VNAF & me

VNAF & me All about VNAF, USAF, USAAVN & me.

Cao Điểm 601.  Một phi vụ đáng nhớ trên chiến trường máu lửa tỉnh Bình Định.  Mới mười giờ sáng mà không khí đã oi bức, ...
12/13/2024

Cao Điểm 601. Một phi vụ đáng nhớ trên chiến trường máu lửa tỉnh Bình Định.

Mới mười giờ sáng mà không khí đã oi bức, ánh nắng chói chang của miền Trung bắt đầu nung nóng vạn vật. Hai chiếc trực thăng võ trang ầm ĩ nối đuôi nhau trên mặt phi đạo chuẩn bị cất cánh. Ngồi trên ghế bay chiếc áo giáp nặng chình chịch đè nặng trên đùi ép chặt vào lồng ngực làm tôi cảm thấy ngột ngạt khó thở. Mồ hôi từ nón bay chảy rịn xuống trán. Cái nóng của Phù Cát vào mùa hè thật khủng khiếp!

Kiểm soát đồng hồ phi cụ một lần cuối, tôi nâng cần cao độ đẩy nhẹ cần lái về phía trước. Dưới sức nặng của hàng ngàn viên đạn mini-gun cùng hai bó rocket đầy ắp con tàu rung chuyển nhớm mình rời mặt đất. Phi đạo chạy dài trước mặt, hơi nóng lung linh bốc lên trên mặt nhựa đường đen bóng tạo nên ảo tưởng của một mặt nước. Tàu lên tới ba ngàn bộ, tôi nghiêng cần lái bay về hướng biển. Phi trường Phù Cát với những “hangar” khổng lồ cùng những “barracks” màu trắng của quân đội Mỹ để lại nằm ngay ngắn bên nhau, từ trên cao trông như những mô hình xinh xắn. Những chiếc máy bay nằm trên bến đậu với mấy chiếc khu trục, vận tải bận rộn lên xuống như những đồ chơi trẻ con.

Bên trái tôi người hoa tiêu phụ đang theo dõi vào dãy đồng hồ phi kế, tôi bấm nhẹ nút intercom chỉ về hướng biển:

-Anh bay giùm tôi.

Gió mát lồng lộng thổi vào thân tàu hai bên hông của mở tung, nghe phần phật như tiếng reo vui của không gian chào đón. Châm điếu thuốc Capstan, mùi khói tỏa thơm lừng, tôi nhìn khói thuốc bay nhiễu loạn trong căn phòng lái nhỏ hẹp, nghĩ đến những tháng năm rong ruổi trên đường mây rộng, bôn ba khắp nẻo chiến trường vùng II Chiến thuật, rong ruỗi từ mặt trận này đến mặt trận khác, đối đầu với bao nhiêu hiểm nguy, sống chết đã làm chai mòn cảm giác khiến tôi không còn những xúc động như buổi ban đầu khi mới chập chửng lao vào vùng lửa đạn. Những con tàu bùng vỡ, bạn bè bỏ nhau đi, những cơn say chiến trận, săn đuổi, tàn phá, máu và mùi vị chiến trường,..tất cả đối với tôi bây giờ chỉ là nỗi dửng dưng như thói quen ăn, ngủ, làm việc mỗi ngày...

Phi vụ hành quân ở Bình Định phía đông con Quốc Lộ I địa thế không hiểm trở, rừng rú như ở vùng đất hướng tây với dãy Trường Sơn trùng điệp hay ở vùng Tây nguyên gần biên giới. Với những thôn xóm nghèo khó rãi rác bên những sông rạch, ao hồ, cỏ cây èo uột dọc theo những cồn cát ven biển, khởi động một trận chiến nơi đây là tự sát cho địch, không có chỗ ẩn núp, không có đường thoái chúng sẽ làm mồi cho phi pháo, trừ khí địch quân đã chủ tâm điều nghiên chuẩn bị cho một mặt trận mà chúng đã chọn lựa kỹ càng.

Điếu thuốc vừa tàn thì hai chiếc trực thăng võ trang vừa đến vùng hoạt động. Trên bầu trời trong vắt, treo lơ lững những cụm mây trắng nõn, bên dưới là một vùng đồng bằng với những ngôi làng nho nhỏ nằm im lìm dưới ánh nắng mặt trời, kế bên những con suối xanh uốn éo giữa những ô ruộng hình bàn cờ, yên bình hiền hòa như chưa một lần bị tàn phá bởi bom đạn chiến tranh. Về hướng đông, sát biển là đầm Đạm Thủy nối với cửa Đề Gi, mặt hồ mênh mông như một tấm gương khổng lồ lấp lánh ánh mặt trời.

-Charlie, Charlie, Hổ gọi…

-Nghe năm, thấy hai bạn rồi….Hướng 11 giờ, cao độ 4000 feet, thấy Charlie chưa?

Tôi ngước đầu lên tìm. Chiếc C&C bay tít mải trên cao. Nhìn mải tôi mới nhận ra một chấm đen bay vòng vòng trên dãy núi trọc cao không quá hai ngàn bộ phía tây của bờ biển vài cây số. Ngọn cao nhất nằm hướng bắc, thoai thoải về hướng nam hai ngọn đồi tiếp nối. Phía chân núi về hướng đông là đài kiểm báo của Hải Quân sát ngay mé biển. Những căn nhà mái tôn im lìm chấp chóa ánh nắng mai, vài chiếc hải thuyền neo cạnh cầu tàu im lìm như đang ngủ say. Kế bên tôi, người hoa tiêu phụ đang ngồi im lặng nhìn vào những phi kế trước mặt:

-Này bạn!..đi lính như mấy ông Hải quân này sướng thật! Được sống bên bờ biển tha hồ câu tôm câu cá, không đánh đấm gì, chẳng bù với tụi mình…Bạn có nhớ một lần mình biệt phái bay cho Bộ chỉ huy Duyên hải không? Lần đó phi hành đoàn được mời ăn một bữa gỏi cá ngon quá chừng!

