Ahn Trịnh

Ahn Trịnh Playing Games and Having Fun
Contact for work: [email protected]

Chào.Để mà nói thì đã có lúc tôi quên mất mình có cái page này. Nói ra thì bảo xấu hổ chứ nhưng tôi ước giá như tôi chưa...
13/03/2022

Chào.
Để mà nói thì đã có lúc tôi quên mất mình có cái page này. Nói ra thì bảo xấu hổ chứ nhưng tôi ước giá như tôi chưa từng lập cái page này để bây giờ nhìn lại tôi mới thấy tôi bị thần kinh như thế nào. Đúng là tuổi trẻ =))
Cơ bản thì là một cái page được lập ra bởi một thằng nhóc đang cố tỏ ra mình trưởng thành nhưng thực chất chỉ là một thằng cu vừa thất tình. Mà chịu thôi, dính vào tình yêu thì còn nghĩ được cái gì nữa =)) tôi biết thừa kiểu gì cũng có người giống tôi thôi, rất thích lảm nhảm về một tình yêu không có thật, kể cả cô ấy cũng từng thế mà. Vấn đề ở đây là tôi làm lố mọi thứ, và nó không vui =))
Thôi không tự nhục nữa. Cái page vẫn còn ở đây. Tôi vẫn còn ở đây. Và nhân hôm nay là White Valentine, tôi sẽ lảm nhảm một tí. Không đọc cũng được, nhưng đọc thì tôi sẽ rất vui hi.
Thường ở Việt Nam không có văn hoá chúc mừng lễ Tình nhân trắng, hay White Valentine. Tôi vẫn nhớ lần đầu tôi biết đến sự tồn tại của ngày này là khi tôi đang đọc Conan và có vụ án xảy ra đúng vào ngày 14/3 này. Bên Nhật thì văn hoá này khá là phổ biến: thường thì là vào ngày 14/2 các bạn nữ sẽ tặng chocolate hay bánh, kẹo cho các bạn nam mà mình có tình cảm, và tròn 1 tháng sau đó các bạn nam sẽ tặng lại “quà đáp lễ” cho các bạn nữ, cũng là một hình thức thay cho lời nói, ý rằng “mình cũng thích cậu”.
Cá nhân tôi rất thích văn hoá này. Cảm giác nó rất tinh tế, và đáng yêu theo một khía cạnh nào đó. Trong một xã hội mà tình yêu ngày càng thực dụng thì “văn hoá đáp lễ” này đối với tôi rất là thú vị. Tuy có hơi trẻ con, nhưng mà, tình yêu kiểu trẻ con lúc nào chả là tình yêu đẹp nhất.
Nếu ai đã được trải qua tình yêu tuổi học trò rồi thì chúc mừng, bạn là một người may mắn. Bởi chắc chắn sau này có muốn bạn cũng không thể có một tình yêu đẹp và nhiều dư vị cảm xúc như hồi còn đi học đâu. Còn nếu bạn có một tình yêu tuổi học trò mà vẫn duy trì cho đến khi trưởng thành thì bạn đúng là một gigachad, ước gì tôi được như bạn.
Vậy nên mới bảo còn trẻ thì cứ yêu đi, vì đến một lúc nào đó tình yêu sẽ chẳng còn ngọt ngào như những viên socola mà bạn được crush tặng hồi đi học nữa đâu. Những lời này được nói ra từ mồm một thằng sinh viên năm cuối sắp ra trường và đang thất nghiệp là tôi đây =)) Đúng rồi đấy, tôi đang rất là tiếc. Tiếc những mối tình không trọn vẹn từ hồi học sinh đến giờ. Tiếc cho một tình yêu đẹp nhưng mãi mãi không bao giờ là đủ. Tiếc vì mình không thể vừa là trẻ con, vừa là người lớn, vừa yêu hết mình, nhưng cũng biết suy nghĩ.
Cơ bản là bây giờ tôi sợ yêu. Đơn giản thôi là mình có cái gì để mà người ta yêu mình. Tôi vẫn chưa trả lời được, tương lai thì chưa biết. Tiền thì chưa làm ra được, yêu với đương nỗi gì. Nhưng mà thật sự ấy, như lời thằng bạn loz của tôi nói: “ở cái tầm này, có ai mà yêu mình thì nhớ mà giữ người ta cho chặt vào, đéo tìm được ai nữa đâu”. Đúng là thế thật.
Đây cũng chỉ là góc nhìn phiến diện của tôi thôi. Tình yêu thì muôn hình, không ai biết được.
“Vàng bạc ngàn vạn vẫn dễ tìm, tri kỉ một người cũng khó kiếm”.

