Truyện Ngắn Hay

Truyện Ngắn Hay Bài học lớn đằng sau câu chuyện nhỏ! Liên hệ quảng cáo: Nơi để bạn thể hiện tài năng văn thơ bằng những truyện ngắn của chính mình.

Truyện rất ngắn là nơi chia sẻ những truyện rất ngắn, truyện ngắn, thơ, tản văn, trích dẫn hay và ý nghĩa.

Tôi phát hiện anh hàng xóm mới chuyển đến có thói quen kì quặc. Mỗi buổi sáng, anh hay viết một câu gì đó lên cái bảng đ...
24/06/2023

Tôi phát hiện anh hàng xóm mới chuyển đến có thói quen kì quặc. Mỗi buổi sáng, anh hay viết một câu gì đó lên cái bảng đen treo trước cửa nhà mình.

“Ngày mới như c*t.”

“Ahaha, được tăng lương.”

“Bà mẹ, quên giặt quần lót.”

Vì vậy, mỗi sáng tôi hay đi ngang qua nhà anh, đọc những câu ấy và cười nguyên ngày.

Một lần, tôi vẫn đi ngang qua nhà anh. Cửa khóa. Trên gờ tấm bảng có để một cây phấn. Hôm nay, anh ghi dòng chữ: “Chào hàng xóm phòng 402.”
Phút chốc, tôi đỏ mặt. Tôi tin, anh có để ý đến mình. Cầm cây phấn, tôi ghi dòng chữ nhỏ: “Hello”. Từ đó, chúng tôi trò chuyện qua tấm bảng treo.

“Em tên gì?”

“Anh làm lĩnh vực nào?”

“Kế toán. Em muốn gặp nhau không?”

“Chiều em rảnh.”

“OK.”

Hôm đó, anh ghé qua phòng tôi. Áo sơ mi của người còn vương mồ hôi. Ba lô còn mang trên vai. Bảng tên còn cài trên ngực. Tóc húi cua. Miệng cười toe toét.

- Chào em. – Anh nói.

Tôi cười, và bắt tay người.
_____

Anh luôn lạc quan. Ở người, có gì đấy khiến ta phải nở nụ cười.
Chúng tôi đã có những cuộc đối thoại thú vị. Anh kể về gia đình. Công việc quanh quẩn bên các con số. Sở thích chạy bộ.

- Em kể về kỷ niệm yêu đương vui vẻ nhất đi!

- Haha, thôi, khi đó em mới 20 tuổi.

- Ngố mới vui! – Anh đáp lại.

- Đó là hồi sinh viên. Em với người yêu đi vào nhà hoang, hôn nhau trong đó. Lúc ấy, có chuột chạy qua, em sợ quá, cắn vào môi người ta.

Anh cười ngặt nghẽo. Thế rồi, tôi hỏi anh:

- Thế anh có nỗi đau nào lớn không?

Khi đó, người đáp:

- Anh nghĩ đơn giản mỗi ngày ai cũng phải trải qua vui buồn hờn giận như nhau. Nên nỗi đau đến, anh học cách chấp nhận.

Tôi cười lớn. Tôi toan nói, rằng không, cách sống của anh không đơn giản chút nào.
_______

Chúng tôi bắt đầu gần gũi nhau hơn. Bên anh, cuộc sống trôi qua rất chậm. Chúng tôi phát hiện những nét xấu xí của nhau. Tôi hay quên. Anh bừa bộn. Tôi yêu đề phòng. Anh ban đầu thì thận trọng, nhưng đã tin thì luôn hết lòng.Tôi từng bảo anh:

- Người yêu hết lòng sẽ bị thiệt thòi đấy.

Anh nhướng mày:

- Không, kẻ bỏ đi mới thiệt thòi, bởi họ đánh mất người yêu mình. Còn anh có mất gì đâu?

Khi đó, tôi sửng sốt nhìn anh cười lớn. Tôi nhận ra đó là khía cạnh mới của người đàn ông ấy. Yêu hết lòng, và bỏ không tiếc.
_____

Tháng ấy, anh rủ tôi lên Đà Lạt chơi. Nửa đêm, người rủ tôi đi hóng gió.

- Điên à! Giờ này chỉ có rét chứ làm gì có gió.Nhưng người vẫn nằng nặc rủ tôi đi. Rồi anh chở đi vào đại học kiến trúc – nơi từng là trường trung học ở Đà Lạt. Chúng tôi băng qua con đường lát đá, trước khi đứng gần cổng trường khép kín.Khuya, sương xuống. Hàng thông xung quanh tối thẫm, in tạc lên nền đêm hình thù quái dị. Tôi rùng mình.

- Đến đây làm gì? – Tôi hỏi.

Choàng áo khoác kín bưng, anh láu lỉnh đáp:

- Hôn nhau đi. Cho em cắn môi anh.

- Điên! Hôn trong khách sạn ấm áp không thích à.

- Thì như thuở em với thằng người yêu hôn trong nhà hoang ấy. Rờn rợn cho đáng nhớ.Khi ấy, tôi vừa lạnh, vừa sợ, nhưng vẫn cười khúc khích:

- Ôi trời ơi, em đâu còn ở tuổi 20 nữa.

Nhưng, chúng tôi vẫn hôn nhau. Da thịt tôi rét run, nhưng môi anh ấm. Thông reo thì thào, hơi thở anh bình an. Cảm giác sợ hãi, những run rẩy, cẩn trọng của kẻ trưởng thành lùi xa. Chỉ để trái tim trẻ lại.Tôi hôn anh, hôn hết mình. Hôn như thể, mọi toan tính đã không còn. Chúng tôi lại là những đứa trẻ, mới biết yêu lần đầu…

- Yang Phan-

CHỒNG LUÔN ĐÚNG, VỢ LUÔN SAIKhi nào chồng luôn đúng?- Đi làm về đúng giờ- Nh/ậu nhẹt đúng chừng mực- Nhớ đúng sinh nhật ...
18/10/2022

CHỒNG LUÔN ĐÚNG, VỢ LUÔN SAI
Khi nào chồng luôn đúng?
- Đi làm về đúng giờ
- Nh/ậu nhẹt đúng chừng mực
- Nhớ đúng sinh nhật vợ, nhớ đúng thứ vợ thích
- Thay quần áo, treo vào đúng chỗ
- Đưa lương cho vợ đúng ngày
Khi nào vợ luôn sai?
- Sai chồng đi chợ
- Sai chồng rửa bát
- Sai chồng chăm con
- Sai chồng nấu cơm
- Sai chồng giặt quần áo
Đấy, để có một gia đình hạnh phúc chỉ cần nhớ những điều đơn giản thế thôi.