Chợt có tiếng xè xè trong máy:

-Mãnh Hổ!.. Charlie gọi!.. Bạn thấy ngọn núi cao phía Bắc không, nơi có khói đang bốc lên. Đó là căn cứ pháo binh bị mất tối hôm qua. Mình cần yểm trợ quân bạn tái chiếm, nghe rõ?

Tôi nhìn về hướng tây, trên dãy núi trọc về hướng bắc một căn cứ pháo binh màu đất đỏ nằm chơ vơ trên đỉnh đồi.

-Charlie!..Có phải chỗ hình tam giác màu đất đỏ không? Tôi hỏi.

-Đúng năm!.. quân bạn đang bám sát xung quanh,..Hổ đánh cẩn thận…Nghe rõ trả lời?

Giảm cao độ xuống thấp tôi bay đến gần đỉnh núi để quan sát rõ hơn. Ngay chóp núi trọc là một căn cứ hoả lực pháo binh hình tam giác, những công sự bị đạn pháo loang lổ phơi màu gạch đất, những cụm khói màu trắng xám đang âm ỉ vươn lên… . Đêm qua căn cứ bị địch quân tràn ngập, bây giờ bám trụ tử thủ. Cao điểm nằm chênh vênh trên mỏm núi, chung quanh là vách núi dốc ngược. Con đường mòn dẫn lên đỉnh chạy từ những ngọn đồi thấp hơn phía Nam đã bị địch cưa xẻ. Quân bạn đã phản công lên tới gần đỉnh thì bị cầm chân tại chỗ..

Cao điểm nằm trên đỉnh núi, được mang tên đồi 601, là một điểm chiến lược vô cùng quan trọng. Từ vị thế cao có tầm quan sát tất cả những hoạt động bên dưới của căn cứ hải quân cũng như đài kiểm báo đóng ngay cửa khẩu Đề Gi. Từ đó chúng pháo xuống những vị trí quan trọng và chận đứng đường tiếp viện.

Hai phi tuần khu trục được điều động lên từ sáng sớm nhưng không hoạt động được vì quân bạn quá gần mục tiêu.

Tôi nói vói người hoa tiêu phụ:

-“Target” nhỏ như cái đít chén thế này thì mấy ông khu trục chịu thua là phải!

Nói xong tôi bấm nút liên lạc với chiếc trực thăng võ trang số hai đang im lặng bay theo sau:

-Hổ hai đây Hổ một gọi!.. Mình sẽ từ phía tây “target” đánh ra biển …nghe rõ?

-Nghe năm! Trung úy Thành “râu” bay chiếc số hai trả lời.

Tôi chăm chú nhìn vào mục tiêu một lần cuối rồi cho tàu chúi mũi lao xuống. Hai trái rocket đầu tiên như hai trái tên lửa phóng đi nổ ầm bên trong vòng đai cứ điểm tung lên đám bụi đỏ hồng…Cho tàu quẹo trái đưa hông cho người xạ thủ nhoài hẳn người ra ngoài, chỉa mũi súng xuống bên dưới siết cò, khẩu “mini-gun” sáu nòng rú lên như bò rống. Tiếng vỏ đạn rời rào rào trên sàn tàu, tiếng động cơ ầm ĩ, tiếng cánh quạt đập vào không khí kêu phành phạch tạo thành một âm thanh khủng khiếp bên tai. Huyết quản trong người tôi sôi sục. Chiếc phi cơ rung chuyển cùng nhịp điệu của từng sợi giây thần kinh trong cơ thể .

Tàu bay ra khỏi tầm tác xạ, tôi ngậm miệng nuốt khan cho tai bớt ù, đoạn quay lại nhìn chiếc số hai đang cắm đầu xuống đỉnh núi, phóng ra hai trái rocket kéo theo những làn khói trắng nổ lốm đốm trong vòng rào.

-Đẹp lắm Thành!.. Tôi la lên.

Trên đỉnh núi, hai đám bụi đỏ hồng nổ tung hòa lẩn với khói trắng bốc lên cao rồi theo làn gió biển tạt về hướng tây, từ từ tan loãng trong không khí. Đang theo dõi, bỗng ánh mắt tôi dừng lại ngay góc phía Đông của cao điểm: một đốm sáng nhấp nháy liên tục như ánh sáng từ một tấm gương nhỏ đang nhấp nháy dưới ánh mặt trời. “Phòng không!..”tôi nghĩ thầm. Một cảm giác như luồng điện chạy dọc theo sống lưng, tôi la lớn:

-Hổ hai!..Hổ hai “Break!.. break!..”Phòng không!.. phòng không!..Giọng tôi lạc hẳn trên tần số.

Dưới cao độ thấp hơn, chiếc số hai đang quẹo trái kéo theo làn khói xám của khẩu “mini-gun” đang quay vù, cánh quạt chấp chóa dưới ánh nắng mặt trời.

Bên trái tôi người hoa tiêu mới nét mặt bất động, không biểu lộ một cảm giác nào. Có lẽ vì anh chưa đủ kinh nghiệm chiến trường để nhận thức được sự đe dọa của khẩu phòng không đối với chiếc trực thăng ồn ào chậm chạp này.

Tay siết chặc cần lái, mồ hôi rịn chảy. Từ giây phút này trận chiến đã đổi chiều. Kẻ thù mà chúng tôi sắp đương đầu không phải là một nhóm du kích ô hợp mà là thứ kẻ thù có tầm vóc. Một đơn vị chính quy với hệ thống phòng không đang quyết tâm tử thủ cao điểm mà chúng đã bỏ máu xương ra để chiếm được.

