04/12/2023
MUỐN KHÔNG LÀM MÀ CÓ ĂN (PHẦN 1/4)
𝐸𝑑𝑖𝑡𝑜𝑟: 𝐷𝑒𝑌𝑢𝑛
𝑇𝑎́𝑐 𝑔𝑖𝑎̉: 𝑁𝑔𝑢𝑦𝑒̣̂𝑡 𝐿𝑜̣̂𝑐
𝐶𝑎̉𝑚 𝑜̛𝑛 𝑏𝑎̣𝑛 𝐿𝑒𝑜 𝑆𝑖𝑛𝑔 đ𝑎̃ 𝑐𝑢𝑛𝑔 𝑐𝑎̂́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑐𝑜𝑛𝑣𝑒𝑟𝑡.
--------------------------
Tôi muốn sống một cuộc sống không làm mà có ăn.
Tôi cùng Thái tử gia của giới kinh thương yêu đương mặn nồng.
Thế nhưng người nhà anh ta không đồng ý, em gái anh ta trực tiếp quăng vào mặt tôi chi phiếu 30 triệu tệ, muốn tôi phải rời khỏi anh trai cô ấy.
Ngay lập tức, tôi gọi cho “người yêu” báo chia tay vì lý do tôi đã ngoại tình, nhân tiện kéo anh ta vào danh sách đen cho tròn nghiệp vụ.
Đúng lúc tôi chạy trốn cùng với số tiền từ trên trời rơi xuống, Thái tử gia đã tìm được tôi, đôi mắt long sòng sọc chất vấn tên chó mà tôi ngoại tình là ai, trong tay còn cầm theo cái cưa điện đang chạy ro ro.
Tôi nhìn sang cô em gái đang xem trò cười bên cạnh, hun cái bẹp lên mặt cô ấy: “Người tôi thích, là em gái anh!!”
--------------------
“Nói đi, cô muốn bao nhiêu mới bằng lòng rời khỏi anh trai tôi?”
Giang Mộ lấy từ trong túi ra một tấm chi phiếu trắng, ngang tàng ném nó trước mặt tôi, đôi mắt không chớp lấy một cái.
Dù tôi có điền nhiều hay điền ít, cô ấy vẫn không quan tâm.
Giang Mộ nâng tay chỉnh kính mát, cổ tay thon dài trắng nõn nổi bật chiếc vòng tay khảm kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời, từng hạt một chói muốn mù mắt tôi.
Đây chính là hương vị của tiền tài.
Ánh mặt trời thật tuyệt vời.
Lần đầu tôi nhìn thấy Giang Mộ từ lúc mới bước vào quán cà phê, trang phục và khí chất của cô ấy đã khiến tôi mù mắt. Không chỉ như vậy, mười tám anh trai bảo vệ cao to mặc đồ tây đen, đứng thành hai hàng phía sau cô ấy, tỏa ra sức mạnh vô địch thiên hạ.
Thật giống cảnh lão đại đi dạo phố trên phim.
Quả là tình tiết thường thấy trong các cuốn tiểu thuyết mạng.
Nữ chính nghèo khổ yêu đương với thiếu gia hào môn, phải chịu đựng sự ghét bỏ từ mẹ chồng tương lai. Sau đó nữ chính được hẹn gặp riêng, dùng một tờ chi phiếu để đuổi nữ chính đi.
Từ lúc cô xuyên vào cơ thể nữ chính trong tiểu thuyết này, nhìn Giang Mộ thật sự ném chi phiếu cho mình, cảm giác thật quen cmn thuộc.
Chỉ có cái khác là, không phải mẹ chồng, mà là thiên kim đại tiểu thư… ừm…. em gái chồng.
…
Tôi nhìn chố trống trên tấm chi phiếu, nhớ lại tình tiết thường thấy sẽ là nữ chính quật cường không đồng ý khom lưng vì tiền tài.