HAI QUẢ TÁOMột đứa trẻ cầm trên tay hai quả táo đi đến. Người mẹ hỏi: "Cho mẹ một quả được không?"Đứa trẻ nhìn mẹ mình r...
14/10/2022

HAI QUẢ TÁO

Một đứa trẻ cầm trên tay hai quả táo đi đến. Người mẹ hỏi: "Cho mẹ một quả được không?"

Đứa trẻ nhìn mẹ mình rồi lập tức cắn ở mỗi quả táo một miếng. Thời khắc đó, trái tim người mẹ chợt có cảm giác mất mát điều gì đó không thể gọi tên...

Nhưng sau khi đứa trẻ từ từ ăn, liền nói với mẹ: "Quả ngọt nhất dành cho mẹ này!". Khoảnh khắc ấy, trái tim người mẹ vỡ vụn. Cô ôm đứa con bé bỏng vào lòng, khẽ nói: "Mẹ cảm ơn con, nhiều lắm!".

Sự nhẫn nại đôi khi mang đến đớn đau nhưng kết quả thì sẽ ngọt ngào. Biết lắng nghe sẽ hiểu được sự thật.

Yêu, đôi khi cũng cần biết chờ đợi, bởi vì tình yêu vẫn còn đang trên đường, chưa kịp tới nơi.

Nguồn: Sưu tầm

Có nhiều cơ duyên chung hình toàn các tài sắc Quốc tế, Ngọc Trinh chứng minh nhan sắc không phải dạng vừa dù cũng có vài...
23/12/2021

Có nhiều cơ duyên chung hình toàn các tài sắc Quốc tế, Ngọc Trinh chứng minh nhan sắc không phải dạng vừa dù cũng có vài lần ăn diện trang điểm hơi xu cà na xíu các mẹ ạ, nhan sắc Việt thiệt sự đâu có thua ai

Bản thân Ngọc Trinh khi đứng một mình là có thể tự tạo độ hot, hoặc có thể lấn lướt khá nhiều mỹ nhân Vbiz. Tuy nhiên, khi đọ dáng cùng những nhan...

Bình yên lắm thôi 😍😍
03/04/2021

Bình yên lắm thôi 😍😍

BỨC THƯ CỦA NGƯỜI MẸ GIÀ!Các con trai của mẹ!!Hôm nay ngày mùng 6 tháng 6, mẹ đón sinh nhật 80 tuổi, điều đó cũng có ngh...
06/08/2020

BỨC THƯ CỦA NGƯỜI MẸ GIÀ!

Các con trai của mẹ!!

Hôm nay ngày mùng 6 tháng 6, mẹ đón sinh nhật 80 tuổi, điều đó cũng có nghĩa là mẹ đã sống trọn vẹn 80 năm rồi.

Những ngày tháng này, mẹ sinh ra 4 đứa con, lại giúp các con chăm sóc 8 đứa cháu. Cũng có thể nói rằng, cả đời mẹ dùng chính đôi tay mình tận tâm chăm sóc cho 12 người cả con lẫn cháu.

Nhưng mẹ già rồi, già đến mức phải nhìn sắc mặt của các con mà sống. Thực ra vài năm trước, khi bố các con qua đời mẹ cũng đã cảm giác rõ ràng được rằng các con đối với mẹ có chút không nhẫn nại, một ngày rồi lại một ngày qua.

Khi bố các con qua đời, mẹ thực sự hy vọng một trong số các con có thể đón mẹ về nhà sống, mẹ muốn sống cùng các con, đứa nào cũng được.
Cũng vì vậy mà mẹ chờ đợi cả hai tháng trời, rồi lại hai tháng tiếp, trái tim mẹ nguội lạnh vì mẹ biết, không có ai muốn đón mẹ về nhà.

Cũng may khi đó, các con đối xử với mẹ cũng có thể coi là tốt, 4 đứa con thay phiên nhau, mỗi người một tuần đến chăm sóc mẹ, như vậy mỗi ngày đêm đến mẹ cũng không còn sợ hãi nữa.

Thật lòng mà nói, mẹ sống đến tuổi này rồi, còn sợ cái gì nữa chứ?
Mặc dù từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, đã được nghe kể lại những câu chuyện kinh dị, nhưng đến thời khắc này, mẹ không còn tin những truyền thuyết đó nữa, cũng không sợ nữa, cái mẹ sợ chẳng qua là sự cô đơn.
Các con trai của mẹ, các con đã ở bên cạnh mẹ 1 năm 9 tháng, cũng khoảng 630 ngày, là một người mẹ, mẹ rất cảm động, cảm động các con đã bầu bạn với mẹ.

Sau đó, sắc mặt của các con, từng đứa một càng ngày càng khó coi, đến rồi, cũng chẳng nói một câu, đi, cũng như vậy, chẳng lấy một lời chào hỏi.
Giống như các con vào trong một khách sạn, người bên trong đó nhìn các con và bà lão đi cạnh sẽ cảm thấy như chẳng có chút quan hệ nào cả.
Mẹ cứ sợ đắc tội với một trong 4 đứa con, mặc dù mẹ không ăn của các con một miếng cơm nào, không mặc của các con một cái quần, cái áo nào, không tiêu của các con một đồng… nhưng các con bầu bạn với mẹ, cũng chính là mẹ đã thiếu nợ các con.

Vì thế mẹ cũng trở nên thận trọng hơn, nhưng các con vẫn như thế, dần rời bỏ mẹ một mình trong đêm khuya vắng rồi chẳng ai quay lại nữa, để lại cho mẹ trong cô đơn.

Như thế cũng tốt, bố các con đã qua đời, các con cũng ở bên cạnh mẹ được 1 năm 9 tháng, như thế đối với mẹ đã rất cảm động rồi, những ngày tháng còn lại mẹ tự bước tiếp.

Cứ như vậy 2 năm khó khăn qua đi, mẹ đã qua sinh nhật lần thứ 80, các con chúc thọ mẹ rằng: ‘Trường mệnh 100 tuổi, mẹ cười, cười khổ, sống đến tuổi này là đủ rồi, 100 tuổi cũng chẳng có ích gì’.

Khoảng thời gian này, lòng mẹ càng lúc càng buồn, mẹ không nói ra, cũng không biết nói với ai, mẹ hy vọng bệnh tật có thể sớm ngày mang mẹ đi, như thế, mẹ đã vô cùng cảm kích vận mệnh không bạc đãi mình.

Vài ngày trước, mẹ mơ thấy bố con, ông ấy nhìn mẹ, cười với mẹ nói: "Đi thôi, tôi về đón bà, đi với tôi, bà sẽ không còn cô đơn nữa".

