GRAVT Films

GRAVT Films We're just regular people who are trying not to make bad movies.

"𝙽𝚐𝚘̂𝚗 𝚗𝚐𝚞̛̃ 𝚑𝚒̀𝚗𝚑 𝚊̉𝚗𝚑 𝚕𝚊̀ 𝚐𝚒̀? - 𝚆𝚑𝚊𝚝 𝚒𝚜 𝙵𝚒𝚕𝚖 𝙻𝚊𝚗𝚐𝚞𝚊𝚐𝚎?" PHẦN 2.2: Cảm xúc – Cảm xúc thị giác đến từ đâu? (where does ...
18/10/2022

"𝙽𝚐𝚘̂𝚗 𝚗𝚐𝚞̛̃ 𝚑𝚒̀𝚗𝚑 𝚊̉𝚗𝚑 𝚕𝚊̀ 𝚐𝚒̀? - 𝚆𝚑𝚊𝚝 𝚒𝚜 𝙵𝚒𝚕𝚖 𝙻𝚊𝚗𝚐𝚞𝚊𝚐𝚎?"
PHẦN 2.2: Cảm xúc – Cảm xúc thị giác đến từ đâu? (where does visual emotion come from?)

𝙀𝙑𝙀𝙍𝙔 𝙎𝙏𝙊𝙍𝙔 𝙉𝙀𝙀𝘿𝙎 𝘼 𝘿𝙄𝙎𝙏𝙄𝙉𝘾𝙏𝙄𝙑𝙀 𝙇𝙊𝙊𝙆

Nếu bạn đã biết chính xác “cảm xúc” mà bộ phim cần truyền đạt, bạn đã sẵn sàng bước sang giai đoạn tiếp theo mà mình gọi là Visual Emotion (cảm xúc thị giác).
Khi dùng thuật ngữ Visual Emotion, ta đang giao tiếp với nhau ở một mức độ hoàn toàn khác, mức độ sâu hơn mà ít người nhắc tới – chính là những khung hình có cảm xúc (kĩ thuật bổ trợ cho cảm xúc đến từ nội dung và diễn xuất).
Khi thưởng thức xong một bộ phim, chúng ta thường nói về cảm xúc mà bộ phim đó mang lại. Nó ám ảnh, nó gần gũi, nó đáng sợ… Vậy làm sao các nhà làm phim có thể làm được điều này? Visual Emotion chính là một trong những cách!

Về cơ bản Visual Emotion chính là nói về Brightness (độ sáng). Để dễ hình dung, hãy nhớ lại lúc nhỏ khi xem phim ma, hầu hết chúng ta thường mong chờ đến cảnh ngày để.. đỡ sợ. Sau nhiều màn hù doạ rớt tim, tất cả những gì chúng ta mong mỏi chỉ là một cảnh với ánh sáng ban ngày. Điều này không có nghĩa là ma cỏ sẽ biến mất, tuy nhiên cảm giác sợ hãi chắc chắn sẽ vơi dần. Nhưng Brightness còn có nhiều “biến thể” hơn thế, được hiểu bằng cách tác động vào 3 yếu tố sau:
1. LIGHTING (chiếu sáng): Đơn giản là cách bạn chiếu sáng phân đoạn. That’s it!
Có 3 phong cách lighting cơ bản: Highkey, Lowkey & Midkey lighting. Các phong cách ánh sáng trên được phân biệt bởi tỉ lệ chênh lệch (ratio) giữa key light & fill light trong cùng một khung hình và shadow cũng được tạo nên bởi mật độ fill light trong khung hình đó. Shadow sẽ càng xuất hiện rõ nét khi mật độ fill light càng về 0.
Với từng phong cách ánh sáng, khi kết hợp một cách sáng tạo với vị trí, khoảng cách, cường độ & loại đèn sẽ cho những cảm xúc riêng biệt - cá nhân mình gọi đây là tính cách của ánh sáng (Lighting’s character).
Hãy tưởng tượng một người bước từ trong vùng tối, silhouette (hình dáng) nhưng khi bước tới vài bước, ta sẽ thấy được chi tiết trên người và mặt bởi một nguồn sáng được set up sẵn ở phía trước. Hoặc một người đang đứng dưới một nguồn sáng từ phía trên (toplight), anh ta đang mặc áo khoác hoodie và đội nón lên, lúc này ta chỉ có thể chỉ thấy miệng của anh ta. Và khi anh ta kéo nón xuống, ta sẽ thấy một người… không có mắt chẳng hạn.
Cả 2 kĩ thuật trên thường được dùng khi giới thiệu nhân vật, nhưng rõ ràng nó sở hữu 2 tính cách ánh sáng khác nhau khi có sự kết hợp của chỉ 1 yếu tố là vị trí (1 đặt phía trước & 1 đặt trên đầu) và hành động của nhân vật (bước tới & cởi nón).