Cho nên tôi phải kiên định từ chối, hơn nữa đôi mắt không dám nhìn chi phiếu lâu thêm, sợ bị dụ hoặc.
Phải quán triệt tinh thần thẳng lưng lên mà sống, không được bị tiền tài mua chuộc.
Ừ.
Nhưng mà tim đau quá man.
Tôi vẫn cố nén đau, mở miệng nói: “Tiền không phải là tất cả, nhất là tiền không mua được hạnh…”
“Một triệu?”
Giang Mộ không cho tôi nói hết câu.
Con số này vừa bật ra, chữ “hạnh phúc” bị kẹt lại trong cuống họng, chỉ lý nhí được vài hơi thoát ra ngoài.
Giang Mộ lấy thêm tấm chi phiếu đã điền sẵn khác đưa đến trước mặt tôi.
“30 triệu tệ, chỉ cần cô rời khỏi anh trai tôi.”
Thật là dứt khoát, tôi thích.
Chỉ im lặng tí thôi mà giá đã tăng cao gấp ba, lòng tôi lung lay rồi.
“Giá cả có thể thảo luận, nhưng tôi khuyên cô nên suy nghĩ kỹ. Kiểu người sống trong nghèo khổ như cô, sẽ không có khả năng đi vào cửa Giang gia được đâu.”
Giang Mộ nói thêm vài câu rất có phong phạm của người chia rẽ đôi uyên ương số khổ, sau đó chú tâm đùa nghịch chiếc nhân đính viên đá quý to bằng trứng bồ câu trên ngón tay.
Nhưng toàn bộ sự chú ý của tôi đang tập trung vào lời cô ấy.
“Cô nói cái gì?”
Tôi sợ tai mình có vấn đề.
Cái con số nghịch trời kia, tôi xứng được nhận sao?
Giang Mộ rất tốt tánh lặp lại cho tôi: “Tôi nói cô là người nghèo khổ, không thể bước chân vào Giang gia được đâu.”
“Không không không, câu trước nữa cơ.” Tôi lắc đầu lia lịa.
Cô ấy sửng sốt, ngập ngừng nói.
“Cho…cho… cô 30 triệu tệ, rời khỏi anh trai tôi!”
“Đồng ý!”
Sự thật cho thấy, loại tình yêu không bị khuất phục bởi tiền tài, không tồn tại.
Nếu có thể không bị dụ, chỉ có thể do đối phương cho con số quá ít, không đủ để nội tâm dao động.
Tuy rằng tôi cũng có não yêu đương, nhưng giữa tiền bạc và sắc đẹp, vẫn là tiền bạc xếp hạng cao hơn nhiều lần.
Cuối cùng tôi đã hiểu, vì sao bản thân không thể trở thành nữ chính.
Chính từ lúc thấy được tấm chi phiếu 30 triệu kia, đầu tôi đã nảy số làm sao nhanh chóng lấy số tiền này rồi chạy trốn ngay lập tức, không cho đối phương cơ hội đổi ý.
Giang gia là gia tộc giàu có bậc nhất ở thành phố A.
Đối với thiên kim như Giang Mộ, việc dùng ba triệu tệ mua đứt mưu tính “gả vào hào môn” của cô bé lọ lem chỉ như con bò rụng lông, cây me rụng lá. Thế nên cô ấy không hề tiếc số tiền này.
Nắm chặt tấm chi phiếu trong tay, tờ giấy mỏng manh nhưng sức nặng vô cùng lớn, tôi gật đầu đồng ý không hề hối hận.
Là 30 triệu tệ đó!
Dù tôi có cày cuốc như trâu như bò thì phải mất cả trăm năm mới có được số tiền này.
Tôi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Giang Khoán, vừa lúc nghe anh ấy “alo” là tôi đã giành trước tiên cơ, nói lời chia tay kèm theo câu: “Tôi đã thích người khác, xin đừng quấy rầy.”
Và rất chuyện nghiệp kéo số điện thoại này vào danh sách đen.
