26/12/2025
Dừng Xe Đi V/ệ Si/nh Ở Bụi Chuối, Anh Xe Ôm Vô Tình Cứ//u Mạ//ng Nữ Tỷ Phú Bị Con Dâu B//ỏ R//ơi — Sự Thật H//é L//ộ Khiến Cả Thành Phố Ch//ấn Độ//ng
Chiều hôm ấy, trời âm u, gió thổi từng cơn lạnh buốt. Minh – anh xe ôm công nghệ ngoài ba mươi tuổi – chạy liên tục suốt buổi sáng, bụng đã căng nước mà chưa kịp dừng lại. Đoạn đường anh đang đi khá vắng, hai bên là bãi đất trống xen lẫn vài bụi chuối rậm rạp. Anh tính chạy thêm một đoạn nữa nhưng cơ thể không chịu nổi.
“Thôi, ghé vô làm nhanh rồi còn chạy chuyến,” anh tự nhủ và tấp xe vào vệ đường.
Anh dựng xe, bước vào sau một bụi chuối lớn, định giải quyết nhanh. Nhưng khi vừa đặt chân vào bên trong tán lá rậm, Minh bỗng khựng lại.
Có ai đó đang nằm dưới đất.
Một người phụ nữ lớn tuổi.
Quần áo sang trọng, mái tóc bạc được buộc gọn, nhưng mặt t/ái nh//ợt, hơi thở yế//u ớ//t. Cánh tay bà bị b//ầm tí//m, đôi giày đắt tiền dính đầy đất cát. Dưới chân bà còn vương vài gi//ọt m//áu đã khô.
Minh hoả//ng h//ốt:
“Bác ơi! Bác còn nghe cháu nói không?!”
Người phụ nữ hé mắt, môi ru/n ru/n:
“Cứu… cứu tôi…”
Giọng bà yếu đến mức như gió thổi cũng tan mất.
Minh không nghĩ gì thêm, lập tức bế bà lên. Cơ thể bà nhẹ đến mức khiến anh lạnh sống lưng — như thể bà bị b/ỏ đó nhiều giờ rồi.
Anh ôm bà chạy ra xe, lập cập nổ máy. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: đưa bà đến bệnh viện nhanh nhất có thể.
TẠI BỆNH VIỆN
Bác sĩ vội đưa bà vào phòng cấ//p c//ứu. Minh đứng ngoài, tim đập thình thịch, quần áo dính đất, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Gần một tiếng sau, bác sĩ đi ra.
“Anh đưa bà ấy tới à?”
“Dạ.”
“Anh cứu bà ấy một mạ/ng. Bà bị b//ỏ đó//i, m/ất nước, số//c lạnh và có dấu hiệu bị hanhhung. Nếu chậm một chút… khó giữ.”
Minh nuốt khan.
“Ai lại đối xử với người lớn tuổi như vậy…”
Bác sĩ lắc đầu, thở dài:
“Điều đáng nói là bà ấy… là người rất giàu có.”
Minh tròn mắt: “Giàu… cỡ nào ạ?”
“Rất nổi tiếng. Là nữ tỷ phú đứng đầu nhiều doanh nghiệp lớn.”
Minh ch/oáng v/áng.
Người mà anh vô tình cứu trong bụi chuối… lại là... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇👇