08/11/2024
Chương 1: Đi Bộ Chỉ Để Đi Bộ
Ngày xưa, trong một khu rừng xanh mát, có một cậu bé tên là Svasti. Cậu rất thích ngồi yên lặng và thở đều, điều này giúp cậu cảm thấy bình tĩnh và thoải mái. Nơi cậu ngồi là một tu viện lớn, gọi là Tu viện Rừng Tre, nơi mà Đức Bụt sống cùng với nhiều người bạn của ngài, là các thầy tu được gọi là Bhikkhu.
Svasti vừa mới trở thành một Bhikkhu ba ngày trước. Điều này có nghĩa là cậu đã quyết định sống một cuộc đời đơn giản và học cách trở thành người tốt hơn. Tại tu viện, Svasti gặp Rahula, con trai của Đức Bụt. Rahula là người bạn duy nhất cùng tuổi với Svasti, và cậu đã nhanh chóng trở thành bạn thân với Rahula. Rahula chỉ cho Svasti cách ngồi thiền, tức là ngồi yên lặng, thở đều và tập trung vào hơi thở của mình. Nhờ vậy, Svasti cảm thấy bình an và hạnh phúc.
Một ngày kia, Đức Bụt đến làng của Svasti và mời cậu trở thành thầy tu. Trước đó, khi Svasti còn nhỏ, cậu đã gặp Đức Bụt và ước muốn được học theo ngài. Bây giờ, khi đã lớn hơn, Svasti rất vui mừng khi được Đức Bụt mời vào tu viện. Tuy nhiên, cậu cũng lo lắng về gia đình mình. Nhưng chị gái và em trai của Svasti đã khuyến khích cậu đi theo Đức Bụt, hứa sẽ chăm sóc gia đình thay cậu.
Khi đến sống ở tu viện, Svasti học được rất nhiều điều mới từ Đức Bụt và Rahula. Một trong những điều quan trọng mà cậu học được là việc đi xin ăn. Hằng ngày, các thầy tu như Svasti đi xin ăn để có thức ăn. Điều này giúp Svasti học cách sống khiêm tốn, biết ơn và không bị cuốn vào việc sở hữu quá nhiều đồ đạc. Khi nhận thức ăn từ người khác, Svasti luôn cảm thấy lòng mình ấm áp và yêu thương mọi người hơn.
Việc xin ăn cũng giúp Svasti tập trung vào việc học hỏi và thiền định. Cậu không phải lo lắng về chuyện kiếm thức ăn, nên có thể dành nhiều thời gian để ngồi yên, thở đều và tập trung vào hơi thở. Điều này giúp cậu trở thành một người hiền hòa và tiến gần hơn đến sự giác ngộ mà Đức Bụt đã dạy.
Svasti rất hạnh phúc khi được sống gần Đức Bụt và Rahula, người bạn thân duy nhất của mình. Cậu biết rằng con đường tu học còn dài, nhưng Svasti tự tin rằng với sự giúp đỡ của Đức Bụt và Rahula, cậu sẽ trở thành một người tốt và hiểu rõ hơn về cuộc sống.
Vậy là Svasti bắt đầu cuộc sống mới của mình ở tu viện, học cách trở thành một thầy tu hiền lành, biết yêu thương và sống giản dị, giống như Đức Bụt đã dạy.
Chapter 1: Walking Just to Walk
Long ago, in a cool, green bamboo forest, there was a boy named Svasti. He loved sitting quietly and breathing evenly, which helped him feel calm and peaceful. He was sitting in a large monastery called the Bamboo Grove Monastery, where the Buddha lived with many of his friends, who were monks called Bhikkhus.
Svasti had just become a Bhikkhu three days ago. This means he decided to live a simple life and learn how to become a better person. At the monastery, Svasti met Rahula, the Buddha's son. Rahula was the only friend Svasti had who was the same age as him, and they quickly became close. Rahula showed Svasti how to meditate, which means sitting quietly, breathing evenly, and focusing on his breath. This made Svasti feel peaceful and happy.
One day, the Buddha came to Svasti's village and invited him to become a monk. When Svasti was younger, he had met the Buddha and wished to learn from him. Now that he was older, Svasti was very happy to be invited by the Buddha to join the monastery. However, he was also worried about his family. But Svasti's sister and younger brother encouraged him to go with the Buddha, promising to take care of the family in his place.
When Svasti arrived at the monastery, he learned many new things from the Buddha and Rahula. One important thing he learned was about going on alms rounds. Every day, monks like Svasti would go out to ask for food. This helped Svasti learn to be humble, grateful, and not get caught up in having too many things. When receiving food from others, Svasti always felt warmth and love in his heart for the people around him.
Going on alms rounds also helped Svasti focus on learning and meditating. Since he didn't have to worry about finding food, he could spend more time sitting quietly, breathing evenly, and focusing on his breath. This helped him become a kind and peaceful person, moving closer to the enlightenment that the Buddha taught.
Svasti was very happy to live near the Buddha and Rahula, his only close friend. He knew that the path of learning was long, but with the help of the Buddha and Rahula, Svasti felt confident that he would become a good person and understand life better.
And so, Svasti began his new life at the monastery, learning to become a gentle, loving monk who lived simply, just as the Buddha had taught.
Thầy Nhất Hạnh
Theo gót chân Bụt
Old path white cloud