Giang Mộ nhìn tôi với với vẻ hài lòng, thậm chí bo thêm một tấm chi phiếu 8 triệu tệ.
“Coi như tôi cho thêm cô tiền bồi thường thiệt hại tinh thần.”
Cầm hai tấm chi phiếu, nước mắt dâng lên ngập ngụa, tôi ôm lấy cánh tay Giang Mộ.
“Chị, chị chính là chị duy nhất của em!!”
2.
Việc yêu đương với Giang Khoán thật ra là chuyện ngoài ý muốn.
Vốn nguyên chủ Chu Thất Thất là một nữ sinh viên nghèo điển hình.
Nghèo đến mồng tơi cũng không có mà rớt, thế nên cô ấy càng muốn trụ lại chốn thị thành này, mong có một chốn dung thân.
Mỗi ngày sau giờ học, cô ấy bôn ba khắp nơi vì kế sinh nhau. Hận không thể làm việc cả lúc ngủ để đạt được ước mơ có một căn nhà trong thành phố tất đất tất vàng này.
Còn Giang Khoán thích nguyên chủ vì mỗi ngày anh ta đều thấy cô cho bọn chó mèo hoang trong trường ăn, mặc gió mặc mưa vẫn đều đặn chăm sóc bọn chúng.
Cảm thấy tâm địa cô gái này thật thiện lương, sau đó dần dần yêu cô ấy.
Khi đó nguyên chủ không dám nói cho anh biết rằng, ở trường có rất nhiều người yêu thương động vật mà không có nhiều thời gian để cho bọn chó mèo ăn.
Thế nên bọn họ tìm người làm giúp và trả thù lao. Thế nên nguyên chủ vì kiếm tiền mới làm công việc này, hơn nữa cho ăn vào ngày mưa gió sẽ kiếm được nhiều tiền hơn!
Kiếm được tiền, công việc lại nhẹ nhàng, đương nhiên nguyên chủ sẽ không bỏ mối này.
Vốn dĩ từ ban đầu, nguyên chủ không có ý định trêu đến Giang Khoán, anh được mệnh danh là Thái tử gia, đi đến đâu là ồn ào, trăm người ngoái nhìn đến đó.
Còn nguyên chủ chỉ muốn làm nhân vật mờ nhạt trong đám đông.
Thế nhưng không thể được.
Mỗi lần Giang Khoán tặng quà cho nguyên chủ, không phải vàng ròng cũng là kim cương lấp la lấp lánh.
Chỉ 1 viên đính trên trang sức cũng đủ trả mấy tháng tiền nhà.
Thế nên nguyên chủ không chịu được cám dỗ, cùng ước hẹn bên nhau ba tháng với Giang Khoán để thử xem, nếu yêu được con người này chẳng phải chuyện đáng mừng hơn sao.
Còn nếu không được thì hai người chia tay trong hòa bình, vui vẻ.
Thời điểm đó đã tới rồi, mà dù sao lúc tôi xuyên vào Chu Thất Thất, cũng chỉ có thể cầm theo 38 triệu tệ này chạy trốn thôi.
Đáng tiếc là kế hoạch đổ vỡ tan nát.
Sau khi nhanh chóng lấy bằng tốt nghiệp của trường Đại học, tôi kéo vali chạy đến sân bay, kết quả gặp Giang Khoán đang đứng chờ ở đó.
Tròng mắt anh đầy tơ máu đỏ, ăn mặc lộn xộn không ra thể thống gì, trong tay còn cầm cả cưa điện đang chạy ro ro, rất có khả năng không kiềm chế được cảm xúc mà đặt cái lưỡi cưa đó lên đầu tôi.
“Chu Thất Thất, em thật sự muốn chia tay tôi?”
Tôi là người rất biết giữ lời, đặc biệt giữ lời hơn khi trong túi có 38 triệu tệ.
Tuy rằng sợ đến cứng người, tôi vẫn kiên định gật đầu.
“Được, chia tay thì chia tay!”