-Hổ hai!..Thành mày có nghe tao gọi không?..Có cây phòng không đặt ngay góc hướng đông, mày thấy không?!..”

-OK!..Chưa thấy!..Thành trả lời vắn tắt.

Từ ngày khoác lên mình bộ áo phi hành với hàng ngàn giờ bay trên chiếc trực thăng võ trang này, đối đầu với bao nhiêu mặt trận lớn nhỏ, tôi đã ý thức rằng chiếc UH-1 với vận tốc chậm, hỏa lực hạn chế, chỉ hửu hiệu trong những phi vụ đổ quân, truy lùng du kích, đánh phá những mục tiêu có giới hạn. Đối đầu trực tiếp với phòng không vùng trời trơ trụi này là một sự chênh lệch, không tương xứng, như trứng chọi đá. Tôi luôn luôn dè dặt, thận trọng, tránh né những hành động nguy hiểm vô ích. Cuộc chiến chưa biết bao giờ chấm dứt, những ngày tháng chiến đấu còn tiếp tục, sự sống còn của phi hình đoàn phải được đặt lên hàng đầu.

Với khả năng hỏa lực yếu kém của trực thăng võ trang, chúng tôi thường phải dùng những chiến thuật thích hợp với tình thế trên trận địa và gây tổn thất tối đa cho địch. Ở những vùng núi rừng cao nguyên chúng tôi thường bay thật sát ngọn cây, làm những vòng quẹo gắt, đột xuất đánh mau đánh mạnh rút nhanh. Trên mặt rừng cây rậm rạp, chiếc trực thăng sẽ được an toàn hơn khi bay thật sát đọt cây, địch không có thì đủ thời gian nhắm bắn những chiếc tàu bay vút qua đầu…

Tôi còn nhớ trên mặt trận Quảng Đức, gần biên giới trong một phi vụ thả toán biệt kích, bay ngang đường mòn HCM nhìn xuống, tim tôi như muốn ngừng đập. Hai chiếc trực thăng chậm chạp ầm ĩ đưa bụng bay ngang một “đường mòn” bên dưới những chiếc xe cắm đầy cành lá núp dưới những tàn cây rậm rạp. Đôi khi tôi bất ngờ bắt gặp gần sát bìa rừng những căn nhà lá ngụy trang kỹ lưởng, những khoảng trống giây điện thoại giăng ngang, hay một vài con chó đứng chỏ mỏ nhìn lên trời, những con heo đen mọi đen thui thủi đang ủi đất kiếm ăn.

Từ ngữ “đường mòn” có lẽ đã có từ lúc cuộc chiến tranh Việt Nam mới bắt đầu khi nó mới là con đường mòn thực sự thành hình bởi những bước chân của những cán bộ Cộng sản xâm nhập vào miền Nam. Bây giờ cái gọi là “đường mòn” đó là một con đường đất đỏ, có chỗ hai xe có thể chạy ngược chiều, hai bên đường được khai quang sạch sẽ.

Trên vùng hoạt động, hai chiếc võ trang luôn bay bay theo đội hình tác chiến, một chiếc dẫn đầu theo sau chiếc số hai bay ở một khoảng khá xa đủ thời gian để phản ứng, yễm trợ cho chiếc số một nếu bị bắn. Những lúc bay ngang “đường mòn” HCM, tiếng động ầm ỉ từ xa của chiếc trực thăng đã làm cho địch chuẩn bị. Khi chiếc số một bay qua, địch quân đủ thời giờ để gờm súng phục kích chiếc số hai. Để bảo vệ cho “wingman” tôi trong trường hợp này, tôi đổi chiến thuật và cho chiếc võ trang số hai bay song song ở khoảng cách khá xa, và cùng vượt qua đường một lần.

Ngược lại ở vùng đồng bằng trống trãi như giây phút này, chiếc trực thăng trước khẩu cao xạ không khác gì con vịt trời trước mũi súng của anh thợ săn. Hay nói một cách khác, địch và ta đối đầu như hai anh “cao bồi” đấu súng, địch bắn súng trường ta bắn súng lục. Đúng là trứng chọi đá!

Bay vòng trên cao tôi suy nghĩ: nếu bay quá cao khỏi tầm súng phòng không của địch thì những trái hỏa tiễn sẽ không còn chính xác, và có thể rơi vào đầu quân bạn. Nếu bay gần với mục tiêu hơn thì…nghĩ tới đó tim tôi đập mạnh. Tiến thoái lưỡng nan!

Giây phút này, tôi ý thức rằng muốn diệt được những ổ súng cao xạ, những trái rockets phải được bắn bằng một độ chính xác tối đa, điều đó đòi hỏi chúng tôi phải bay thật gần mục tiêu mới có thể khả thi được.

Nhìn đồng hồ vừa quá mười giờ, ánh nắng gay gắt của mặt trời chênh chếch hướng Đông của đỉnh núi, tôi lóe ra một ý định. Bay một vòng về hướng Đông, từ bở biển trên cao độ tôi sẽ dùng mặt trời để làm phương tiện ngụy trang cho chúng tôi. Tôi sẽ đánh từ trên cao xuống, địch quân sẽ bị chói lòa mắt khi nhìn lên để bắn trả. Với chiến thuật đó tôi cảm thấy được an toàn hơn. Tuy nhiên trục oanh kích sẽ gặp gió đuôi thổi từ biển vào sẽ làm cho sự chính xác trên mục tiêu khó khăn càng khó hơn. Gió đuôi sẽ làm giảm sức nâng con tàu, và có thể làm lệch đường đạn đạo.

Không có một giải pháp nào tốt hơn, tôi gọi Hổ hai đang bay bám theo sau:

-Hổ Hai săn sàng chưa,..quân bạn rất gần vòng đai, cẩn thận!..

-OK!..nghe năm!..

Tôi kiểm điểm lại phi cụ đồng thời bật hai nút rockets lên vị thế “on”. Từ tâm điểm của cái tam giác vây quanh công sự trên đỉnh núi, tôi vẽ một đường thẳng tuởng tượng tới mặt trời, con đường đó là trục xạ kích mà chúng tôi phải theo. Tôi cho con tàu bay ở cao độ vừa phải, đẩy cần lái, chiếc trực thăng võ trang chúi mũi cắm đầu xuống mục tiêu. Ngọn gió biển thốc vào đuôi tàu lắc lư lao xuống nhanh như một mũi tên. Tôi chỉ có vài giây đồng hồ để mắt vào máy nhắm rồi vội vã bấm nút.

Một loạt tám trái hỏa tiễn từng cặp nối đuôi nhau rời dàn phóng.

-Oành!..oành!..oành!..Bụi đỏ tung mù mịt trên đỉnh núi cao.

Những đốm sáng chớp nháy trên đỉnh đồi! Vội vã tôi kéo cần lái, con tàu nghiêng mình, cánh quạt đập vào không khí kêu phầng phậc.

-Hổ một,.. Hổ một!..Charlie gọi!..Chiếc tàu chở cấp chỉ huy bộ binh đang quan sát từ cao độ la thất
thanh trong tần số… Ngưng tác xạ!..Hổ một!.. ngưng bắn!..ngưng bắn!..

Vừa lúc đó chiếc trực thăng thứ hai đang lao xuống, sáu trái đạn rải rác trên cao điểm.

-Hổ, Hổ ngưng ngay,.. bạn bắn quá gần quân bạn. Ngưng ngay…Quân bạn đang la làng!..Hổ nghe không?

Trong lổ tai như có đàn ong đang bay vo ve vì tiếng gầm thét của khẩu súng sáu nòng, tôi nghe tiếng ồn ào la hét hổn loạn của quân bạn trên tần số FM. Thất vọng, tôi kéo con tàu ra khỏi vùng bay lên cao độ, xong đưa tay vuốt những giọt mồ hôi đổ hột trên mặt. Trên cao bầu trời trong sáng treo lơ lững những cụm mây trắng nõn, dưới chân đại dương xanh biếc những con sóng bạc đầu vô tư rượt đuổi dọc theo bãi cát vàng. Nghĩ đến khẩu phòng đang im lặng, chờ đợi rình rập… tôi liên tưởng đến những con tàu nổ tung trên trời cao rơi xuống đất từng mãnh vụn ở vùng trời biên giới, những cánh chim gãy cánh để bảo vệ cho quên hương đất nước, lòng tôi sôi sục. Tôi nghiến răng, ước ao con tàu được trang bị một hỏa lực mạnh mẽ hơn để yễm trợ cho chiến trường hữu hiệu hơn là những chiếc trực thăng chậm chạp ầm ĩ này.

Sau nửa giờ bay vòng chờ trên không, hai chiếc trực thăng đáp xuống căn cứ Hải Quân kế cận mé biển đổ xăng và lấy thêm đạn dược. Mở cửa bước xuống, vươn vai làm vài động tác cho giãn gân cốt. Gần đó Trung úy Thành đang đứng “tưới cỏ” ngay đuôi tàu, nhe miệng cười. Tôi đi đến gần, tháo nón bay ra, trong tiếng động ầm ĩ của hai con tầu, nói lớn:

-Không xong rồi, mày check tàu coi lủng lổ nào không?

-Tao dính hai viên ở sau đuôi,.. nhưng không sao. Nói xong Thành nhe miệng cười để đưa hàm răng trắng đều dưới bộ râu mép cắt xén cẩn thận, đẹp và rất đểu như tài tử Clark Gable. Thành nói tiếp:

-Tao nghĩ mình chẳng làm gì được, chỉ đưa bụng vào cho tụi nó chơi thôi!

Nhìn thấy một que khô, tôi cúi xuống nhặt rồi vẽ một hình tam giác trên mặt đất:

-Này!..Thành,..đây là cao điểm,..tụi nó đặt súng góc này. Làm sao mà tao vô thật gần không bị bắn là dứt nọc được tụi nó. Mày che mắt tụi nó giùm tao.

Thành lắng nghe chau mày chưa hiểu:

-Mày bảo tao che mắt tụi nó bằng cách nào, đưa bụng vào à!

Không để ý đến câu mỉa mai của Thành, tôi tiếp tục:

-Gió từ hướng Đông vào khoảng 20 knots. Tao muốn mày trang bị tất cả bằng hỏa tiễn khói cho tao! Tính làm sao mà mày chỉ vào đánh một phát, phóng hết tất cả “rockets” xuống phía đông sườn núi sát vòng rào,..không cần chính xác lắm.Tao chỉ cần một màn khói che họng súng tụi nó, phần còn lại để tao lo. Tao sẽ “load” “rocket” loại lớn! Mày đồng ý là phải thụt ngay vào hố công sự tụi nó đào rất sâu mới khóa mồm được tụi nó hay không!? Đánh bậy xung quanh chẳng nhằm nhò gì mà chỉ tốn đạn.

Những trái hỏa tiễn khói tôi muốn Thành “râu” đánh có sức công phá rất thấp, chỉ dùng cho những phi cơ quan sát đánh dấu mục tiêu để khu trục oanh kích hay chỉ điểm cho pháo binh.
Thành “râu” nghe tôi nói xong gật gù,..có vẻ đồng tình.