2. EXPOSURE (độ phơi sáng): được hiểu là lượng ánh sáng được phép đi vào cảm biến. Exposure bị ảnh hưởng trực tiếp bởi Tốc độ màn trập (shutter speed) và Khẩu độ (f-stop), cái này chắc mình không cần phải nói thêm. Nhưng tại sao lại là exposure?
Trong Opening sequence của The Godfather (Bố Già, 1972), chuỗi phân đoạn đan xen giữa sự hân hoan của bữa tiệc đám cưới của con gái Vito Corleone (Bố Già) và hoạt động của một băng đảng Mafia ngập đầy cảm giác bạo lực, chết chóc được điều hành bởi chính Vito. Ta có thể thấy sự tối tăm (dark) và thiếu sáng (underexposed của căn phòng tương phản hoàn hảo với sự hân hoan tươi sáng của một đám cưới truyền thống diễn ra vào ban ngày. Hơn nữa về mặt kịch bản, cụ thể hơn là nhân vật, ta thấy Vito, Sonny & Tom đều ở trong bóng tối nhưng Michael thì ở bên ngoài cùng bạn gái dưới ánh sáng chan hoà (properly exposed), hoàn toàn tách biệt với “thế giới ngầm” của gia đình anh ta. Và xuyên suốt bộ phim, chúng ta chứng kiến Micheal rơi vào “bóng tối” cả về cốt truyện (plot) lẫn Exposure. Và kết quả ở cuối phim, chúng ta thấy anh ta đứng trong chính căn phòng của bố mình ở đầu phim và thay thế chiếc ghế Bố Già huyền thoại. Một trong những ví dụ kinh điển nhất mà mình có thể dùng để minh hoạ cho ý đồ sử dụng Exposure. What a classic movie!

3. ART DIRECTION (mỹ thuật): Art direction là bao gồm tất cả những gì chúng ta nhìn thấy trong khung hình từ đạo cụ, thiết kế (nội, ngoại thất) cho đến phục trang... Nhưng một trong những yếu tố chính giúp Art direction lọt vào list này của mình đó là vì Màu sắc.
Màu sắc được hiểu là sản phẩm phụ trực quan của quang phổ ánh sáng khi nó truyền qua một môi trường trong suốt, hoặc khi bị hấp thụ và phản xạ khỏi một bề mặt. Màu sắc bao gồm 3 yếu tố chính không thể thiếu:
- HUE (sắc tố): Hue được xác định bởi bước sóng chủ đạo hay còn là một thuật ngữ mô tả một chiều màu sắc mà chúng ta có thể dễ dàng trải nghiệm. Hay dễ hiểu hơn, Hue chính là màu sắc ở dạng tinh khiết nhất khi không có màu trắng, đen hay xám nào được thêm vào.
- VALUE (giá trị): Value đề cập tới độ sáng hoặc tối của một sắc tố. Nó cho biết số lượng ánh sáng được phản xạ lại vào nhãn cầu của chúng ta. Đơn giản hơn, hãy tưởng tượng khi pha một sắc tố nào đó với màu đen hoặc trắng (từ ít tới nhiều), kết quả cho được chính là Value của sắc tố đó.Điều này cực kì quan trọng trong việc lên kế hoạch sử dụng ánh sáng của bạn, bởi vì ánh sáng có thể tác động và làm thay đổi màu sắc ở hậu kỳ khi so sánh với màu sắc mà ban đầu bạn muốn.
- SATURATION (bão hoà): Saturation xác định độ sáng và cường độ của một sắc tố. Hiểu một cách đơn giản, saturation là độ rực của một sắc tố nhất định, theo đó khi tăng saturation màu sẽ tươi, rực rỡ và chói mắt hơn.. và ngược lại. Khi giảm saturation xuống mức tối thiểu, các sắc tố (màu sắc ở dạng tinh khiết nhất) sẽ chỉ còn là những màu xám hoặc đen gần như bùn (tuỳ sắc tố).
Màu sắc là một công cụ cực kì mạnh trong nghệ thuật kể chuyện. Mỗi khi nói về màu sắc trong cảm xúc thị giác, hãy luôn tự hỏi câu hỏi: “what color do I see my film?” và dành thật nhiều thời gian để trả lời câu hỏi này. Tới đây mình không thể nói thêm, bởi chỉ có bạn mới hiểu câu chuyện của bạn.

