08/01/2023
MỌI MỐI LIÊN HỆ CỦA BẠN CHỈ CÓ GIÁ TRỊ KHI BẠN TỒN TẠI
Dạo trước tớ và bạn đồng hành của tớ cãi nhau.
Đây cũng không phãi là lần đầu bọn tớ cãi nhau, nhưng đợt này một phần vì ngay lúc cả hai đang khá là bận, một phần vì tớ đã không thể kiểm soát tốt cảm xúc của tớ. Tớ đã giận lây sang bạn vì trong lúc tớ đang uất ức vì gặp nhiều xui xẻo, bất công trong cùng một ngày thì bạn cố gắng đưa ra giải pháp giúp tớ và khi đó tớ đã "kết tội" bạn là bạn đang bênh vực cho "thế lực phản diện" ngày hôm đó của tớ.
Ùm, giờ nghĩ lại mới thấy mình giận xàm dễ sợ. :)
Sau đó, vì bạn cảm giác tớ đang rất căng thẳng và không muốn lắng nghe nên quyết định im lặng, tạo không gian yên tĩnh và chờ tớ bình tĩnh hoặc nhắn tin khóc lóc với bạn. Trong khi đó thì tớ chợt nhận ra hình như tớ đã sai khi giận bạn rồi tự trách bản thân. Tớ dần nghĩ lại về việc liệu tớ có đang quá khó khăn với bạn không, liệu tớ có đang vô lý quá không. Tớ dần tự trách bản thân nhiều hơn và sau đó tớ đã nghĩ rằng tớ đã luôn làm tổn thương bạn, làm bạn buồn chứ không giúp gì được bạn cả. Tớ dần nghĩ rằng có lẽ bạn có thể tìm một người khác, tốt hơn tớ nhiều để đồng hành cùng bạn.
Nên tớ đã nhắn tin cho bạn, ngỏ ý dừng lại và ngồi ôm điện thoại khóc lóc gọi điện với một cậu bạn khác.
Nhìn chung thì cậu bạn này sau khi nghe tớ kể hết câu chuyện đã mắng tớ rất nhiều. Nhưng có một điều cậu ấy nói mà tớ nhớ khá rõ: "Mày đừng cố gắng hiểu chuyện, chiều theo ý của người khác nữa. Mày cần phải nhận ra giá trị của mày, bởi vì chỉ khi mày thật sự tồn tại thì mọi mối quan hệ, mọi sự liên kết xung quanh mày mới thật sự có ý nghĩa."
Khi nghe đến đó, tớ mới nhận ra rằng: Nếu tớ cứ mãi chạy theo những gì người khác muốn hoặc tớ cho rằng họ yêu cầu tớ như vậy, thì dần tớ sẽ đánh mất con người thật của bản thân. Tớ đã luôn lo sợ liệu mình có đang là gánh nặng của người này không, liệu mình có đang làm người kia khó chịu không,... Dần rồi tớ lại chính là người tự cô lập bản thân, không cho ai lại gần những cảm xúc của mình trong khi tớ biết rõ tớ đang rất cần phải chia sẻ mình đang cảm thấy như thế nào chỉ vì tớ sợ phiền đến người khác.
Nhưng nếu tớ cứ mải mê nghĩ cho người khác mà quên mất bản thân như vậy, thì xét ở một cách nào đó, tớ đang tự làm tổn thương chính bản thân mình mà nhỉ? Nếu tớ tiếp tục làm như vậy, thì đến cuối cùng, người chịu thiệt thòi sẽ luôn là tớ vì tớ chỉ biết giấu cảm xúc của mình mà thôi. Những người khác cũng sẽ dần nghĩ rằng việc tớ hiểu chuyện là một điều hiển nhiên, và rồi sau này khi tớ chọn không làm như trước nữa, họ sẽ quay sang trách tớ vô trách nhiệm.
Cùng lúc cậu bạn đang mắng tớ, thì bạn đồng hành của mình cũng gọi đến và bảo: "Anh muốn đồng hành cùng em bởi vì đó là em. Anh không cần người tốt hơn hay phù hợp gì cả, anh chỉ cần có em mà thôi." Khi ấy tớ mới nhận ra, trong lúc tớ đang lo lắng, overthinking về sự việc, thì bạn vẫn luôn ở đó. Bạn đã luôn nhìn nhận những điều tớ làm được, và săn sóc cho những cảm xúc của tớ một cách âm thầm. Bạn đã luôn nhìn nhận những giá trị của riêng tớ, và trân trọng chúng vì chính những điều đó đã làm nên tớ của hiện tại, và bạn yêu tớ vì tớ là một phiên bản độc nhất trong thế giới này.
Cả hai người đó đều giúp tớ nhận ra rằng, tớ vẫn luôn có những điểm đặc biệt của riêng tớ, và những cảm xúc của tớ cũng quan trọng như những người khác. Vì vậy, điều tớ nên thực sự nên làm chính là khẳng định và nâng cao giá trị của riêng tớ. Bởi vì chỉ khi tớ hiểu rõ và trân trọng bản thân, thì những mối quan hệ mà tớ đang có mới thực sự có ý nghĩa.
Cảm ơn mọi người đã đọc hết bài viết của tớ.
Và cảm ơn anh bạn đồng hành, và những người đã luôn yêu thương tớ nhận ra giá trị của bản thân.
𝑺𝒉𝒂𝒍𝒊𝒄𝒆 𝑵𝒈𝒖𝒚𝒆𝒏