Tỉnh dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, mẹ thấy những ngôi sao sáng lấp lánh, cả vầng trăng vừa tròn vừa lớn, trong cảnh sắc tuyệt vời của màn đêm ấy, mẹ mơ thấy bố con, mơ thấy ông ấy về đón mẹ, mẹ cảm kích tình yêu cả đời của ông ấy dành cho mẹ, cũng cảm kích 630 ngày các con ở bên cạnh mẹ.

Lòng mẹ mỗi ngày lại càng buồn bã, mẹ biết ngày mai, mặt trời lại chiếu sáng, khi mẹ viết những dòng thư này, mẹ biết duyên phận mẹ con chúng ta, cuối cùng cũng có ngày kết thúc.

Đầu mẹ tóc đã bạc trắng, mẹ xin dùng cả mái đầu bạc này thề rằng, mẹ thực sự cảm ơn các con đã bầu bạn, chăm sóc mẹ, nhưng ngoài câu đó, mẹ còn muốn nói: ‘Mẹ hối hận vì đã sinh ra các con, nếu có kiếp sau, mẹ không muốn gặp lại nữa’.

Nhưng là một người mẹ, mẹ không thể trở nên lạnh nhạt với các con mình được, mẹ vẫn hy vọng cả 4 con cuối đời được hạnh phúc, sẽ không bị 8 đứa cháu từ bỏ. Tình hết rồi, từ ngữ hết rồi thì dừng lại ở đây”.

Vài ngày sau, bà lão qua đời, ra đi một cách nhẹ nhàng trên giường của mình, trong tay nắm chặt bức ảnh của hai ông bà.

👉Nếu có một ngày, bạn phát hiện ra cây và hoa của cha đã trở nên hoang phế.

👉Nếu có một ngày, bạn phát hiện ra tủ quần áo trong nhà đã chứa đầy bụi bẩn.

👉Nếu có một ngày, bạn phát hiện ra đồ ăn mẹ bạn nấu iquá mặn quá khó ăn.

👉Nếu có một ngày, bạn phát hiện ra cha mẹ thường quên tắt bếp gas.

👉Nếu có một ngày, bạn phát hiện ra, phản ứng của cha mẹ lúc qua đường dần trở nên chậm chạp.

👉Nếu có một ngày, bạn phát hiện ra, cha mẹ già có những thói quen không còn được duy trì như trước nữa, giống như chuyện họ không thích ngày nào cũng phải tắm.

👉Nếu có một ngày, bạn nhận ra rằng, cha mẹ không thích đi ra ngoài… Thì xin hãy chăm sóc kỹ cho cha mẹ, đừng làm những chuyện khiến bản thân phải cảm thấy hối hận, đừng để đến khi họ không còn nữa mới hiểu thế nào là trân trọng.

👉Nếu có một ngày, hai người sinh bạn ra, nuôi bạn khôn lớn đều đi cả rồi, trên đời này sẽ không còn ai yêu thương bạn, bao bọc bạn một cách thật lòng thật tâm như thế nữa.

Khi bạn hồi tưởng lại những khoảnh khắc ở bên cha mẹ, có phải cả mặt sẽ đầy nước mắt? Có phải khóc trước mộ cha mẹ đến đứt ruột đứt gan?
Khi có thời gian hãy trở về nhà, thăm cha mẹ, họ chỉ cần nhìn thấy bạn trở về nhà. Đừng lãng phí thời gian của mình trong những trò giải trí vô bổ, hãy về nhà ăn với cha mẹ một bữa cơm, đừng để họ phải ngóng đợi bạn.
Nếu có một ngày, cả hai người sinh ra bạn đều đi rồi, trên đời này không còn ai có thể bảo vệ bạn vô điều kiện… Vì thế đừng làm bố mẹ bạn đau lòng, khi cha mẹ còn sống, hãy mang đến cho họ nhiều niềm vui hơn.
Đừng nói bản thân không có thời gian, rằng công việc bận rộn. Bạn phải biết rằng, trên đời này bạn chỉ có một cha một mẹ, công việc không còn thì tìm việc khác, ngay cả khi trái tim không còn nữa bạn còn thay một cái khác cơ mà.

Hãy sống thật tốt, đối xử tử tế với cha mẹ mình, nếu có một ngày những người sinh ra, nuôi dưỡng bạn đều đi rồi, chúng ta có hối tiếc cũng chẳng còn kịp nữa…

Cha mẹ rồi cũng già. Đừng để cha mẹ vất vả khi phải đợi chờ bạn. Hãy cố gắng báo đáp công ơn khi cha mẹ còn khỏe.

Nguồn: Sưu tầm

Đợi.Chờ đợi không đáng ngại, đợi một điều mà không biết nó có đến hay không, mới là điều đáng sợ nhất.Khi tôi học cấp ba...
16/07/2020

Đợi.

Chờ đợi không đáng ngại, đợi một điều mà không biết nó có đến hay không, mới là điều đáng sợ nhất.

Khi tôi học cấp ba, cậu bạn thân nhất của tôi khi ấy bất chợt một ngày lên đường du học. Khi ấy chúng tôi chưa có smart phone, dùng yahoo bằng máy tính nên bị hạn chế rất nhiều (vì bố mẹ quản lý không cho dùng quá nhiều), và cũng bởi lệch múi giờ nên cậu ấy không thể online cùng thời gian với tôi. Do đó, chúng tôi gần như không có cách nào để liên lạc ngoại trừ việc cậu ấy gọi điện thoại cho tôi, mỗi cuộc điện thoại chỉ có thể kéo dài vài phút do cước phí cao nên vài tuần cậu ấy mới gọi một cuộc. Tôi đã luôn luôn đợi điện thoại của cậu ấy, đến nỗi lúc nào cũng ôm khư khư cái điện thoại vì sợ lỡ mất cuộc gọi, kể cả có những hôm đi ngủ tôi vẫn cầm điện thoại trên tay. Thế rồi những cuộc gọi cứ ngày một thưa dần, rất lâu sau, tôi vẫn luôn giữ thói quen để điện thoại bên cạnh mình, vì tôi vẫn sợ nếu đến một ngày cậu ấy gọi mà tôi không bắt máy. Cái cảm giác đợi một ai đó mà không biết người ta có nhớ đến mình hay không, nó thực sự rất khó chịu, vì nếu tiếp tục chờ đợi sẽ thấy thật tủi thân bởi suy nghĩ chỉ mình nhớ đến người ta, còn người ta có lẽ đã quên mình mất rồi; nhưng lại không đành lòng để dứt khoát việc không đợi nữa. Cứ thế, tôi đã ở trong vòng luẩn quẩn đó mãi mới thoát ra được.

