05/12/2024
Vụn vặt.
Trong cùng 1 ngày, 2 con người chọn cách kết liễu cuộc đời mình ở 2 số phận gần như trái ngược nhau.
Một là nhà văn diễm tình nổi tiếng với nhiều tác phẩm được chuyển thể thành phim quen thuộc với khán giả Việt Nam, nhà văn Quỳnh Dao. Bà chọn ra đi ở tuổi 86 khi thấy mình đã sống 1 cuộc đời trọn vẹn, được làm những gì mình đam mê và không muốn bệnh tật tiếp tục huỷ hoải cơ thể mình cũng như tạo gánh nặng cho người thân những năm tháng cuối đời.
Một là cựu cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp của Việt Nam, Trần Anh Khoa. Khoa chưa phải là 1 cầu thủ nổi tiếng, hay nói đúng hơn là chưa kịp nổi tiếng thì đã chấm dứt sự nghiệp bởi 1 pha vào bóng của Quế Ngọc Hải, một cầu thủ cực kỳ nổi tiếng, từng là hậu vệ đội trưởng của tuyển VN. Đang ở tuổi sung mãn bỗng chấm dứt sự nghiệp sau chấn thương khủng khiếp ấy, Khoa dường như mất tất cả. Em không thể tiếp tục sống với đam mê của mình. Chuyện đã qua lâu, em cũng nói đã bao dung và tha thứ cho Hải, nhưng tất cả những người thân cận đều biết, và ta cũng dễ đồng cảm được, nỗi đau đó đã dằn vặt em như thế nào. Có thể Khoa tự vẫn vì nhiều nguyên nhân khác, nhưng nỗi đau dang dở sự nghiệp chắc chắn là một vắt hằn trong nội tâm của em, và có thể là một nguồn cơn kéo dài sự trầm cảm cho đến ngày hôm nay. Đọc comment bình luận của mạng xã hội dưới cái tin Khoa ra đi, rất nhiều comment trách móc em sao không đủ bản lĩnh, sao không chọn cách khác làm lại sự nghiệp, sao lại dại khờ thế vv.... Chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được tâm trạng của người sắp tự vẫn. Tiếc thương nhưng đừng trách móc. Người ngoài cuộc luôn dễ phán xét.
Cách đây hồi lâu nghe 1 bạn bác sĩ tâm thần chia sẻ, không nhớ chính xác, đại loại bạn lấy 1 ví dụ thời covid và chia sẻ 1 con số thống kê lúc đó rằng, phần trăm người có nguy cơ trầm cảm xung quanh còn nhiều hơn phầm trăm người có nguy cơ nhiễm covid thời điểm đó. Đại ý là ai đó quanh ta luôn có những vấn đề về nội tâm có thể nặng nhẹ khác nhau, nhưng cách người với người đối xử với nhau có thể làm nỗi đau ấy trở nên trầm trọng hơn.
Những trường hợp như của Khoa, nếu em có điều kiện được tham vấn tâm lý và được giúp đỡ thời gian hậu chấn thương thì có lẽ mọi việc sẽ không đến mức như thế?
Cùng chọn cách tự kết thúc đời mình, nhưng 2 số phận lại thật trái ngược nhau. May mắn thay cho ai có thể ra đi như cụ Quỳnh Dao, để có thể thốt lên được những lời sau đây trước khi về với cát bụi:
"Các bạn thân yêu, xin đừng tiếc thương vì "cái chết" của tôi, mà hãy vui mừng vì tôi! Vẻ đẹp của cuộc sống nằm ở khả năng "yêu, ghét, cười, khóc, hát, nói, chạy, nhảy, bước qua thế gian với những người đồng hành, sống tự do và thanh thoát, căm ghét điều ác, sống táo bạo và đầy đam mê". Tôi đã có tất cả những điều đó trong đời mình. Tôi đã sống và tôi không phụ cuộc đời này.
Điều tôi luyến tiếc nhất chính là gia đình và các bạn. Tình yêu đã gắn kết trái tim tôi với trái tim các bạn, tôi sẽ nhớ về những người con ở lại. Để linh hồn tôi (dẫu tôi không biết liệu con người có linh hồn hay không) cũng "bay đi," xin các bạn hãy cười vì tôi, hát vì tôi, nhảy múa vì tôi! Trong tâm tưởng, tôi sẽ "nhảy múa cùng các bạn!"
Tạm biệt, những người tôi thương yêu nhất! Tôi biết ơn cuộc đời này vì đã được gặp gỡ và quen biết các bạn.
Hãy nhớ rằng cách tôi chọn để "ra đi" chỉ được thực hiện ở giai đoạn cuối đời. Những người trẻ tuổi, xin đừng từ bỏ cuộc sống một cách dễ dàng. Những khó khăn và thử thách chỉ là những phép thử trong hành trình tuyệt đẹp của cuộc sống. Tôi hy vọng các bạn sẽ vượt qua tất cả những thử thách đó, sống như tôi đã sống, đến khi đạt tuổi 86 hay 87 và khi sức lực cạn kiệt, hãy chọn cách đối mặt với cái chết. Hy vọng đến lúc đó, nhân loại sẽ tìm được cách nhân văn hơn để giúp những người già "ra đi" một cách vui vẻ.
Các bạn thân yêu, hãy can đảm, sống thật với chính mình, và đừng phụ lòng chuyến hành trình của mình trên thế gian này! Dù cuộc sống không hoàn hảo, dù có những niềm vui, nỗi buồn, cảm xúc bất ngờ, đừng bỏ lỡ những khoảnh khắc tuyệt vời thuộc về bạn.
Dẫu bao lời cũng không thể nói hết cảm xúc, nhưng cuối cùng, tôi chúc các bạn luôn khỏe mạnh và hạnh phúc, sống tự do và là chính mình!" (Trích lá thư để lại của Quỳnh Dao)