10/12/2023
Ngày 10/12/2023
Vậy là cũng gần hết 1 năm rồi, kết thúc nhiều câu chuyện cũ để bắt đầu những câu chuyện mới.
Dạo gần đây bản thân mình cũng sảy ra nhiều chuyện, nhiều tới mức bản thân không muốn làm gì nhiều, mong rằng sẽ có một giấc ngủ sâu không lo không nghĩ, mong rằng sẽ không còn tự dày vò và suy nghĩ viễn vông.
À. "Lại là chia tay, sau những lần không hiểu nhau."
Cũng không hẳn là không hiểu nhau. Nó chưa tới mức là không hiểu hoàn toàn. Chỉ là cố gắng truyền tải những gì bản thân mình mong muốn nhưng họ lại không hiểu. Mà cũng không sao. Có thể một lúc nào đó họ sẽ hiểu, tuy là không phải bây giờ.
Mình từng nghĩ mình là một người khá là xấu xa. Mình sẵn sàng tổn thương người khác chỉ để bản thân mình có được cảm giác an toàn. Vì xấu tới vậy nên bây giờ phải nhận lấy những điều như thế này. Vì mình "xứng đáng". Cơ mà sao sự xứng đáng này nó cay hết cả khóe mắt. Đỏ au và sưng húp cả lên. Chỉ biết òa lên và tự trách bản thân mình sao lại làm sai nhiều điều để bản thân hiện tại phải nhận lấy kết quả như thế này.
Đây là lần thứ 5. Và nhưng bao lần, mình vẫn khóc, vẫn níu kéo.
Vì mình sợ.
Sợ sẽ không còn có ai yêu thương mình. Nên mình níu kéo.
Tự đánh vào mặt, tự cào cấu lên cơ thể. "Em sai rồi, em xin lỗi."
Cái lời xin lỗi nó cứ như là một thói quen vậy, quen tới mức mà chỉ cần đằng ấy có dấu hiệu rời xa dù họ sai hay họ đúng thì câu " Em xin lỗi." ấy nó vẫn cứ thều thào thoát ra khỏi cuống họng rồi tuôn tràn nước mắt.
Người ta bảo vũ khí của con người chính là những giọt nước mắt. Nhưng để nó tuôn ra nhiều thì nó lại là lưỡi dao tự đâm vào trái tim mình sâu hơn nữa.
“Anh trước đây sẽ cảm thấy đau xót khi mà em rơi nước mắt, nhưng giờ đây thì anh thấy nó bình thường vì em khóc quá nhiều.”
Là vì bản thân mình không thể nào nói nên lời nữa, vì bản thân mình giải toả cảm xúc bằng cách đó. Chỉ mong rằng cậu ấy sẽ bước đến an ủi, dỗ dành và rồi thì mình sẽ nhận sai nếu có. Cả hai lại vui vẻ. Nhưng mà vẫn là mình tự dỗ dành lấy cái cảm xúc đó. Tự khóc. Tự cười. Tự nhận sai. Xin lỗi. Nhưng không hiểu nhau thêm điều gì.
Cậu ấy bảo chán. Không còn hứng thú để nói chuyện nữa.
Nó là những gì cậu ấy nói với mình.
Sao ta? Cảm xúc lúc ấy nó sao sao ấy. Chết lặng.
Nhưng việc xấu mình làm nó như giọt nước tràn ly để mà cậu ấy bảo rằng: “Lần trước anh có đề xuất chia tay, anh chỉ đợi em nói ra câu đó thôi, từ lần đó anh đã không còn tình cảm với em như trước đây.”
Mình lấy cái chết để níu lấy tình cảm này. Như kiểu tảng đá đang rớt xuống vực, mình cầm sợi dây g*i được cuốn lấy tảng đá đó và kéo lên. Nó túa máu. Vẫn níu lại được ấy, vì đổ máu nhiều mà. Tự tát vào mặt, tự cào lên đùi, tự đập đầu vào tường. “Em mong mọi thứ như trước đây.”
Làm sao như trước đây được nữa, nó ngày càng méo mó trong tâm trí của cả hai. Một đoạn tình cảm mà chỉ còn một bên mất một bên thì sao mà còn như trước đây nữa. Ước gì những thứ đằng sau chữ “giá như..” nó trở thành hiện thực.
“Liệu anh ở lại với em là vì anh muốn, hay vì anh sợ rằng anh sẽ cắn rứt vì một con người mà anh quen biết không còn tồn tại?”
Không biết sao nữa. Bản thân từng mạnh mẽ tới bao nhiêu giờ yếu đuối và tàn tạ. Tại vì yêu, vì si, vì muốn được hạnh phúc.