Từ ngày về phi đoàn 215, chúng tôi đã bay chung với nhau biết bao nhiêu phi vụ, vui buồn sống chết bên nhau. Ngoài tục danh là Thành “râu”, một số bạn bè thường gọi anh là Thành “lưỡi lê” nhưng tôi đã không hiểu vì sao lại xuất phát cái tục danh đó. Anh là một trong những người bạn chí thiết từng cùng đi qua với tôi trong những đoạn đường g*i lửa của phi công trực thăng thời chiến. Cuộc đời gian khổ nhưng đầy ý nghĩa cực cùng mà tôi đã yêu mê. Chúng tôi đã từng kinh qua những sự hiểm nghèo ngoài chiến trận, đã thương yêu gắn bó nhau trong những bữa cơm gạo sấy, nửa khoanh thịt hộp, cùng đói cùng no trong những ngày biệt phái hành quân. Nhớ những buổi chiều thua bài, không một đồng dính túi đã được uống những ly cà-phê dã chiến với những điếu thuốc gói ghém tình thương. Anh là một người khéo léo như những người nội trợ đảm đang. Những phi vụ có dịp đáp xuống buông Thượng, anh lấy xăng đổi mấy con gà vịt hay bẻ măng đem về trại biệt phái biến ra những bữa cơm ngon lành. Hay dùng lựu đạn xin của quân bạn thả xuống suối xuống ao bắt nhũng con cá lóc cá trê hay thỉnh thoảng đem về nhũng chú mểnh hay heo rừng con lỡ “đi lạc” vào họng súng của anh. Kỷ niệm nhiều kể mãi không hết.

Sau nửa tiếng trên bãi đáp, hai chiếc guns trở lại vùng. Vòng trên cao tôi nhìn xuống đỉnh núi quan sát. Khẩu súng phòng không im lặng,..chờ đợi…

-Hổ hai, lúc nào sẵn sàng thì đánh!.

Nói xong tôi bay vòng ra sau lưng chiếc trực thăng Hổ hai, kéo mũi tàu chậm lại, lơ lửng trên trục tác xạ như một chiến sĩ gò cương ngựa đứng trên đỉnh cao quan sát địch thủ trước khi quất ngựa tấn công xuống núi. Tim tôi đập nhảy nhịp, hồi hộp theo dõi chiếc trực thăng số hai đang cắm đầu lao xuống mục tiêu. Trên đỉnh cao, khẩu phòng không tức thì hoạt động, những tia chớp nháy cuống quit bắn những viên đạn vô hình vào chiếc trực thăng mong manh của Thành.

Hai, ba, bốn…sáu…bảy…Từng cặp một, những trái “rocket” nố như từ hai bên hông tàu của Thành “râu”, kéo theo những lằn khói trắng dài. Tất cả mười bốn trái rơi rải rác đúng ngay ý muốn của tôi, cách khẩu phòng không về phia đông vài chục mét. Thành đánh như để, trông thật đẹp! Đám bụi mù nổ tung lên rồi b**g những cụm khói trắng phau, chầm chậm vươn lên cao bay theo làn gió biển tạo thành một bức màn khói dày đặc che khuất gần hết căn cứ hỏa lực.

Không một chút chậm trể, tôi đẩy cần lái, chiếc trực thăng võ trang cắm đầu lao xuống như một con chim đại bàng lăng xả vào con mồi. Mắt không rời mục tiêu đã ghi sâu trong đầu tôi điều khiển con tàu theo làn gió đuôi lao xuống nhanh như một mũi tên, lắc lư như một tấm võng. Qua tấm kính của máy nhắm hỏa tiễn, màn khói dày đặc hiện ra giữa những vòng tròn sáng. Tôi nheo mắt, nín thở. Chiếc trực thăng lao xuống càng gần tôi càng thấy rõ từng bụi cây, từng phiến đá trên sườn núi, từng bao cát đỏ chồng chất ngoài vòng rào rách nát vì đạn pháo. Tàu rung lên bần bật. Khi khẩu phòng không trong đầu sau màn khói dày đặc vào ngay giữa hồng tâm của máy nhắm, tôi bấm nút liên tục:

Xoẹt…xoẹt…xoẹt…Ba mươi sáu trái hỏa tiến tranh nhau rời giàn phóng lao xuống mõm núi.

Oành!..Oành!..Oành!...

Tai tôi có nghe tiếng nổ của những trái “rockets” vang dội rung chuyển cả con tàu cùng với những tiếng súng bắn trả của quân địch xuyên qua màn khói. Sau khi tung hê tất cả những gì đã có, tôi kéo ghì con tàu thật gắt về phía trái, đưa hông cho người xạ thủ đang chỉa khẩu súng mini-gun sáu nòng xuống bên dưới.

-Mini-gun!..mini-gun!..Tôi hét to như gào!

Whoo!..whoo!..Tiếng súng sáu nòng kêu lên như bò rống khạc hàng ngàn viên đạn xuống đầu địch. Chiếc trực thăng rung lên bần bật trong tiếng cách quạt chém gió phành phạch như muốn đứt lìa con tàu.

Con tầu vừa khạc đạn vừa chúi mũi bay lài xuống triền núi. Trên cao độ, chiếc “Charlie” đang bay vòng quan sát.

-Đẹp lắm!..Đẹp lắm!..Hổ một,..ngay trên “target”.

Tôi thở hắt trên tần số chưa kịp trả lời, miệng khô đắng lại không nói thành tiếng, tim đập hỗn loạn…Tàu ra khỏi vùng lên cao độ, tôi liếc qua dàn phi kế trước mặt: tất cả đều bình thường, những chiếc kim màu trên trên các đồng hồ đều ở trên vạch xanh. Giao cần lái cho người hoa tiêu phụ, tôi móc gói thuốc Capstan bên tay áo rút ra một điếu châm lửa đốt. Điếu thuốc trên hai hai ngón tay run rẩy vì cảm giác…
-Hổ Một, Charlie…

-Hổ nghe…Tôi lấy chân đạp intercom trả lời.

-Hổ có monitor tần số FM của Bộ Binh không?

-Không!..Súng nổ ồn quá!..