Btw trước khi tôi kịp nhận ra thì cái page này đã hơn 100 likes, nhưng mà tương tác thì không có lmao =))

"Em nghĩ rằng, con người kết hôn với nhau là bởi vì, sinh mệnh con người, không kéo dài mãi mãi. Con người dù có thành c...
22/08/2021

"Em nghĩ rằng, con người kết hôn với nhau là bởi vì, sinh mệnh con người, không kéo dài mãi mãi.
Con người dù có thành công trong công việc đến đâu, có tích luỹ tiền của đến mấy, cho dù tên tuổi của họ được lưu danh sử sách đi chăng nữa, thì con người vẫn có thể qua đời vào một ngày đột nhiên nào đó. Do bị thương, do bệnh tật, có thể là do chiến tranh, cũng có thể là do tai nạn, nếu may mắn, họ có thể sống tới khoảng 100 năm. Con người dần già đi, dần biến mất, dù họ có muốn chống lại đi chăng nữa, họ cũng chẳng thể ngăn cản được nó. Tất cả con người từ khi sinh ra, đều mang trong mình hồi kết của sinh mệnh.
Tuy nhiên cũng chính vì vậy, nên em mới muốn tin tưởng rằng, thậm chí ngay cả khi ấy, thì chỉ riêng tình yêu này vẫn sẽ kéo dài mãi mãi. Dù cho thân xác này có tàn lụi đi chăng nữa, thì ở đây, vẫn có thứ vĩnh hằng bất diệt. Dù cho chúng như những bông tuyết không thể vun đắp thành đống đi chăng nữa, dù cho nó tựa như một lời cầu nguyện mỏng manh như sắp tắt đi chăng nữa, thì ở đây, vẫn tồn tại ánh sáng không hề bị dập tắt.
Chính vì vậy trong lễ kết hôn, con người mới cầu nguyện còn gì?
Với bố mẹ, hay với người thầy của chúng ta, với những người tin tưởng vào chúng ta, với những viên đá hầu như không thể phá vỡ, biểu tượng của sự vĩnh hằng.
Và rồi, chúng ta lập lời thề nguyện với thần linh, với những thực thể tồn tại ngang hàng trong vũ trụ này: "Cả lúc mạnh khoẻ lẫn lúc ốm đau, cả khi hạnh phúc lẫn khi buồn tủi, cả lúc giàu sang lẫn khi nghèo hèn.." Chúng ta sẽ yêu quý những lời thề ấy, trân trọng chúng, an ủi chúng, trợ giúp chúng. Chỉ cần sinh mệnh này còn tồn tại, thì ta sẽ hiến dâng tất cả cho chúng.
Thứ mà một người lẻ loi sẽ không thể làm được. Chúng ta thề nguyện với nhau, với tình yêu của chúng ta.."

Trên đoạn đường chúng ta đi sau này, sẽ còn được gặp rất nhiều người. Có người gặp bạn tại ...
21/05/2021

Trên đoạn đường chúng ta đi sau này, sẽ còn được gặp rất nhiều người. Có người gặp bạn tại một điểm dừng, chia sẻ với bạn một vài câu chuyện, và rồi tiếp tục cuộc hành trình của họ. Có người thì sẽ lại muốn được đồng hành cùng bạn. Một vài người khác có thể coi việc gặp được bạn là một điều xúi quẩy. Cho dù thế nào, mọi cuộc gặp gỡ, sẽ đều thay đổi con người bạn, bằng cách này hay cách khác. Và bạn, thậm chí cũng có thể thay đổi một ai đó, khiến họ trở nên tốt hơn, hoặc cũng có thể là xấu đi.