Chỉ cần có sự thay đổi nhỏ của 1 trong 3 yếu tố trên, hình ảnh mà bạn thu được sẽ cho ra một cảm xúc hoàn toàn khác. Hơn nữa, bạn sẽ có thể xác định được lợi điểm và bất lợi trong quá trình ghi hình, phong cách ánh sáng phù hợp với phim cũng như kinh phí và sự linh động ở hậu kỳ đặc biệt là giai đoạn “tô màu” (grading).

Tham khảo thêm nhiều phim khác, nhìn vào sản phẩm cuối cùng của họ và phân tích 3 yếu tố trên để thấy sự khác biệt của Visual Emotion, dù là nhỏ nhất.

-----

Thật tiếc vì lượt tương tác ở bài viết trước về Cảm Xúc trong ngôn ngữ hình ảnh không như mình mong đợi. Nhưng dù sao, mình vẫn muốn được tiếp tục làm công việc chẳng ai làm này. Bởi vì vào 7 năm trước, ở cái thời điểm mông lung nhất, khi chẳng biết phải bắt đầu từ đâu và làm như thế nào, mình thực sự rất cần ai đó làm công việc mà mình đang làm bây giờ.

MẦM is coming, stay tuned!

Credit: Alek Bui

"𝙽𝚐𝚘̂𝚗 𝚗𝚐𝚞̛̃ 𝚑𝚒̀𝚗𝚑 𝚊̉𝚗𝚑 𝚕𝚊̀ 𝚐𝚒̀? - 𝚆𝚑𝚊𝚝 𝚒𝚜 𝙵𝚒𝚕𝚖 𝙻𝚊𝚗𝚐𝚞𝚊𝚐𝚎?" PHẦN 2.1: Cảm xúc (Emotion)Xin chào, lại là Alek Bùi đây, lần...
11/10/2022

"𝙽𝚐𝚘̂𝚗 𝚗𝚐𝚞̛̃ 𝚑𝚒̀𝚗𝚑 𝚊̉𝚗𝚑 𝚕𝚊̀ 𝚐𝚒̀? - 𝚆𝚑𝚊𝚝 𝚒𝚜 𝙵𝚒𝚕𝚖 𝙻𝚊𝚗𝚐𝚞𝚊𝚐𝚎?"
PHẦN 2.1: Cảm xúc (Emotion)

Xin chào, lại là Alek Bùi đây, lần này mình sẽ chia sẻ với các bạn góc nhìn và hiểu biết của mình về 𝙘𝙖̉𝙢 𝙭𝙪́𝙘 – thứ khó nắm bắt bậc nhất trong nghệ thuật kể chuyện bằng hình ảnh. Đây sẽ là 1 phần nhỏ trong 2 phần về chủ đề cảm xúc trong ngôn ngữ hình ảnh.
Again, bài viết này khá dài, nhưng nếu bạn đã theo dõi 2 bài viết trước của mình thì đây sẽ là bài viết mà bạn không muốn bỏ lỡ.

“𝙈𝙤𝙫𝙞𝙚 𝙞𝙨 𝙢𝙖𝙣𝙞𝙥𝙪𝙡𝙖𝙩𝙞𝙫𝙚”

Chắc đã không ít lần bạn nghe ai đó nói “trong điện ảnh cảm xúc là quan trọng nhất”. Vậy cảm xúc trong ngôn ngữ hình ảnh là gì? Chúng ta có thể “biết” nhưng để nói “hiểu” lại là cả một vấn đề.