Trước kia tôi từng đọc một truyện ngắn, có một chi tiết mà tôi không thể nào quên, đó là cảnh cô gái trong truyện chờ đợi người cô yêu đến ăn tối vào đêm sinh nhật của anh. Cô đã chuẩn bị một bữa tối đáng yêu cho anh trong một nhà hàng nhỏ. Thi thoảng cô lại sờ tay vào túi, nắn nắn món quà sinh nhật cô dành tặng anh: chiếc hộp đựng hai mươi bốn con hạc giấy. Mỗi cánh hạc mừng một tuổi, và cô đã hôn từng con hạc. Nhưng cô đã chờ đợi cho đến khi quán sắp đóng cửa vẫn chỉ nhận được những tiếng “tút, tút” kéo dài ở đầu dây bên kia. Cái cảm giác chờ đợi như kéo dài vô tận khi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hay có chuyện gì xảy ra với anh thì bất chợt nhận được tin nhắn rằng anh ta có việc nên không thể đến được, nên anh đã để cô leo cây bốn tiếng đồng hồ.

Tôi nghĩ rằng ai cũng đôi lần trải qua cảm giác đợi một điều gì đó trong vô vọng. Đợi chờ một ai đó, một điều bản thân mong mỏi, hay đợi chờ một câu trả lời. Chúng ta chẳng thể chắc chắn điều đó có đến hay không, nhưng bản thân lại cứ cố chấp chờ đợi. Vừa háo hức hy vọng điều ấy sẽ đến, vừa lo sợ bản thân đang phí hoài thời gian và tâm trí cho một điều sẽ không xảy ra.

Sau này, tôi nhận ra rằng, đến hay không, là việc của họ, còn đợi hay không, là quyền quyết định ở bạn. Vậy nên, nếu không biết được điều bạn đợi có đến hay không, tốt nhất không nên chờ đợi quá lâu. Thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời, hoặc thời gian sẽ làm cho chúng ta quên đi điều đó. Nếu điều đó hay người đó đến, rồi họ cũng sẽ đến, còn nếu không, nó sẽ chỉ là một kỉ niệm lướt qua cuộc sống của bạn. Đừng để bản thân mình đứng yên một chỗ chờ đợi với câu hỏi kiểu như “why don’t you come?”, như thế không phải quá phí hoài thời gian hay sao?

- Summer Kat -
Photo: Vu Ngoc Quynh Anh.

LẤY CHỒNG ĐỂ TÌM NƠI NƯƠNG TỰA, CHỨ KHÔNG PHẢI ĐI LÀM GIÚP VIỆC NHÀ AI CẢLấy chồng muộn thì đã sao?Chồng là đàn ông nhưn...
15/07/2020

LẤY CHỒNG ĐỂ TÌM NƠI NƯƠNG TỰA, CHỨ KHÔNG PHẢI ĐI LÀM GIÚP VIỆC NHÀ AI CẢ

Lấy chồng muộn thì đã sao?

Chồng là đàn ông nhưng lại không thể lấy bừa một người đàn ông làm chồng.

Với chồng bạn là người họ yêu thương, nâng niu, bảo vệ một đời. Còn với đàn ông bạn là giống cái vậy thôi!

Tôi có 2 người bạn, chúng nó mới làm đám cưới cách nhau có mấy ngày. Một đứa cưới muộn và một đứa tái hôn.

Đứa làm đám cưới muộn theo cách nói của mọi người năm nay vừa 29 tuổi. Thực ra 5 năm trước nó từng chuẩn bị cho đám cưới nhưng cách ngày cưới không lâu thì nó phát hiện chồng nó vô cùng nhu nhược, mẹ chồng thì quá quắt, không tôn trọng nó và gia đình nó, thế là nó hủy hôn

Nhiều người trách nó tại sao lại hủy hôn, mình sống với chồng chứ có sống với mẹ chồng đâu?

Nó bảo mẹ chồng khó nó không sợ, chứ chồng nhu nhược không bảo vệ được nó, thì nó không chịu được. Chưa cưới xin gì đã không tôn trọng nó với gia đình nó thì sau này lấy về rồi nó biết sống kiểu gì?

Đứa tái hôn nó lấy chồng lần đầu năm 25 tuổi, chồng cũ nó cao ráo, đẹp trai, gia đình chồng cũng vô cùng tâm lý, nói chung là mỹ mãn, lúc đó ai cũng bảo con bé này tốt số, lấy được người vừa đẹp lại tài giỏi mà gia đình chồng tử tế thương người.

Nhưng nó không nói cho ai biết là chồng nó có tật lăng nhăng vẫn còn nhập nhèm với người yêu cũ dù chuẩn bị làm đám cưới với nó. Nó có lòng tin là bằng tình yêu và sự chân thành sẽ cảm hóa được người chồng của mình. Nhưng đời thì đâu có đơn giản như vậy!

Cưới rồi nó nghỉ việc ở nhà chăm lo gia đình và sinh con. Lúc mới thì nhà chồng quý lắm, nói phúc đức lắm mới lấy được con dâu biết nội trợ, lại còn ngoan hiền, xinh đẹp. Chồng nó cũng yêu chiều nó lắm. Nhưng rồi lâu dần khi mọi thứ trở thành thói quen, nhà chồng dần coi nó là osin không công. Chồng chê vợ xấu xí, lôi thôi, lếch thếch rồi cũng ngựa quen đường cũ ngã vào lòng nhân tình.

Vì làm việc quá sức, vừa chuẩn bị Tết tư lại lo mấy cái đám giỗ lớn bên chồng, nó sinh non. Hôm đó lúc đang lau nhà thì vỡ ối, bố mẹ chồng thì đi thăm bà con xa, em chồng thì trong phòng nghe nhạc ầm ĩ, gọi không được, chồng thì đang quấn quýt bên nhân tình. Nó mất đứa con, còn bị băng huyết, may mà bố mẹ đẻ nhận được điện thoại đến luôn không thì mạng cũng không giữ nổi.

Lúc trong viện mẹ với em chồng còn bảo "có đứa con mà không giữ được, cô có làm được cái gì không vậy?". "Ai bắt cô làm việc nhà làm gì, giờ mất cháu đích tôn nhà tôi rồi..."

Nó cam chịu, nhịn nhục nhưng khi chồng nó nói "cô đúng là vô dụng, Hà Anh (bồ của chồng) có bầu rồi, cô không đẻ được con cho tôi, thì để cô ấy đẻ."