Giang Khoán cười, tiếng cưa điện ngày càng chói hơn.
“Nhưng em phải nói cho tôi biết, thằng chó đó là ai?”
Vốn dĩ đây chỉ là lời bịa đặt chứ làm gì có thằng chó nào. Đang lúc hoảng loạn không biết trả lời sao, thì ánh mắt láo liên của tôi chạm phải một hình bóng.
Giang Mộ đang đứng nấp phía sau cây cột gần đó, gương mặt vui sướng nhìn tôi gặp họa.
Cô ấy như đã thấy ánh mắt tôi, duỗi tay chỉ chỉ vào bản thân. Là đang nhắc nhở tôi, cầm tiền thì phải làm việc.
“Nói đi, thằng đó là ai?”
Giang Khoán quát to, tôi càng sợ đến mức hai chân run rẩy, quyết định xoay người, chạy.
Giữa lúc Giang Khoán gào thét chạy theo. Tôi đã bay tới ôm chặt Giang Mộ, hun cái bẹp lên má cô ấy, quyết chếc không sờn.
“Là em gái anh! Người tôi thích từ đầu đến cuối chỉ có em gái anh!”
3.
Tôi thừa nhận.
Tôi bị cưa điện trong tay Giang Khoán dọa sợ muốn chớt rồi.
Còn thấy Giang Mộ cười cợt nỗi sợ của tôi, không biết đầu óc nghĩ gì mà thốt ra được lời này.
Cả người Giang Mộ sững sờ, cứng đơ một chỗ, trên má còn in dấu son của tôi, nhìn qua khá là mỹ miều nha.
Quả là màu son xinh tôi đã tự mình chọn.
Ngoài Giang Mộ đang choáng váng, cưa điện trong tay Giang Khoán rơi xuống nền.
Lòng anh đang run rẩy, tay cũng run theo. Anh nắm cổ áo tôi hỏi tôi có phải…bị bệnh.
“Chu Thất Thất, em đang chọc cười tôi sao? Người mà em nói thích, là em gái tôi?”
Chuyện đã tới nước này, chỉ có thể cố gắng lôi kéo Giang Mộ thành đồng minh.
Ngó lơ ánh mắt hoảng sợ của Giang Mộ, tôi hạ quyết tâm nắm chặt lấy tay cô ấy, còn đan cả mười ngón tay vào nhau.
Cô ấy hoảng loạn muốn hất ra, nhưng tôi đã nhanh chóng nói nhỏ vào tai, ra sức uy hiếp: “Đây là cách hữu hiệu nhất để anh trai cô từ bỏ, chẳng lẽ cô muốn trơ mắt nhìn anh cô bám dính lấy tôi sao?”
Không biết Giang Mộ suy nghĩ gì, nhanh chóng nhắm mắt lại, vẻ mặt anh dũng hi sinh vì tổ quốc. Mặc cho tôi muốn làm gì thì làm, không phản kháng.
Quả nhiên là cô gái được lớn lên trong gia đình giàu có. Bàn tay thon nhỏ mềm mại, tôi cứ như là sói háo sắc, còn nhéo nhéo tay con gái nhà người ta một chút.
Giang Mộ giật mình, xịt keo cứng ngắc.
Còn tôi nhìn chằm chằm Giang Khoán, giơ hai bàn tay đan chặt của tôi và Giang Mộ lên.
“Đúng vậy, tôi tiếp cận anh chỉ vì cô ấy. Giang Khoán, về sau chúng ta sẽ thành người một nhà, anh đừng…”
“Ai muốn thành người một nhà với em như vậy hả!”
Giang Khoán giật nảy người như bị sét đánh, hất bàn tay đang muốn bắt tay chúc mừng vì sắp thành người một nhà của tôi ra, quay đầu chạy mất.
Trên mặt còn trưng ra vẻ - ĐỪNG CÓ MÀ ĐUỔI THEO TÔI!!
------------------
𝐷𝑒𝑌𝑢𝑛