15/04/2023
CỨU CHÚNG SINH THOÁT ĐỊA NGỤC NHỜ TỤNG KINH ĐỊA TẠNG
Thùy Hương – thành viên của group ‘ Nhân quả- Luân hồi’
(…tiếp theo bài ” Sám hối với ốc”, ” Sám hối với heo”)
Kính thưa quý vị đạo hữu, tôi rất cám ơn vì sau khi chia sẻ những câu chuyện sám hối của bản thân ( bài ‘ Sám hối với ốc’, ‘ Sám hối với heo’) đã có rất nhiều bạn cùng tôi thành tâm tự sám hối những lỗi lầm đã gieo
Hôm nay, nhân ngày vía của Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát 29/7, tôi xin cúng dường đại chúng thêm một câu chuyện linh ứng khi trì tụng kinh Địa Tạng, mà chính bản thân tôi cũng chưa bao giờ dám nghĩ rằng mình có thể làm được
Như đã kể ở hai bài trước, tôi thường trì tụng kinh Địa Tạng vào thời gian rảnh trong ngày. Những năm đầu khi tôi mới bắt đầu tụng kinh, vào một buổi tối nọ, cũng như mỗi ngày, tôi đang chăm chú vào kinh thì bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng ‘leng keng’ rất lớn. Lắng tai nghe kĩ thì rõ ràng là tiếng xiềng xích khua nhau.
Vì tôi biết lực tu mình còn non kém, nên lúc nào cũng tự nhủ mình phải tỉnh thức trước những cảnh giới xảy ra chung quanh.
Tôi mặc kệ, vẫn chăm chú vào bài kinh còn dang dở. Nhưng âm thanh ‘leng keng’ vẫn tiếp tục vang lên bên tai, lần này lại có tiếng như móng tay cào xuống đất.
Lúc này, tôi cảm thấy giận mình vô cùng vì không chịu tập trung trì kinh, lại phóng tâm nghe ngóng lan man làm cho bản thân không yên được.
Để tịnh tâm, tôi liền nhắm mắt, hít thở thật sâu, khoảng một lúc sau, tôi nghe tiếng la rất lớn: “Cứu tôi, hãy cứu tôi..”
Tôi tò mò nhìn xung quanh thì kinh hãi. Tôi thấy hai người mà dân gian thường gọi là “đầu trâu, mặt ngựa” rất cao lớn. Thật sự họ to lớn đến phát khiếp , trong vũ trụ quả thật có những người khác lạ so với chúng ta. Họ đều khoác bên ngoài một chiếc áo giáp cứng dạng như sắt, da sần sùi nhưng chắc nịch, chân mang giày da thú, tướng đi hơi khòm vì mang hình dạng nửa người nửa thú, mỗi người họ đều đang cầm một sợi dây xích dài quết đất. Thì ra tiếng leng keng phát ra từ đây.
Hai vị ấy đang kéo lê chân một phụ nữ, cô ta quá nhỏ bé so với hai vị ngục tốt, cả thân hình cô ta chắc chỉ cao tới đầu gối của họ. Người phụ nữ mặc chiếc áo màu trắng, máu chảy rất nhiều, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, vì bị ‘đầu trâu, mặt ngựa’ kéo hai chân nằm sấp, nên cô ấy cố hết sức ghì 10 ngón tay xuống nền đất, phát ra âm thanh ghê rợn. Thật ra, cô ta không hiểu mình đang bị đưa vào nơi địa ngục, mà chỉ là quá sợ hãi hai vị to lớn, mang thân hình người nhưng mặt thú kia.
Dường như biết được rằng tôi đang nhìn về phía ấy, cô ta càng gào thét to hơn: ” Cứu tôi, cứu tôi đi…, làm ơn cứu tôi…”
Vốn chỉ là một cư sĩ tu hành non nớt, tôi chỉ trố mắt nhìn mà không biết phải làm gì. Tôi sợ, thật sự sợ một ngày nào đó cũng sẽ bị kéo lê như cô ta, làm sao đây, tôi phải làm sao đây?
Trong lúc đang hoang mang, chợt hai vị kia ngoảnh đầu lại. Phật ơi! Con chỉ muốn xỉu cho khỏi thấy cảnh này. Hai vị ấy nhe răng, nhìn là rụng rời chân tay, thú thật lúc ấy sợ quá, nên tôi nghĩ là nếu mà bị cắn một cái chắc cơ thể đứt làm đôi.
Vì không biết phải làm sao, tôi cứ ngồi như trời trồng, cứ nhìn cô ta bị kéo lê ngày một xa dần… Khi ấy, bỗng dưng cô ta la rất to: “Hãy niệm Phật đi, niệm Phật cho tôi đi”
Như quán tính, tôi liền nhanh nhảu niệm Phật: “Nam mô A Di Đà Phật, Nam mô Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ tát…”
Tôi niệm liên tục, chân vẫn xếp bằng ngay ngắn. Hai tay chấp trước ngực. Lúc này, toàn bộ thân tâm tôi một lòng chỉ muốn cứu vớt cô ấy.