Có một điều mà tôi luôn tự hỏi bản thân rằng, có thực sự tôi là một người tốt đến thế không. Hay những gì tôi đang làm chỉ là phơi bày một chiếc mặt nạ giả dối: Tôi không biết cách từ chối một ai đó. Tôi không biết cách trách móc một người khi họ mắc lỗi. Những gì tôi làm đơn giản là chỉ muốn được yêu quý, được tôn trọng, vậy thôi.

Chắc chỉ có những ai thân với tôi mới biết, tôi xấu tính thế nào. Tôi hay cáu gắt, hay nói nhiều, nói to. Tôi nhạy cảm và dễ bị mất lòng. Đôi khi tôi còn rất ảo tưởng và kiêu căng nữa.
Có thể vì như vậy mà những mối quan hệ gần đây của tôi cũng chỉ dừng lại ở mức xã giao mà thôi. Tuy nhiên tôi luôn tôn trọng những điều mà người khác tâm sự với mình, và tôi luôn muốn được nói điều gì đó, trong bất cứ hoàn cảnh nào, giúp ích được cho họ. Có lẽ điều đó đã biến một đứa luôn chỉ biết tỏ ra tốt bụng như tôi, đôi khi lại có thể mang lại một tia hi vọng, một sự cảm thông, hay một niềm vui nho nhỏ cho ai đấy.

Trong một năm vừa rồi tôi được gặp rất nhiều người. Họ đều là những con người vô cùng thú vị. Cho dù là chỉ gặp nhau một lần hay vài lần, hay thậm chí là chỉ nói chuyện vài câu trên mạng rồi thôi, tôi cũng đã được nghe rất nhiều câu chuyện. Dần dần tôi cũng bắt đầu hiểu ra cái cảm giác thú vị khi tâm sự với người lạ, đó là ta có thể thoải mái giãi bày cảm xúc của mình, thứ mà bình thường ta không thể kể với ai cả. Nếu có duyên, câu chuyện sẽ đi xa hơn, còn không thì cũng chỉ biết cảm ơn vì đã dừng chân lắng nghe một vài tâm tư của nhau.

Là thế đó. Đôi khi tỏ ra là một người tốt cũng không quá tệ, vì không phải ai cũng có thể thoải mái mà sống thật với cảm xúc của mình. Nhưng những sự đồng cảm, những điều tốt đẹp đôi khi xuất phát từ trái tim mà chúng ta không hề nhận ra. Thực ra chúng ta đều là những cá thể tốt đẹp. Chỉ là cuộc sống đôi khi khiến chúng ta nhìn mọi thứ méo mó đi một chút mà thôi. Nếu chúng ta có một góc nhìn chuẩn hơn, chúng ta sẽ học được cách yêu thương mọi thứ, và trên hết đó là sự đồng cảm dành cho nhau.

"Giữa cái thành phố ngột ngạt, hối hả ngoài kia, bạn sẽ luôn cần một nơi bình yên để trở về"Một ngày chủ nhật đẹp trời. ...
17/05/2020