Từ những ngày đầu xác định trở thành một đạo diễn, mình đã sớm nhận thức được 𝙥𝙝𝙞𝙢 𝙖̉𝙣𝙝 𝙘𝙤́ 𝙩𝙞́𝙣𝙝 𝙩𝙝𝙖𝙤 𝙩𝙪́𝙣𝙜 (𝙢𝙤𝙫𝙞𝙚 𝙞𝙨 𝙢𝙖𝙣𝙞𝙥𝙪𝙡𝙖𝙩𝙞𝙫𝙚). Và điều chúng ta cần học dài dài chính là cách 𝙩𝙝𝙖𝙤 𝙩𝙪́𝙣𝙜 𝙘𝙖̉𝙢 𝙭𝙪́𝙘 của khán giả một cách thuần thục nhất.

Chúng ta thường tìm kiếm điều gì ở một shot quay? Cái đẹp hay một cái “quào” của những kẻ mộ điệu? Không! Cái chúng ta cần tìm chính là.. cảm xúc!!!
Vậy làm sao để có cảm xúc? Trước tiên ta cần nhìn lại câu chuyện đang kể đã có cảm xúc hay chưa. Và cần phải hiểu, kể chuyện chính là liên tục đưa ra những thông tin mới.

- 𝙷𝚊̃𝚢 𝚝𝚞̛𝚘̛̉𝚗𝚐 𝚝𝚞̛𝚘̛̣𝚗𝚐, 𝚖𝚘̣̂𝚝 𝚗𝚑𝚊̂𝚗 𝚟𝚒𝚎̂𝚗 𝚟𝚊̆𝚗 𝚙𝚑𝚘̀𝚗𝚐 đ𝚊𝚗𝚐 đ𝚘́𝚒 𝚋𝚞̣𝚗𝚐 𝚟𝚊̀ 𝚖𝚞𝚘̂́𝚗 𝚖𝚞𝚊 𝚋𝚊́𝚗𝚑 𝚖𝚒̀ 𝚌𝚞̉𝚊 𝚖𝚘̣̂𝚝 𝚡𝚎 𝚋𝚊́𝚗𝚑 𝚖𝚒̀ 𝚘̛̉ 𝚍𝚞̛𝚘̛́𝚒 𝚝𝚘𝚊̀ 𝚗𝚑𝚊̀ 𝚊𝚗𝚑 𝚝𝚊 đ𝚊𝚗𝚐 𝚕𝚊̀𝚖 𝚟𝚒𝚎̣̂𝚌. Chúng ta sẽ kể những thông tin nào:
1. Anh ta đang đứng trước thang máy và chờ.
2.Anh ta bước ra khỏi toà nhà mình đang làm việc.
3.Anh ta đang đứng trước xe bánh mì và mua được bánh mì.
Rất đơn giản và trực quan. Nhưng.. nó lại không có cảm xúc! Rất nhiều lần tôi phát hiện, người làm phim sử dụng rất nhiều góc máy sáng tạo cho những tình huống "chẳng có gì để kể" như trên với hy vọng rằng khán giả sẽ cảm nhận được điều gì đó. Đừng nhạt nhẽo như vậy chứ.

