căn nhà bên cạnh khóa cửa. Bà nội anh m//ất. Anh rời khu tập thể.
Tôi đứng trước cổng nhà anh, ôm cặp, khóc như mất một phần tuổi thơ.
Từ hôm đó, tôi không gặp lại anh nữa.
15 Năm Trôi Qua
Tôi lớn lên.
Không còn là con bé 7 tuổi khóc đòi lấy chồng.
Tôi học rất giỏi. Đậu đại học danh tiếng. Ra trường với tấm bằng loại ưu. Ai cũng nói tôi có tương lai.
Chỉ có điều, trong lòng tôi luôn có một góc rất nhỏ… dành cho anh Minh.
Tôi không biết anh giờ ra sao. Ở đâu. Còn nhớ tôi không.
Nhưng mỗi lần m//ệt m//ỏi, tôi lại nhớ đến câu anh từng nói:
“Đi học cho giỏi đã.”
Và tôi cố gắng.
Ngày tôi cầm hồ sơ bước vào tập đoàn Thiên Minh – một trong những tập đoàn lớn nhất nước – tôi tự nhủ:
Chỉ cần trúng tuyển thôi. Không mơ cao.
Buổi Phỏng Vấn Định Mệnh
Phòng phỏng vấn rộng, sáng, lạnh đến mức tôi thấy lòng bàn tay mình ướt mồ hôi.
Tôi ngồi thẳng lưng, trả lời từng câu hỏi của hội đồng. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ… cho đến khi cánh cửa phía sau mở ra.
Một người đàn ông bước vào.
Cả phòng lập tức đứng dậy.
“Tổng giám đốc.”
Tim tôi khẽ hụt một nhịp.
Người đàn ông đó cao hơn trong tưởng tượng của tôi. Vest chỉnh tề. Ánh mắt sắc nhưng không lạnh. Gương mặt… quen đến lạ.
Anh nhìn lướt qua hội đồng, rồi ánh mắt dừng lại nơi tôi.
Rất lâu.
Lâu đến mức tôi bắt đầu thấy bối rối.
Anh bỗng mỉm cười.
Nụ cười ấy… khiến tim tôi thắt lại.
Rồi anh nói, giọng trầm, pha chút tr//êu đ//ùa:
“Em đến phỏng vấn chức… bà xã tổng giám đốc sao?”... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇👇

Chỉ cần một khoảnh khắc thương nhau, đời đã khác đi rồi👇👇👇👇👇👇
10/12/2025

Chỉ cần một khoảnh khắc thương nhau, đời đã khác đi rồi
👇👇👇👇👇👇

Chồng đuổi về nhà mẹ đẻ chỉ vì mẹ anh nổi giận, bảo “đợi mẹ nguôi giận rồi về”, tôi lặng lẽ bán luôn căn chung cư rồi gử...
10/12/2025

Chồng đuổi về nhà mẹ đẻ chỉ vì mẹ anh nổi giận, bảo “đợi mẹ nguôi giận rồi về”, tôi lặng lẽ bán luôn căn chung cư rồi gửi một tin nhắn khiến anh sụp đổ...
Tôi và chồng cưới nhau được 4 năm. Bốn năm ấy, nếu ai hỏi tôi hạnh phúc không, tôi chỉ cười trừ. Bởi hạnh phúc trong hôn nhân này giống như cái bóng: có lúc thấy đó, rồi mất đó; còn bóng tối thì cứ lẩn quẩn mãi.
Tối hôm đó, tôi và mẹ chồng cãi nhau. À, thật ra tôi không cãi – tôi chỉ đứng im nghe bà c/hỉ tr/ích. Tất cả bắt đầu từ chuyện vô lý: Tôi lỡ mua con cá hồi giá hơi cao.
Mẹ chồng bảo:
– Cô định bòn rút tiền nhà tôi à?
Hưng ngồi cạnh, cúi đầu ăn cơm như không nghe thấy.
Tôi nuốt cục nghẹn vào lòng, nói:
– Con mua vì hôm nay có khuyến mãi…
– Khuyến mãi cái gì! – bà đập đũa. – Nhà này không đến lượt cô hoang phí!
Tôi nhìn sang Hưng, mong anh nói một câu, dù chỉ là: “Mẹ bớt giận đi” hay “Mai không có ý gì đâu”.
Nhưng không.
Anh chỉ thở dài, rồi nói câu quen thuộc:
– Thôi, mẹ nói đúng đấy, lần sau em để anh mua.
Lần thứ bao nhiêu rồi? Tôi không nhớ nữa.
Đêm đó, khi tôi vừa dọn dẹp xong thì Hưng bước vào phòng, nói đúng một câu:
– Mai, em về nhà mẹ đẻ ở vài hôm đi. Chờ mẹ anh nguôi giận rồi hãy về.
Tôi đứng im. Trong lòng yên ắng đến đáng sợ.
– Anh bảo em… bị đuổi đi? – tôi hỏi lại.
– Anh không có ý đó, chỉ là… tạm rời ra cho mẹ bớt căng thẳng.
Tôi nhìn anh, nụ cười mỏng như dao:
– Em hiểu rồi.
Người ta nói phụ nữ khi mỉm cười trong đau lòng là lúc ng/uy hiể/m nhất. Tối đó, tôi xếp đúng một va li. Không phải vì tôi thiếu đồ, mà vì tôi đã chuẩn bị rời đi từ lâu.
Hưng không hề biết
Bạn đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận👇