Quý vị xin hãy thường niệm Phật, xin hãy niệm bất cứ khi nào, ở đâu nhằm huân tập thói quen đi vào tiềm thức, vì nếu không thường niệm Phật từ trước, những lúc nguy cấp này không thể cất lên câu niệm Phật được đâu. Tôi niệm được vài câu, một chuyện rất kì lạ xảy ra, hai vị ‘đầu trâu mặt ngựa’ bỗng đứng lại. Có vẻ họ ngạc nhiên, vì sao giữa lúc cùng quẫn này cô gái ấy vẫn biết nhờ tôi niệm Phật.
Tôi nghe một tiếng “uỵch”, họ thả hai chân cô ta xuống và không kéo nữa. Bỗng nhiên, tất cả lại chìm vào hư không. Tôi vẫn ngồi đó nhưng tuyệt nhiên rất tĩnh mịch.
Như thoát khỏi cơn mê, tôi lật đật tiếp tục bài kinh đang dang dở. Lần này, ngoài sám hối với các oan gia trái chủ ra, tôi còn hồi hướng và tự nhủ lòng phải làm chút việc lành mong sao cô ấy thoát khỏi địa ngục.
Bình thường, mỗi lần trì kinh tôi chỉ tốn khoảng nửa tiếng (hết một phần ba quyển kinh Địa Tạng). Nhưng riêng hôm ấy, từ lúc khai kinh, thấy sự việc đó rồi tiếp tục tụng bài kinh thì mất hết 3 tiếng. Có lẽ, quá trình tôi quan sát thấy những gì vừa kể chắc cũng khoảng 2 tiếng.
Bình thường, tôi cũng làm biếng trì kinh lắm. Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng kia thì ngày ngày rất siêng năng tụng trì. Thật ra, tôi muốn mau cứu cô gái kia hơn là sám hối cho bản thân tôi vì nghĩ rằng nếu không tinh tấn, không chí thành cứu vớt thì cô ta mãi mãi đoạ địa ngục, cơ hội trở lại thân người rất khó.
Cứ vậy nên tôi luôn tranh thủ thời gian rảnh trong ngày để tụng kinh Địa Tạng, có ngày tụng ba lần hết một cuốn. Nghĩ lại thật hổ thẹn vì bấy giờ kém cỏi, không tinh tấn gì cả.
Ngày qua ngày, tôi đều đặn hồi hướng công đức cho cô ấy. Lòng thầm mong cô ta dẫu sa địa ngục nhưng vẫn có ngày được trở ra đế chuộc tội. Tôi không bao giờ dám nghĩ là tôi sẽ đủ duyên để gặp cô gái ấy nữa.
Khoảng nửa năm sau, trong một đêm, sau khi tụng kinh xong, tự dưng tôi thấy buồn ngủ. Vì cho rằng ban ngày đi làm, đêm về lại dụng công nên cơ thể mệt mỏi, tôi liền lên giường ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi thấy một người phụ nữ mặc một chiếc áo đầm phủ kín người màu xanh pha trắng, người này như đang mỉm cười với tôi. Ồ, đó chính là người phụ nữ hôm trước tôi thấy bị ‘ đầu trâu – mặt ngựa’ kéo lôi đi, nhưng giờ cô ta nhìn rất bình an chứ không sợ hãi như hôm trước.
Tôi cố gắng nhướng mắt, gượng dậy nhưng không thể. Khoảng cách cô ấy đứng cách tôi rất gần, và không hiểu sao khi nhìn cô ta, lòng tôi dâng lên một niềm yêu thương, một sự gần gũi không thể nào tả xiết.
Cô ấy nhìn tôi cười hiền từ, đầu khẽ gật nhẹ như muốn gửi lời cảm ơn. Rồi hình ảnh ấy dần tan biến vào hư không.
Tôi không nói chắc quý vị cũng đoán ra được rằng, cô gái kia đã được thoát khỏi cửa địa ngục, có đúng không vậy thưa các bậc thiện tri thức?
Tôi cũng vậy, lúc đó tôi thấy rất vui, ít ra cũng cứu được một chúng sinh thoát khỏi địa ngục. Sau này suy ngẫm thêm, tôi hiểu được một điều rằng. Nếu không lo tu tập siêng năng, thì chính tôi cũng sẽ bị kéo đi như thế chứ chẳng phải ngoại lệ.
Vì lòng quý kính đức Địa Tạng Vương Bồ tát của tôi với Ngài rất sâu, nên bản thân tự có cảm ứng tốt. Rất mong tất cả quý vị hãy cùng tôi cố gắng sửa đổi thân tâm. Làm lành lánh ác. Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát độ sanh, độ tử cho chúng ta hằng ngày. Chỉ cần một sát na khởi niệm nghĩ tưởng, quy kính Ngài thì cho dù khó khăn muôn vạn, lửa địa ngục đốt cháy thân, Ngài cũng sẽ trợ duyên để giúp chúng ta tìm về bến giác. Một lần nữa con xin được niệm “Nam mô Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ tát !!!”. Con xin Nguyện đời đời kiếp kiếp làm đệ tử của Ngài, bất thối chuyển.
Nguồn: nhanqua.com.vn