- Bây giờ thử tưởng tượng sẽ ra sao nếu ta thêm vào một chút kịch tính - 𝚌𝚞̃𝚗𝚐 𝚕𝚊̀ 𝚊𝚗𝚑 𝚗𝚑𝚊̂𝚗 𝚟𝚒𝚎̂𝚗 𝚝𝚛𝚎̂𝚗 𝚗𝚑𝚞̛𝚗𝚐 𝚕𝚞́𝚌 𝚗𝚊̀𝚢 𝚌𝚑𝚞́𝚗𝚐 𝚝𝚊 𝚋𝚒𝚎̂́𝚝 𝚊𝚗𝚑 𝚝𝚊 𝚌𝚘́ 𝚖𝚘̣̂𝚝 𝚗𝚐𝚞̛𝚘̛̀𝚒 𝚜𝚎̂́𝚙 𝚛𝚊̂́𝚝 𝚔𝚑𝚘́ 𝚝𝚒́𝚗𝚑 𝚝𝚛𝚘𝚗𝚐 𝚐𝚒𝚘̛̀ 𝚐𝚒𝚊̂́𝚌:
1.Nhìn thấy một đồng nghiệp đang ăn tại bàn làm việc, anh ta phát hiện đã quá 15 phút giờ nghỉ trưa.
2.Anh ta vội bước tới thang máy, bấm nút đi xuống.
3.Thang máy dừng và đón anh ở tầng 22 , nhưng có rất nhiều người đang ở bên trong.
4.Từng người lần lượt dừng và bước vào tầng của họ, và anh ta là một trong số ít những người bước ra khỏi tầng G.
5.Khi tới được xe bánh mì, anh ta thấy một hàng dài người đợi mua.
6.Cuối cùng anh ta cũng mua được bánh mì và phát hiện chỉ còn đúng 1 phút để trở lại làm việc.

Với hoàn cảnh và tình tiết mới xuất hiện ở tình huống thứ 2, chúng ta thấy có sự hiện diện của một cảm xúc. Một loại cảm xúc mà chúng ta cần làm rõ để “thao túng” khán giả, khiến họ lo lắng cho số phận của anh ta nếu không trở lại làm việc kịp lúc.
Ở tình huống này, chúng ta có 6 beat quan trọng. Có thể thấy trong từng beat này, rõ ràng có thể chia thành nhiều beat nhỏ hơn (mini beat) để “biên soạn” (compose) với mục đích gợi lên (provoke) cảm xúc chính của beat đó.

Mỗi nhà làm phim sẽ có 1 cách kể chuyện khác nhau, bạn có thể chọn kể từng mini beat.. hoặc bạn có thể kể tất cả trong cùng một shot (là một kĩ thuât nâng cao đòi hỏi bạn phải nắm rõ về Blocking, điều mà mình sẽ chia sẻ trong những bài viết tới).
Ở khía cạnh hình ảnh, hiểu biết trên sẽ luôn đặt tất cả thành viên đoàn phim vào cùng một mục tiêu duy nhất, đó là cần phải làm sao để tổ hợp những hình ảnh chúng ta thu được, khi được đặt cạnh nhau bằng những kĩ thuật cắt ghép chuyên môn (dựng phim) phải phục vụ đúng cái cảm xúc của phân đoạn đó, không hơn không kém.

Như có đề cập ở trên, mỗi một nhà làm phim sẽ có một phong cách kể chuyện khác nhau. Có thể nói không có cách kể chuyện nào là đúng hay sai, chỉ có cách kể chuyện phù hợp. Nhưng chỉ xin đừng nhầm lẫn giữa phù hợp và lười biếng, vì ranh giới đó là rất mong manh.

Làm phim là hành trình tìm hiểu bản thân. Là một quá trình sáng tạo không ngừng nghỉ. Nhưng cũng không nên nghĩ rằng sáng tạo là một thứ gì đó cao siêu, bởi vì với cá nhân mình “sáng tạo là quá trình tìm tòi không ngừng để tìm ra những thứ vốn đã tồn tại nhưng chỉ đang đơn thuần nằm ngoài hiểu biết có hạn của chúng ta” mà thôi.

-----

Matthew McConaughey từng nói: “So everyday, every week, every month and every year of my life, my hero is always 10 years away. I’m never gonna be my own hero. I’m not gonna attain that, I know I’m not and that’s fine with me because that keeps me with somebody to keep on chasing”.

Mình đã đi qua quá trình 7 năm để tìm kiếm cái cảm xúc trong ngôn ngữ hình ảnh và đang rất mong chờ vào những gì mình sẽ làm được trong 3 năm còn lại.

MẦM is coming, stay tuned!

