20/09/2025
2 em bé g;ái s;inh đôi m;ấ;t tí;ch ở bệnh viện năm 1999, sau 26 năm gia đình vẫn mòn mỏi đi tìm, y tá thú nhận đã đem hai đứa bé đi....👇
Năm 1999, trong một ca si;n;h tại bệnh viện phụ sản lớn, một người phụ nữ sau bao tháng ngày mong ngóng đã hạ sinh một cặp song si;nh – hai b/é g/ái đ/ỏ h/ỏ/n, y/ế/u ớ/t nhưng khỏe mạnh. Gia đình vui mừng khôn xiết, người chồng ôm vợ, ánh mắt chan chứa hạnh phúc.
Thế nhưng, niềm vui ấy chỉ kéo dài được chưa đến một ngày. Sáng hôm sau, khi người mẹ tỉnh dậy sau cơn m/ệt, chị òa khóc vì không thấy hai con đâu. Ban đầu y tá trực trấn an “đưa đi kiểm tra sức khỏe”, nhưng chờ mãi, chờ mãi… vẫn không thấy mang con trả lại. Đến lúc vợ chồng gào khóc đòi con, bệnh viện bắt đầu lúng túng.
Họ báo cô/ng a/n. Vụ việc gây xôn xao cả thành phố lúc bấy giờ. C/ả/nh s/á/t mở rộng điều tra, nhưng bệnh viện khẳng định không hề có chuyện trẻ sơ s/inh m/ấ/t tích. Gia đình bất lực, chạy vạy khắp nơi, ròng rã hàng tháng trời mà không tìm được chút manh mối nào.
Từ cú s/ố/c đó, người vợ rơi vào trầ/m c/ả/m. Người chồng cũng bế tắc, đổ lỗi cho vợ vì “không giữ được con”. Họ mong một phép màu – si/nh thêm một đứa tr/ẻ để bù đắp – nhưng suốt nhiều năm sau, người vợ không thể có thêm con. Mâ/u thu/ẫn gia đình chồng chất, cuối cùng dẫn đến l/y h/ôn. Người đàn ông bỏ đi, người phụ nữ ôm nỗi đa/u mấ/t con, sống lặng lẽ đến già.
26 năm trôi qua. Vụ mất tích tưởng chừng vĩnh viễn bị ch/ôn vù/i trong im lặng.
Cho đến một ngày, trong một phòng hồi sức của bệnh viện cũ, một y tá già – giờ đã ngoài bảy mươi, b/ệ/nh n/ặng, không còn sống được bao lâu – đột nhiên gọi bác sĩ và cô/ng a/n đến. Giọng bà run run, nước mắt giàn giụa:
– Tôi… tôi phải thú nhận. Hai đứa bé mấ/t t/ích năm 1999… chính tôi là người đã đem chúng đi. Nhưng tôi không có á/c ý.
Căn phòng lặng đi như ch/ế/t đứng. Những người có mặt không dám tin vào tai mình.
– Tôi đã giữ bí mật suốt 26 năm… nhưng giờ không chịu nổi nữa. Tôi sợ m/ang t/ội xuống m//ồ. – bà nấc nghẹn........ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN👇