-Quân bạn báo cáo dàn phòng thủ cũng như ổ cao xa đã bị tiêu diệt…Đẹp lắm, bộ chỉ huy quân bạn có lời khen tặng…Hổ!..bộ binh báo cáo một cái đầu của tụi nó văng xuống tuyến phòng thủ của quân ta bên dưới…Không biết của thằng xạ thủ hay không?..chút về tao kể cho nghe…

Thở dài nhẹ nhỏm tôi thấy vui trong lòng tôi quay qua nói với người hoa tiêu phụ:

-May mà mình không bị gì…Chút nưã đáp xem tàu có dính lổ nào không?

Tiếng Charlie lại một lần nữa oang oang trong máy với một giọng nói phấn khởi:

-Hổ!..Thái Dương mời tất cả hợp đoàn ăn cơm trưa tại bộ chỉ huy. Tất cả đáp tắt máy xe sẽ ra đón…nghe Mãnh Hổ?

Tôi bấm nút nghe tiếng xè trong máy thay câu trả lời, rồi đưa điếu thuốc lên môi hít một hơi dài. Hôm nay là ngày cuối cùng của hai tuần biệt phái tại Phù Cát. Mai về Nha trang thấy lại biển thân quen, thấy hàng thùy dương bên bờ cát trắng và nụ cười của em yêu đang mong chờ…Hết

Thần Tượng 215

12/12/2024

Người Bạn Tù - Nguyễn Quý An | Hồi Ký Miền Nam VN | Hồi Ký Miền NamTác giả: Duy ÂnGiọng đọc: Hải NguyễnHồi ký sẽ được phát sóng vào lúc 20h hàng ngày. Mời qu...

 Ai cũng có một giấc mơ Mỹ - American Dream. Nhớ lại ngày chưa đặt chân tới Mỹ, chỉ được coi qua màn ảnh Tivi, thấy Mỹ đ...
12/08/2024



Ai cũng có một giấc mơ Mỹ - American Dream. Nhớ lại ngày chưa đặt chân tới Mỹ, chỉ được coi qua màn ảnh Tivi, thấy Mỹ đẹp biết nhường nào. Người ta tới Mỹ bằng nhiều con đường khác nhau: vượt biên, ba mẹ bảo lãnh con cái, anh chị em bảo lãnh người thân; hôn thú; lao động; du học; du lịch; đầu tư. Nếu để nói con đường nào dễ, thì không có gì gọi là dễ dàng từ lúc bắt đầu, cho tới khi chính thức trở thành công dân Mỹ. Tất cả đều là sự đánh đổi, hy sinh.

Đầu tiên phải nói tới là con đường vượt biên. Em không trải qua trực tiếp, nhưng có nghe rất nhiều câu chuyện kể lại về quá trình vượt biên “kẻ còn, người mất”, ở trong trại tị nạn gian khổ vô cùng. Ba mẹ, anh chị em bảo lãnh nhau, thời gian chờ ròng rã, tính bằng năm. Số năm ấy có lúc làm cho con người ta nản trí, mong mỏi, rồi lại hy vọng, và phải sống tiếp cuộc sống hàng ngày, đi học tiếng Anh, chờ cho tới ngày có giấy gọi. Hôn thú, ai may mắn thì gặp được người thương, còn lại biết bao nhiêu người bị chồng/vợ đối xử tệ bạc, không cho đi làm, không cho dùng phone điện thoại, không cho học lái xe, vân vân. Lao động thì cũng phải đánh đổi bằng mồ hôi công sức, đôi khi là sự phân biệt đối xử giữa người vs người. Du học, du lịch, đầu tư thì may mắn hơn, có trải nghiệm tốt hơn. Nhưng tất cả đều phải trải qua một cánh cửa “VISA” để có cơ hội đặt chân tới Mỹ.

Không biết mọi người sao, chứ em phỏng vấn tới lần thứ 4 mới lấy được “VISA Mỹ”. Hai lần phỏng vấn rớt, bước ra khỏi cánh cửa lãnh sự quán Mỹ, nét buồn hiện rõ trên khuôn mặt. Nhìn xung quanh thấy nhiều người khác vui cười khoe mới trúng VISA thì nỗi buồn ấy càng tăng lên. Lần thứ 3 đi phỏng vấn trúng Visa, cả nhà về đi ăn mừng, đúng 30 phút kể từ lúc ngồi vào bàn ăn thì nhận cuộc gọi từ lãnh sự quán Mỹ yêu cầu cả nhà phải đi phỏng vấn lại. Niềm vui chưa được bao lâu thì vụt tắt. Phải tới lần thứ 4, khi biết trúng visa, và phải chờ tới khi được trả hộ chiếu, mới thở phào nhẹ nhõm. Sao giấc mơ Mỹ khó tới vậy.

Em vẫn nhớ như in cái ngày đầu tiên đi Mỹ, ra phi trường chia tay người thân mà nước mắt giàn giụa, nghĩ đi chuyến này không biết bao giờ mới gặp lại. Đi qua cánh cổng security mà không ngoảnh mặt lại, vì không muốn mọi người thấy những giọt nước mắt. Ngày đầu tới Mỹ, vừa vui sướng khi thoả giấc mơ, vừa bỡ ngỡ vì không biết tiếng Anh. Xe thì không có, nhà thì ở share phòng. Đi học ESL, đi chợ, đi làm part time, mọi thứ đều bằng bus. Khó khăn chồng chất khó khăn.

