17/11/2023
🌿🌿🌿"MARIE CURIE TRONG TÔI..."🌿🌿🌿
Bài chia sẻ của tác giả:
Nguyễn Văn Anh Vũ- lớp 11E- Niên khoá 2022-2025
--------------------------------------------
“Tùng tùng tùng” tiếng trống khai giảng năm ấy, tiếng trống nghe như tôi vẫn còn học sinh lớp 10 mới ngày hôm qua vậy, bạn có nghe thấy không? Tiếng trống ấy? tiếng trống vô cùng quan trọng, tiếng trống của một năm học mới, một khởi đầu mới, một trang sách mới của tôi và bạn tại mái trường Marie Curie này
Tôi, một đứa trẻ nhút nhát, sợ hãi những thứ mới mẻ, những thứ không quen thuộc, vì vậy khi mới bước vào trường mọi thứ xung quanh tôi đều khiến tôi sợ hãi đến kì lạ, sợ bạn mới, sợ thầy cô giáo mới, sợ cả những căn phòng học mới, những chiếc bảng mới. Mọi thứ mới lạ đến choáng ngợp, khiến đầu óc tôi quay như chóng chóng, vòng vòng những vì sao quanh đầu. Nhưng trên tất cả, tôi sợ hãi “bản thân tôi” sợ hãi tất cả mọi người sẽ biết đến “tôi” một tôi hoàn toàn khác biệt, tôi cố gắng kìm nén sự sợ hãi, kìm nén nỗi lo lắng cứ âm ỉ trong lòng mãi không nguôi, kìm nén “tôi” để cố gắng sao cho thật giống với mọi người để dễ hòa nhập hết mức có thể. Suốt cả buổi nhận lớp đầu tiên, tôi chỉ im lặng, không dám bắt chuyện với ai, sợ rằng họ sẽ nhìn tôi bằng những ánh mắt kì lạ, ánh mắt khiến tôi sợ hãi chẳng thể cất lên lời, vậy nên “ Im lặng là tốt nhất rồi “ tôi nghĩ thầm. Buổi khai giảng rồi cũng đến, ánh nắng ban mai xen qua những kẽ lá, lập lòe len lỏi qua từng chiếc lá xanh rì, dưới không khí ấy, buổi lễ khai giảng chào mừng năm học mới, năm học 2022-2023, chương trình được diễn ra suôn sẻ cộng thêm tiết trời nhè nhẹ của mùa thu càng khiến cao người ta cảm thấy lâng lâng, cảm thấy bay bổng mà mộng mơ, mặc dù chưa có nhiều kỉ niệm nhưng rồi đây sẽ là nơi mà tôi sẽ gắn bó suốt 3 năm, 3 năm tuổi học trò cuối cùng của đời người, tôi ngồi thẫn thờ, nhìn trời xanh điểm vào đám mây lơ lửng trên không trung, nghĩ rằng phải làm sao để có thể hòa nhập với mọi người, làm sao để tôi không còn là “chính tôi“ nữa…
Wao! Thật bất ngờ, bất ngờ trước sự việc đang diễn ra, những người bạn xung quanh tôi, họ thật thân thiện, thật tốt làm sao. Họ không nhìn tôi bằng những ánh mắt kì lạ, không xì xào những tiếng to nhỏ về tôi, họ cười nói với tôi, họ nói những câu chuyện giúp tôi có thể hòa nhập theo, mọi người thật tốt, lần đầu tiên tôi cảm nhận những điều này, tôi đã bắt đầu mở lòng hơn nhưng phần nào vẫn dè chừng, vì tôi vẫn còn có chút sợ sệt, vẫn kiêng dè một chút. Rồi dần dần mọi người khi đã nhìn ra, họ chấp nhận tôi, chào đón tôi, họ không còn khiến tôi sợ hãi nữa, họ giúp tôi nhận ra rằng “tôi“ là “tôi”, là con người mà tôi đã và luôn và sẽ lựa chọn dù cho có ra sao,không chỉ vậy, các thầy cô của trường còn vô cùng nhiệt tình, đáng yêu và hiểu học sinh của mình rất nhiều, các thầy cô còn rất dễ nói chuyện, luôn sẵn sàng để lắng nghe học sinh của mình, có lần cô giáo chủ nhiệm của tôi biết được tôi là người khác biệt so với mọi người và thấy các bạn thường hay trêu và cười tôi, họ không có ý xấu, chỉ là chúng tôi đang trêu đùa nhau như những người bạn bình thường mà thôi, nhưng thấy như vậy cô đã rất lo lắng cho tôi, cô đã đứng ra bảo vệ tôi, bảo các bạn không được trêu cười tôi vì tôi khác họ nhưng đó lại là sự hiểu nhầm vô cùng đáng yêu, chúng tôi đã giải thích cho cô hiểu và cả lớp đã cười rất vui. Đúng vậy! lần đầu tiên tôi được bảo vệ, được mọi người như thế này, hay câu chuyện cô giáo dạy văn của tôi, cô cũng đáng yêu vô cùng, cô luôn khen tôi đáng yêu, khen tôi dễ thương, nghe thì tưởng chừng như những lời khen thoáng qua nhưng đối với tôi nó lại là những lời động viên ấm áp, một nguồn sức mạnh to lớn giúp tôi tự tin hơn.
Tại sao Marie Curie lại đặc biệt với tôi sao? Chẳng phải quá rõ rồi sao, mái trường này, những người bạn này, các thầy cô giáo, họ giúp tôi nhận ra bản thân mình, yêu nó, cảm thấy nó thật đáng trân trọng, họ cho tôi tự tin, cho tôi sức mạnh để tự đứng dậy khỏi vũng bùn của nỗi sợ hãi. Marie Curie đặc biệt vì đây là nơi tôi bắt đầu sống đúng với bản thân mình, nơi tôi cất tiếng chào vớ những người lạ đầu tiên, nơi giúp tôi có một cái nhìn khác về cuộc sống này, về thế giới này. Những ánh mắt kì lạ kia ư? Tôi giờ đây chẳng còn bận tâm đến nó nữa, họ cứ nhìn còn tôi sẽ sống cuộc sống của tôi vì tại nơi đây sẽ có những người sẽ luôn chấp nhận tôi, yêu thương tôi và cho tôi dũng khí để đối mặt với chính những ánh mắt ấy. Marie Curie, nơi trang giấy mới của cuộc đời tôi bắt đầu được viết lên bởi những nét mực của niềm vui và kỉ niệm, nơi tôi sẽ mãi trân trọng bằng cả trái tim.
Chính vì vậy nên tôi mới nói tiếng trống vang khắp trường mùa thu năm ấy của ngôi trường Marie Curie lại là tiếng trống vô cùng quan trọng, là tiếng trống của khởi đầu mới, là tiếng trống của những kỉ niệm khó phai. Vậy còn bạn? câu chuyện của bạn là gì? Marie Curie trong bạn là gì?
(Không liên quan lắm nhưng.. tôi cảm ơn tất cả mọi người, cảm ơn mọi người đã cho tôi dũng khí, sức mạnh, cho tôi cơ hội để tìm thấy bản thân mình. Cảm ơn đã có mặt tại nơi đây, có mặt tại trường THCS-THPT Marie Curie này, nơi mà tôi đã bắt đầu cuộc hành trình mới, nơi tôi được gặp mọi người, cảm ơn rất nhiều, từ tận đáy lòng, từ sâu thẳm trong trái tim tôi muốn nói rằng cảm ơn các bạn vì đã những người vô cùng tuyệt vời trong cuộc đời của tôi, yêu mọi người nhiều).