Nó bật khóc nức nở, bố mẹ nó cũng khóc. Ra viện nó ly hôn. Ngày tôi và chị gái nó qua nhà chồng cũ lấy đồ của nó về, cũng là ngày họ chuẩn bị đám hỏi cho chồng cũ nó. Qua đó tôi mới thấy, con bạn tôi từ ngày lấy chồng chưa mua một bộ đồ mới nào, nó mặc đồ toàn như giẻ lau. Mẹ chồng nó gói vào cái vali để sẵn dưới nhà, vì trên phòng họ đang trang trí chuẩn bị đón dâu mới. Tôi không khỏi uất nghẹn trong lòng.

Hơn một năm sau nó mới gặp chồng hiện tại, anh không quá đẹp trai nhưng rất tài giỏi và quan trọng là yêu nó thật lòng. Anh đã cầu hôn nó đến 2 lần, và tới thuyết phục cả bố nó, nó mới đồng ý. Cưới xong ngày nào anh cũng đưa nó đi làm, việc nhà đã có giúp việc lo, đi làm có tiền thì cứ giữ để làm đẹp, chăm lo cho bản thân và cứ dịp nghỉ là lại về nhà ăn cơm.

Thế mới nói, chồng cũng là đàn ông, nhưng là người đàn ông yêu mình, vì mình. Mình lấy chồng để tìm nơi nương tựa, chứ không phải đi làm giúp việc nhà ai cả. Bố mẹ đẻ ra, nuôi lớn chưa báo hiếu được, cớ gì lại đi chăm sóc, lo lắng cho những người vốn chỉ coi mình là máy đẻ, là osin không lương trọn đời.

Lấy chồng là chuyện một đời, không chỉ tốt cho bản thân mà còn cho bố mẹ, cho con cái mình, nhất định không được vội vàng.

Muộn 1, 2 năm nhưng so với 40, 60 năm về sau thì cũng chỉ là một con số rất nhỏ

Nguồn: MC Vân Hà

"Bạn tôi kể, lúc mẹ cô ấy li hôn có nói với cô ấy một câu: ''Một đời quá dài.''Cô ấy nói: Ba mẹ ly hôn, bởi vì ba gảy tà...
14/07/2020

"Bạn tôi kể, lúc mẹ cô ấy li hôn có nói với cô ấy một câu: ''Một đời quá dài.''

Cô ấy nói: Ba mẹ ly hôn, bởi vì ba gảy tàn thuốc lá vào chậu lan mẹ trồng.

Mẹ tôi là kiểu phụ nữ có xuống lầu đổ rác cũng phải ăn mặc chỉnh tề, lúc tôi 12 tuổi, mẹ và ba ly hôn, cũng bởi vì ba ném tàn thuốc vào chậu lan mẹ trồng, nhiều lần mẹ nói cũng vô ích.

Bạn bè khuyên nhủ, mẹ chỉ nói một câu:'' Anh ấy rất tốt, chỉ là không hợp đi cùng nhau nữa.''
Bà ngoại tức giận mắng mẹ: '' Mày cứ đọc nhiều sách vào rồi vẽ thêm chuyện.''

Trong mắt bà ngoại: con rể anh tuấn cao lớn, có thể kiếm tiền, hiếu thuận lo cho gia đình, ngược lại là con gái bản thân tùy hứng, không chịu nghĩ đến cảm nhận của con cái và cha mẹ.

Mẹ cũng rất khó giải thích cho bà rằng ba không thích tắm rửa, quần áo bít tất ném loạn, ăn cơm như hổ đói, không nhớ được sinh nhật của mẹ,không nhớ những ngày kỉ niệm, sao có thể xem như khuyết điểm đây, đàn ông đều như thế này sao ?

Tôi nhớ rất kỹ lúc mẹ mang theo tôi rời nhà, từng chảy nước mắt nói với tôi: 'Hy vọng con có thể hiểu cho mẹ, cả một đời quá dài.'

Lúc tôi 16 tuổi, ba dượng xuất hiện, vóc dáng ba không cao, tướng mạo bình thường, nhưng cả người sạch sẽ khoan khoái nhẹ nhàng, cười lên rất ôn hòa, tôi đối với ba dượng không có cảm giác bài xích.

Ba sẽ vì mẹ mà thay đổi những chậu hoa xinh đẹp, sẽ mua khăn trải bàn màu xanh nhạt hợp với bát đũa mới, sẽ vì mẹ mua một đôi giày da trắng sữa hợp với chiếc đầm đỏ của mẹ,sẽ thay mấy cái móc khóa đáng yêu cho tôi.

Ba dượng sẽ nắm tay mẹ đến bờ sông tản bộ, ngắm trời chiều và mặt trời mọc, đến những công viên đầm lầy để chụp hoa và chim, kể cho mẹ nghe tên của những loại cây cỏ và câu chuyện ẩn trong nó, mang về nhà những nhánh cây rơi, sau đó cắm trong bình cổ, bày trên bàn sách của tôi.

Mẹ thích tìm tòi sách dạy nấu ăn, mỗi lần mẹ long trọng làm món mới, ba dượng sẽ kéo tôi lại ngồi ngay ngắn, sẽ bắt chước những giám khảo và bắt đầu nhận xét về màu sắc và mùi thơm trong ánh mắt mong chờ của mẹ, đùa khiến mẹ cười khanh khách không ngừng.

Có một lần mẹ bệnh phải nằm viện, tôi đến chăm liền thấy trên đầu giường đặt một bó bách hợp, hoa quả cắt thành miếng nhỏ đặt trong bát sứ màu xanh nhạt.

Ba dượng ngồi bên giường, đọc sách cho mẹ nghe. Bên cạnh giường bệnh có mấy dì nghiêng đầu hâm mộ xem cảnh này, bỗng nhiên mũi tôi chua chua, rốt cuộc cũng hiểu rõ câu nói kia: ''Cả một đời quá dài.'', cả một đời quá dài - nên không muốn tạm bợ.

Nếu người và người ở cùng nhau, chỉ vì cuộc sống, mà trong cuộc sống không có kỳ nghỉ, không có vui vẻ, không có cảm động, không có lãng mạn, vậy đó cũng coi như đối tác cuộc sống thôi.

Tình nguyện yêu không lối về, cũng không muốn vui vẻ hời hợt trở thành tình cảm nhạt nhòa.

Nguồn:Thích ăn kẹo mút/ chuyệnnhảmcủaDưa

KHI ĐÀN ÔNG 30 TUỔI RỒI HỌ MỚI HIỂU:Lý do tại sao Khổng Minh lại yêu thương người vợ xấu xí của mình? (là Hoàng Nguyệt A...
13/07/2020

KHI ĐÀN ÔNG 30 TUỔI RỒI HỌ MỚI HIỂU:

Lý do tại sao Khổng Minh lại yêu thương người vợ xấu xí của mình? (là Hoàng Nguyệt Anh, đứng 2 trong Top 5 người đàn bà xấu nhất Trung Hoa)

Lý do tại sao Mark Zuckerberg lại yêu thương vô bờ bến cô vợ của mình sau 2 lần sảy thai trước đó?