"Giữa cái thành phố ngột ngạt, hối hả ngoài kia, bạn sẽ luôn cần một nơi bình yên để trở về"
Một ngày chủ nhật đẹp trời. Trời trong xanh không một gợn mây. Những ánh nắng cũng chẳng gay gắt như ngày thường. Tôi cứ ngỡ như sắp sửa có một cơn mưa thật to đang rình rập kéo đến, khi mà tôi, với con xe Mio cà tàng, đang lang thang trên những con phố nhỏ. Tôi đang định đi đâu? Tôi đang suy nghĩ gì? Tôi cũng không biết nữa. Cứ thế tay tôi cứ vặn tay ga, lướt qua từng góc phố, hưởng thụ chút cái không khí mát mẻ hiếm hoi đang miên man da thịt mình. Cái thời tiết này mà được ở bên cạnh ai đó,.. ôi tôi buộc bản thân phải bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi. Tôi quá mệt mỏi với tình yêu rồi. Mặc dù ngay trước mắt tôi đây, các cặp đôi đang chở nhau đi, họ đang tìm một nơi yên tĩnh, thơ mộng mà trao nhau những cái ôm, cái hôn, hay chỉ đơn giản là những phút giây tựa đầu vào vai nhau rồi ngắm nhìn cảnh thành phố đang vận hành, và thầm cảm ơn vì có người để chia sẻ chút bình yên nho nhỏ này. Phải, đã có lúc, tôi cũng có người để chia sẻ những phút giây như vậy. Đã có lúc, ở bên cạnh cô ấy, chẳng điều gì trên đời này đối với tôi còn quan trọng hơn nữa. Nhưng thôi, quay lại hiện tại, lúc này đây, tôi đang tìm kiếm điều gì? Những gì tôi cho là đúng, hoá ra, lại không đúng lắm. Và lòng người, thì có Chúa cũng chẳng hiểu được.
Tôi quyết định rẽ vào Nhà Kho coffee trên đường Đê La Thành. Thật trùng hợp là ngày mai, tôi có bài thi về môn Quản lí Kho ở trường. Biết đâu vào đây làm một cốc cà phê, nó lại hợp phong thuỷ thì sao? Cái đặc sản ở những quán coffee hoài cổ, bao cấp như thế này, đó chính là nhạc Trịnh. Ở cái tuổi 20 này, sao nghe nhạc Trịnh nó vào đến thế. Mà thực ra từ trước, tôi đã luôn thích Diễm Xưa, Hạ Trắng của ông. Nhưng bây giờ, cái cảm xúc khi nghe nó khác hẳn. Một chút gì đó tiếc nuối, một nỗi buồn nhè nhẹ không tên, cảm giác như mình đã sống cả một đời dài đằng đẵng rồi tỉnh ra mới thấy mình chỉ vừa đôi mươi. Hay do con tim tôi đang già nua đi, héo mòn đi vì những hạnh phúc không trọn vẹn?
Chẳng có con người nào trên đời này là hoàn hảo, nhưng chúng ta xa nhau, lại chính vì những điều không hoàn hảo của nhau. Tôi chẳng tự nhận mình là một người tốt, nhưng tôi luôn muốn những điều tốt đẹp nhất cho những người tôi yêu thương. Tôi cứ nghĩ, rồi tự hỏi, liệu tôi đã từng được yêu thực sự hay chưa. Và rồi cái lí do muôn thuở, không hoà thì tan, không hợp thì chia ly. Làm gì có thứ gì gọi là không hợp, nếu không hợp, tại sao từ đầu lại yêu nhau? Chỉ là chúng ta, chẳng còn muốn cố gắng vì nhau nữa mà thôi. Và rồi bao nhiêu điều từng là tốt đẹp nhất của nhau, lại chẳng đủ để níu giữ người đã quyết định rời đi.
Thoắt cái đã ba tiếng đồng hồ trôi qua, đến lúc tôi phải về thôi, quay lại cái guồng quay nghẹt thở của cuộc sống ngoài kia. Tôi thở dài. Và rồi tôi lại tự hỏi, lúc này đây, tôi đang tìm kiếm điều gì? Một mùi hương thoáng qua tôi. Là mùi sữa gội đầu, hay mùi nước hoa, hay một mùi hương đặc trưng của cơ thể? Một cô gái vừa đi lướt qua tôi. Một giây phút thoáng qua tôi đã cứ ngỡ đó là cô ấy. Cái mùi thơm nhè nhẹ như hoa oải hương. Cái hương thơm đã từng quyến luyến lấy tôi, một mùi hương mà có lẽ cả đời này, tôi sẽ không bao giờ quên.
Này em, nếu có một giây phút nào đó trong cuộc đời em nhớ về tôi, thì liệu em có thể ngoảnh đầu lại, và cho tôi biết được không?

Address


Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Ahn Trịnh posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Shortcuts

  • Address
  • Alerts
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Media Company?

Share