Credit: Alek Bui

"𝙽𝚐𝚘̂𝚗 𝚗𝚐𝚞̛̃ 𝚑𝚒̀𝚗𝚑 𝚊̉𝚗𝚑 𝚕𝚊̀ 𝚐𝚒̀? - 𝚆𝚑𝚊𝚝 𝚒𝚜 𝙵𝚒𝚕𝚖 𝙻𝚊𝚗𝚐𝚞𝚊𝚐𝚎?" PHẦN 1: Mối tương quan giữa không gian và máy quay. (Space & ...
11/10/2022

"𝙽𝚐𝚘̂𝚗 𝚗𝚐𝚞̛̃ 𝚑𝚒̀𝚗𝚑 𝚊̉𝚗𝚑 𝚕𝚊̀ 𝚐𝚒̀? - 𝚆𝚑𝚊𝚝 𝚒𝚜 𝙵𝚒𝚕𝚖 𝙻𝚊𝚗𝚐𝚞𝚊𝚐𝚎?"
PHẦN 1: Mối tương quan giữa không gian và máy quay. (Space & Camera - The correlation between them)

Mình từng nghe rất nhiều người than rằng 12 năm đèn sách ở phổ thông không đem lại lợi ích gì cho họ. Mình cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng có thật là như vậy không? Hôm nay mình xin được chia sẻ góc nhìn của mình về một loại kiến thức rất phổ thông mà chắc chắn ai cũng biết đó là XÁC SUẤT và thứ kiến thức phổ thông này có liên quan như thế nào đến cái "ngôn ngữ” mà mình đề cập ở trên. Khuyến cáo, bài viết khá dài và có “đính kèm” kiến thức tầm vũ trụ, bạn đọc vui lòng cân nhắc trước khi xem LOLz.

Không gian chúng ta đang sống được gọi là không gian 3 chiều (3D space). Nhưng không gian 3 chiều là gì?
Trước tiên, hãy tưởng tượng đang đưa một mặt phẳng như một tờ giấy lên ngang tầm mắt, ta chỉ thấy một đường thẳng không có chiều cao cũng không có chiều sâu. Đây chính là không gian 1 chiều (1D Space). Điều này về lý thuyết có nghĩa là bất kì sinh vật nào sống trong không gian này chỉ có thể di chuyển theo 1 đường thẳng – tiến và lùi (trái, phải).
Không gian 2 chiều (2D space) là một không gian bao gồm một chuỗi vô hạn các không gian 1 chiều được xếp chồng lên nhau (tưởng tượng giống như khi ta lật tờ giấy đó thẳng đứng lên). Dễ dàng thấy, những sinh vật sống trong không gian này, ngoài việc di chuyển tới lui (trái, phải) thì chúng còn có thể di chuyển theo chiều lên xuống.
Và cứ như thế, không gian nơi mà có cả chiều cao, chiều dài và chiêu sâu chính là không gian 3 chiều - một chuỗi vô hạn các không gian 2 chiều được xếp cạnh nhau.
Vậy không gian 4 chiều là gì? Nếu chúng ta cứ tiếp tục như cách hiểu trên thì… s**t, nhức não quá. Thôi quên đi LOLz

Theo định nghĩa sách vở của xác suất :”Xác suất là một nhánh của toán học liên quan đến các mô tả bằng số về khả năng xảy ra một sự kiện, hoặc khả năng một mệnh đề là đúng.” Nhưng với mình, đơn giản xác suất chính là khả năng xảy ra của một sự kiện dựa trên SỐ LƯỢNG của NHỮNG DỮ LIỆU có sẵn.

Vậy với cách hiểu trên, thì vị trí của các sinh vật sống ở không gian một chiều sẽ có 2 khả năng là trái hoặc phải, ở không gian 2 chiều sẽ là 4 khả năng là trái phải trên dưới.. còn với không gian 3 chiều là 6 khả năng - trên dưới trái phải trước sau, đúng không? Không! Câu trả lời là vô hạn.

Vậy áp dụng hiểu biết trên vào nghệ thuật kể chuyện bằng hình ảnh thì ở không gian 3 chiều, vị trí đặt máy của một shot quay cũng sẽ là vô tận khả năng. Nếu hiểu sâu hơn nữa ta sẽ thấy 1 cú máy chính là một chuỗi những khả năng của nhiều vị trí đặt máy kết hợp lại. Nhưng với vô hạn khả năng như vậy, thì làm thế nào để biết đâu mới là vị trí đúng để đặt một góc máy?