Lý do tại sao Obama thành công và quyền lực đến thế (vợ ông ta có dáng đi như cái chuông, trong Nhân Tướng Học thì đó cái tướng giúp chồng thành đạt sự nghiệp).v.v…

Lý do tại sao hoàng tử Harry cưới Meghan Markle, một người phụ nữ từng vật lộn với công ăn việc làm, từng thất bại trong hôn nhân, sự nghiệp nhàn nhạt như mọi người dân Anh bình thường khác?

Khi còn độc thân, ta cứ mường tượng về cuộc hôn nhân hoàn hảo như trong truyện cổ tích, một tình yêu vĩnh cửu không bao giờ chia cắt. Nhưng hiện giờ, hôn nhân là điều bình dị giản đơn, không cần thề non hẹn biển, không cần sông cạn đá mòn.

Cái nhìn chúng ta về phụ nữ trở nên toàn diện và có chiều sâu hơn. Đừng nghĩ rằng đàn ông chỉ mê sắc. Có thể họ sẽ lựa chọn các cô gái xinh đẹp, sexy để yêu nhưng khi chọn vợ để cưới ai cũng mong muốn người phụ nữ đi cùng mình quãng đường còn lại thông minh, tháo vát, đảm đang, biết lắng nghe và thấu hiểu.

Chúng ta không cần một người ngủ chung, mà chúng ta cần một người thức cùng.

Chúng ta không cần một người nói cùng, mà chúng ta cần một người lắng nghe.

Chúng ta không cần một người ăn chung, mà chúng ta cần một người nấu cùng.

Chúng ta không cần một người bước cùng, mà chúng ta cần một người dõi theo đằng sau.

Nguồn: Sưu tầm

Gần nhà tôi có một người thật sự rất đáng thươngChồng thì què, người vợ từ nhỏ mắc bệnh tê liệt nên đã biến chứng thành ...
12/07/2020

Gần nhà tôi có một người thật sự rất đáng thương

Chồng thì què, người vợ từ nhỏ mắc bệnh tê liệt nên đã biến chứng thành câm điếc,khó khăn khi đi lại, mẹ già hơn 70 tuổi, lưng rất còng, còn có một người con gái nữa.

Mỗi ngày, chồng ở chợ gần đó sửa giày, người vợ câm điếc mỗi ngày đều nhặt những dụng cụ dùng để sửa giày đưa đến quán nhỏ sau đó lại đi nhặt rác, mẹ già khi cơ thể còn đi được cũng sẽ đi nhặt rác, còn con gái thì học ở trường tiểu học lân cận.

Cuộc sống cũng coi như tạm bợ qua ngày, đôi khi có vài nhà hảo tâm đến giúp đỡ một chút, người vợ câm điếc mỗi ngày kiếm rác bên ngoài đều bị những đứa trẻ trong sân khi dễ, và những lời thì thầm nói xấu thường xuyên xuất hiện sau lưng cô con gái nhỏ, nhưng có nơi để ăn có chỗ để ở là được rồi.

Năm 2008, người chồng rời khỏi thế gian vì bệnh tật, để lại 3 người phụ nữ.

Người vợ câm điếc mỗi ngày càng thêm cố gắng đi nhặt rác, tấm lưng mẹ già ngày càng còng, con gái, con gái lúc ấy vẫn còn đang đi học.

Người vợ câm không nói được, và chỉ có thể phát ra vài âm thanh mơ hồ. Ấn tượng với mọi người chỉ là một thân hình gầy gò, thấp bé, vai mang nặng đòn gánh, trời còn chưa sáng đã bật đèn pin ra ngoài nhặt rác rồi, bị những đứa trẻ dùng đá ném vào gây ra những tiếng rên đau đớn, dáng vẻ nhặt rác và rời đi trông rất khó khăn.

Trong sân gần đó có một ông lão, về hưu đã lâu rồi, hồi còn trẻ là thợ cả trong lĩnh vực lò hơi, sau đó ông lại học lên làm kỹ sư, năm đó ông cũng là một nhà lãnh đạo, sau khi nghỉ hưu, ông dạy con cháu viết thư pháp, đọc sách rồi ghi chép, mang theo cháu chắt đi mua đồ ăn, làm đồ ăn quê nhà rồi chia cho những đứa cháu, mang theo con cháu cùng với người trong viện cùng nhau tâm sự.

Ông lão biết chuyện của người vợ câm điếc, lúc chồng què còn sống ông rất ít khi giúp đỡ, chỉ đôi khi lấy những sản phẩm không dùng nữa bảo người vợ tới lấy về, lúc chồng què mất rồi, trong cuộc sống của ông lại có thêm một thói quen.

Mỗi cuối tuần mang cháu đi mua đồ ăn, sẽ mua thêm một phần, thêm một con cá trắm cỏ, hai cân thịt ba chỉ, hai cái sườn lợn, mua thêm nhiều rau dưa nữa, dùng một cái bọc thật to đựng lại. Ban đầu, ông đưa cháu đi chờ người vợ câm bên lề đường, đợi từ sáng đến trưa, rồi đưa đồ ăn cho người vợ câm, cô không chịu nhận, ông lão nói, ông sẽ xuống nhà mình đợi từ 9h sáng mỗi chủ nhật, nếu cô không đến, ông sẽ mang cháu đến đứng bên ngoài nhà cô đợi đến khi cô đến lấy.

Sau đó cứ như vậy, chuyện này vẫn duy trì mãi từ năm 2008, tuổi của người cháu cũng dần lớn, vấn đề này ít ảnh hưởng đến người cháu vào thời điểm đó, nhưng lại phát triển thành thói quen, biết mỗi cuối tuần ông nội sẽ cùng với ông bà trong nhà đi mua đồ ăn, mỗi tuần người vợ câm cũng sẽ đến, lấy đồ ăn,lấy phế phẩm. Ngày lễ ngày tết, ông thích mua mực nang của nhà làm, bốn người con gái ông đều chia cho mỗi người một phần, nhưng sau đó lại có thêm một phần nữa, là năm phần.

Thân thể của ông lão ngày càng kém, mới đó mà đã 12 cái tết trôi qua, ông cũng mất rồi, cả nhà chìm vào nỗi bi thương.

Ở giữa linh đường là di ảnh của ông lão, trên di ảnh là bốn chữ lớn, dung mạo và tiếng nói dường như vẫn còn.

Ngày diễn ra tang lễ là Chủ nhật.