Qua Mỹ được 6 tháng thì ở nhà có chuyện, em phải về gấp. Việc nhà chưa xong, thì nhận được tin nhắn của chủ nhà yêu cầu dọn ra trong 10 ngày. Tiền nhà đóng đầy đủ, ở gọn gàng ngăn nắp sạch sẽ, không làm phiền ai, nên lúc đó em cũng không hiểu lý do là gì. Chỉ biết phải thu xếp quay lại Mỹ trước thời gian dự kiến. Thời gian đó chưa có iPhone, máy tính cũng phải dùng ở trên trường học. Em chỉ biết kiếm nhà qua tờ báo trong chợ Việt. Gọi tới từng số điện thoại, đi tới từng nhà bằng bus mãi không kiếm được chỗ ở. May thay gặp được một gia đình anh chị người Việt, nhận cưu mang và cho vào ở liền. Dọn đồ tới nơi ở mới chưa được vài ngày thì chủ nhà cũ (người Việt) nhắn tin charge $200 trash fee vs lý do họ không đóng được nắp trash bin. Kèm theo đó là tin nhắn đe doạ sẽ tìm tới nơi ở mới, trường học nếu không trả.

Chân ướt chân ráo chưa quen cuộc sống Mỹ, giữa đất khách quê người mà lại gặp người Việt đối xử vs người Việt xa lạ quá. Nhưng đâu đó vẫn có những người tốt bụng, ở đâu cũng có người này người kia, em tự an ủi mình vậy. Cứ ráng sống tốt. Ngày tháng qua đi, ngót nghét cũng 16 năm kể từ ngày đặt chân tới Mỹ, làm lụng khắp nơi, đủ nghề, bị chèn ép có, bị chậm lương cũng có, bị cắt giảm giờ làm…Cuối cùng cũng tới ngày được thi quốc tịch Mỹ. Vừa run, vừa hồi hộp vì không biết mình có làm được không. Chỉ tới khi nhận được bằng quốc tịch mới thở phào nhẹ nhõm, vỡ oà trong sung sướng. Cả một chặng đường phấn đấu không ngừng nghỉ, để đạt được giấc mơ Mỹ. Không chỉ cho riêng bản thân, mà sẽ là tiền đề, cơ hội “giải cứu” người thân tiếp nối “Giấc Mơ Mỹ - American Dream”.

Cảm ơn nước Mỹ 🇺🇸🇺🇸🇺🇸 đã dành cơ hội cho những người tới sau.

  Bữa giờ mình không biết,mấy hôm nay để ý mới biết tới những bài viết về lễ tạ ơn. Không biết bây giờ viết có còn kịp k...
12/08/2024



Bữa giờ mình không biết,mấy hôm nay để ý mới biết tới những bài viết về lễ tạ ơn. Không biết bây giờ viết có còn kịp không nhưng mình vẫn muốn chia sẽ đôi lời để cảm ơn nước Mỹ nói chung và tiểu bang California nói riêng, nơi đã cưu mang mình suốt 15 năm qua.

Cách đây khoảng 2 tuần trước khi dọn nhà mới thì mình đã đấu tranh tư tưởng rất dữ dội rằng rời khỏi California hay ở lại mãnh đất này. Cuối cùng mình đã chọn ở lại.

Mảnh đất này đã cho mình nhiều cơ hội lập nghiệp, đã từng làm ăn rất thành công, rồi sau đó dần tuột dốc do thời cuộc... Vấn đề này không chỉ của riêng ai mà là tình hình chung, mình chọn ở lại là vì không muốn bắt đầu sự khó khăn nơi vùng đất mới,thà là khó khăn ở cái nơi thân quen. Việc này cũng giống như khi nhà mình cái bóng đèn bị đứt thì mình chọn thắp nến lên chứ không lẽ chỉ vì cái bóng đèn bị đứt mà phải đổi nhà. Mình quyết định ở lại và cố gắng siêng năng làm công việc khác để duy trì cuộc sống. Mình là tattoo artist, bây giờ thời cuộc thay đổi không có đất dựng võ nên phải đi làm công việc delivery. Nhờ vậy mà cuộc sống của hai mẹ con mình khá ổn. Cái cảm giác nhớ nghề xăm cũng dần phai nhạt trong 9 tháng d**g rủi với nghề delivery. Mình thầm cảm ơn nước Mỹ luôn cho người ta nhiều chọn lựa thay thế,miễn đừng bỏ cuộc thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên mà thôi.

Cảm ơn cuộc đời đã cho mình cơ hội để sống một cuộc sống tốt đẹp trên mảnh đất California này.

 Tạ Ơn Nước Mỹ người đã tái sinh tôi.Tôi sinh ra ở miền nam Vietnam. Một nơi từng được gọi là hòn ngọc Viễn Đông, là con...
12/08/2024



Tạ Ơn Nước Mỹ người đã tái sinh tôi.

Tôi sinh ra ở miền nam Vietnam. Một nơi từng được gọi là hòn ngọc Viễn Đông, là con rồng của Đông Nam Á. Đất đai màu mỡ phì nhiêu, những cánh đồng cò bay thẳng cánh. Nhưng ngặt một nỗi tôi sinh ra trong thời ly loạn , Được vài năm thì mất nước . Tất cả tài sản của gia đình tôi Bị tịch thu và gia đình tôi phải đi kinh tế mới . Cơm không đủ ăn áo không đủ mặc , Một gia đình tám người chỉ có một lon gạo  Và một rổ hột mít hoặc là khoai mì độn vào. Tám người chỉ có hai cái trứng chiên với củ cải mặn. Cả năm không biết thịt cá là gì trừ những dịp tết.

Tuổi thơ của tôi không được hạnh phúc đầy đủ như những trẻ thơ khác nhưng không làm tôi nhục chí. Tôi hứa với lòng lớn lên sẽ làm bất cứ việc gì miễn có tiền là tôi làm, tôi rất sợ cái nghèo cái đói.

Nhưng cuộc đời không như mình mơ ước , cái thời của tôi là thời bao cấp muốn thi vào đại học thì ngoài học lực còn phải bị xét lý lịch, rồi cộng điểm nếu là con ông cháu cha, còn không lại bị trừ điểm…… Bất mãn với những bất công của chế độ, tôi tìm đường vượt biên tìm tự do.