Câu trả lời chính là cảm xúc và góc nhìn. Tới đây thì chắc chắn sẽ có nhiều người sẽ cười thầm :"tưởng gì". Đúng, cảm xúc và góc nhìn, đơn giản mà, ai lại không biết. Nhưng điều đáng buồn là, tuy biết vậy, nhưng đa phần chúng ta lại chỉ theo đuổi cái đẹp thuần túy!!!

MẦM is coming, stay tuned!

Credit: Alek

"𝚖𝚘̂̃𝚒 𝚔𝚑𝚞𝚘̂𝚗 𝚖𝚊̣̆𝚝 đ𝚊́𝚗𝚐 𝚐𝚒𝚊́ 𝚑𝚊̀𝚗𝚐 𝚗𝚐𝚊̀𝚗 𝚕𝚘̛̀𝚒 𝚗𝚘́𝚒"Đã bao giờ bạn tự hỏi điều gì làm nên tính "film" của một câu chuy...
11/10/2022

"𝚖𝚘̂̃𝚒 𝚔𝚑𝚞𝚘̂𝚗 𝚖𝚊̣̆𝚝 đ𝚊́𝚗𝚐 𝚐𝚒𝚊́ 𝚑𝚊̀𝚗𝚐 𝚗𝚐𝚊̀𝚗 𝚕𝚘̛̀𝚒 𝚗𝚘́𝚒"

Đã bao giờ bạn tự hỏi điều gì làm nên tính "film" của một câu chuyện? Điều gì làm cho một câu chuyện hoặc film tách biệt khỏi các hình thức kể chuyện khác như hội hoạ, kịch nói, tiểu thuyết và nhiếp ảnh? Mình thấy đây là một câu hỏi khá rộng, tuy nhiên hình như chúng ta vẫn chưa bàn tán “đủ” nhiều khi nói về film. Với mình, để định nghĩa 1 trong những khía cạnh làm một câu chuyện film mang tính film, mình sẽ nói về một công cụ tinh tế nhất mà ai cũng biết “close-ups”– Bạn có thể kể một câu chuyện với không gì khác ngoài một khuôn mặt.

Có một cụm từ mà tôi nghĩ ai cũng sẽ đồng ý về sự Cliché, đó là “SHOW, DON’T TELL”. Mình cũng thấy vậy, nhưng nó “hàn lâm”, mà cái gì đã “hàn lâm” thì nó luôn luôn đúng. Thế thôi!

Hãy nghĩ về một loại cảm xúc đơn giản, ví dụ tức giận. Có lí do mà ta thấy một gương mặt chỉ đơn giản đang tức giận, nộ xung thiên hấp dẫn hơn là một ai đó nói ra rằng anh/cô ta đang tức giận. Lí do là vì thực tế ở ngoài không ai làm vậy hết, không ai hét vào mặt bạn rằng họ đang tức giận bạn.. Họ SHOW điều họ đang cảm thấy, khán giả sẽ hiểu và hơn nữa là có thể cảm nhận được điều đó nếu người diễn viên đủ giỏi. Bạn không được mớm cho ăn, bạn không được kể điều gì đang diễn ra, bạn chỉ đơn giản là nhìn thấy và gương mặt của diễn viên đã thể hiện hết được điều đó.

Ari Aster từng nói trong một podcast của A24 :”I was thinking a lot more about Bergman’s work when I was making Hereditary. I made my cinematographer Pawel Pogorzelski watch Persona, just ‘cause I think those are like the most beautiful close-ups I’ve ever seen in my life”. Và mình cũng thế! Để nói rõ hơn về điều này, chúng ta phải đồng ý rằng không ai quay những shot cận như Bergman cả. Những shot cận đó có một sức hút rất mãnh liệt, nó chứa đựng rất nhiều cảm xúc và một câu chuyện đằng sau đó.