Người vợ câm vẫn như thường lệ đứng chờ dưới lầu nhà ông lão, khi cô đến gần và nhìn thấy di ảnh của ông, không tự chủ được mà quỳ xuống, bỏ lại đòn gánh, cô quỳ bước đến,gia đình thân hữu đều nhìn thấy người câm điếc này, tự hỏi cô đang làm gì, cô quỳ đi đến, vừa đi vừa khóc, và di chuyển cơ thể về phía trước từng chút một. Không ai có thể hiểu được tiếng than khóc của cô, và không ai biết câu chuyện về ông lão và cô.

Cô quỳ trước di ảnh của ông, quỳ rất lâu, khóc đến thảm thiết, đến tê tâm liệt phế, cô khóc dữ dội hơn cả gia đình ông, cô đập vào sàn nhà, đập vào lồng ngực, sử dụng biểu cảm đặc biệt của cô để thể hiện cảm xúc của riêng mình.

Mãi cho đến khi di thể của ông lão được đưa lên xe, chỉ có cô quỳ mãi ở ven đường đến khi chiếc xe khuất bóng.

Chuyện này người cháu đều chứng kiến hết, anh biết vì sao người vợ câm này lại khóc, tất cả những điều này khiến anh hiểu rất nhiều vào thời điểm ấy, cũng ảnh hưởng đến cả đời anh.

Ông lão ấy chính là ông nội tôi.

cr:殷孟岚

Yêu một người không sai, cái sai là đã trao cho ai đó quá nhiều tình cảm, để cho họ nghĩ rằng dù có đối xử với mình thế ...
11/07/2020

Yêu một người không sai, cái sai là đã trao cho ai đó quá nhiều tình cảm, để cho họ nghĩ rằng dù có đối xử với mình thế nào thì mình cũng sẽ không đủ can đảm rời bỏ họ. Khi một người đổi thay, lỗi không phải hoàn toàn do họ. Chẳng phải mình đã quá nuông chiều, quá tin tưởng, quá tự tin và quá yếu mềm, nên họ mới không trân trọng tình cảm của mình bằng mọi giá hay sao?

Yêu một người không sai, cái sai là vì yêu người đó lại khiến bản thân trở thành một người khác. Sau này khi nhìn lại, thấy mình đã đổi thay quá nhiều, từ thói quen đến tính cách, rốt cuộc, điều đáng sợ nhất chính là đánh mất bản thân mình chỉ vì muốn làm vừa lòng một ai đó, để rồi cuối cùng họ vẫn ra đi.

Yêu một người không sai, cái sai là vì tình yêu đó mà mù quáng để mất đi những mối quan hệ tốt đẹp khác. Từ tình bạn đến tình thân, có ai đó đã từng can gián, khuyên nhủ...nhưng vì quá yêu mà tự tin rằng mình lựa chọn đúng, để rồi gạt hết những người quan tâm mình sang một bên. Đến khi hối hận thì cũng đã muộn màng...

Yêu một người không sai, cái sai là đã ảo tưởng rằng tình yêu đó quá đỗi quan trọng và tin rằng thiếu đi một người mình không thể sống được. Khi người ta quá coi trọng điều gì đó, họ sẽ luôn lo sợ mất đi điều đó. Và sự thật là cuối cùng tình yêu mà mình tôn thờ cũng chấm dứt, cái bản thân mình để mất không chỉ là một người, mà còn cả bao nhiêu niềm tin vào hạnh phúc nữa. Tình yêu quan trọng thật, nhưng thiếu nó rồi mọi chuyện cũng vẫn ổn thôi.

Yêu một người không sai, cái sai là đã phí hoài quá nhiều những năm tháng thanh xuân để dùng dằng giữa việc tiếp tục hay dừng lại. Tiếp tục thì tìm mãi không thấy được bình yên. Dừng lại thì đau khổ triền miên vì không sao quên được họ. Rốt cuộc vẫn để cho những giọt nước mắt, những tổn thương trong lòng khiến mình vùi trong những ngày u tối. Vì yêu một người mà tự mình nhuộm đen cả bầu trời, có đáng không?

Yêu một người không sai, cái sai là đem cả mười phần tim gan mình trao cho người đó, mà không giữ lại lấy dù chỉ là một đôi phần để tự thương bản thân mình trước tiên. Vì người ta có thể rời bỏ nhau bất cứ lúc nào, chỉ có mình là không được phép rời bỏ mình mà thôi.

KHI MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG THẤT BẠI, NGƯỜI VỢ CỦA BẠN SẼ LÀ AI?Cùng một tình huống, nhưng 2 người vợ đã có 2 cách ứng xử khác...
10/07/2020

KHI MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG THẤT BẠI, NGƯỜI VỢ CỦA BẠN SẼ LÀ AI?

Cùng một tình huống, nhưng 2 người vợ đã có 2 cách ứng xử khác nhau, và kết quả cuối cùng họ nhận được cũng khác nhau một trời một vực.

CÂU CHUYỆN CỦA GIA ĐÌNH THỨ NHẤT: CHỒNG THẤT NGHIỆP TRỞ VỀ NHÀ, VỢ NÓI 1 CÂU VÀ CÚ RẼ NGANG CỦA 1 GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC

Họ kết hôn đã nhiều năm và có một gia đình hoàn hảo, hạnh phúc trong mắt của bao người với một ngôi nhà, một chiếc xe và hai đứa con. Người vợ chỉ ở nhà chăm sóc con cái, không đi làm. Mọi chi phí sinh hoạt, chi tiêu đều do người chồng thành đạt chu cấp.

Tuy nhiên, cuộc sống của họ đang diễn ra êm ấm thì đột nhiên một ngày, người chồng thất thểu trở về nhà, cho vợ biết rằng anh vừa mới bị công ty cho nghỉ việc.

Người vợ vốn không phải người biết tiết kiệm, hàng tháng chồng đưa bao nhiêu đều tiêu gần như hết bấy nhiêu, vậy nên khi nghe tin sét đánh này, cô chưa kịp hỏi han gì chồng thì đã nghĩ đến viễn cảnh đen tối trước mắt, và nổi nóng với chồng.

"Anh xem, làm sao mà đã lại bị cho nghỉ việc rồi? Thế cái gia đình này biết trông chờ vào ai?", người vợ gào lên.

Người chồng đang trong cơn bực tức, nhìn thấy mấy cái túi hàng hiệu của vợ, máu nóng trên đầu bốc lên, cũng chất vấn lại: "Thế cô thì sao? Chẳng phải cô giỏi tiêu tiền nhất hay sao? Nếu cô không mua mấy cái túi này thì chưa biết chừng nhà mình còn đủ tiền ăn đến vài tháng nữa đấy".

