Thứ chúng ta đánh mất là ký ức hay là cậu

Thứ chúng ta đánh mất là ký ức hay là cậu đây là 1 góc nhỏ của 1 người chứa đựng nhìu cảm xúc thăng trầm trg cuộc đời và ngồi viết sách

14/12/2024

khi những cảm xúc biến thành những dòn chữ 001

Lâu rồi mới soi gương ấy...

Tôi nhìn thấy 1 thứ phản phất lại 1 bóng người .

Đó hem phải hình dáng người đứng trước gương....

Nó cũng hem phải hình dáng ai lạ lẫm hay ko biết...

Ko phải tương lai

Cũng hem phải thực tại

Hình dáng ấy thật khó nhìn sao nó cứ mờ mờ như che giấu đi hình dáng đó vậy

Cặp mắt tâm hồn cứ cố né tránh hay sao vậy sao lại ko nhìn thẳng vô tấm gương đó đi
Nhìn xem trong gương là thứ gì là ai trong đó ko tò mò sao ko hay bn biết đó là gì rồi.

Ko tính nhìn trốn tránh à.

Hay là ko muốn thấy nữa

Phản ánh trong gương chính là mày đó

Tôi còn nhớ rõ cái biểu cảm đó

Đó hem chỉ là đôi mắt trống rỗng mà cứ như ánh mắt nó phản ánh cả buồn thương lẫn sự tức giận ... và ko còn ý chí nữa , ánh mắt cứ như muốn vứt bỏ mọi thứ đi vậy.

Mày cũng hem muốn nhìn bản thân mình à, à mà đúng r đây là quá khứ của m mà vết sẹo nhìu hem

Thấy mày với trong gương khac gì ko .

Trong gương là 1 thằng nhóc mang nhìu vết xước vụn vỡ trg lòng và ở ngoài là vết sẹo trong vô hình đó.

1 đứa chỉ có thể bày tỏ ý kiến thông qua cái biểu cảm giả trân đó , cũng hem muốn trò chuyện hay cười với ai

` cảm giả trân đó , cũng hem muốn trò chuyện hay cười với ai
nhìn đi sao vậy sao tấm gương lại hiện ra vậy.

Mình muốn ôm bạn....

mình thật sự muốn ôm bạn và nói bn đã cố gắng trên trần gian này lắm r

Nhưng....

Bạn là mình ở trong gương mà ❤️‍🩹

03/12/2024

khi cảm xúc biến thành dòng chữ 001

Cậu có bao giờ nghe thấy tiếng la hét trong phòng cấp cứu chưa? Không phải những tiếng hét vì đau đớn, mà là tiếng hét vì sợ hãi.

Tớ nhớ lần đầu tiên nghe thấy âm thanh đó. Nó không giống bất kỳ âm thanh nào khác, không dữ dội, không quá ồn ào, nhưng lại khiến mọi thứ xung quanh trở nên nặng nề đến nghẹt thở. Nó vang lên giữa cái không gian đặc quánh mùi máu, mùi cồn, như xé rách từng lớp kiên nhẫn mỏng manh nhất.

Trong căn phòng ấy, một người bệnh đang thở dồn qua nội khí quản. Đồng tử một bên đã giãn, đôi mắt mờ đục, như đang chìm sâu vào cơn mê đầy bất lực. Tớ đứng đó, cố gắng làm mọi thứ có thể để níu giữ sự sống của cậu ấy, từng giây phút đều là cuộc chiến với thời gian.

rồi bác sĩ bước tới người nhà, nói với họ những điều thật nhất.

không giấu giếm.

tớ chỉ có thể nghe và an ủi gia đình cũng chính là an ủi bản thân mình là mình ổn minh rất ổn....

trong lòng tớ , mỗi giây phút trôi qua hy vọng lại vụn vỡ thêm một chút các mảnh vỡ đó cứ từ từ vỡ vụn ra và rơi nhặt trong lòng mình.

Cậu biết không, khoảng cách giữa sự sống và cái chết khi ấy chỉ còn là vài cái chớp mắt.

Nhưng đôi mắt của tớ nhìn lại tớ của khi đó , lạnh nhạt và đầy nghi ngờ.

Tớ biết ánh mắt đó.

Ánh mắt của những người tuyệt vọng đến mức không còn muốn tin vào bất kỳ ai ánh mắt ko còn 1 chút cảm xúc nào động lại trên đôi vai còn ở độ tuổi thanh xuân.

Ánh mắt của 1 con người vô hồn rơi xuống cái vực sâu mình tạo ra

Tớ không tin tớ. Tớ không tin cái bệnh viện nhỏ này. Tớ muốn rời đi, muốn tìm một nơi "đáng tin cậy hơn".

Tớ đã cố gắng giải thích. Nhiều lần. Hết lần này đến lần khác, rằng với căn bệnh nào đó , thời gian chính là sự sống. Nhưng như thể từng lời tớ nói chỉ rơi vào hư không.

Ánh mắt của họ vẫn lạnh nhạt, vẫn ngờ vực.

Cậu biết không, tớ thấy rõ cái cách họ nhìn tớ, như thể tớ chỉ là một kẻ mơ hồ, tầm thường. tớ tin rằng họ mới là người hiểu rõ nhất.

Tớ muốn hét lên, muốn cầu xin họ nhìn vào đôi mắt của người mà họ yêu thương. Đôi mắt ấy, đang nhòe đi, đang mờ dần từng giây. Nhưng không. Họ quyết định rời đi, quyết định đưa người tôi yêu rời khỏi đây, dù tớ đã nói rõ rằng thêm vài phút nữa thôi, mọi cánh cửa sẽ khép lại..

Tớ đứng đó, nhìn bệnh nhân được đẩy đi. Mỗi bước chân của họ như một tiếng búa nện vào trái tim tớ. Tớ biết chắc rằng, dù đến bất kỳ đâu, dù có bác sĩ nào cố gắng đến thế nào

họ cũng đa rời đi ....
tớ yêu họ

Chào mọi người đã tới với chiếc page nhỏ của mình.Đây là 1 góc nhỏ mình dùng những cảm xúc thanh trầm của bản thân để ch...
01/12/2024

Chào mọi người đã tới với chiếc page nhỏ của mình.

Đây là 1 góc nhỏ mình dùng những cảm xúc thanh trầm của bản thân để chuyển hóa nó thành những dòng chữ những dòng truyện cảm xúc có thể lúc là tình yêu có thể tiu cực cũng có thể vui.

Cũng là lần đầu tiên mình muốn tìm hiểu thêm về nhìu cảm xúc tìm hiểu hơn về viết truyện.

"khi cảm xúc biến thành những dòng chữ"

Address

Thủ đúc
Ho Chi Minh City

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Thứ chúng ta đánh mất là ký ức hay là cậu posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share