Sau bao nhiêu chuyến bất thành, Cuối cùng thì chúng tôi cũng đến được Malaysia, Nhưng vì làng sóng tị nạn quá đông. Mà số người đi vượt biên thì không bao giờ giảm , lòng nhân đạo của thế giới bắt đầu cạn kiệt. Do đó Malaysia không nhận người tị nạn nữa mà đẩy chúng tôi ra khơi kêu chúng tôi qua Indonesia. Trải qua bao nhieu ngày đêm sóng dập gió vùi, Tàu bốn máy chết hết 3 còn một, Gặp những cơn sóng dữ tuởng chừng tàu tôi đã chìm dứoi đại dương .

Cuối cùng chúng tôi cũng đến được Indonesia. Khi lòng nhân đạo đã không còn chúng tôi phải trải qua những cuộc phỏng vấn , thanh lọc bất công của chính quyền sở tại. Rồi cuối cùng tôi cầm một tờ giấy rớt thanh lọc đồng nghĩa là tôi không được tái định cư ở nước thứ ba mà phải quay về lại Việtnam.

Sau 6 tháng biểu tình tuyệt thực chống bị trả về lại Vietnam , biết bao nhiêu người phải tự m.ổ bụng, 2 nguời tự Thi.ê.u còn tôi cũng đã tuyệt thực 7 ngày nhưng kg mấ.t mạng. Rồi cuối cùng cũng bị trả về Vietnam. Đời không lối thoát…..nhưng người ta nói luôn luôn có môt tia sáng cuối đường hầm. Gia đình tôi may mắn được chính phủ Mỹ cho tái định cư theo diện ROVR (resettlement opportunity for vietnamse returnee). Chương trình tái định cư cho những người thuyền nhân trở về từ các trại tị nạn.

Cám ơn nước Mỹ đã tái sinh tôi lần thứ hai. Cho tôi hít thở không khí tự do. Nhưng Tất cả bắt đàu từ con số không.
Tuy nhiên, đây là miền đất của cơ hội ai siêng năng có chí ắt sẽ thành công.
Tôi đi làm fulltime để lo gia đình, tối vô trường college để học. Mỗi ngày chỉ ngủ được 4 tiếng suốt 9 năm liền. Cuối tuần là catch up bài vở của nguyên tuần. Rôì chợ búa giặt giũ. Nghĩ lễ đưa các con đi chơi. Nghèo mà vui lắm.

Nhưng nhà nghèo thì được quyền lợi trợ cấp của người nghèo. Tôi có tiền trợ cấp cho low income của gia đình 4 người, chúng tôi có foodstamps, bảo hiểm medical. Xe hư xin được tièn để sửa, lợi tức thấp cái gi cũng xin được, tiền điện cũng được cho một năm $500. Ngày đó ở appartment tiền điện rẻ òm $500 xài một năm cũng không hết. Vì hai vợ chổng đi học, và đi làm fulltime, có con nhỏ lại được cho tiền giữ con after school và được ưu tiên cấp nhà housing chỉ trong vài tháng làm đơn xin. (Ưu tiên cho những người có con nhỏ, đi làm fulltime và đi học).

Tôi có housing được vài năm, khi tốt nghiệp college với mãnh bằng 2 năm , tôi xin được vô công ty lớn làm kế toán. rồi lên đại học lấy bằng cử nhân với bao năm cực khổ vừa làm vừa học tôi hãnh diện vơi bản thân đã tốt nghiệp ưu hạng. Lúc này income đã cao tôi xin ra khỏi housing nhường voucher cho những người cần hơn mình. Lúc đó cô worker của tôi có nói nếu tôi khai con tôi vẫn còn ở trong boys and girls club tôi sẽ được $100 tièn housing nhưng tôi quyết định ra khỏi chương trình. Nhận quá nhiều benefit từ chính phủ rồi để phần cho người khác hưởng nữa chứ.

Cuộc đời tôi không dừng ở đó. Học xong 4 năm rổi, có job ngon rồi . Tôi lai kiếm thêm viêc part time để làm,để dành tiền mua nhà.

Giờ đây hai con tôi đã ra trường, con trai, con dâu đều là dược sĩ và đã có nhà riêng. Con út cũng đã ra trường đại học. Tôi rất mãn nguyện những gì gia đình tôi đã có được trên đất Mỹ.

Cho tới hiện tại tôi vẫn làm 4-5 jobs. Vừa làm kế toán full time cho public traded company, vừa giữ book keeping cho tiem nail. Vừa làm tour guide, vừa bán Bảo hiểm nhân thọ và cuối cùng
Thời cơ đưa đẩy tôi làm MC cho các chương trình ca nhạc và đám cưới.

Người ta nói đúng,”no Pain, no g*in”. Không có cái gì free từ trời rơi xuống ngoài nước mưa và cứt chim. Nhưng nước Mỹ là nơi có nhiều cơ hội cho những ai siêng năng chịu khó học hỏi sẽ thành công.

Hôm nay ngồi đây ngay phi trường chờ boarding. Viết lại những dòng nhật ký này để tạ ơn đời, tạ ơn Nước Mỹ đã cưu mang tôi. Cho tôi quá nhiều cơ hội để có được ngày hôm nay . Chỉ biết nói lời tạ ơn và tạ ơn. Tôi đã nhận quá nhiều từ ơn trên, từ nước mỹ và cộng đồng. Do dó những chương trình nào của Chùa, Nhà Thờ, cộng đồng cần MC, tôi sẵn lòng làm free không nhận thù lao. Cũng là một cách trả ơn đời, trả ơn cộng đồng và cảm ơn Nước Mỹ.

Oscar Nguyễn
12/7/2024

Address

Fort Rucker, AL

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when VNAF & me posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share