Tính hiệu quả của close-ups trong film là thế và chúng ta nên tận dụng close-ups càng nhiều càng tốt trong những khoảnh khắc cần “SHOW, DON’T TELL”, đúng không?. Nếu như vậy thì bộ phim của bạn sẽ tràn ngập những shot cận vô thưởng vô phạt, người xem sẽ không cảm thấy gì khác ngoài sự “bội thực hình ảnh”.
David Fincher từng nói “Every time you go to a close-up, the audience knows 'look at this, this is important'. So you have to be very, very cautious and careful about when you choose to do it.” Đúng vậy, mỗi khi chúng ta đi vào một góc cận, chúng ta đang ra hiệu với khán giả rằng ‘ở đây có gì hay lắm, để ý kĩ nhé’. Và nếu thiếu sự cẩn trọng đó, tất cả những gì chúng ta biết về biên kịch và ngôn ngữ hình ảnh sẽ bị phá vỡ nếu quá lạm dụng “close-ups”, bởi vì khi đó có quá nhiều cái cần khán giả để ý.

Cuối cùng, mình muốn chia sẻ thêm về một góc nhìn khác của close-ups đến từ một tượng đài điện ảnh - Sir Steven Spielberg. Có lẽ ít người cho rằng đó là close-ups bởi vì nghệ thuật dùng “shot cận” của bác rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi người ta đặt cho nó một cái tên như một kĩ thuật đương đại – Spielberg’s Eyes. Đó là một kĩ thuật rất đơn giản, một cú máy chậm thật chậm tiến gần lại nhân vật khi họ đang nhìn thứ gì đó ở bên ngoài khung hình. Nó đặc biệt bởi vì không chỉ bác ấy biết đó phải là một shot cận cảnh mà còn vì đó là khoảnh khắc duy nhất mà biết bác cần phải tạo nên sự kết nối và sự chờ đợi trong khán giả. Và khi “sự chờ đợi” đạt tới đỉnh điểm, bác ấy sẽ cắt sang điều đã làm cho nhân vật có thứ cảm xúc đó trên gương mặt của họ.

Close-ups là một trong những công cụ cực kì mạnh trong nghệ thuật kể chuyện bằng hình ảnh. Là một trong những ngôn ngữ hình ảnh tạo nên sự đặc biệt của cái mà ta gọi là “nghệ thuật thứ 7”. Vậy nên, lần sau khi kể một câu chuyện nào đó, hãy dành nhiều thời gian nhất có thể và tìm ra close-ups của khoảnh khắc mà bạn muốn nói ‘hey, look, you don’t wanna miss this’.

MẦM is coming, stay tune!!!

Credit: Alek

"𝚕𝚊̀𝚖 𝚙𝚑𝚒𝚖 𝚔𝚑𝚘̂𝚗𝚐?"Có vẻ như dành cho người khác, thực chất nó lại là câu hỏi dành cho bản thân mình nhiều hơn. Là một c...
11/10/2022

"𝚕𝚊̀𝚖 𝚙𝚑𝚒𝚖 𝚔𝚑𝚘̂𝚗𝚐?"

Có vẻ như dành cho người khác, thực chất nó lại là câu hỏi dành cho bản thân mình nhiều hơn. Là một câu hỏi luôn khiến mình hồi hộp, bởi vì với mình đây là cách duy nhất để xác định mình đã sẵn sàng tới đâu cho dự án phim của mình.

Cách đây 3 năm mình hỏi một người câu hỏi này, mình đã tìm ra người có cùng ngôn ngữ hình ảnh đến kinh ngạc.
Cách đây 2 năm mình hỏi một người câu hỏi này, mình tìm ra người xuất sắc giúp mình đưa nhân vật bước ra khỏi trang giấy.
Cách đây 1 năm mình hỏi một người câu hỏi này và mình đã tìm được người không thể phù hợp hơn để cùng mình kể tiếp những câu chuyện còn dang dở.

Cách đây vài tháng mình lại tự hỏi câu hỏi này một lần nữa và...
Xin chào, hãy cùng chờ đón những thông tin đầu tiên về dự án phim độc lập mà mình đã ấp ủ từ cách đây hơn 3 năm. Một phim ngắn comeback của mình và đồng bọn mang tên MẦM.

COMING SOON...

Credit: Alek Bui

Address


Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when GRAVT Films posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to GRAVT Films:

Shortcuts

  • Address
  • Alerts
  • Contact The Business
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Media Company?

Share