'V/ui vẻ quá đà' lại còn sai t/ư th/ế  khiến chồng tôi và 'bạn tốt'i của anh ấy phải vào phòng cấp cứu — và anh ấy thậm ...
10/12/2025

'V/ui vẻ quá đà' lại còn sai t/ư th/ế khiến chồng tôi và 'bạn tốt'i của anh ấy phải vào phòng cấp cứu — và anh ấy thậm chí còn dùng thẻ của tôi để thanh toán. Nhưng cả hai đều bật khóc khi bác sĩ báo tin...
Người ta thường nói hạnh phúc gia đình không đo bằng những bữa tiệc xa hoa, mà ở sự chân thành của hai người. Tôi từng tin vào điều đó. Nhưng hôm nay, khi đứng trước quầy lễ tân bệnh viện, trên tay vẫn cầm hóa đơn thanh toán ghi rõ “thẻ visa của chị Nguyễn Thị H.”, tôi đã cay đắng nhận ra: có những niềm tin bị người khác ch/à đ/ạ/p thẳng thừng.
Mọi chuyện bắt đầu vào tối thứ Sáu. Tôi đi công tác về sớm hơn dự kiến, lòng vui phơi phới vì nghĩ sẽ tạo bất ngờ cho chồng. Nhưng cái bất ngờ lại dành cho tôi: trong căn phòng quen thuộc, tiếng cười khúc khích và mùi nước hoa lạ lẫm phả ra từ khe cửa. Không cần mở ra, tôi cũng hiểu hết. Tôi lặng lẽ quay đi, không g/ào thé/t, không đ/á/nh gh/e/n. Tôi chọn sự im lặng. Nhưng số phận lại có cách trả thù rất… bất ngờ.
Chỉ hơn một giờ sau, điện thoại tôi đổ chuông. Số lạ. Người ở đầu dây nói gấp gáp:
– “Chị là người nhà anh Minh phải không? Anh ấy và b/ạ/n g/á/i vừa được đưa vào cấp cứu.”
Tôi ch/ế/t lặng. Một thoáng, tôi còn nghĩ đây là trò đùa đ/ộc á/c. Nhưng khi đến bệnh viện, mọi thứ hiện ra rõ mồn một: chồng tôi và cô nh/â/n t/ì/nh mặt c/ắ/t không còn gi/ọ/t m/á/u, quần áo x/ộc xệ/ch, đang nằm riêng hai giường trong cùng một phòng cấp cứu.
Bác sĩ trực ban nhìn tôi, chắc cũng đoán ra vai trò của tôi trong câu chuyện rối rắm này. Ông thở dài:
– “Hai người… gọi là quá v/u/i, quá sức. May mà đưa đến kịp. Nhưng phải nhập viện theo dõi. Anh ấy không mang tiền mặt, thẻ của anh không quẹt được, chị là người duy nhất có tên trong hồ sơ, phiền chị thanh toán tạm ứng.”
Tôi sững người. Trớ trêu thay, trong khoảnh khắc đó, cả chồng tôi lẫn cô nhân tình đều gượng dậy, nhìn tôi với ánh mắt… cầu cứu. Một sự nh/ụ/c nh/ã không lời nào tả nổi. Tôi đã quẹt thẻ, không phải vì thương hại, mà để nhanh chóng chấm dứt sự rùm beng có thể khiến gia đình tôi bị hàng xóm bàn tán.
Nhưng cú s/ố/c lớn hơn chưa dừng lại ở đó. Khi bác sĩ quay lại báo kết quả xét nghiệm, cả hai – chồng tôi và người đàn bà kia – bỗng bật khóc. Tôi cũng ch/ế/t l/ặ/ng theo. Căn phòng cấp cứu đêm ấy, bỗng chốc biến thành nơi lật tung mọi bí mật mà tôi chưa từng nghĩ đến... Đọc tiếp câu chuyện dưới phần bình luận👇👇👇

Một câu nói khiến hàng triệu người rưng rưng: Vì sao em lại trưởng thành đến thế?👇👇👇👇👇
10/12/2025

Một câu nói khiến hàng triệu người rưng rưng: Vì sao em lại trưởng thành đến thế?

👇👇👇👇👇

Câu chuyện kỳ tích của người phụ nữ bị chồng đẩy xuống vách đá 34 mét và vẫn sống sót👇👇👇👇👇
10/12/2025

Câu chuyện kỳ tích của người phụ nữ bị chồng đẩy xuống vách đá 34 mét và vẫn sống sót
👇👇👇👇👇

Một chiếc lá che mắt, không thấy núi Tu-di: Thiên nga thời 996 và mùa đông băng giá của tuổi trẻ👇👇👇👇👇
10/12/2025

Một chiếc lá che mắt, không thấy núi Tu-di: Thiên nga thời 996 và mùa đông băng giá của tuổi trẻ
👇👇👇👇👇

Address

Sydney
Sydney, NSW
2000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Phụ Nữ Việt posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Phụ Nữ Việt:

Share