Người vợ bị nói trúng tim đen, giận ngược và bù lu bù loa về sự vô dụng của người chồng. Vậy là thay vì ngồi xuống ăn cơm, họ cãi vã cả tối. Sau đó người vợ bỏ vào phòng, còn người chồng ra ngoài uống rượu với bạn.

Trong nhóm bạn của anh ta, có vài kẻ chuyên khích bác. Vậy là họ nhân cơ hội này nhảy vào nói anh ta vô phúc lấy phải một người vợ đã tiêu hoang lại hay đòi hỏi, chỉ trích, thật chẳng đáng tôn trọng, chi bằng hãy tìm đến "nguồn vui" khác.

Cuối cùng, anh ta gặp được một cô gái trẻ, như được tiếp thêm nguồn sinh khí mới. Mối quan hệ ngày càng gắn bó. Vợ anh ta sau đó cũng phát hiện ra chuyện vụng trộm của chồng. Vừa thất nghiệp, lại lăng nhăng, thật chẳng ra gì, cô không muốn cứu vãn nữa. Còn người chồng, vì quá thất vọng, cũng chẳng muốn níu kéo. Họ ra tòa ly hôn, mỗi người nuôi một đứa con.

Mười năm sau, người vợ phải làm phục vụ chạy bàn ở quán ăn, tằn tiện từng đồng nuôi con sống qua ngày. Người chồng sau đó cũng chỉ lao vào yêu đương, chơi bời, chẳng quan tâm đến sự nghiệp, tiền đồ, cuộc sống ngày càng đi xuống.

CÂU CHUYỆN CỦA GIA ĐÌNH THỨ HAI: TỪ NGƯỜI GIÁO VIÊN BỊ HỌC SINH TRÊU CHỌC ĐẾN MỨC PHẢI NGHỈ VIỆC ĐẾN TỶ PHÚ

Trong khi đó, có 1 gia đình thứ hai, chồng làm nghề giáo viên dạy cấp 1, còn người vợ cũng chỉ ở nhà lo cơm nước, nội trợ, chăm sóc cho con cái để chồng yên tâm công tác.

Tuy nhiên, do không có kinh nghiệm gì, mới ngày đầu đứng lớp, anh chồng đã bị đám học sinh "tiểu yêu" vô cùng nghịch ngợm quậy phá, trêu chọc và bất hợp tác. Gần một tuần sau, do không thể chịu đựng nổi, anh đành phải xin nghỉ việc.

Khi trở về nhà, cảm thấy bất lực và vô cùng buồn bã, người chồng đã khóc trước mặt vợ. Người vợ nhẹ nhàng an ủi chồng: "Khi cảm xúc bị dồn nén, anh hãy xả hết ra cho thoải mái, đừng giữ trong lòng, nếu không sẽ có lúc anh muốn làm như vậy cũng không được nữa.

Có lẽ nghề giáo viên không hợp với anh, anh đừng quá buồn, vẫn còn những nghề nghiệp khác cho anh mà".

Vậy là, người chồng cảm thấy khá hơn. Vài ngày sau, anh lại xin được một công việc mới. Thế nhưng, do quá chậm chạp, được nhận vào chưa lâu, người chồng lại bị sa thải.

Người chồng cảm thấy không còn mặt mũi nào để đối diện với vợ con. Chỉ trong một thời gian ngắn, anh đã mất việc ở cả 2 nơi. Làm thế nào mà một người đàn ông thất bại như vậy có thể trở thành chỗ dựa cho gia đình được?

Thế nhưng, trái lại với vẻ buồn bã và cảm giác tội lỗi của người chồng, người vợ bảo chồng: "Lúc nào mà chẳng có người giỏi kỹ năng này, người giỏi kỹ năng khác. Những người giỏi hầu hết là do họ đã có thời gian tích lũy kinh nghiệm. Anh thì mới đi làm, đã làm gì có thời gian để tích lũy kinh nghiệm, chưa giỏi là đương nhiên".

Thời gian thấm thoắt trôi qua. Người chồng không nhớ rõ sau đấy, anh đã thất nghiệp thêm bao nhiêu lần, cũng như nghe được thêm bao nhiêu lời an ủi của vợ, chỉ biết rằng, anh đã bước sang tuổi 30, trở nên từng trải hơn nhiều.

Anh trở thành một chuyên gia cố vấn ở 1 trường học dành cho trẻ khuyết tật. Với những kinh nghiệm tích lũy được, anh mạnh dạn vay vốn, đầu tư và mở một trường học dành cho những học sinh kém may mắn và thu hút được sự quan tâm của nhiều bậc phụ huynh.

Sau đó, anh liên tục mở các chuỗi cửa hàng cung cấp các thiết bị học tập cho trẻ khuyết tật, giúp các em tăng khả năng học hỏi và hòa nhập cộng đồng, việc làm ăn cũng ngày càng phát triển thuận lợi hơn, giúp người đàn ông nhút nhát ngày nào giờ đây đã trở thành tỷ phú.

Có lần, ngồi ngẫm lại những thăng trầm trong cuộc đời mình, người chồng cảm thấy rất xúc động. Anh cũng thấy thật khó hiểu, rằng người vợ lấy đâu ra lắm niềm tin như vậy để đặt vào anh?

Nếu là một người khác, ít nhất họ cũng sẽ tỏ vẻ thất vọng về chồng đôi ba lần, thậm chí sẽ có lúc chì chiết, nặng nhẹ với chồng. Nhưng vợ anh lần nào cũng an ủi, vỗ về, chưa bao giờ thể hiện sự giận dữ hay thất vọng.

"Lý do nào khiến em lại tin tưởng tuyệt đối vào anh như vậy?", người chồng hỏi vợ.

Người vợ lúc này mới mỉm cười, từ từ giải thích: "Khi một mảnh đất không thích hợp để trồng lúa mì, chúng ta có thể thử trồng đậu, nếu trồng đậu không được thì trồng bầu bí hoặc hoa quả.

Nếu trồng mấy thứ cây này không được thì ta trồng tam giác mạch, chẳng phải sẽ được hay sao? Rồi đến một ngày, những hạt giống này sẽ phát triển thành cây, sẽ nở ra những bông hoa xinh đẹp.

Trên mỗi 1 mảnh đất, sẽ luôn có thứ hạt giống phù hợp với nó. Cũng như trên thế giới này, không có ai, cũng chẳng có thứ gì là vô dụng, chỉ là họ chưa biết cách đặt mình vào đúng vị trí mà thôi".
______________________
Theo Trí Thức Trẻ | Moral Stories

Address

Ho Chi Minh City
70000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Truyện Ngắn Hay posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Truyện Ngắn Hay:

Videos

Share